Nửa Viên Kẹo Ngọt Ngào Đến Đau Thương

Giọng nói của Kỷ Nghiêm trầm thấp như vang lên từ địa ngục – lúc
khuôn mặt anh ta ghé sát tai tôi phà hơi nóng, tôi thực sự đã nghĩ như
thế!

Anh ta nói: “Đây mới chỉ là bước khởi đầu thôi! Nếu em muốn yên ổn
qua kỳ nghỉ hè này, anh khuyên em hãy ngoan ngoãn làm theo những gì anh
nói, hiểu chưa hả?” Anh ta bất ngờ dùng sức bóp chặt cằm tôi.

Tôi kêu khẽ lên một tiếng, hai mắt rơm rớm ngây ngốc gật đầu rồi lại gật đầu.

Có vẻ như khá hài lòng với biểu hiện của tôi, khóe miệng anh ta nhếch lên một nụ cười dịu dàng cực độ, buông lỏng tay ấn tôi ngồi xuống bên
bàn học, cúi đầu nhìn thẳng vào đôi mắt đang đờ đẫn của tôi, nói: “Được
rồi, chúng ta bắt đầu học bài thôi.”

Đến lúc ấy tôi mới hiểu rằng, chuyện đáng sợ nhất không phải là hành
động của anh ta khi nãy, mà là việc anh ta đã biết tỏng ý đồ của tôi
ngay từ đầu, nắm đằng chuôi chắc mẩm tôi không dám phản kháng.

Bỗng dưng tôi thấy chẳng còn chút sức lực nào, cứ nghĩ đến những ngày nghỉ hè tiếp đó là lòng tôi lại đau như cắt: ma xui quỷ khiến thế nào
mà tôi lại mắc lừa anh ta cơ chứ! Lại còn tưởng vớ được một tên hiền
lành như đất, thừa sức xử gọn anh ta nữa! Ai ngờ tôi lại bị gậy ông đập
lưng ông, cái gọi là hiền lành đó chỉ là vẻ bề ngoài, anh ta là một tên
ác ma mặt người dạ thú! Thế nên cuối cùng tôi cũng đành giác ngộ, con
người ta ngốc cũng được, xấu cũng được, nhưng tuyệt đối không được tự
cho rằng mình đúng!

“Bắt đầu từ cuốn này nhé!” Kỷ Nghiêm rút ra một cuốn từ trong xấp vở chồng lên dày cả xentimet kia ném cho tôi.

“Anh …” Trong lòng tôi liều mạng gào lên “Em phản đối”, nhưng lời nói ra lại hạ thấp mấy phần bởi lúc nãy đã quá ư kinh sợ, “Anh định chơi em đấy phải không?”

“Không sai.” Kỷ Nghiêm thốt ra hai tiếng này mà không cần mảy may suy nghĩ, tiếp đó, anh ta lại nhếch miệng lên, ngẩng đầu nói: “Muốn phản
kháng ư? Chẳng lẽ em không muốn kết thúc khóa học sớm hơn một chút hay
sao? Hay là …” Anh ta ghé sát mặt lại gần tôi, nhìn tôi đầy thâm ý: “Hay là em sợ anh rồi?”

“Nói … nói linh tinh … em .. em còn lâu mới sợ anh nhá!” Cố dằn nỗi
sợ hãi trong lòng xuống, tôi ép mình nhìn thẳng vào mắt anh ta nhưng vẫn không kìm được nuốt nước miếng khan, chớp mắt: “Hai cuốn vở bài tập kia cộng lại dày cả xentimet, thực sự em không làm hết được đâu, hay là anh giảm đi một nửa nhé?” Tôi nở nụ cười nịnh bợ, thử thương lượng với anh
ta.

Kỷ Nghiêm nhướn mày: “Kháng nghị là tăng gấp đôi.”

Tôi thầm rú trong lòng, thôi thì ta hóa đau thương thành sức mạnh,
liều mạng với anh ta vậy. Đáng tiếc, tay tôi còn chưa chạm đước đến gấu
áo anh ta đã bị anh ta tóm lấy, còn bị anh ta ấn đầu xuống mặt bàn nữa.

“Đừng có nghĩ nữa, em không phải là đối thủ của anh đâu.” Kỷ Nghiêm hừ lạnh một tiếng rồi buông tôi ra.

Nước mắt tôi chan hòa: lần này tôi đi đứt thật rồi, không ngờ tên ác ma đó lại đọc được tâm tư người khác!

Hai mắt rưng rưng lệ, tôi cầm lấy cuốn vở luyện tập Kỷ Nghiêm đưa
cho, bò rạp lên bàn bắt đầu chiến đấu, vừa làm vừa nhẩm tính trong đầu:
nửa tháng, mười lăm ngày, ba trăm sáu mươi tiếng … được, ta nhịn, ta
nhịn.

Nhìn bộ dạng kìm nén đau thương của tôi, Kỷ Nghiêm không quên đổ thêm dầu vào lửa: “Lúc làm bài mà mất tập trung thì sẽ phải làm thêm gấp
đôi!”

Ác ma! Đúng là đồ ác ma! Tôi nghiến răng nghiến lợi nhìn anh ta. Thôi vậy, tôi nhịn, ba trăm sáu mươi tiếng đồng hồ chẳng mấy chốc mà hết, vì chuyến du lịch nửa tháng sau, vì ánh sáng sau đêm dài tăm tối, tôi tạm
để cho tên ác ma kia hoành hành bá đạo. Sau khi nghĩ thông suốt, tôi
cũng không còn tiêu cực như trước nữa.

Tôi vừa mới cầm ly nước trên bàn lên uống một hớp, tiếng Kỷ Nghiêm đã vang lên bên tai: “Anh khát rồi, em đi pha cho anh cốc nước cam, phải
là nước ép cam tươi!”

Ngụm nước vừa vào miệng bị tôi phun ra hết sạch.

Tôi vừa lau mặt vừa nói: “Anh có nhầm nhọt gì không đấy? Em biết đi đâu kiếm nước ép chanh tươi bây giờ?”

Anh ta nhìn tôi không chớp mắt, trầm giọng nói: “Tăng gấp đôi.”

“Em đi ngay đây ạ.” Mặt tôi xanh lè, cắn răng khốn khổ chạy ra khỏi nhà.

Tốn bao nhiêu công sức, tay trái tôi cầm cái máy vắt cam tự động, tay phải cầm một túi cam, mồ hôi mồ kê nhễ nhại chạy về nhà. Vừa vào đến
cửa, tôi ngẩn ra ngay tức khắc – bố, mẹ và cả Kỷ Nghiêm, ba người đang
vui vẻ ngồi quây quần bên bàn ăn cơm.

Mẹ thấy tôi vào liền bắt đầu trách móc: “Hơn mười hai giờ trưa rồi,
cơm nước đã sắp lên cả, con đi siêu thị mua nước uống thôi sao mà lâu
thế?” Nói rồi mẹ quay sang cười tít mắt với Kỷ Nghiêm: “Kỷ Nghiêm, con
bé Thái Thái này lắm trò lắm, cháu nhất định phải yêu cầu thật nghiêm
khắc với nó.”

