Nếu Thẩm Hầu nhìn thấy cô, cô nhất định sẽ né tránh, nhưng lúc này, tại góc khuất hắn không thể nhìn thấy, cô lại giống như một kẻ ngốc, đứng im lặng nhìn hắn.
Nhan Hiểu Thần cũng không biết mình đang nghĩ gì, ma xui quỷ khiến thế nào lại đi theo hắn, có lẽ bởi vì biết được bọn họ sẽ thật sự xa cách, tất cả đều giống như trời ban cho cơ hội, khiến cô có thể nhìn thấy hắn lâu thêm một chút.
Gần công ty có một công viên cây xanh nhỏ, Thẩm Hầu đi vào công viên. Đang trong thời gian làm việc vào buổi chiều, trong công việc rất ít người, Nhan Hiểu Thần bắt đầu lấy làm lạ, không hiểu Thẩm Hầu chạy đến đây để làm gì, nơi này chỉ thích hợp cho tình nhân hẹn hò, không thích hợp để bàn chuyện làm ăn.
Thẩm Hầu vừa bước đi, vừa gọi điện thoại, hắn rẽ vào một khúc quanh, tiếp tục dọc theo con đường có bóng cây tiến về phía trước. Tại một chỗ ngồi được điêu khắc bằng đồng theo kiểu hiện đại, Nhan Hiểu Thần nhìn thấy Trình Trí Viễn, anh ta ngồi bên cạnh một cái bàn làm bằng đá cẩm thạch, vừa uống cà phê, vừa cầm di động xem tin nhắn.
Bởi vì bốn phía đều là cỏ, không có vật gì che chắn, Nhan Hiểu Thần không dám bước đến gần, chỉ có thể dừng lại phía sau gốc cây gần nhất, không thể nghe thấy bọn họ nói chuyện, nhưng ánh sáng đầy đủ, tầm nhìn trống trải, ngược lại hành động của bọn họ lại có thể nhìn thấy rất rõ ràng.
Trình Trí Viễn nhìn thấy Thẩm Hầu, anh ta đứng lên, ném ly cà phê vào thùng rác, chỉ vào đồng hồ trên cổ tay nói: “Cậu đến trễ 30 phút.”
Thẩm Hầu đối với việc mình đến trễ chẳng có chút nào xin lỗi, lạnh lùng nói: “Kẹt xe.”
Trình Trí Viễn không để ý đến thái độ của hắn, cười hỏi: “Vì chuyện gì mà đột nhiên muốn gặp tôi?”
Thẩm Hầu đưa ra túi văn kiện đang ở trong tay, Trình Trí Viễn mở túi văn kiện, rút mấy thứ bên trong ra, là hai tấm ảnh chụp, anh ta vừa nhìn thoáng qua, vẻ mặt lập tức thay đổi, trên mặt không còn nét tươi cười. Trình Trí Viễn cố gắng trấn tĩnh tinh thần, hỏi: “Cậu có ý gì đây?”
Thẩm Hầu châm biếm: “ Lúc hôn lễ tôi có xem lại đoạn video chiếu về hình ảnh lúc nhỏ của anh, trong đó tôi phát hiện một tấm ảnh cũ. Lúc đầu, tôi cũng không biết rốt cuộc là ý gì, chẳng qua cảm thấy có chuyện quá trùng hợp đi. Cho nên tôi đã nhờ người điều tra lại thật kỹ hành tung của anh mấy năm nay. Nếu muốn người ta không biết, trừ phi mình đừng làm, tuy rằng sự việc đã qua rất nhiều năm, nhưng không phải là không có dấu vết. Có muốn tôi kể lại tỉ mỉ từ đầu không? 5 năm trước…
Trình Trí Viễn sắc mặt tái nhợt, phẫn nộ quát lớn: “Đủ rồi!”
Thẩm Hầu lạnh lùng nói: “Đủ à? Còn lâu mới đủ! Vợ của tôi, con của tôi đều ở trong tay anh, nếu được, tôi còn có thể làm được nhiều hơn nữa kìa!”
Trình Trí Viễn đem ảnh chụp nhét lại vào túi, nhìn chằm chằm Thẩm Hầu, ánh mắt dường như nét bình tĩnh nhường chỗ cho vẻ cầu xin. Thẩm Hầu cũng nhìn anh ta, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc, cũng mang chút gì đó bi thương.
Hai người nhìn nhau một lúc lâu, cuối cùng Trình Trí Viễn không nhịn được, lên tiếng trước, “Cậu định làm gì?”
“Anh hỏi tôi định làm gì? Anh có nghĩ là sẽ làm gì không? Chẳng lẽ anh định dối gạt Nhan Hiểu Thần cả đời sao?”
“Tôi vốn muốn giấu cô ấy cả đời!”
Thẩm Hầu phẫn nộ đánh một quyền về hướng anh ta.
