Thẩm Hầu sợ Nhan Hiểu Thần mệt nên nài nỉ cô không cần nấu cơm.
Nhan Hiểu Thần đành lấy ra hai gói mì ăn liền, nấu thêm một ít rau, đánh thêm trứng vào, vậy là tạm có một bữa tối.
Cơm nước xong, Thẩm Hầu rửa bát, Nhan Hiểu Thần sắp xếp hành lý.
Thẩm Hầu vừa rửa bát, vừa lâu lâu chạy đến phòng nhỏ, lặng lẽ nhìn ngó một chút, xem Nhan Hiểu Thần có bỏ từng bộ đồ vào tủ chưa, có đem từng quyển sách để lên giá sách chưa, có đem khăn mặt mắc vào nhà vệ sinh chưa… Đồ dùng của Nhan Hiểu Thần từng chút từng chút một đầy ắp khắp căn phòng, giống như niềm hạnh phúc cũng từng chút từng chút một đầy ắp trái tim của hắn.
Thẩm Hầu không biết Nhan Hiểu Thần có hiểu hay không, nhưng trong lòng hắn xác định rất rõ, hai chữ “bà xã” nói trong siêu thị lúc đó không phải là tùy tiện mà nói ra.
Tuy rằng nam nữ bạn bè chơi thân gọi nhau “ông xã, bà xã” là rất bình thường, nhưng hắn lại cảm thấy hai chữ này không thể gọi bừa được, đó không phải là xưng hô trong nhất thời, mà là cả đời hứa hẹn.
Hôm nay hắn gọi Hiểu Thần là “bà xã”, cũng chẳng phải xuất phát từ áy náy, sự việc lần này làm cho hắn từ từ lý giải được câu nói của Nhan Hiểu Thần đã từng nói với hắn “Chỉ cần anh muốn ở bên em, nhất định em sẽ ở bên anh.
” Hắn cũng muốn nói cho Hiểu Thần biết, hắn cũng muốn cùng cô ở bên nhau, hiện tại, tương lai, cả đời!Thứ Hai, Thẩm Hầu dẫn Nhan Hiểu Thần đến công ty làm việc.
Căn hộ của Thẩm Hầu so với văn phòng công ty cũng không gần lắm, nhưng giao thông thuận tiện, chỉ cần đi một chuyến xe buýt, đến trạm, đi ngang qua một con đường lớn là đến.
Vào tới thang máy, Nhan Hiểu Thần đột nhiên nghĩ đến điều gì, liền vùng thoát khỏi tay của Thẩm Hầu, còn đứng lùi ra xa một bước.
Thẩm Hầu kinh ngạc, không hiểu nhìn Hiểu Thần, “Tiểu Tiểu?”Nhan Hiểu Thần nhỏ giọng hỏi: “Người ở công ty có biết quan hệ của anh và em không?”Thẩm Hầu đã hiểu Nhan Hiểu Thần băn khoăn điều gì, không phục gõ vào trán của Nhan Hiểu Thần một cái, “Sớm hay muộn gì cũng biết!” Xong hắn cũng nhích ra xa một bước nhỏ, nghiêm mặt, làm ra bộ dáng “Hai ta không có quan hệ đặc biệt gì”, “Như vậy hài lòng chưa?”Nhan Hiểu Thần cười híp mắt nhìn Thẩm Hầu, Thẩm Hầu nghiêm túc một lát không nhịn được nữa, cũng cười theo.
Hai ngươi giống như bạn bè bình thường, một trước một sau đi ra khỏi thang máy.
Có một cô gái ở quầy tiếp tân, hẳn là trước kia đã gặp qua Thẩm Hầu, cười chào hỏi: “Cậu tìm Lưu tổng? Lưu tổng đang ở văn phòng.
”Lưu tổng là một người đàn ông hơn 40 tuổi, Thẩm Hầu gọi là “chú Lưu”, mặt chữ điền, tướng phúc hậu, nhìn thấy Nhan Hiểu Thần có chút giật mình, dùng tiếng địa phương nói với Thẩm Hầu, “Sao lại là một cô bé thế này? Nghe con nói có bạn thân đến làm, ta cứ tưởng là một cậu trai!”Thẩm Hầu biết Nhan Hiểu Thần có thể nghe hiểu tiếng địa phương của bọn họ nên dùng tiếng phổ thông nói: “Công việc không phải cần đến thể lực, nam nữ có khác biệt gì đâu? Đây là bạn của con tên Nhan Hiểu Thần, tiếng Anh của bạn ấy rất tốt.
”Lưu tổng có thể bị ba mẹ của Thẩm Hầu đuổi ra ngoài, làm “chức nhỏ địa phương”, không được làm ở khu trung tâm này nữa, khẳng định cũng muốn lấy lòng vài phần, lập tức đổi thành tiếng phổ thông, cười ha hả nói: “Tiếng Anh giỏi là rất tốt! Tiểu Nhan về phòng của Judy làm đi!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...