Sao tự nhiên bảo tôi lắm trò vậy? Chẳng hiểu mô tê gì hết, tôi chỉ vào Kỷ Nghiêm nói: “Không phải con muốn đi, là anh ta …”

Không để tôi nói hết câu, Kỷ Nghiêm đã thừa nhận trước: “Là cháu bảo em ấy đi đấy ạ.”

Lẽ nào lương tâm ác ma trỗi dậy hay sao? Tôi gật đầu lia lịa theo lời anh ta nói. Kỷ Nghiêm nhìn tôi cười: “Thái Thái nói muốn uống nước ép
cam, cháu thấy bài vở buổi sáng cũng tương đối rồi nên cũng đồng ý cho
em ấy đi.”

Tôi trợn mắt há mồm nhìn Kỷ Nghiêm, sắc mặt tức thì sa sầm xuống. Tôi đang định phân bua thì bắt gặp ánh mắt Kỷ Nghiêm, trông thấy ánh nhìn
lạnh ngắt xẹt qua trong đôi mắt đó, tôi rùng mình cấp tốc cúi đầu.

“Con bé này, chẳng biết phép tắc gì nữa, sao cứ đứng ngây ra đó mãi thế, còn không mau đi rửa tay ăn cơm!” Mẹ tôi hơi nổi giận.

Tôi niệm mười lần câu thần chú trừ bỏ tâm ma học được trên mạng xong
sắc mặt mới hòa hoãn lại, đáp một tiếng: “Dạ.” May mà cuối cùng buổi
sáng hôm nay cũng trôi qua, còn ba trăm năm lăm tiếng nữa, tôi nhịn
tiếp.

Ăn xong cơm trưa, mẹ tôi nghiêm túc hỏi Kỷ Nghiêm: “Kỷ Nghiêm, Thái
Thái nhà cô thi đậu được vào trường trực thuộc là cô chú đã bất ngờ lắm
rồi, nhưng không biết để vào lớp chọn của trường thì hi vọng có lớn
không?”

Kỷ Nghiêm suy nghĩ cẩn thận một hồi, gật đầu nói: “Hy vọng chắc chắn là có, chỉ cần em ấy cố gắng hơn thôi.”

Mẹ vừa nghe nói có hi vọng thì hai mắt liền sáng rỡ lên, kích động
hỏi: “Kỷ Nghiêm, không biết cháu có đồng ý dạy em nó nhiều hơn nữa
không?”

“Cháu thì thế nào cũng được, chỉ sợ Thái Thái thấy bài vở nhiều quá
không kham nổi thôi.” Kỷ Nghiêm giả vờ như vô tình liếc nhìn tôi, khiến
tôi sợ đến nỗi vội vàng xích sát vào bên cạnh mẹ, lắc đầu nguầy nguậy.

Mẹ ơi, mẹ là mẹ đẻ của con đấy, không thể trơ mắt ra nhìn người khác đẩy con gái mẹ xuống hố lửa như thế được đâu!

Mẹ đẩy tôi ra, đáp một cách nhanh gọn nhẹ: “Có gì mà không kham nổi
chứ, học thêm mấy tiếng thôi mà, cứ làm như là lấy mạng nó không bằng.
Sau này phải phiền cháu rồi, Kỷ Nghiêm.” Mẹ tôi cười díp mắt. Kỷ Nghiêm
cũng cười, chỉ có tôi nhìn hai người đang cười tít mắt này, ngoài miệng
thì cười nhưng trong lòng thì đang nức nở. Chỉ một câu cố gắng hơn thôi
đã khiến cho 355 tiếng biến thành 710 tiếng … Bảy trăm linh mười tiếng
đồng hồ kia đấy! Lẽ nào tôi phải sống kiếp không bằng chó lợn trong suốt hơn bảy trăm tiếng đồng hồ hay sao? Thế thì chẳng thà giết quách tôi
đi!

Kể từ hôm Kỷ Nghiêm bắt đầu phụ đạo cho tôi, tôi liền biết kỳ nghỉ hè hoàn mỹ của mình đã tan tành mây khói, chỉ còn lại hai cuốn vở luyện
tập dày cả xentimet cùng với sự giày xéo vô cùng của gã ác ma kia.


Tôi đã từng nghĩ đến chuyện phản kháng, cũng từng nghĩ đến chuyện
nịnh bợ anh ta, thế nhưng lần nào cũng bị anh ta tương một câu “ừm, chi
bằng tăng gấp đôi bài tập để thể hiện lòng quyết tâm của em nhé” đánh
cho lộ nguyên hình.

Thế là hằng ngày trước khi Kỷ Nghiêm đến dạy, tôi đều “chủ động” mua
đồ ăn sáng cho anh ta, khi anh ta đến còn khom lưng nhún gối hai tay
dâng bữa sáng lên: “Kỷ Nghiêm, đồ ăn sáng của anh đây ạ. Bánh trứng và
sữa đậu nành. Sữa đậu nành còn ấm, nhân bánh không có hành, không có ớt. Anh đã nói bữa sáng ăn ngọt không ăn cay.”

Kỷ Nghiêm hài lòng nhận lấy, tiện tay xoa đầu tôi: “Khá lắm, rất nghe lời.”

Đến trưa, tôi còn nhanh nhảu giành lấy bát cơm không trong tay anh ta: “Để em xới cơm cho anh.”

“Cảm ơn em, Thái Thái.” Kỷ Nghiêm cười khẽ.

Thông thường thì trước mặt người lớn, Kỷ Nghiêm luôn không quên bổ sung một câu: “Thái Thái, em thật hiểu chuyện.”

Rồi sau đó cả bố và mẹ đều vô cùng cảm động: “Có Kỷ Nghiêm đúng là bớt lo được bao nhiêu.”

Tôi muốn khóc quá! Nhưng mà trước mặt bố mẹ tôi đã tâng bốc Kỷ Nghiêm lên tận mây xanh rồi, Kỷ Nghiêm cũng nịnh cho bố mẹ tôi hả lòng hả dạ,
tôi làm sao dám nói rõ ban đầu mình có ý đồ bất chính.

Tôi nhìn chính mình trong gương, hai mắt thâm quầng sắp theo kịp quốc bảo gấu trúc rồi. Lại len lén liếc sang Kỷ Nghiêm, anh ta đang nhàn nhã tựa lưng trên ghế, cầm một cuốn tạp chí lấy ra từ trên giá sách của tôi tùy ý giở xem. Dường như cảm giác được ánh mắt của tôi, anh ta ngẩng
đầu liếc nhìn cuốn vở của tôi một cái rồi cất giọng đều đều: “Tính sai
rồi.”

Bài toán tôi tính mất cả một trang giấy nháp, thế mà anh ta chỉ mới liếc mắt đã phủ nhận luôn sao?

