Tôi không biết sức nặng của một lời nói trầm trọng đến mức nào, giờ
tôi chỉ thấy chúng làm trái tim tôi tổn thương tan nát. Ngày đó Trần Tử
Dật đã phủ định toàn bộ tình cảm của tôi chỉ bằng một câu ngắn ngủi, còn giờ đây một câu “Em lấy tư cách gì” của Kỷ Nghiêm đã phủ định cả con
người tôi.
Ở bên cạnh Kỷ ác ma lâu như vậy rồi, tôi cứ tưởng mình đã tôi luyện
nên một nội tâm cực kì mạnh mẽ, giống như dũng sỹ Herman vô địch không
sợ gì đao kiếm, dù lời lẽ có ác độc đến đâu tôi cũng sẽ chẳng mảy may
ảnh hưởng. Vậy mà khi Kỷ Nghiêm thốt lên năm chữ đó, trái tim tôi cứ như bị xẻ thành nhiều mảnh, đau đến tái tê. Cơn đau ập đến bao trùm lên tất cả.
Có thứ chất lỏng nóng ran trào ra khỏi khóe mắt tôi, thế nhưng lòng tự tôn mách bảo tôi rằng: mày không được khóc!
Đẩy Kỷ Nghiêm ra, tôi chợt phát hiện một điều rằng: không phải bởi
tôi quá yếu ớt, mà là bất kể tôi có mạnh mẽ đến đâu cũng không sao địch
nổi một câu nói nhẹ tênh hay một ánh mắt lạnh lùng của Kỷ Nghiêm. Cơn
giận dồn lên đến đỉnh đầu tan biến hết trong nháy mắt, tôi cởi giáp quy
hàng, bỏ chạy trong thất bại khi mà một câu phản bác cũng không thốt lên lời.
Mặt mày thiểu não chạy về lớp học, tôi uể oải bò rạp xuống mặt bàn.
La Lịch Lệ ngồi xuống trước mặt tôi trêu chọc: “Sao thế, lại gây ra tai vạ gì à?”
Ngóc đầu lên, tôi rầu rĩ nhìn La Lịch Lệ: “La Lịch Lệ, rốt cuộc thì trong lòng cậu tớ là một đứa thế nào?”
Cô nàng nghĩ ngợi một hồi rồi đáp: “Ngoại trừ việc cậu đôi lúc gây
tai vạ, xử lí mọi chuyện có chút bốc đồng, thỉnh thoảng lại hay mắc lỗi
ngu ra thì xét trên tổng thể, cậu vẫn là một đứa tích cực cầu tiến.”
Thấy sắc mặt tôi mỗi lúc một khó coi, La Lịch Lệ ngờ vực hỏi: “Chẳng lẽ
cậu với Kỷ Nghiêm cãi nhau rồi à?”
Câu nói đó đã triệt để kích thích tôi, tôi không giấu nữa, đem tất cả những chuyện xảy ra gần đây kể tỉ mỉ cho La Lịch Lệ, cuối cùng hỏi nó:
“Cậu nói xem tớ nên làm gì bây giờ?”
La Lịch Lệ im lặng một lúc, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng. Nó nói bằng
giọng cực kì nghiêm chỉnh: “Chuyện này cậu không thể thỏa hiệp, nếu cậu
cúi đầu thì sau này sẽ không có cơ hội ngóc đầu lên nữa đâu.”
Tôi đứng dậy, đặt tay lên vai La Lịch Lệ, trong bụng sục sôi một bầu
nhiệt huyết: “Lịch Lệ, cậu yên tâm, tớ tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp
đâu.”
Không thỏa hiệp! Dựa vào cái gì mà bắt tôi thỏa hiệp chứ? Chẳng lẽ
tôi sai sao? Tôi dốc lòng dốc sức viết nên kịch bản, thế mà chỉ vì một
câu nói của Nhan Khanh Khanh đã bắt tôi phải sửa, vai diễn tôi tập luyện bấy lâu nay, chỉ vì một câu nói của Kỷ Nghiêm mà bảo tôi dâng cho kẻ
khác sao? Tôi vất vả ngược xuôi lẽ nào chỉ để làm hòn đá lót đường cho
Nhan Khanh Khanh? Thế có công bằng không cơ chứ?
Dồn tôi đến nước này, nếu tôi còn lùi bước nữa thì chẳng khác nào một con ngốc!
Ba ngày liền tôi không bước chân vào hội học sinh một bước, tan học
tôi không đi đâu hết, chỉ bò xoài trên bàn mở điện thoại lên ăn trộm
rau. Buổi tối tôi lập thêm tài khoản phụ kiếm kinh nghiệm, đổi status
của “Nông trại thần tiên” mà Kỷ Nghiêm cho tôi thành “Đất này bị xâm
lược, đang bãi công.”
Tài khoản “nông trại thần tiên” lên cấp nhanh vùn vụt, quầng thâm
quanh mắt tôi cũng ngày một đậm hơn. Khi cấp độ của tôi vượt qua La Lịch Lệ, nó đã gào lên ganh tị: “Thái Thái, cậu định buông thả bản thân mình đến khi nào nữa?”
Tôi vừa bấm điện thoại vừa trả lời nó: “Tớ buông thả bản thân bao giờ hả? Mấy hôm nay tớ chôm được không ít đồ, sướng phát điên lên được đây
này. Cậu thấy chưa, giờ cấp độ của tớ đã vượt qua cậu rồi! Trong tay tớ
còn có ….” Cái tên Kỷ Nghiêm mắc kẹt trong cổ họng của tôi, cố gắng thế
nào cũng không sao nói được. Ăn trộm được bao nhiêu là rau quả, nhìn anh ta xếp cao chót vót hạng đầu, thế mà đến cả click vào xem một chút thôi tôi cũng không dám.
Thấy tôi bỗng dưng im bặt, La Lịch Lệ phát hiện ra có chút bất
thường, nó đột nhiên mở miệng hỏi tôi: “Thái Thái, có phải cậu đã thích
Kỷ Nghiêm rồi không?”