Trình Trí Viễn nghiêng người né tránh, bắt được cổ tay của Thẩm Hầu, “Ba mẹ cậu nói cho cậu biết mọi chuyện, hẳn cũng có nói, lúc vừa biết bí mật của ba mẹ cậu, tôi đã từng có đề nghị với mẹ cậu, không nên chấp nhất chuyện đã qua mà phản đối cậu và Hiểu Thần, hãy đem mọi chuyện giấu kín, chỉ nhìn đến hiện tại và tương lai. Nhưng số của cậu không tốt, Hiểu Thần không hiểu vì sao lại xuất hiện, nghe được tất cả.”
Thẩm Hầu thuận thế dùng tay còn lại, đè bả vai của Trình Trí Viễn, giơ chân lên, dùng đầu gối hung hăng đá vào bụng của Trình Trí Viễn, cười lạnh nói: “Số của tôi không tốt? Tôi làm sao biết không phải là do anh cố ý sắp xếp? Từ đầu khi anh xuất hiện, tôi đã cảm thấy anh có vấn đề, sự thật chứng minh, anh quả nhiên có vấn đề, từ đầu cho đến giờ, anh đều có mục đích.”
Trình Trí Viễn nhịn đau nói: “Tôi thừa nhận là tôi có mục đích tiếp cận Hiểu Thần, nhưng mục đích của tôi chỉ là muốn chăm sóc cô ấy, cho cô ấy một chút khả năng của tôi. Nguyên nhân là vì từ đầu tôi đã biết bản thân mình không đủ tư cách, nên tôi chưa từng chủ động tiến đến với cô ấy, thậm chí gạt bỏ mọi khả năng tiến tới, giúp cậu và cô ấy được ở bên nhau. Cậu nói tôi cố ý sắp xếp, thật là suy bụng ta ra bụng người, cậu thật sự cho rằng tôi phải làm như vậy hay sao?”
Trình Trí Viễn xoay cổ tay của Thẩm Hầu, ép mình đến trước mặt hắn, nhìn nhìn thẳng vào ánh mắt của Thẩm Hầu hỏi: “Tôi hoàn toàn không ngại gây tổn thương cho cậu, nhưng tuyệt đối sẽ không gây tổn thương đến Hiểu Thần! Nếu đổi vị trí cậu là tôi, cậu có làm như vậy không?”
Thẩm Hầu im lặng không nói gì, hắn không làm được, nên khi biết rõ sự thật, hắn đã phẫn nộ muốn giết chết Trình Trí Viễn ngay lập tức, nhưng cũng muốn ép buộc chính mình tâm bình khí hòa hẹn anh ta ra nói chuyện, chỉ vì muốn tìm đến một cách giải quyết không làm tổn thương đến Hiểu Thần.
Thẩm Hầu đẩy Trình Trí Viễn ra, Trình Trí Viễn buông tay hắn, hai kẻ vừa mới đang đánh nhau, hiện giờ lại ngồi xuống bàn bình tĩnh nói chuyện, mọi việc đều hồi phục như cũ.
Trình Trí Viễn nói: “Tôi đã từng chịu nỗi đau khổ rất lớn, muốn thành tâm giúp cậu che giấu tất cả, khiến cho cậu và Hiểu Thần hạnh phúc vui vẻ ở bên nhau, sắp xếp một cuộc sống mới cho cả hai. Bây giờ, tôi muốn cầu xin cậu, cho tôi có được một cơ hội như vậy!”
Thẩm Hầu giống như nghe được thứ đáng chê cười nhất trên đời, nhịn không được bắt đầu cười lạnh, “Dựa vào đâu mà anh muốn tôi cho anh cơ hội này?”
“Tình hình bây giờ như thế nào, cậu hẳn đã rõ, Hiểu Thần đang mang một đứa bé không được chào đón, mẹ của Hiểu Thần đang nằm trong bệnh viện, ngoại trừ tôi, cậu cho rằng còn có thể tìm được người thứ hai toàn tâm toàn ý chăm sóc cho hai mẹ con cô ấy nữa hay sao?”
Thẩm Hầu nheo mắt, lạnh lùng nói: “Anh dùng Hiểu Thần uy hiếp tôi?”
Trình Trí Viễn chua xót nói: “Không phải uy hiếp, mà là cầu xin. Chúng ta kỳ thật giống như một đồng tiền xu hai mặt, tôi hoàn toàn hiểu rõ cảm nhận của cậu. Bởi vì cậu yêu cô ấy, tôi cũng yêu cô ấy, bởi vì chúng ta đều mắc nợ cô ấy, đều hy vọng cô ấy có thể hạnh phúc! Tôi biết cậu nhường một bước, cũng giống như tôi đã từng nhường một bước!”
Thẩm Hầu yên lặng nhìn chằm chằm Trình Trí Viễn, lồng ngực kịch liệt phập phồng, sắc mặt hết sức khó coi, không nói được lời nào. Trình Trí Viễn cũng im lặng, cùng với nét cầu xin, bi thương nhìn hắn.
Trận giao tranh lần này, Trình Trí Viễn hình như là người thắng, nhưng sắc mặt của anh ta so với Thẩm Hầu không có chút gì là vui vẻ.