Tôi ngẩn người: “Sai chỗ nào chứ?”

Anh ta lật một trang tạp chí, đọc ra đáp án mà không cần ngẩng đầu lên: “Em quên khai căn, kết quả là 24.”

Tô vốn định tranh cãi lại, nhưng khi giở đáp án ở phần phụ lục ra, sự thực chứng minh chỉ cần ác ma Kỷ Nghiêm lên tiếng là tôi liền bị đánh
bại hoàn toàn – kết quả không phải 24 thì còn là gì nữa? Kiểm tra kỹ lại một lượt, quả nhiên tôi đã quên mất không khai căn.

Tôi dậm chân vỗ ngực: “Sao mình có thể phạm một sai lầm ngớ ngẩn thế này chứ?”

“Không cần rầu rĩ, mắc những lỗi ngớ ngẩn kiểu này vốn là phong cách
của em mà.” Kỷ Nghiêm nhếch miệng lên thành một đường cong tuyệt đẹp.

Tôi nhìn Kỷ Nghiêm mà khóc không ra nước mắt: “Anh đã nói em ngốc,
thế tại sao cứ bắt em làm một đống bài tập khó thế này?” Trải qua một
thời gian ở cạnh anh ta, da mặt tôi càng lúc càng dầy, thậm chí không
thèm phản kháng nữa mà trực tiếp quay đầu cởi giáp giơ tay hàng vô điều
kiện.

Kỷ Nghiêm buông cuốn tạp chí trên tay, nhìn tôi nói: “Khá lắm, thừa
nhận mình ngốc tức là vẫn còn biết thân biết phận, chưa đến nỗi hết
thuốc chữa.”

Nước mắt của tôi đã cạn kiệt từ lâu rồi….

Kỷ Nghiêm thấy mặt tôi bí xị, nụ cười trên mặt anh ta càng trở nên
nồng đậm. Bất chợt anh ta vẫy tay ra hiệu bảo tôi lại gần thêm một chút, sau đó luồn mười ngón tay thon dài vào trong mái tóc tôi, vuốt ve cực
kì nhẹ nhàng âu yếm. Ánh nắng lách qua ô cửa sổ mở toang chiếu rọi vào
phòng, nắng trải lên người anh ta khiến cho chiếc áo sơ mi trắng bình
thường lấp lánh ánh hào quang lóa mắt.

“Anh thích em ngốc nghếch như thế đấy.” Kỷ Nghiêm véo khẽ lên gò má
phúng phính của tôi, khóe miệng nhếch lên một đường cong đẹp mê người.
Giây phút đó không ngờ tôi lại có cảm giác nụ cười lấp lánh trong đáy
mắt anh ta ngập tràn thương yêu và chiều chuộng.

Mặt tôi đỏ bừng lên, chỉ hận sao không thể ngã lăn ra ngất. Lẽ nào
bọn ác ma ai cũng thích nói mấy câu khiến người ta không biết phản ứng
ra sao như thế này ư? Có điều khi nhìn đôi mắt trầm tĩnh pha lẫn ý cười
của Kỷ Nghiêm, trong đầu tôi đột nhiên lại hiện lên một đôi mắt đen sâu
thẳm khác.

Mùa đông nửa năm trước, lúc ấy tôi còn lẽo nhẽo bám đuôi Trần Tử Dật
cả ngày, lần nào anh ấy ra quán internet chơi game với đám bạn, tôi cũng luẩn quẩn ở bên mè nheo đòi anh ấy cho chơi cùng.

Bất đắc dĩ, Trần Tử Dật đành chơi trò đập bong bóng với tôi. Nhưng
lần nào tôi cũng là đứa bị nổ tanh bành trước, thế là tôi lại gào lên:
“Trần Tử Dật, anh mau lại đây cứu em.” Sau đó Trần Tử Dật liền nhanh tay nhanh mắt chạy đến cứu tôi. Thật bi kịch là mỗi lần khi tôi vừa mới
động đậy được vài giây đã lại bị nổ tanh bành tiếp … Trần Tử Dật đành
vừa giải quyết đối thủ, vừa đến cứu tôi.

Về sau ai cũng phát hiện ra tôi là nhược điểm lớn nhất trong đội,
chúng tôi là một tổ hợp cực kì không ăn ý – một người quá mạnh còn một
kẻ yếu xìu, mọi người thấy mất hứng quá, hoặc là tự động rời khỏi đội,
hoặc đá cả hai đứa chúng tôi ra ngoài.

Đội chơi tự thành lập kẻ ra người vào, cuối cùng chỉ còn lại hai đứa
tụi tôi nói chuyện trên kênh chat riêng. Tôi rú lên điên cuồng: “Tại sao chứ? Sao lần nào em cũng không giành được đạo cụ gì, lại còn phải trơ
mắt ra nhìn chính mình bị người ta cho nổ nữa!”

Trần Tử Dật cười: “Ai bảo em hành động chậm, lại còn không biết tránh bóng? Người khác nhìn một cái là biết ngay em là đứa dễ giải quyết
nhất, tội gì mà không tấn công em?”

Tôi xìu mặt hỏi: “Em thực sự ngốc thế sao?”

Bàn phím bỗng dưng bị Trần Tử Dật đẩy ra, anh kéo tôi xuống đặt lên
đùi mình. Ánh sáng màu lam dìu dịu trên màn hình cứ không ngừng nhảy múa trong đôi mắt đen sâu thẳm của anh, hơi thở nóng bỏng phả qua tai tôi,
anh nói: “Cô bé ngốc, anh thích em như thế đấy!”

Đột nhiên có hai ngón tay véo lên má tôi. Đau quá, đau đến mức nước
mắt tôi suýt rơi xuống. Tôi bưng mặt giận dữ ấm ức nhìn Kỷ Nghiêm.

Nụ cười tắt dần trên khuôn mặt Kỷ Nghiêm, vẻ mặt anh ta khôi phục lại vẻ bướng bỉnh thường thấy, ánh mắt anh ta sắc bén nhìn tôi chăm chú:
“Thái Thái, tại sao em lại thi vào trường trực thuộc?”

Anh ta định sỉ nhục IQ của tôi sao? Chẳng lẽ tôi không xứng đáng thi
đỗ vào trường trực thuộc? Anh ta chèn ép tôi quá lắm! Tôi ngẩng cao đầu, mũi thở phì phò vì tức giận, cất cao giọng nói: “Vì IQ của em cao!” Da
mặt tôi quả nhiên đã dày đến cực điểm rồi …

“Ha ha ha!” Kỷ Nghiêm bất chợt phá ra cười, cười đến nỗi hai vai rung lên bần bật.

Chuyện này thì có gì đáng cười cơ chứ? Tôi chau mày nhìn anh ta.