Tay tôi khựng lại bên trên bàn phím, chậm rãi ngóc đầu lên cười gượng gạo: “Ha ha ha ha. Tớ thích Kỷ Nghiêm ư? Không thể nào! Tớ với anh ta
cách nhau xa lắc! Cậu không thấy bộ dạng sợ sệt khúm núm của tớ mỗi khi ở gần anh ta sao? Đừng nói là thích, chỉ cần cậu nhắc đến hai chữ đó thôi cũng đủ khiến tớ sởn hết da gà rồi.”
La Lịch Lệ nhìn tôi đầy ý vị: “Tớ cũng chỉ tiện miệng nói thế thôi, cậu việc gì phải ra sức phân bua thế?”
Tôi ngẩn người, môi mấp máy: “Thế à? Chắc tại tớ nghĩ nhiều quá thôi
…” Tôi đang định giải thích thêm thì chợt nghe thấy tiếng chuông điện
thoại.
Nhân tiện tôi liền đổi chủ đề, cười ha ha viện cớ: “Tớ nghe điện
thoại đã.” Bước ra khỏi lớp, tôi thở phào một hơi rồi nhấn nút nghe: “A
lô, ai đấy ạ?”
Đầu dây kia trầm mặc một thoáng rồi mới khẽ đáp lời: “Là anh.”
Giây phút nghe thấy giọng nói này, tôi suýt nữa đã ngã lăn ra đất. La Lịch Lệ đi theo ra ngoài, cô nàng đang dùng ánh mắt xăm soi nhìn tôi.
Tôi bịt ông nghe hắng lên một tiếng, đi ra chỗ khác. Tựa lưng lên lan
can bên ngoài lớp học, tôi lúng búng: “Hội … hội trưởng.”
“Ừm.” Giọng nói anh ta ở đầu kia lạnh hẳn xuống, “Mấy hôm nay em đều
không đến hội học sinh.” Giọng nói của anh ta khiến tôi hơi run rẩy.
Tôi gật đầu, lại nhớ ra anh ta không nhìn thấy, vội vàng thấp giọng: “Vâng.”
“Tại sao không đến?”
Tôi hơi giận rồi đấy: hôm ở hội trường anh chuyển vai diễn của tôi
cho người khác trước mặt bao nhiêu người như thế, rồi chẳng hiểu tại sao lại lôi tôi ra ngoài xỉa xói một hồi, giờ lại giả như chưa từng có
chuyện gì xảy ra, hỏi tôi tại sao không đến? Anh đừng mơ tôi quay lại đó mặc cho anh sai khiến trách móc nữa!
Tôi chống tay lên lan can, đáp: “Ờ … thì … em rất bận.”
Anh ta nghi hoặc hỏi: “Em rất bận sao?”
Tôi móc trong túi ra một cây kẹo mút, vừa bóc giấy kẹo vừa nói:
“Vâng, cuối tháng thi giữa kì rồi, không bận mà được à? Với cả em có
phải là hội trưởng đâu, cũng không cần quanh quẩn ở hội học sinh từ sáng tới chiều làm gì cả.”
Đầu dây kia im lặng một lúc lâu, tôi chỉ nghe thấy tiếng anh ta hít thở.
Không thể không công nhận một điều rằng tôi vô cùng để bụng chuyện
Nhan Khanh Khanh cướp mất vai nữ chính của tôi. Tuy trước kia khi diễn
tập tôi không hề chăm chỉ đến mức quên ăn quên ngủ, nhưng thế cũng không có nghĩa là anh ta được quyền đem hết thành quả tôi thức đêm thức hôm
viết ra tặng cho người khác!
Tôi hít sâu một hơi, lấy hết can đảm nói: “Nếu như anh thấy em quá
đáng thì cứ việc đuổi em ra khỏi hội học sinh, dù sao thì em ở đó làm
chuyện gì cũng chẳng được ai công nhận cả, chỉ tổ làm lỡ việc của mọi
người.”
Một giây sau khi thỏa mãn tâm lí muốn báo thù, tôi liền bắt đầu thấy
sợ. Bởi vì bên kia đầu dây, tôi nghe thấy tiếng hô hấp mỗi lúc một dồn
dập, tôi thậm chí còn đánh hơi thấy mùi nguy hiểm qua điện thoại.
Giọng nói đầy giận dữ của Kỷ Nghiêm cuối cùng cũng vang lên: “Em bận
nhỉ. Bận đến mức không có thời gian đứng tựa lan can ăn kẹo mút đúng
không, Điền Thái Thái!” Lúc anh ta quát tên tôi gần như là đang nghiến
răng nghiến lợi.
Tôi bị dọa cho suýt nữa đã đánh rơi điện thoại xuống đấy — sao anh ta biết tôi đang cầm kẹo mút trong tay? Tôi nhìn quanh hành lang một lượt
trước sau cũng không thấy có bóng dáng Kỷ Nghiêm đâu cả … chưa kịp hoàn
hồn thì đã nghe thấy tiếng Kỷ Nghiêm trong điện thoại lạnh lẽo vang lên: “Nhìn xuống dưới.”
Tôi máy móc nhoái người qua lan can nhìn xuống, trố mắt tức thì — Kỷ
Nghiêm đang cầm điện thoại ngẩng đầu nhìn tôi không động đậy, đôi mắt
như tóe lửa.
Anh ta rít từng tiếng một qua kẽ răng: “Anh cho em hai mươi giây, bây giờ, ngay lập tức đến trước mặt anh.” Nói xong anh ta liền cúp máy.
Tôi chột dạ chạy đến trước mặt Kỷ Nghiêm. Nhìn bộ mặt xanh lè của anh ta, tôi rụt rè khúm núm hỏi: “Hội trưởng, sao … sao anh lại ở đây?”
Anh ta hừ một tiếng, dướn mày nói: “Diễn xuất giỏi gớm! Kịch bản chính tay em viết cũng không thấy em diễn tốt thế này!”