Trốn ở phía sau gốc cây, Nhan Hiểu Thần càng xem càng tò mò, hận không thể lập tức tiến đến gần nghe xem bọn họ nói cái gì.
Đoán chừng hai người bọn họ đều có đề phòng, không chỉ lựa địa điểm gặp mặt bên trong rừng cây, còn cố ý chọn ra một chỗ trống trải khiến cho kẻ khác không thể tới gần nghe lén, Nhan Hiểu Thần chỉ có thể lòng như lửa đốt mà lo lắng suông, chẳng thể làm được gì.
Thẩm Hầu đột nhiên xoay người, bước nhanh đi tới, Nhan Hiểu Thần sợ đến mức mau chóng nép sát vào thân cây, Thẩm Hầu đi càng ngày càng gần, giống như màn hình được kéo gần lại, vẻ mặt của hắn cũng ngày càng rõ ràng, trong ánh mắt của hắn đã ngân ngấn nước, môi cắn chặt, bi thương đau khổ, bất lực tuyệt vọng, tựa hồ lập tức muốn phát tiết ra, nhưng cũng lập tức dùng toàn bộ ý chí kiềm chế lại.
Nhan Hiểu Thần cảm thấy chính mình dường như cũng bị cảm giác bi thương và tuyệt vọng của hắn lây sang, ở một góc nào đó của trái tim cứ âm ỉ đau xót, cơ hồ không thở nổi.
Khi Thẩm Hầu đã đi xa, Trình Trí Viễn cũng chậm rãi tiến tới. Có lẽ bởi vì bốn phía không có ai, anh ta không có mặt nạ ngụy trang, vẻ mặt thập phần mờ mịt, trong ánh mắt đều là bi thương, bước chân nặng nề giống như phải gánh tất cả thống khổ ở trên đời.
Nhan Hiểu Thần càng nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ, Thẩm Hầu và Trình Trí Viễn không bao giờ muốn lui tới, cuộc sống không bao giờ cùng xuất hiện, mối liên hệ duy nhất của hai người bọn họ chính là cô. Rốt cuộc là chuyện gì, làm cho hai người bọn họ cùng có vẻ đau thương tuyệt vọng đến như vậy? Có liên quan đến cô sao?
Nhan Hiểu Thần đi theo sau Trình Trí Viễn, nhìn xa xa đến bóng lưng của anh ta. Lúc Thẩm Hầu đến công viên thì trên tay của hắn có túi văn kiện, lúc này nó lại bị Trình Trí Viễn chặt chẽ giữ trong tay.
Ra khỏi công viên, Trình Trí Viễn dường như quên mất trên đời này còn có một loại phương tiện gọi là “xe”, anh ta thế nhưng lại đi bộ trên đường. Nhan Hiểu Thần ngoắc gọi một chiếc taxi, chạy về công ty trước.
Nhan Hiểu Thần cảm thấy mình lén lút xem trộm là không tốt, cho rằng không nên xen vào chuyện này nữa, nhưng dáng vẻ buồn bã đau khổ của Thẩm Hầu và Trình Trí Viễn cứ luôn xuất hiện trước mắt cô.
Cô ngồi tại bàn làm việc trong chốc lát, đột nhiên đứng lên, vội vã chạy lên lầu, ít nhất phải đi gặp Trình Trí Viễn, tình trạng của anh ta như vậy thật sự không tốt.
Đi đến đầu cầu thang thì Nhan Hiểu Thần đi chậm lại, làm cho mình giống như bình thường, cô đi đến bên ngoài văn phòng của Trình Trí Viễn, Tân Lỵ cười nói: “Trình tổng còn chưa về.”
Nhan Hiểu Thần đang lo lắng không biết nên tìm anh ta ở đâu thì có tiếng thang máy vang lên, một người từ thang máy đi ra. Nhan Hiểu Thần lập tức quay đầu lại, thì thấy Trình Trí Viễn đi vào phòng làm việc.
Anh ta nhìn thấy Nhan Hiểu Thần, cười hỏi: “Sao em lại đến đây? Lý Chủy lại sai vặt em nữa à?”
Nhan Hiểu Thần nhìn kỹ anh ta, ánh mắt, nụ cười, không có một chút khác lạ, chỉ trừ túi văn kiện ở trên tay.
“Là bị anh ta bắt làm chân sai vặt, nhưng mà bây giờ đến gặp anh, không phải là việc công. Em đói bụng rồi, trong túi không có thức ăn, trong phòng của anh có không?” Nhan Hiểu Thần theo anh ta đi vào phòng, “Có, em chờ một chút.” Trình Trí Viễn xem túi văn kiện như những túi văn kiện bình thường khác, tùy tay để nó lên bàn. Anh ta đi đến bên sô pha, mở ngăn tủ, lấy ra một lọ hạnh nhân dinh dưỡng của Mỹ và một túi bánh quy yến mạch, đặt lên bàn trà.
“Em muốn uống nước không?”
“Muốn.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...