“Thôi thôi.” Không cười nữa, Kỷ Nghiêm xua tay, tay trái chống cằm
ung dung cười khẽ: “Nói cho em biết chuyện này nhé, nhìn từ góc độ tâm
lý con người, khi nói dối con người ta thường liếc mắt sang bên phải,
còn khi mắt đánh sang bên phải thì …” Ngập ngừng một lát, anh ta ghé sát lại gần tôi, đôi mắt đen trầm tĩnh sâu không dò được: “…có nghĩa là
người đó đang hồi ức.” Mặt anh ta gần sát mặt tôi, gần đến mức cơ hồ sắp dính vào nhau.

Khóe miệng anh ta dần nở một nụ cười, rồi mãi một lúc sau mới cúi đầu xem đồng hồ đeo tay, thản nhiên nói: “Được rồi, hôm nay học đến đây
thôi.”

Cho đến tận khi anh ta ra về đầu óc tôi mới vận động bình thường trở
lại: vừa nãy không phải là anh ta muốn thơm tôi đấy chứ? Thần của tôi
ơi! Sự việc sao lại phát triển theo chiều hướng này?

Giờ tôi không biết phải làm gì nữa. Tôi không phải là một đứa nhanh trí, vì thế tôi quyết định tìm người nghĩ cách giúp tôi.

“Đơn giản quá đi còn gì nữa?” La Lịch Lệ vừa ăn dưa hấu vừa nói với

tôi: “Động vật ăn thịt dù có mạnh đến đâu chăng nữa cũng vẫn có thiên
địch mà.”

“Cái gì? Kỷ Nghiêm là động vật ăn thịt á?” Vẻ mặt tôi đầy sợ hãi.

“Đồ ngốc!” Một miếng vỏ dưa hấu đập lên đầu tôi, La Lịch Lệ trợn mắt: “Ý tớ là, cho dù anh ta có tinh minh đến đâu thì cũng có thứ khiến anh
ta sợ hãi.”

Tôi thoáng vỡ lẽ: “Có lý lắm.”

Loáng một cái đánh bay nửa quả dưa hấu, La Lịch Lệ hứ một tiếng lạnh
lùng: “Cậu liệu mà tranh thủ thời gian đi, tuần sau là tớ chuẩn bị đi
rồi đấy! Đến lúc đó cậu cứ ở nhà mà tận hưởng kỳ nghỉ hè với chàng gia
sư cực phẩm của cậu đi.”

Cái này có được coi là khích lệ động viên không vậy?

Tôi im lặng.

Vốn tôi còn do dự chưa biết phải làm sao, La Lịch Lệ nói thế lại
khiến tôi hạ quyết tâm: tôi phải dọa cho anh ta sợ chạy mất dép!

Sau khi tiễn La Lịch Lệ về nhà, tôi liền lên mạng tra tìm bảng xếp
hạng các câu chuyện đáng sợ nhất. Phim kinh dị, sâu bọ côn trùng … mấy
thứ này vô dụng với ác ma. Tôi tiếp tục mở tiếp các trang sau, trúng xổ
số 5 triệu xong đánh mất hết sạch, ăn một hơi hết 20 cái Hamburger, một
ngày spam 20000 bài ….

Tôi toát hết mồ hôi hột: cái mớ loạn xà ngầu gì vậy hả trời! Chẳng lẽ không có lấy một câu trả lời tử tế cho tôi hay sao?

Đúng lúc tôi đã ủ ê chán nản định đóng trang tìm kiếm, bỗng dưng tôi
trông thấy một tiêu đề “Trò chơi lớn mật, bạn có dám thử không? Mắc bệnh tim thì hãy cẩn thận chớ vào!” ….

Mắt tôi sáng lên, ta đã có cách.

Ngày hôm sau, thừa lúc giải lao giữa buổi học, tôi cầm tờ quy luật
trò chơi từ trên mạng xuống đọc cho Kỷ Nghiêm nghe: “Trò chơi do
hai người cùng phối hợp tiến hành, đốt bảy cây nến trong một căn phòng
tối, rồi lần lượt đổ xúc xắc. Người nào điểm cao hơn sẽ kể một câu
chuyện kinh dị, sau đó thổi tắt một ngọn nến. Người nào cuối cùng thổi
tắt nhiều nến nhất sẽ giành phần thắng, kẻ thua phải chấp nhận làm cho
người thắng một việc.”

Kỷ Nghiêm vơ lấy tờ luật chơi xem qua, trừng mắt nhìn tôi một cái rồi hầm hừ: “Thế này là thế nào?”

Bị anh ta lườm, lông tóc khắp người tôi dựng đứng hết cả lên, vội
vàng lắp ba lắp bắp: “Trò chơi thử thách lòng can đảm. Dù gì cũng là
thời gian giải lao, tiêu khiển một tí thôi mà.”

Sau một thoáng im lặng, vẻ mặt Kỷ Nghiêm lạnh hẳn xuống, anh ta hờ
hững liếc nhìn tôi, trầm giọng nói: “Điền Thái Thái, rốt cuộc thì trong
đầu em chứa đựng những gì thế không biết?”

Thôi được rồi, tôi thừa nhận tôi là một đứa rất nhạt nhẽo … nhưng tôi cũng chỉ là có bệnh vái tứ phương thôi mà!

Tôi giành lấy tờ quy tắc trò chơi từ tay anh ta: “Có vấn đề gì sao?”
Sợ anh ta không đồng ý, tôi lại nói: “Đừng có nói với em là anh không
dám chơi đấy nhé!”

Anh ta nhướn mày: “Vậy sao?”

Tôi hất hàm – lúc này im lặng chiến thắng mọi lời nói.

Khóe miệng anh ta bống nhếch lên thành một đường cong tuyệt đẹp, anh
ta cất tiếng nói dịu dàng đến mức khác thường: “Nếu như em đã có hứng
như thế thì được thôi, anh chơi với em.”

Chập tối ngày cuối tuần, mây đen kéo đến giăng mù mịt khắp bầu trời,
mưa to sấm chớp sắp trút xuống đến nơi. Ăn cơm tối xong, mẹ tôi giữ Kỷ
Nghiêm lại, bảo anh ta đợi mưa tạnh rồi hẵng về.

Kim giây tích tắc nhích dần từng nấc, cửa sổ và cửa ra vào đều đã
đóng kín. Tôi đốt bảy cây nến, dưới ánh nến vàng vọt lập lòe, nét mặt Kỷ Nghiêm mông lung khó mà nhìn rõ được.

Lần đầu đổ xúc xắc, tôi ra 4 còn Kỷ Nghiêm ra 2. Hút sâu một hơi, tôi cất tiếng kể chuyện: “Trong một ngôi làng nhỏ trên núi, có một cây cột
điện bị nguyền rủa. Thường xuyên có người vô duyên vô cớ đập đầu vào đó
và chết ngay tại chỗ. Một tối nọ, cậu bé Tiểu Minh 5 tuổi bỗng dưng chỉ
vào cây cột điện nói với mẹ mình: ‘Mẹ ơi, có hai người trên cột điện.’
Mẹ cậu vội vàng dắt tay cậu tức tốc rời đi. Về sau câu chuyện lan truyền ra, có nhà báo đến nhờ Tiểu Minh dẫn tới chỗ cây cột điện. Nhà báo hỏi: ‘Người đâu rồi?’ Tiểu Minh chỉ lên trên. Nhà báo ngẩng đầu nhìn, trên
cột điện có một tấm biển viết dòng chữ: An toàn giao thông, trách nhiệm
của người người.” Tôi ho khẽ một tiếng: “Hết rồi.” Và tôi thổi tắt cây
nến đầu tiên.