Câu nói của anh ta khứa đúng nỗi đau của tôi, ngọn lửa mới rồi còn
bừng bừng bốc cháy, đụng phải khuôn mặt băng đóng ngàn năm của anh ta
liền tắt ngúm trong nháy mắt. Tôi ấm ức cúi đầu chua chát nói: “Lúc đầu
em đã nói là mình không diễn được, anh cứ bắt em đóng vai hoàng hậu. Giờ Nhan Khanh Khanh đến rồi, anh liền đá văng em đi. Đừng nói với em là
anh đã dấm dúi với cô ta từ hồi còn nằm viện nhé, chứ nếu không tại sao
cô ta vừa tới anh đã phủ nhận hết mọi cố gắng của em?”
Kỷ Nghiêm thoáng ngẩn người không nói tiếng nào, chỉ nheo mắt nhìn tôi.
Nói ra rồi tôi liền trở nên kích động, những lời đè nén trong lòng
bấy lâu nay trào ra như nước vỡ đê: “Anh thông minh lợi hại thế này, em
hoàn toàn không phải là đối thủ của anh … nếu đã như vậy, tại sao lúc đó anh lại nhận lời, chỉ cần em đóng vai hoàng hậu thì anh sẽ đồng ý diễn
đức vua? Chẳng lẽ anh đã sớm liệu được rằng cuối cùng Nhan Khanh Khanh
mới là người cùng anh đứng trên bục diễn? Uổng công em đã ngốc nghếch
mong chờ được đứng đó với anh.”
Cảm xúc của tôi hơi mất kiểm soát rồi, tất cả mọi lời nói gần như là
buột miệng, lại còn nói với giọng dấm chua thế nữa, chẳng giống đang kể
lể bất bình chút nào, rõ ràng là đang nổi cơn ghen … phát hiện này khiến chính bản thân tôi cũng lấy làm quái lạ.
Tôi trừng mắt nhìn Kỷ Nghiêm, trong lòng vẫn thấy khó chịu lắm, khó
chịu đến mức gần như nghẹt thở. Mặc dù vậy tôi vẫn nói cho hết những
điều muốn nói: “Kỷ Nghiêm, trước kia em cực kì ức chế, rốt cuộc thì
chuyện anh và em là thế nào đây? Cho đến khi Nhan Khanh Khanh xuất hiện
em mới nhận ra, giữa hai chúng ta vốn chẳng là gì hết!”
Tôi không rõ cảm giác của mình về anh ta rốt cuộc là gì, giờ tôi chỉ có thể nghĩ đến chuyện bỏ chạy ngay lập tức.
Ánh nắng chói chang cùng bóng cây đổ dài lên mặt Kỷ Nghiêm khiến cho
khuôn mặt vốn đã trắng trẻo thanh tú của anh ta càng thêm sáng sủa. Anh
ta dường như một lần nữa nắm bắt được chút tâm tư nhỏ bé đó của tôi,
nhìn tôi không chớp rồi từ tốn nói: “Thì ra em tức giận vì chuyện đó.”
Nhìn vẻ mặt biến đổi không ngừng của anh ta, tôi bước lùi một bước
trong vô thức. Lùi xong rồi lại thầm mắng bản thân mình kém cỏi quá đi.
Mấu chốt nhất của việc cãi nhau là gì chư? Đương nhiên là khí thế rồi!
Từ trước đến nay tôi chẳng khác nào một cô con dâu ấm ức, chẳng mấy khi
cốt khí được một lần, sao có thể chùn bước được? Thế là tôi liền bước
lên hai bước.
Vẻ mặt Kỷ Nghiêm cực kì điềm tĩnh, anh ta cúi xuống nhìn tôi, thật
lâu sau mới thong thả nói: “Điền Thái Thái, em càng ngày càng giỏi đấy!
Trước kia anh thấy em ngốc, không ngờ em cũng con mắt nhìn sự việc khá
là độc lập, quả là mát mặt anh quá đi.”
Ngữ khí của anh ta nghe thì bình tĩnh không một gợn sóng, thế nhưng lời lẽ nói ra lại khiến tôi thấy lạnh như băng.
Tốt xấu gì tôi cũng là đứa được huấn luyện ra từ thói độc mồm độc
miệng của anh ta, tôi mặc kệ: “Dù sao thì mọi chuyện cũng đã định rồi,
hai người diễn kịch hay mượn cớ tỏ tình thì cũng có liên quan gì đến em
đâu, anh với Nhan Khanh Khanh…”
“Em đi theo anh!”
Tôi còn chưa nói hết câu đã bị anh ta cắt ngang, kéo tay tôi đi một mạch về phía hội trường.
Tôi sững sờ hỏi lại: “Anh định đưa em đến đó làm gì?”
Anh ta không thèm quay đầu lại: “Đưa em đi xem đội kịch diễn tập.”
Tôi bặm môi nói: “Em không đi.”
“Em dám!” Kỷ Nghiêm ngoái đầu lườm tôi một cái.
Lần này tôi cũng chẳng chịu lép vế: “Em dám đấy, cùng lắm thì em tung hê hết là được chứ gì! Đi hay không là quyền của em.”
Tay anh ta kẹp chặt cổ tay tôi mạnh đến mức như muốn bóp nó nát ra
từng mảnh, lực tay tiết lộ cơn giận dữ khó mà che giấu nổi bên dưới vẻ
ngoài bình tĩnh kia. Tôi tức điên người, tay kia ra sức véo cánh tay anh ta. Anh ta liền tóm cả hai tay tôi lại lôi tôi xềnh xệch đến hội
trường.
Cánh cửa bị anh ta đẩy toang ra, tôi nhìn thấy mọi người đang chăm
chú tập luyện trên sân khấu, đó chính là kịch bản mà tôi viết, lời thoại thân quen vang lên mồn một từng câu từng chữ bên tai. Nhóm đó đang tập
cảnh hoàng hậu vì yêu sinh hận, sau khi dùng táo độc hại chết công chúa
Bạch Tuyết đã bị đức vua đuổi khỏi lâu đài. Lúc diễn đến cao trào, tình
cảm của nữ chính cực kì đúng mức, còn biểu cảm của nam chính cũng nhập
vai vô cùng. Mọi thứ nhìn có vẻ hài hòa lắm … nhưng mà … tôi quay sang
nhìn Kỷ Nghiêm, hình như nhân vật nam chính bạc tình nhất trong vở kịch
lúc ấy đang đứng ngay cạnh tôi thì phải?