Vẻ mặt Kỷ Nghiêm không có lấy một chút biến đổi. Anh ta nhìn tôi hỏi: “Em có chắc đây là trò thử thách lòng can đảm không vậy?”

Tôi ngẩn người hỏi lại: “Chẳng lẽ không đáng sợ sao?”

Khóe miệng Kỷ Nghiêm khẽ giật lên hai cái: “Đầu óc em quả nhiên khác với người thường.”

Ngoài cửa sổ gió điên cuồng thổi, mưa xối xả quất lên khung cửa kính, tiếng gió rít u u nghe rợn cả người.

Tôi và Kỷ Nghiêm đã thổi tắt ba ngọn nến, trên bàn chỉ còn một ngọn
nến cuối cùng, thắng bại chính là lúc này đây. Nhắm mắt lại, tôi ra sức
lắc con xúc xắc, trong lòng thầm kêu: “Bồ tát phù hộ”, “Đức mẹ Maria phù hộ”. Xúc xắc tung xuống rồi, ngay phút giây tôi mở mắt ra, cả thế giới
như tĩnh lại. Nhìn kết quả cuối cùng mà nước mắt tôi lã chã tuôn rơi,
cuối cùng cũng hiểu thế nào là lấy gậy ông đập lưng ông.

Kỷ Nghiêm nói: “Em thua rồi.”

Nụ cười của tôi trở nên cứng ngắc: “Lần này không tính có được không?”

“Điền Thái Thái, em định chày bửa chắc?” – Ánh sáng lạnh lùng xẹt qua trong mắt Kỷ Nghiêm.

Tôi rùng mình, lắp bắp: “Đương nhiên, đương nhiên là không phải rồi.
Nhưng … nhưng mà anh vẫn chưa kể chuyện .” Cho dù giãy giụa trong vô
vọng thì cũng còn tốt chán so với đầu hàng! Trong lòng tôi phục mình ghê lắm, quả đúng là tinh thần của “con gián đánh không chết”.

Kỷ Nghiêm nhìn tôi chăm chú, trầm ngâm giây lát rồi thong thả bước
đến gần tôi: “Trời lúc buổi đêm gần sáng se se lạnh, có một chàng trai
lái xe máy đi đón bạn gái tan sở. Bạn gái dịu dàng dang hai tay ôm lấy
chàng trai, rồi lại vuốt ve khuôn mặt chàng trai âu yếm hỏi: ‘Lạnh không anh?’ Chàng trai đang định đáp, đột nhiên phát hiện đôi tay bạn gái
trên hông mình chưa hề rời khỏi …”

Ngọn nén cuối cùng trong phòng bị anh ta thổi tắt. Trước mắt tối om,
tôi bỗng thấy hình như có cái gì đó tóm lấy mình, lưng tôi lạnh buốt,
vội hét lên một tiếng: “Á!” Sau đó sợ hãi cắm đầu chạy về phía trước.

Ngoài cửa sổ mưa đã ngớt dần, tiếng mưa rơi trên cửa kính vang lên
khe khẽ, căn phòng nhỏ yên ắng đến mức chỉ nghe thấy tiếng thở hổn hển
của tôi. Lúc nhào về phía trước, tôi ngã vào một vòng tay ấm áp, hình

như còn áp lên thứ gì đó âm ấm, đôi môi tôi bỏng rát. Tôi bất giác nín
thở, mắt trợn tròn. Mắt đối mắt, môi kề môi, tôi có thể trông thấy ánh
sáng lấp lánh trong đôi mắt đen thẳm của Kỷ Nghiêm, trong gian phòng tối om, đôi mắt đó trong trẻo đến me người.

Giây phút ấy, hơi thở của Kỷ Nghiêm hòa tan trong cơ thể tôi, khiến cả người tôi như bị trương lên.

Không ngờ một chàng trai có khí chất lạnh lùng như anh ta lại có đôi môi nóng bỏng đến thế ….

Dường như có một ngọn lửa đang bùng cháy trong tôi, khiến người tôi nóng bừng.

Tôi đẩy anh ta ra gần như ngay lập tức, xin lỗi theo bản năng: “Em … em xin lỗi.”

Công tắc đèn được bật lên, cuối cùng thì cũng được nhìn thấy ánh sáng. Trước mắt tôi là một đôi con ngươi đang lấp lánh ý cười.

Kỷ Nghiêm trêu chọc: “Em nhiệt tình thật đấy, không ngờ lại chủ động hôn anh.”

Tôi giật bắn mình, vội vàng giải thích: “Em không cố ý đâu. Tại lúc
nãy đột nhiên tối om, em cảm thấy hình như có thứ gì đó tóm lấy tay
mình, sợ quá nên mới … tay ….. á?” Tôi choàng tỉnh ra, chỉ vào Kỷ Nghiêm nói: “Bàn tay đó là anh cố ý giơ ra dọa em đúng không? Là anh cố ý!”

Kỷ Nghiêm tức cười, nhướn mày nói: “Anh không thích chiếm lợi từ ai,
nhưng nếu có người cần, anh vẫn có thể phối hợp với người ta được.” Nói
rồi anh ta định nhích lại gần tôi.

Tôi vội vàng lùi một bước. Nhìn bộ dạng hốt hoảng của tôi, Kỷ Nghiêm
hài lòng ra mặt, dường như đó chính là điều mà anh ta muốn thấy. Anh ta
ép sát lại gần tôi từng bước một cho đến khi tôi không còn đường lui nữa rồi mới cúi xuống ghé sát tai tôi: “Nhất là khi em có nhu cầu.” Mặt tôi lại đỏ lựng lên tức thì.

Từ lúc Kỷ Nghiêm đến cho tời giờ tôi vẫn luôn nhẫn nhịn, nhịn nữa,
nhịn tiếp … Rốt cuộc thì tôi cũng không còn kiềm chế được nữa rồi! Thấy
tên ác ma Kỷ Nghiêm lại gần, tôi duỗi thẳng lưng ngẩng đầu dõng dạc: “Em có bạn trai rồi.”

“Thế hả …” Kỷ Nghiêm hình như hơi khựng lại, rồi nhìn tôi đầy thâm ý: “Anh ta là ai?” Đôi mắt đen sâu thẳm đó nhìn chăm chú vào tôi, hiển
nhiên là không tin những gì tôi nói.

Hít thật sâu một hơi, tôi cắn răng nói liều: “Chẳng phải anh muốn
biết tại sao em lại thi vào trường trực thuộc sao? Nói thật cho anh
biết, hội trưởng hội học sinh trường trung học trực thuộc chính là bạn
trai em.” Vừa nói ra câu này tôi liền thấy chột dạ.

“Ồ!” Ánh mắt anh ta lóe lên một tia khác lạ, khuôn mặt vô cảm lạnh
lùng nói tiếp: “Hội trưởng hội học sinh mà cũng thích một đứa như em
được sao?”

Lửa giận bừng bừng bốc lên đầu, tôi không nhẫn nhịn được nữa rồi:
“Đứa như em thì sao chứ? Ngốc một chút có gì không tốt? Trên đời này có
cả đống người thông minh tinh quái, suốt ngày chỉ biết toan tính lẫn
nhau, cuối cùng thì hại chính bản thân mình! Người như em mới có thể
thúc đẩy xã hội phát triển theo hướng hòa bình yên ổn! Hơn nữa, làm sao
mà anh biết hội trưởng hội học sinh không thích đứa như em chứ?” Một
tràng dài tôi nói hùng hồn với những lập luận vô cùng đanh thép.

Kỷ Nghiêm đứng im bất động nhìn tôi, thản nhiên nói: “Chả mấy khi
thấy em tự tin như vậy.” Khóe miệng anh ta cười nhạt đầy châm chọc.

Nhìn vẻ mặt tựa cười tựa không của Kỷ Nghiêm mà lòng tôi chùng xuống. Tôi cúi đầu lí nhí: “Có phải anh thấy em thi đỗ vào trường trực thuộc
là nhờ ăn may đúng không? Anh thấy em không xứng đáng ở bên hội trưởng
hội học sinh, cho rằng dù có chết thì em cũng không thể đậu nổi vào lớp
chọn chứ gì? Có phải anh nghĩ rằng em chỉ có nước bị anh điều khiển?”

Kỷ Nghiêm không ngờ lại thoáng chút tức giận, anh ta chau mày nói với tôi: “Điền Thái Thái, thì ra em coi thường bản thân mình như thế sao?”

Tôi ngẩn người, lửa giận vừa mới nhen lên đã lại xẹp xuống ngay lập
tức. Thực ra tôi cũng chẳng có lí do gì mà ca thán trước mặt anh ta, dù
gì thì tôi cũng còn chưa thấy mặt hội trưởng hội học sinh bao giờ nữa,
lúc trước đăng kí thi vào trường trực thuộc là vì Trần Tử Dật … nhưng
tại sao Kỷ Nghiêm lại bực mình thấy rõ như thế nhỉ? Lẽ nào anh ta thấy
tôi giả dối, hay là vốn dĩ anh ta đã rất ghét tôi rồi?

Kể từ hôm ác ma Kỷ Nghiêm nói câu đó với tôi, tôi bắt đầu mất ngủ,
ban ngày tâm trạng cứ bồn chồn không yên. Ngày nào cũng thế, trời mới tờ mờ sáng tôi đã dụi mắt tỉnh ngủ rồi, bởi vì cả đêm tôi toàn nằm mộng.
Trong mơ Kỷ Nghiêm bóp cổ tôi khinh bỉ nói: “Điền Thái Thái, một đứa vô
tích sự như cô thì dựa vào cái gì mà đặt điều kiện với tôi?” Rồi mồ hôi
lạnh chảy ròng ròng, tôi sợ quá choàng tỉnh dậy.

Mỗi lần nhớ lại nụ hôn mình chủ động dâng lên đó tôi lại thấy như có sét đánh xuống đỉnh đầu.

Dạo này tôi đã nhờ mẹ hầm cho không ít canh nhân sâm để tôi an thần
bổ khí, nhưng vẫn không có tác dụng gì cả. Hết cách, tôi đành hỏi La
Lịch Lệ: “Dạo này tớ cứ mất ngủ bồn chồn làm sao ấy, lại còn hay tức
ngực nữa, cậu nói xem có phải là tớ mất cân bằng nội tiết không?”

La Lịch Lệ ngẫm nghĩ giây lát rồi nói: “Thái Thái, có phải cậu đến kỳ tiền mãn kinh sớm không thế?”

Tôi trợn mắt: “Có ai bị sớm ba mươi năm không hả?”

La Lịch Lệ đáp: “Cậu đi đâu cũng bị người ta chèn ép, lại không thể
phản kháng, tớ nghĩ là cậu đã lâm vào tình trạng muốn mà không được thỏa mãn do bị chèn ép với cường độ quá cao.”

“Cái gì?” Tôi bị nó dọa cho suýt nữa ngã lăn từ trên giường xuống.

La Lịch Lệ thong thả nói: “Gã Kỷ Nghiêm này thật không đơn giản chút
nào. Cậu mới tiếp xúc với anh ta được bao lâu chứ? Mới có một tuần ngắn
ngủi mà đã bị anh ta nhìn thấu hết rồi. Giờ thì trước mặt anh ta, cậu đã hiện nguyên hình một cách hoàn toàn trần trụi.”

Bị La Lịch Lệ nói trúng sự thực, tôi tức lắm: “Tớ mặc kệ cái gì mà
muốn nhưng không được thỏa mãn, tớ chỉ biết lần này nhất định tớ phải
trả đũa cho hả giận. La Lịch Lệ, kiểu gì tớ cũng phải thi đỗ vào lớp
chọn.”

Ngụm coca vừa vào đến miệng đã bị La Lịch Lệ phun sạch ra ngoài, nó
sờ trán tôi: “Thái Thái, có phải dây thần kinh của cậu bị hoại tử hết
rồi không? Lớp chọn trường trực thuộc là nơi mà chúng ta chỉ có thể
ngước nhìn ao ước, không thích hợp với loài động vật đơn bào như cậu
đâu!”

Tôi đã hạ quyết tâm rồi, chín con trâu cũng không lôi về được. Tính
ra thì hai cuốn vở luyện tập dày cui Kỷ Nghiêm bảo tôi làm vẫn còn ba
phần tư chưa hoàn thành, tôi túm lấy tay La Lịch Lệ, hai mắt đầm đìa
nước: “Bị ác ma đeo bám, chắc chuyến du lịch lần này tớ không đi được
mất rồi, một mình cậu hãy chơi vui vẻ nhé!”

Ánh mắt La Lịch Lệ chuyển sang thương hại một cách không thèm che
đậy, nó vỗ lệ tay tôi an ủi: “Cách mạng còn chưa thành công, đồng chí
vẫn cần cố gắng, cậu hãy bảo trọng.”

Ngày hôm sau.

Sau một hồi suy tư nghĩ ngợi, tôi trợn mắt nuốt nước miếng nói với Kỷ Nghiêm: “Kỷ Nghiêm, em muốn vào lớp chọn trường trực thuộc.” Câu này
không phải là một câu nghi vấn, cũng không phải là một câu giả thiết. Đó là một câu trần thuật với sắc thái vô cùng khẳng định.