Tại sao người bạn diễn cùng Nhan Khanh Khanh trên sân khấu lại là
Triển Tư Dương? Tôi ngơ ngác nhìn những thứ đang diễn ra trước mắt mình, ngẩn ngơ một lúc lâu mới há hốc miệng kinh ngạc hỏi: “Tại sao diễn viên nam chính lại biến thành Triển Tư Dương rồi?”
Kỷ Nghiêm liếc nhìn tôi nói: “Đồ ngốc, chẳng phải em vừa rồi còn tự
cho tin lắm sao? Em không nghĩ rằng nếu như em không diễn nữa thì anh
còn cần thực hiện lời hứa trước đó làm gì?”
Tôi nhìn anh ta chớp mắt, mãi một lúc lâu sau mới hiểu ra ý tứ trong
lời anh ta nói: “Nếu anh không diễn đức vua nữa, sao không nói rõ với em từ trước?”
Kỷ Nghiêm ghé sát tai tôi, khẽ khàng phả ra một làn hơi nóng: “Chẳng
phải ngay từ đầu trong lòng em đã chắc mẩm anh và Nhan Khanh Khanh đó …
có gì với nhau sao?” Mặt tôi lập tức đỏ bừng lên như một trái cà chua
chín.
Kỷ Nghiêm giả vờ như không thấy, mở miệng nói: “Vốn dĩ phải đề tên em lên mục biên kịch của vở kịch lần này, nhưng mà em đã muốn đi nên đành
….” Kỷ Nghiêm đứng trước mặt tôi lúc này chẳng khác nào một con hồ li
vừa mới đạt được mưu mô, nụ cười cực kì xảo trá.
Tôi bỗng thấy ức chế vô cùng, nhưng ngoài mặt vẫn phải tỉnh bơ như
không có chuyện gì hết. Tôi ho khan một tiếng: “Về việc em muốn ra đi ấy hả… em thấy đây hoàn toàn là một sự hiểu nhầm. Hội trưởng, anh cứ việc
coi những lời em nói trước đây như rơm rác ấy.”
Con người trước mặt lạnh lùng hừ một tiếng: “Sao? Không muốn đi nữa à?”
Tôi vội vã nở nụ cười nịnh bợ: “Hội trưởng, sự việc lần này là do em
quá nông nổi, em ghen tị với Nhan Khanh Khanh được cùng tỏa sáng với hội trưởng trên sân khấu, em đã bị lòng đố kị làm cho mờ mắt, vì thế nên
mới không biết sống chết nói ra những lời đó, cuối cùng khiến cho chính
bản thân mình lâm vào tình cảnh khốn đốn này. Nhưng mà em thực sự không
muốn đi đâu!” Tôi chớp chớp mắt thổn thức nhìn anh ta.
Cũng không biết là tôi đã nói trúng câu nào mà khiến cho Kỷ Nghiêm vui vẻ lắm, anh ta cười nói: “Ừm. Anh biết rồi.”
Thấy bầu không khí dịu đi rõ rệt, tôi thở phào một hơi. Kịch bản này
là thành quả gian khổ mà tôi đã mổ cò từng chữ một, tuy không biết tại
sao Kỷ Nghiêm lại chấp nhận yêu cầu của Nhan Khanh Khanh, nhưng nếu đã
không phải nhắm vào tôi thì chỉ cần Kỷ Nghiêm có thể khiến tôi rút lại
lời nói muốn đi, có nói thêm mấy câu tự tát vào mặt mình tôi cũng chẳng
thấy có vấn đề gì.
Kỷ Nghiêm liếc nhìn đồng hồ rồi nói: “Anh còn có việc, em cứ ở lại đây giám sát việc diễn tập nhé.”
Tôi gật đầu: “Hội trưởng, em xin hứa sẽ nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ anh giao phó.”
Sực nhớ ra điều gì đó, anh ta chỉ tay vào điện thoại của tôi: “Tài khoản đó …”
Tôi ngẩn người mất một lúc mới hiểu ra anh ta nói đến tài khoản cao cấp trò “Nông trại thần tiên”: “Ớ … sao ạ?”
Anh ta do dự một chút rồi xua tay nói: “Không có gì, dạo này em lại
thức khuya ăn trộm rau đúng không? Đừng có bê trễ việc diễn tập đấy.”
Tôi chột dạ cúi đầu: “Ừm, em hiểu ạ.”
“Thái Thái.” Anh ta bất chợt gọi tên tôi.
“Dạ.”
“Quay lại là tốt rồi.”
Lúc tôi ngẩng đầu lên thì bóng Kỷ Nghiêm đã rời khỏi hội trường mất hút.
Ngơ ngác nhìn cánh cửa lớn màu đó tươi đang khép lại, tôi nghĩ: Kỷ
Nghiêm đưa tôi đến đây chẳng lẽ là vì muốn giải thích với tôi, diễn viên nam chính lần này không phải là anh ấy? Còn anh ấy vẫn giữ lời hứa với
tôi? Chẳng hiểu mô tê gì cả.
Ngày thường Kỷ Nghiêm luôn giữ thái độ chẳng để ai vào mắt, xa lánh
mọi người, chẳng mấy khi đổi tính một lần lại thành ra dịu dàng như thế, đúng là muốn lấy mạng người ta đây mà …
Tôi quá mải mê suy nghĩ, vì thế không hề hay biết Triển Tư Dương xuất hiện bên cạnh khi nào.
Anh ta vỗ vai tôi: “Thái Thái, làm gì mà ngẩn ngơ ra thế?”
Tôi đờ đẫn quay đầu sang hỏi lại: “Dương Dương, anh nói xem, hội trưởng để Nhan Khanh Khanh đến đây rốt cuộc là muốn làm gì?”
Triển Tư Dương bật cười: “Em nghĩ hội trưởng thích Nhan Khanh Khanh thật nên mới để cô ta diễn vai nữ chính sao?”
Tôi đảo mắt một hồi mà vẫn không nghĩ ra nguyên nhân nào khác: “Không phải thế thì là vì sao chứ?”
Triển Tư Dương nhìn tôi hỏi: “Em có biết hồi học cấp hai Nhan Khanh Khanh thích hội trưởng không?”
Tôi gật đầu, háo hức chờ đợi anh ta nói tiếp.
Anh chàng nở nụ cười xảo quyệt, thong thả kể: “Thực ra không phải hội trưởng gọi cô ta đến đâu, là tự Nhan Khanh Khanh nằng nặc đòi vào.”
Tôi chau mày, lòng chợt thấy vô cùng khó chịu: “Không phải cô ta đã có bạn trai rồi sao?”
Triển Tư Dương nói: “Trước đây Nhan Khanh Khanh cũng là một nhân vật
có tiếng tăm của trường trực thuộc, lại là cháu gái của hiệu trưởng, một người thanh cao như thế bị Kỷ Nghiêm từ chối, chắc chắn là sẽ không cam lòng, vì thế …” Anh chàng cười mấy tiếng rồi nói tiếp: “Nếu nói hội
trưởng đã làm gì thì cũng chỉ là hơi ám thị chút chút với cô ta thôi.
Nhan Khanh Khanh đúng là không chịu được khích bác, chưa gì đã để lộ
tiết mục của trường số 1 ra rồi.”
Tôi ngẩn người, xâu chuỗi những gì Triển Tư Dương mới kể rồi suy nghĩ mãi mới hiểu ra: “Ý anh là Kỷ Nghiêm cố ý để Nhan Khanh Khanh thấy mập
mờ, để cô ta tự mình đuổi theo, rồi lúc đó em bị cơn giận làm mờ mắt đã
rất phối hợp diễn một vở kịch khiến cô ta để lộ tiết mục của trường số 1 ra ngoài?”
Triển Tư Dương cười tít mắt khen tôi: “Được, cũng khá thông minh đấy chứ, nhắc một cái là hiểu ngay.”
Hiểu nhầm được xóa bỏ, bầu trời bỗng dưng trở nên trong vắt, sự thực
đã chứng minh con tim thuần khiết của tôi chưa phải chịu bất kì một
thương tổn lớn nào. Đúng ra thì Kỷ Nghiêm vỗn dĩ chẳng cần giải thích gì với tôi, anh ấy cũng chẳng thèm nhờ ai giải thích. Thế mà anh ấy vẫn
dẫn tôi đến đây, tuy chưa từng chính miệng nói ra nhưng anh ấy đã làm
đến mức ấy rồi, tôi còn nói được gì nữa chứ?
Có ai đó đã nói rằng, Khi thượng đế đóng sầm một cánh cửa trước mặt
bạn , thì người sẽ mở cho bạn một cánh cửa khác, trái tim tôi giờ đã hóa thành một cơn gió mát, dường như có một cánh cửa nhỏ đang bị tôi chậm
rãi thổi toang.
Tâm trạng thoải mái nên trên đường trở về lớp học tôi cứ cười mãi không ngừng.
Đúng lúc đó thì La Lịch Lệ từ trong lớp đi ra, nó vừa vẫy tay với tôi vừa nói: “Sao thế, mới được một lát đã bị Kỷ Nghiêm xử lí rồi à?”
Tôi lườm nó, tức tối nói: “Bị anh ta xử lí cái gì hả?”
La Lịch Lệ dừng bước, nghi hoặc nhìn tôi, ngạc nhiên hỏi: “Chẳng lẽ là cậu đã xử lí Kỷ Nghiêm?”
Tôi nhào lên bịt miệng La Lịch Lệ rồi dáo dác nhìn quanh, thấp giọng
nói: “Cậu nói linh tinh cái gì đấy? Nhỡ bị Kỷ Nghiêm nghe được thì tớ
chết chắc rồi.”
Gạt tay tôi ra, La Lịch Lệ nguýt tôi một cái: “Đồ kém cỏi! Ai vừa mới nói là sẽ không thỏa hiệp hả?”
Tôi thở dài: “Lịch Lệ, không phải tại ý chí của tớ không đủ kiên định mà là hỏa lực của quân địch quá mạnh, tớ không đỡ nổi.”
La Lịch Lệ ghé sát lại gần tôi hỏi một câu nhạy cảm: “Kỷ Nghiêm vừa mới lôi cậu đi đâu thế?”
Tôi nghĩ một lát rồi đáp: “Nếu như tớ nói anh ta đến tìm tớ chỉ để bàn bạc chuyện của hội học sinh, cậu có tin không?”
La Lịch Lệ khinh bỉ nhìn tôi, phì một hơi ra khỏi mùi không chút
khách sáo: “Đầu óc cậu bị úng nước à? Anh ta không ngu thế đâu.”
Đầu óc bị úng nước ư? Tôi tức điên người, lửa giận bốc lên ngùn ngụt, đem hết những chuyện vừa rồi khai ra sạch sẽ: “Đầu óc tớ làm sao mà bị
úng nước hả? Nếu óc tớ úng nước thì tại sao Kỷ Nghiêm còn muốn tớ hiểu
sự thực về chuyện Nhan Khanh Khanh? Chẳng có gì mờ ám hết! Anh ta chỉ
muốn biết tiết mục của trường số 1 là gì.”
Đợi tôi nổi đóa xong, La Lịch Lệ mới buông một câu sét đánh: “Thì ra là thế … Thái Thái, Kỷ Nghiêm thích cậu rồi.”
Một lời nói ra như sấm đánh bên tai, tôi thấy mình như vừa mới ăn một cái tát trời giáng, cơn giận cũng bị đè cho dẹp lép…
Kỷ Nghiêm thích tôi ư?
Kỷ Nghiêm thích tôi!
Cuối cùng thì tôi cũng hiểu ra tiếng sấm vừa rồi có nghĩa là gì …
Tôi đã bị sét đánh cho không còn tỉnh táo nữa…
Ngẩn ngơ cả nửa ngày tôi mới hốt hoảng nói với La Lịch Lệ: “Tớ thà bị úng não như lời cậu nói còn hơn.”
La Lịch Lệ liếc nhìn tôi: “Bộ dạng cậu thế này, chắc không phải vẫn còn tơ tưởng đến Trần Tử Dật đấy chứ?”
Tôi im lặng.
Cái tên ấy dường như tôi có cố gắng đến đâu cũng không thể nào quên được, mỗi khi nhắc đến trái tim tôi lại nhói đau.
La Lịch Lệ chợt hỏi: “Thái Thái, cậu có biết trên người cậu mang theo tinh thần gì không?”
“Tinh thần gì cơ?”
“Ồ, là tính thần chưa đến Hoàng Hà chưa nản chí. Tớ nhắc nhở cậu và
cũng muốn nói cho cậu biết rằng làm người thì phải biết tiến len phía
trước. Những chuyện đã qua đã trở thành lịch sử cả rồi, nếu như cậu quá
nặng lòng với một mối tình đã hết thì dù quang cảnh trước mắt có đẹp đến mấy cũng không thể nào lọt vào mắt cậu được đâu.”
Tôi phủ nhận: “Tớ không nản chí khi nào chứ? Trái tim tớ đã chết ngay khi Trần Tử Dật nói chia tay rồi.”
La Lịch Lệ dừng lại yên lặng nhìn về phía trước, rồi bất thình lình hô khẽ: “Trần Tử Dật đến kìa.”
Nghe thấy cái tên này, tôi đứng sững tại chỗ như tượng gỗ.
La Lịch Lệ vỗ vai tôi: “Được rồi, mấy lời đó cậu cứ đi mà nói thẳng
với anh ta ấy.” Nói xong, nó ngoái đầu liếc nhìn Trần Tử Dật rồi quay
lại nháy mắt với tôi: “Thái Thái, tớ đến canteen chiếm chỗ trước đây,
đợi cậu ở đó nhé.” Rồi nó bỏ đi luôn.
Khi ánh mắt tôi một lần nữa dừng lại trên bóng hình thân quen ấy, tôi dường như quên luôn hô hấp, chỉ biết ngây ngốc đứng yên.
Bầu trời cao trong xanh không một gợn mây, từng tia nắng rọi qua tán
cây chiếu lên thân hình cao ráo và thẳng tắp, lung linh tỏa sáng.
Anh ta đang đeo head phone nghe gì đó, thong thả bước lại gần. Vẫn là phong thái tự tin phơi phới ấy, vẫn khuôn mặt anh tuấn động lòng người, đường nét trên mặt dường như càng thêm sắc nét.
Tôi đã từng trốn sau lưng anh, kiễng chân len lén lấy đi chiếc tai
nghe. Bị anh phát hiện rồi khẽ quẹt tay lên mũi tôi mấy cái. Một giây
sau đó là nụ hôn ngọt ngào đặt xuống môi tôi, bầu không khí ngập tràn
mùi hương bạc hà mát dịu.
Nhận thấy ánh mắt tôi, Trần Tử Dật gỡ tai nghe xuống, ngước đầu lên.
Ánh mắt anh lấp lánh, khuôn mặt nở nụ cười nhè nhẹ, anh ta gật đầu với
tôi.
“Thái Thái.” Giọng nói của anh vẫn dịu dàng hệt như ngày trước, đôi mắt cười lấp lánh ánh hào quang.
Thế nhưng tôi có thể nghe ra tiếng thở dài cực khẽ đi kèm theo tiếng nói….
Bầu không khí có phần gượng gạo.
Sau một thoáng trầm mặc, tôi cười nói: “Trần Tử Dật, trùng hợp quá, không ngờ lại gặp anh ở đây.”
Nụ cười trên mặt Trần Tử Dật nhạt đi đôi chút: “Thái Thái, tay em làm sao thế?”
Tôi cúi xuống nhìn cổ tay mình, không khỏi ngẩn người. Chỗ vừa nãy bị Kỷ Nghiêm nắm lưu lại một vết bầm đỏ tấy. Thực ra dấu vết cũng không rõ lắm, đến cả La Lịch Lệ cũng không phát hiện ra, thế mà Trần Tử Dật mới
nhìn thoáng qua đã thấy. Cũng giống như tôi, chỉ cần liếc nhìn là nhận
ra ngay khuôn mặt anh hốc hác đi nhiều, vầng trán cao ẩn hiện vẻ ưu tư.
Tôi cúi đầu cười khẽ: “Không có gì, đùa nghịch với bạn nên bị bầm
chút ấy mà. Thực sự không việc gì đâu, anh không nói em còn không có cảm giác gì ấy chứ.”
Anh ta chau mày nói: “Sao lúc nào em cũng sơ suất như vậy ?”
Ngẩng đầu lên, tôi bắt gặp đôi mắt đen sâu thẳm của Trần Tử Dật.
Tim chợt run lên mà chẳng hiểu vì sao, tôi hoảng hốt đưa mắt nhìn về phía khác, lấp liếm nói: “Sao anh lại đến đây?”
Thực ra Trần Tử Dật không nói thì tôi cũng có thể đoán ra — Nhan
Khanh Khanh chuyển trường, anh ta đến tìm bạn gái là chuyện dĩ nhiêm
không cần bàn cãi. Nhưng tim tôi vẫn thấy nhói đau.
Trần Tử Dật không trả lời ngay, ánh mắt anh ta lướt qua cánh tay tôi
một lượt rồi mới dùng dằng nói: “Thái Thái, anh đến là để gặp em.”
Gặp tôi ư? Tôi nhìn người con trai đã từng hứa hẹn sẽ cùng tôi thi
vào trường trực thuộc nhưng rồi lại thất tín này. Giờ đây, tôi thực sự
không thể nghĩ ra một lí do nào khiến bản thân tin được anh ta đến tìm
tôi.
Nếu như bắt buộc phải có một lí do, lí do đó tôi không dám nghĩ và
cũng không có đủ dũng khí để nghĩ — những nỗi đau trong quá khứ vẫn còn
mồn một trước mắt tôi, miệng vết thương vẫn còn nguyên đó khiến tôi
không dám đụng chạm tới.
Anh ta nhìn tôi đăm đăm, giây phút ấy thời gian như ngừng lại.
Trước kia khi tôi ở bên Trần Tử Dật, cảm giác tuyệt vời chẳng khác
nào rơi vào chĩnh mật, ngọt ngào đến đê mê. Còn bây giờ anh ta tựa như
một món đồ nguy hiểm, đụng vào là nổ.
Không chịu đựng nổi không khí gượng gạo này thêm nữa, tôi đi thẳng
vấn đề: “Nếu như anh đến để hỏi về chuyện của Nhan Khanh Khanh, em thấy
anh nên đi tìm cô ấy hỏi thẳng thì hơn. Giờ cô ấy chắc là vẫn còn đang
tập kịch trong hội trường. Trường trực thuộc anh rành hơn em, không cần
em phải chỉ đường cho anh đấy chứ?” Nếu như ngày đó anh đã quyết định bỏ rơi tôi để đi theo đuổi nữ thần trong trái tim mình, vậy thì trước mặt
tôi đừng có trưng bộ dạng lung lay dao động này ra nữa.
Ánh mắt Trần Tử Dật có phần trống rỗng, anh ta hỏi khẽ: “Rành lắm, rành đến mức không sao quên nổi, cũng không thể buông rơi …”
Tôi cảm thấy vẻ mặt mình sầm xuống. Nguyên nhân khiến tôi không dám
nghĩ kia lại vọt ra rồi, thoắt ẩn thoắt hiện, tựa như đang ở ngay trước
mắt.
Khuôn mặt Trần Tử Dật như bừng sáng dưới ánh mặt trời, khiến mắt tôi chói lòa không sao mở nổi.
Tôi chỉ nghe thấy giọng nói trầm trầm của anh ta truyền tới: “Anh và
Khanh Khanh ở cùng một khu nhà, cùng lớn lên bên nhau từ bé. Từ khi hiểu chuyện cô ấy đã là giấc mộng của anh, vì thế khi nghe cô ấy khóc trong
điện thoại, anh đã bất chấp tất cả để đến bên cô ấy…”
Từng lời nói của Trần Tử Dật giống như những mũi kim đâm lên người
tôi, khiến tôi đau tê tái. Tôi chẳng chút khách sáo cắt ngang lời anh
ta: “Anh kể cho em những chuyện này để làm gì?”
Anh ta nhìn tôi, ngập ngừng giây lát rồi mới chậm rãi mở lời: “Thế
nhưng khi anh đuổi theo đến bên cạnh Khanh Khanh, anh mới phát hiện ra
rằng mọi chuyện đã không còn như cũ nữa, tất cả đã khác rồi. Thái Thái,
trong đầu anh lúc nào cũng hiện lên hình ảnh của em. Lúc đầu anh cứ ngỡ
đó là bởi anh áy náy … sau đó Khanh Khanh nói với anh, thực ra giữa anh
và cô ấy không hề có tình yêu. Bọn anh quá hiểu nhau, hiểu đến mức nhầm
tưởng đó là tình yêu. Lúc đó anh mới hiểu ra rằng anh thực sự thích em
mất rồi.”
Tôi nhìn anh ta, khoảng thời gian nửa năm qua hiện lên trong đầu tôi
tựa như một cuốn phim bi kịch. Lúc này, ánh nắng mặt trời giữa trưa
chiếu xuống khiến tôi gần như muốn ngất.
Trần Tử Dật vẫn tiếp tục từ tốn nói: “Tình cảm không có ranh giới gì
cả. Anh không biết từ lúc nào tình cảm mình dành cho em bắt đầu vượt ra
ngoài tầm tưởng tượng của anh. Chỉ những lúc bên em anh mới thấy thỏa
mãn, thứ tình cảm phát ra từ nội tâm ấy trước đây anh chưa từng gặp
phải. Thế nhưng anh lại ngốc nghếch buông cánh tay em.” Thở dài một
tiếng, khuôn mặt Trần Tử Dật lộ vẻ bi thương cực độ, ngữ khí cũng không
còn bình tĩnh nữa: “Hôm đó gặp lại em trong bệnh viện, thấy em nhíu mày, giả bộ đáng thương, làm nũng vì người đó, cuối cùng anh mới được nếm
trải nỗi cay đắng chôn sâu trong tim. Trước kia khi Khanh Khanh nói
thích Kỷ Nghiêm, anh cũng chỉ thấy hơi hụt hẫng, nhưng khi thấy em ở bên cạnh Kỷ Nghiêm, anh mới nhận ra rằng mình đang đố kị….”
Nước mắt tôi lã chã tuôn rơi, anh chợt sững sờ, lặng im không nói nữa.
Tôi không muốn khóc, trước mặt anh tôi luôn mong mình sẽ biểu hiện
thật kiên cường. Nhưng lòng tôi buồn lắm, buồn đến mức không sao gượng
được.
Trước mặt La Lịch Lệ tôi có thể dõng dạc hào hùng tuyên bố trái tim
mình đã chết, nhưng bi kịch nhất chính là cho đến giờ tôi vẫn không có
cách nào ép mình tiêu tan hi vọng về Trần Tử Dật.
Trần Tử Dật sững lại, nắm chặt tay tôi nói: “Thái Thái, anh thích em, thích em lắm lắm. Đây là sự thật, chúng ta hãy vứt bỏ hết những chuyện
đã qua, quên hết tất cả những điều không vui đó, làm lại từ đầu, có được không?”
Tôi nhắm mắt lại rồi mở mắt ra, đứng lặng nhìn anh.
Mọi chuyện sao có thể đơn giản như những gì anh ta nói được?
Tôi cúi đầu nói khẽ: “Trần Tử Dật, cho đến giờ em vẫn không thể nào
quên được những ngày tháng đẹp đẽ trước kia của chúng ta, nhưng em sợ
phải nhớ lại, bởi vì chỉ cần nghĩ đến chúng là em lại nhớ đến cảnh anh
đuổi theo Nhan Khanh Khanh đi mất.”
Trần Tử Dật xót xa ôm tôi vào lòng, nhẹ nhàng dỗ dành: “Thái Thái,
anh xin lỗi, anh xin lỗi! Anh hứa với em anh sẽ không thế nữa, anh thề
sau này sẽ không bao giờ tái phạm. Tha thứ cho anh, tha thứ cho anh một
lần này thôi có được không?”
Mùi hương quen thuộc bao bọc lấy tôi nhưng lại khiến tôi thấy lạ lẫm
vô cùng. Tôi nhắm mắt đẩy anh ta ra, bước lùi một bước. Tôi bặm môi đến
khi đau nhói mới ngước nhìn lên: “Xin lỗi, em không làm được.”
Sau một hồi im lặng, sắc mặt Trần Tử Dật mới bình tĩnh lại: “Một giờ
rồi, anh phải về trường đây. Em đi ăn cơm đi.” Trước khi quay lưng ra
về, anh ta nhìn tôi chăm chú: “Thái Thái, anh không ép buộc em, bởi vì
anh có đủ lòng kiện nhẫn để chờ đợi.”
Mắt dõi theo Trần Tử Dật rời đi, tôi không biết mình đang hụt hẫng
hay là vui mừng nữa. Có những người, có những chuyện vẫn còn lưu giữ
trong trái tim tôi, không muốn quên đi, cũng không muốn nhớ lại. Tôi
không quên được những rung cảm mà mối tình này đem đến, nhưng lại không
muốn nhớ những đau khổ mà con người đó đã mang lại cho tôi. Từ trước đến nay tôi chưa từng đủ dũng khí chạm vào sợ dây kết nối đau thương và
hạnh phúc đó. Đã bước sai một đoạn đường, cho dù tôi có hối hận bao lâu
cũng chẳng còn ý nghĩa. Vết thương còn đó, có đắp vá thế nào thì kẽ hở
vẫn còn kia. Đã sai rồi thì chấp nhận, những người, những chuyện đã qua
cần bị lãng quên.
Cả buổi chiều tôi cứ ngẩn ngơ như hồn lìa khỏi xác, buổi tập kịch kết thúc rồi mà tôi vẫn cầm kịch bản ngồi đờ trên sân khấu.
Kỷ Nghiêm nghe điện thoại xong, bước đến ấn nhẹ lên đầu tôi: “Nghĩ gì mà tâm hồn treo ngược cành cây vậy?”
Tôi cười đáp: “Em đang nghĩ, giờ vở kịch của chúng ta đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi, chỉ còn thiếu gió đông nữa thôi.”
Bàn tay Kỷ Nghiêm lùa nhẹ trên mái tóc tôi, anh ta cười nói: “Không
còn thiếu gì nữa đâu. Anh vừa nhận được điện thoại nói là đạo cụ diễn
kịch đã được mang đến. Anh đi lấy về, em đợi một lát hẵng đi.”
Những ngón tay dịu dàng lướt qua lướt lại trên mái tóc tôi, Kỷ Nghiêm đưa ba lô cho tôi giữ rồi đi khỏi.
Một mình tôi ngồi trong hội trường, vừa đọc kịch bản đã được Nhan Khanh Khanh sửa, vừa đợi Kỷ Nghiêm.
Nói thực lòng, tuy không phục chút nào nhưng tôi không thể không thừa nhận kết cục mà cô ta sửa rất xuất sắc, không những trơn tru mà càng
thêm động lòng người.
Đang say sưa xem kịch bản thì bỗng có tiếng động vang lên, tôi ngẩng
đầu phát hiện Nhan Khanh Khanh đang bước đến. Dừng lại trước mặt tôi, cô ta nói thẳng: “Chẳng phải cậu thích Tử Dật sao? Tại sao anh ấy đến tìm
mà cậu còn từ chối?”
Tôi ngẩn người, ngước nhìn cô ta, hỏi: “Sao cậu biết?”
Nhan Khanh Khanh tỉnh bơ nói: “Buổi trưa lúc tập xong tôi có ra khỏi
hội trường, tình cờ bắt gặp một người bạn cũ. Cậu ấy bảo tôi là Trần Tử
Dật vừa mới thiểu não ra về, còn hỏi tôi tại sao lại từ chối anh ấy, kể
ra cũng trùng hợp thật, mấy hôm trước lúc Trần Tử Dật nói chia tay tôi,
tôi mới biết thì ra người anh ấy thực sự thích chính là cậu …” Cô ta
ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi: “Giờ mọi người đã nói rõ ràng cả rồi, tại sao cậu không thể đón nhận anh ấy? Tình cảm cậu dành cho anh ta bị lãng
quên dễ thế sao?”
Tôi tức tối lườm cô ta một cái: “Chuyện của tôi không mượn cậu quan tâm. Cậu hãy lo cho bản thân mình đi đã.”
Tôi đã nói rõ đến thế rồi mà Nhan Khanh Khanh vẫn không chịu buông
tha, cô ta hỏi tiếp: “Chẳng lẽ người cậu thích là Kỷ Nghiêm sao?”
Nín lặng im lìm không có nghĩa là tôi dễ bắt nạt nhé, chẳng qua là tôi không thèm biện bạch đấy thôi!
La Lịch Lệ đã từng nói: tôi là đứa dễ bị khích nhất, một khi bị khích tôi liền nhảy dựng lên bám riết không buông. Giờ nếu như tôi giải thích thêm có nghĩa là tôi đang lấp liếm. Chuyện tình cảm vốn chỉ thuộc về
hai người, cho dù tôi và Trần Tử Dật đã chia tay thì mối tình đó vẫn là
một hồi ức đáng để tôi gìn giữ, tôi quyết không cho phép kẻ thứ ba xuất
hiện lên tiếng nghi ngờ hay chỉ trích.
Vì thế, tôi ngẩng cao đầu nhìn Nhan Khanh Khanh với ánh mắt sắc lẻm,
khí thế hiên ngang: “Nếu tôi công nhận thì cậu định làm gì? Hay là cậu
có ý đồ gì khác?”
Nhan Khanh Khanh giật này mình, đứng ngẩn ra tại chỗ.
Tôi chả buồn để ý đến cô ta nữa, vừa mới quay đầu bỏ đi thì thấy Kỷ
Nghiêm đang đứng tựa bên cánh cửa hội trường, đang nhìn tôi chăm chú.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...