Kỷ Nghiêm quay sang nhìn tôi, khóe miệng lại nhếch lên thành một
đường cong tuyệt đẹp. Đôi mắt anh ta vẫn trong veo trầm tĩnh, chỉ tay
lên tập vở luyện tập trên bàn, không ngờ anh ta cũng đổi thái độ nghiêm
túc: “Được, em hãy làm hết đống bài tập này trước đã.”

Vì không còn phải lo nghĩ về chuyện chơi bời như trước nữa, tôi bắt
đầu tập trung giải quyết đống bài tập kia. Vì ngày nào cũng phải quần
quật làm bài tập, lại còn phải đấu tranh với thế lực xấu xa nên đến tối
tôi ngủ một mạch cho tới sáng, chẳng còn mơ mộng gì hết nữa, hiệu quả
thần kỳ hơn cả ăn mười củ nhân sâm.

Nhưng mà đáng ra tôi nên lường trước điều này từ sớm mới phải. Một lần thỏa hiệp đủ khiến tôi cả đời đừng mong được trở mình.

Kỷ Nghiêm kiến nghị với mẹ tôi: “Cô ơi, cháu nghĩ kết hợp với tập thể dục thể thao vừa phải cũng rất có lợi cho việc tiếp thu kiến thức đấy
ạ”

Mẹ tôi lập tức gật đầu đồng ý: “Có lý lắm, chẳng trách sức khỏe của Kỷ Nghiêm tốt như vậy, a ha ha ha.”

Thế là trong tiếng cười của mẹ, tôi lại khóc ròng.

Có ai đang nghỉ hè mà mới sáng ngày ra đã vừa phải học thuộc từ mới
tiếng Anh vừa tập bài thể dục nhịp điệu không hả? Thế mà Kỷ Nghiêm dám
bảo cái này là vừa học vừa chơi!

Ông trời ơi, tuy rằng tôi có do dự một chút xíu xiu, nhưng mà ông
cũng đâu nhất thiết phải trừng phạt tôi thế này chứ? Nếu như cho tôi một cơ hội làm lại từ đầu, tôi nhất định sẽ nói với ác ma Kỷ Nghiêm ba chữ: “Phải phản kháng!” Đúng, phải đấu tranh chống lại thế lực xấu xa! Phải

tranh đấu tới cùng!

Lòng nghĩ vậy, hai mắt tôi sáng bừng kiên định, dũng khí trào dâng khắp cả người.

Tôi nhớ nhà chú tầng trên có một cuốn tuyển tập đề toán khó cấp ba,
thế là tôi liền lên mượn, đối chiếu đáp án chọn ra một bài mà lời giải
dài dòng nhất rồi thỉnh giáo Kỷ ác ma bằng thái độ rất đỗi thành khẩn:
“Kỷ Nghiêm, bài này khó quá, anh dạy em cách giải được không?” Hai mắt
tôi còn lấp lánh ngàn ánh sao sùng bái.

Kỷ Nghiêm chau mày liếc nhìn tôi, nhận lấy đề bài xem một lượt rồi
bắt đầu trầm tư suy nghĩ. Bài toán tôi cố tình chọn lựa này đến cả một
thầy giáo dạy toán cấp ba như chú tầng trên còn nói là khá khó giải kia
mà! Tôi cười thầm trong bụng: nếu Kỷ Nghiêm không làm được, thế thì anh
ta sẽ bị tôi chê cười ngay!

Bỗng dưng Kỷ Nghiêm cười khẩy một tiếng: “Em tưởng anh không làm được thật à?”

Hả? Tôi còn chưa kịp phản ứng thì Kỷ Nghiêm đã cầm bút viết một chuỗi công thức và con số lên trên giấy A4, phần lớn công thức tôi còn chưa
trông thấy bao giờ. Chữ anh ta sạch sẽ và thanh thoát, đẹp hệt như chủ
nhân của chúng, ánh mắt của tôi bị những ngón tay thon dài cùng với
xương cổ tay nhô lên hấp dẫn. Chẳng mấy chốc Kỷ Nghiêm đã dừng bút tính
ra đáp số.

Rồi anh ta nhướn mày cười khẽ: “Thái Thái, thì ra em thích những bài
toán kiểu này. Có điều đây là bản cũ từ năm ngoái, nhà anh có bản mới
nhất năm nay, nếu em hứng thú, mai anh sẽ để em làm cuốn đó.”

Bản mới … mới nhất năm nay á? Biến thái vậy sao?

Tôi hóa đá ngay lập tức, cuống quýt xua tay: “Không, không cần đâu, cứ để em làm từ cơ bản được rồi.”

Kỷ Nghiêm cười nhạt: “Em chắc là không cần đấy chứ?”

“Hoàn toàn không cần đâu.” Tôi lắc đến mức suýt gãy cổ mới thoát kiếp nạn. Kể từ đó tôi đã biết hậu quả của việc không tự lượng sức mình
khiêu chiến thế lực xấu xa, hoàn toàn thần phục ác ma.

Sau một tháng huấn luyện như ma quỷ, cuối cùng cũng đến kì thi nhập
học. Hôm nay là buổi học gia sư cuối cùng chấm dứt một tháng trời phụ
đạo, tôi tiễn Kỷ Nghiêm ra bến xe bus. Trong lúc chờ xe, ánh mắt Kỷ
Nghiêm dường như đầy sóng nước dịu dàng: “Hôm nay là buổi học cuối cùng
rồi.”

Mắt tôi đỏ ửng, rơm rớm nước nhìn anh: “Em biết.”

Anh ta bước lên một bước, hai tay đặt lên vai tôi: “Thái Thái, thực ra …”

Lùi một bước, tôi ra sức lắc đầu: “Anh không cần nói gì hết, em hiểu, em hiểu cả mà.” Cố vùng thoát khỏi tay anh ta, tôi bỏ chạy thục mạng.

Hoàng hôn ngày hạ, nền đất bùn vẫn còn vương hơi nóng oi ả của ban
ngày. Lòng tôi nóng rát, nước mắt ngấn trên mi lấp lánh trong ánh tịch
dương.

Tôi biết, đây mới đích thực là những giọt nước mắt của hỉ cực sinh bi, là những giọt nước mắt hân hoan!

Nô lệ được giải phóng, từ nay về sau sẽ không còn bai thể dục nhịp
điệu số 7, không còn phải cắm mặt vào mớ bài luyện tập chết tiệt kia,
không còn phải gặp Kỷ Nghiêm …

Chẳng hiểu vì sao lòng tôi đột nhiên thấy trống trải lạ thường.

Thói quen đúng là một thứ vô cùng đáng sợ, rõ ràng không còn phải đối mặt với sự châm chọc ngọt nhạt của ác ma nữa, vậy mà mỗi khi đêm khuya
thanh vắng tôi lại nhớ đến câu nói cuối cùng của Kỷ Nghiêm, nhớ đến vẻ
tĩnh lặng xa mà xăm ráng chiều đỏ lựng lưu lại trên gương mặt ấy.

Những kí ức ấy khiến lòng tôi thương cảm.

Không thể không nói những gian nan vất vả cùng cố gắng mà tôi đã bỏ
ra cuối cùng đã làm cảm động ông trời. Trong 60 cái tên chọn lựa kĩ càng từ bốn trăm học sinh toàn khóa, một cái đã rớt xuống đầu tôi. Hôm công
bố điểm, tôi rưng rưng nước mắt, cảm kích vô cùng, chỉ hận không thể
chạy ngay ra ngôi chùa cách đó 30km để thắp hương lễ tạ cảm ơn bồ tát đã phù hộ.

La Lịch Lệ dụi mắt nhìn danh sách 60 người không những có nó mà còn
có cả tôi, nó nhéo tay tôi một cái đau điếng, giọng nói không sao tin
được: “Thái Thái, nói cho tớ biết là không phải tớ đang mơ đi!”

Tôi xoa tay, hai mắt còn vương những giọt nước mắt vui mừng, gật đầu
với nó: “Không phải mơ đâu, La Lịch Lệ, giấc mơ của tớ thành hiện thực
rồi, tớ đỗ vào lớp chọn rồi!”

La Lịch Lệ ngửa mặt lên trời hú: “Động vật đơn bào không ngờ đã biến dị, bọ chét mà cũng bàn đến mộng tưởng với mình!”

Một cơn gió thổi qua, tôi đứng giữa không gian đầy những lá khô bị gió cuốn bay, nước mắt tuôn lã chã.

Kỳ nghỉ hè nóng nực, một tháng huấn luyện của ác ma, và cả mối tình
tan vỡ, tôi ném hết chúng lại sau lưng đón chờ quãng đời học sinh trung
học sắp đến của mình.

Vào năm học chưa được mấy ngày tôi đã bị La Lịch Lệ kéo đi tham gia ứng cử vào hội học sinh.

Hội học sinh trương đủ loại cờ hiệu lòe bịp lôi kéo nói là vì lợi ích của trường và các bạn đồng môn, nhưng trong mắt tôi thì chính là lừa
gạt. Khó khăn lắm tôi mới thoát khỏi bể khổ, vừa mới thả lỏng được một
chút, tôi chả dại gì mà dấn thân vào vũng nước đục đó.

Tôi níu tay La Lịch Lệ: “Cậu chả bảo những nơi phức tạp kiểu đó không phù hợp với đứa động vật đơn bào như tớ còn gì, cậu tha cho tớ đi.”

La Lịch Lệ nguýt tôi: “Trước kia cậu là người ngoài cuộc, giờ thì
khác, đã đỗ vào lớp chọn rồi, cậu phải chuẩn bị mà kháng chiến trường kỳ đi.” Nói rồi cô nàng lại tiệp tục lôi tôi xềnh xệch.

Tôi đứng im tại chỗ: “Tớ không đi, muốn đi thì cậu đi một mình ấy.”

La Lịch Lệ là một đứa tính tình thẳng thắn bộc trực, lại thêm thời
tiết oi ả nóng bức ngày hè, nó nổi khùng lên mắng tôi: “Sao cậu có thể
thiếu ý chí đến thế chứ? Đừng tưởng đỗ vào lớp chọn rồi là được nhàn hạ
cả đời nhé, cậu không hiểu được trong đó cạnh tranh khốc liệt như thế
nào đâu. Nếu như đã bứt phá được lên rồi, không biểu hiện một chút năng
lực là không được! Huống hồ ở trong hội học sinh cũng không phải là
không có chỗ tốt. Cậu nghĩ xem, bình thường tập thể dục giữa giờ rồi
hoạt động này nọ, ai là người nhàn nhất, ai được đứng ở vị trí lợi ích
lớn nhất?” Lời La Lịch Lệ nói khiến tôi hơi động lòng.

Thấy tôi chau mày do dự, nó liền đá xoáy tôi: “Lẽ nào cậu đã bị Trần
Tử Dật đả kích đến mức không còn chút xíu lòng tin nào vào bản thân mình hay sao?”

Vốn tôi còn chưa biết quyết định thế nào, nghe nó nói vậy, tôi lập tức hạ quyết tâm: “Tớ đi.”

Buổi phỏng vấn được tiến hành trong gian phòng học hình bậc thang ở
tầng ba tòa nhà giảng đường. Tôi điền đơn xin gia nhập rồi tìm một chỗ
ngồi xuống với La Lịch Lệ. Liếc qua một lượt, trong phòng nam sinh chiếm đa số. Những người phụ trách phỏng vấn của hội học sinh ngồi ở hàng đầu tiên, ai nấy đều mặc đồng phục trường màu xanh lam chỉnh tề, trước ngực cài một huy hiệu của riêng hội học sinh. Mặt mũi mấy người đó tôi nhìn
không rõ lắm.

Tôi lắc tay La Lịch Lệ, xị mặt thở than: “Chết rồi, tự nhiên tớ căng thẳng quá, đến lúc đó thế nào cũng mất mặt cho coi.”

La Lịch Lệ vỗ về tôi: “Đừng sợ, chuyện đáng xấu hổ hơn cậu cũng đã làm rồi, cái này nhằm nhò gì chứ.”

Hai đứa chúng tôi đang nói chuyện, đột nhiên có người gọi một tiếng: “Điền Thái Thái!”

Tôi đứng bật dậy theo phản xạ vô điều kiện, giơ tay: “Có!”

Xung quanh liền vang lên những tràng cười nhẹ.

La Lịch Lệ thở dài, vỗ vai tôi theo thói quen: “Đi đi.”

Tôi cúi gằm mặt bước lên phía trước, lí nhí đáp bằng giọng nói khó mà nghe ra được: “Em là Điền Thái Thái học sinh lớp 10/1.” Nói xong câu
này tôi nín re, tay chân toát hết mồ hôi lạnh, mặt thì nóng bừng bừng.
Từ đầu đến cuối tôi đều cúi đầu, chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng quay
lại chỗ ngồi trốn sau lưng La Lịch Lệ.

Những người phỏng vấn bỗng dưng trật tự hẳn, một giọng nói mà tôi đã
quen đến mức không thể quen hơn được nữa cất tiếng hỏi tôi: “Em nghĩ gì
về chức vụ hội trưởng hội học sinh này?”

Tôi ngẩng phắt đầu lên, choáng váng như bị sét đánh trúng huyệt thiên linh cái! Nếu như nơi đây không phải là trường học, nếu như xung quanh
không có nhiều người như vậy, chắc chắn tôi sẽ nhảy ra ngoài cửa sổ
luôn, với tiền đề là … tôi có lá gan của La Lịch Lệ.

Bởi vì, cái người vừa hỏi tôi đó chính là chàng gia sư đã dạy kèm tôi suốt kỳ nghỉ hè – Kỷ Nghiêm!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui