Thẩm Hầu gấp đến độ không ngừng dùng tay xoa bóp cánh tay và bàn tay của cô, trong xe không có nước nóng, cũng không có chăn để đắp, bản thân hắn thì không sợ lạnh, nên không có mặc áo khoác, may mắn tài xế có kinh nghiệm lái xe vào ban đêm, biết rằng phải mặc thêm nhiều áo, nên khi ra cửa đã có khoác áo khoác cùng với áo sơ mi dài tay. Thẩm Hầu lập tức bảo tài xế cởi áo khoác ra, mượn tạm khoác lên người của Nhan Hiểu Thần.
Tài xế lái xe đến cửa hàng tiện lợi 24 giờ, mua hai ly sữa nóng, Thẩm Hầu cho Nhan Hiểu Thần chậm rãi uống xong, mới từ từ uống ly của mình.
Thẩm Hầu vẫn nắm tay của cô, một tay vuốt ve cánh tay của cô, kiểm tra nhiệt độ cơ thể có còn lạnh hay không. Nhan Hiểu Thần rút tay ra, đẩy hắn một chút, bản thân dịch ra hướng cửa xe một khoảng.
Thẩm Hầu nhìn bàn tay trống không của mình, nhẹ giọng nói: “Cửa xe có hơi lạnh, em đừng dựa gần cửa quá.”
Hắn chủ động dịch người sang phía cửa xe bên cạnh một chút, chừa một khoảng trống đầy đủ cho Nhan Hiểu Thần.
Nhan Hiểu Thần nói: “Tại sao anh lại đi tìm em? Trình Trí Viễn đâu?”
Thẩm Hầu nói: “Hiểu Thần, trước hết đồng ý với anh đừng quá lo lắng.”
Nhan Hiểu Thần cười khổ, “Bây giờ còn chuyện gì khác có thể khiến em lo lắng nữa chứ? Anh nói đi!”
“Trình Trí Viễn đang ở bệnh viện, hắn không thể đi tìm em, cho nên gọi điện thoại cho anh, bảo anh đi đón em về.”
Nhan Hiểu Thần bất đắc dĩ khẽ thở dài, “Là bị mẹ đánh sao?”
“Mẹ em đột nhiên bị nhồi máu cơ tim, Trình Trí Viễn đang ở bệnh viện chăm sóc cho bà. Em đừng lo lắng quá, Trình Trí Viễn đã điện thoại báo bình an rồi, không nguy hiểm đến tính mạng.”
Nhan Hiểu Thần ngây ngốc nhìn Thẩm Hầu. Thẩm Hầu biết cô khó có thể tin được, lúc hắn nghe được cũng rất kinh ngạc, bà Nhan mắng chửi người khác giọng rất vang dội, đánh người sức lực rất lớn, thật sự không giống như người đang mang bệnh, sức khỏe suy yếu.
Môi của Nhan Hiểu Thần run cầm cập, dường như muốn òa khóc, nhưng vẫn cứng rắn chịu đựng, “Em muốn tới bệnh viện.”
Thẩm Hầu trong lòng cảm thấy khó chịu, nhưng không thể chia sẻ chút cảm xúc đau buồn nào với cô, “Chúng ta đang trên đường tới bệnh viện.”
Đêm khuya, hoàn toàn không có kẹt xe, đường xá thông thoáng chạy thẳng đến bệnh viện.
Thẩm Hầu gọi điện thoại cho Trình Trí Viễn, hỏi rõ ràng phòng bệnh ở đâu, sau đó hắn dẫn Nhan Hiểu Thần đi vào bệnh viện.
Trình Trí Viễn ở ngoài phòng bệnh chờ bọn họ, vừa đi ra khỏi thang máy đã nhìn thấy anh ta.
Nhan Hiểu Thần không kiềm chế được chạy tới, Thẩm Hầu muốn đỡ cô, nhưng định vươn tay ra thì chần chừ, lúc đó Nhan Hiểu Thần đã chạy ra phía trước. Trình Trí Viễn vội vàng chạy lại vài bước, đỡ lấy Nhan Hiểu Thần, “Em cẩn thận một chút.”
Thẩm Hầu chỉ có thể đứng ở phía sau, nhìn hai người bọn họ giống như đôi vợ chồng bình thường hỏi han bệnh tình của người thân.
“Mẹ…”
“Không có nguy hiểm đến tính mạng, bây giờ mẹ đang ngủ, bác sĩ nói phải ở lại bệnh viện theo dõi vài ngày, mới có thể xuất viện.”
Nhan Hiểu Thần đứng ở cửa nhìn vào bên trong, nhỏ giọng hỏi: “Là phòng bệnh một người, bây giờ em có thể vào không?”
“Có thể.” Trình Trí Viễn nhẹ nhàng đẩy cửa ra, cùng Nhan Hiểu Thần vào phòng bệnh.
Thẩm Hầu đứng cách cửa sổ, nhìn vào giường bệnh của bà Nhan một lát, sau đó lặng lẽ đi ra ngoài, hắn hẳn là kẻ trên thế gian này bà không muốn gặp nhất, cho dù bà đang ngủ say, nhưng hắn vẫn không có dũng khí đến gần bà.
Sau một lúc lâu, Trình Trí Viễn cùng Nhan Hiểu Thần đi ra khỏi phòng bệnh, Thẩm Hầu đứng lên, nhìn bọn họ.
Trình Trí Viễn lúc này mới cùng Thẩm Hầu nói chuyện, “Cảm ơn cậu.”
Thẩm Hầu cười chua xót, “Anh vì cái gì mà cảm ơn tôi? Anh hi vọng tôi bây giờ cần anh nói tiếng cám ơn hay sao?”
Trình Trí Viễn không nói thêm lời nào, anh ta quay đầu nói với Nhan Hiểu Thần: “Anh bảo tài xế đưa em về, một mình anh ở lại trông mẹ là được rồi.”
“Em muốn ở lại.”
“Mẹ đã không sao rồi, đây là bệnh viện tốt nhất Thượng Hải, bệnh của mẹ đã có bác sĩ, việc vặt khác đã có có hộ lý trông coi, em ở lại cũng không làm được gì. Một đêm em không nghỉ ngơi rồi, nghe lời anh, về nhà ngủ đi!” Nhan Hiểu Thần đích thực cảm thấy mỏi mệt, chậm rãi ngồi trên băng ghế: “Em về nhà cũng không ngủ được.“ Cô vùi đầu vào hai cánh tay, hít thật sâu vào, rồi từ từ thở ra, dường như muốn cố gắng lấy lại bình tĩnh, giọng nói vẫn nghẹn ngào, “Mẹ em vì sao lại bị nhồi máu cơ tim? Tất cả đều do em chọc tức mẹ! Mẹ đang nằm bệnh viện, em lại về nhà an tâm đi ngủ? Em thật đúng là đứa con gái hiếu thảo nhất trên đời!”
Thẩm Hầu nhịn không được nói: “Nghỉ ngơi không điều độ, hút thuốc uống rượu, ăn ngủ vô độ, thường xuyên thức khuya, chắc chắn là nguyên nhân chủ yếu gây nhồi máu cơ tim.”
“Anh im đi!” Nhan Hiểu Thần ngẩng cao đầu, nhìn chằm chằm Thẩm Hầu, “Nơi này không tiếp đón anh, mời anh đi cho!”
Hai người nhìn nhau, sắc mặt đều hết sức khó coi.
Nhan Hiểu Thần lên giọng lạnh lùng, nói: “Anh không có lỗ tai sao? Em nói nơi này không ai muốn nhìn thấy anh!”
Thẩm Hầu chua xót gật đầu, “Được, anh đi!” hắn tái mặt, xoay người cước bộ nặng nề đi khỏi bệnh viện.
Nhan Hiểu Thần dõi theo bóng dáng của hắn, gắt gao cắn chặt môi, mắt đã ngân ngấn nước.
Trình Trí Viễn đợi cho cảm xúc của Nhan Hiểu Thần bình thường một chút, liền ngồi xổm trước mặt Nhan Hiểu Thần, tay đặt lên đầu gối của cô, nhẹ giọng chậm rãi nói: “Than trách đối với bệnh tình của mẹ không giúp ích được gì, dùng lý trí lý giải bệnh tật mới có thể thật sự giúp đỡ cho mẹ.”
Nhan Hiểu Thần nhìn Trình Trí Viễn, im lặng một lúc sau mới hỏi: “Bác sĩ nói thế nào?”
“Bác sĩ nói nguyên nhân dẫn đến nhồi máu cơ tim rất phức tạp, thường thì có chỉ số mỡ trong máu tăng cao, huyết áp cao, cholesterol cao, ăn uống không điều độ, ít vận động, tăng cân nhiều, áp lực cuộc sống cao, ngủ không đủ giấc, tính tình nóng nảy, hút thuốc uống rượu, tất cả đều là nguyên nhân. Huyết áp và cholesterol của mẹ có hơi cao, đây hẳn là thói quen ăn uống hằng ngày, quanh năm suốt tháng mà thành. Tính khí của mẹ hẳn là lúc còn trẻ tương đối bốc đồng, dễ vui dễ giận. Mẹ cũng đích thực có thói quen hút thuốc uống rượu, tuy rằng sau khi biết em mang thai coi như đã bỏ, nhưng còn nhiều ảnh hưởng cho cơ thể, không phải cai được hai tháng liền có thể hoàn toàn khỏe mạnh. Bác sĩ nói lần này đưa đến bệnh viện rất đúng lúc, không để lại di chứng gì nhiều, mẹ còn trẻ tuổi, về sau chỉ cần kiên trì uống thuốc, tuân theo lời dặn của bác sĩ, sức khỏe của mẹ so với độ tuổi này là không thành vấn đề.” Trình Trí Viễn vỗ vỗ đầu gối của Nhan Hiểu Thần, “Do hiện tại ăn uống quá tốt, áp lực cuộc sống cao, nên người có huyết áp cao, mỡ trong máu cao, cholesterol cao thật sự rất nhiều, công ty hàng năm kiểm tra sức khỏe, ba chỉ số này, đừng nói là người ngoài 40 tuổi, 30 tuổi cũng có rất nhiều, thể trạng của mẹ coi như là trình trạng phổ biến trong xã hội hiện đại, nếu không mấy loại thuốc bổ dưỡng, thực phẩm chức năng làm sao có thể bán tốt như vậy?”
Biết rõ Trình Trí Viễn đang an ủi mình, nhưng bởi vì những điều anh ta nói đều là sự thật, mà sức khỏe của mẹ hiện tại đã không còn vấn đề gì, Nhan Hiểu Thần cảm thấy sau khi biết mẹ bị nhồi máu cơ tim bị quẫn bách đến thở không nổi, rốt cuộc cũng đã dễ chịu hơn một chút, “Bác sĩ nói về sau phải chú ý những gì?”
“Ăn uống tránh thực phẩm có cholesterol cao, chất béo thực vật cao, cố gắng ăn uống thanh đạm một chút, mỗi ngày phải thường xuyên vận động, chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt, không thức khuya, điều hòa tính khí, tránh lo lắng buồn phiền, nóng giận vui vẻ quá độ.”
Nhan Hiểu Thần im lặng không nói gì, câu trước còn có thể làm được, nhưng câu sau không biết phải làm sao bây giờ?
Trình Trí Viễn hoàn toàn biết Nhan Hiểu Thần đang nghĩ gì, ôn hòa khuyên nhủ: “Hiểu Thần, em về nhà nghỉ ngơi đi, cho dù không phải vì em, cũng coi như vì mẹ.”
Nhan Hiểu Thần gật đầu, có lẽ không để mẹ nhìn thấy cô, chính là tránh khỏi tức giận quá độ
Lý tài xế chạy đến đón Nhan Hiểu Thần, đang đứng một bên đợi cô.
Nhan Hiểu Thần đứng lên, cúi đầu, nói với Trình Trí Viễn: “Em về trước, làm phiền anh rồi.” Trình Trí Viễn không kềm lòng được vươn tay kéo Nhan Hiểu Thần vào ngực mình, gắt gao ôm chặt cô, “Sau khi về nhà, uống cốc sữa, cố gắng ngủ một chút. Anh biết em không dễ ngủ, nhưng hãy cố chợp mắt một lát, có được không?”
“Được!”
“Nếu thật sự không ngủ được, cũng đừng suy nghĩ lung tung, gọi điện thoại cho anh, chúng ta có thể nói chuyện.”
“Vâng!”
Trình Trí Viễn dùng sức ghì chặt đầu của cô vào ngực mình, giọng nói có chút khàn đặc, “Cho dù có xảy ra chuyện gì, anh sẽ cùng em chịu đựng, chúng ta sẽ cùng nhau chịu đựng…”
Nhan Hiểu Thần vùi đầu trong ngực của anh ta, không nói gì.
Trình Trí Viễn buông cô ra, nói với Lý tài xế: “Làm phiền ông, lão Lý.”
Lý tài xế cùng Nhan Hiểu Thần rời khỏi bệnh viện, đưa cô trở về nhà.
Nhan Hiểu Thần về đến nhà, thì nhìn thấy dì Vương. Trình Trí Viễn hẳn là đã gọi điện thoại dặn dò bà, bà pha cho Nhan Hiểu Thần cốc sữa nóng, bưng đến cho cô. Nhan Hiểu Thần cố gắng uống hết cốc sữa, sau đó đi lên lầu nghỉ ngơi.
Đi vào đến phòng ngủ, nhìn thấy hai mảnh của điện thoại bị rơi trên sàn nhà, cô đã hiểu vì sao mẹ lại biết mọi chuyện. Cái điện thoại cô đã từng muốn ném đi, cái tài khoản blog cô đã từng muốn xóa đi, nhưng bởi vì biết rõ đã mất đi tất cả, cô chỉ muốn giữ lại một chút ký ức vui vẻ, giữ lại một chút kỷ niệm đẹp cho riêng mình, cũng bởi vì một chút không nỡ đó, đã khiến cho mẹ phải vào bệnh viện.
Nhan Hiểu Thần nhặt điện thoại cũ lên, kéo ngăn kéo tủ đầu giường, lấy ra di động mới. Cô tháo pin trên di động cũ, lấy SIM ở bên trong, đổi qua di động mới. Di động mới khởi động cùng với âm thanh đinh đinh đang đang và hình ảnh hoa mỹ biến đổi, đối lập với cái điện thoại bị vỡ nát bên cạnh, nó nằm trên mặt tủ im lìm, cái di động cũ này cũng đã từng tấu lên những âm sắc êm tai, cùng với hình ảnh một nam sinh có nụ cười tươi sáng như vầng dương, đã từng vui vẻ hạnh phúc mà khởi động.
Nước mắt của Nhan Hiểu Thần lã chã rơi xuống.
Cô đem điện thoại cũ ném vào thùng rác, thay quần áo, nằm dài trên giường, cố gắng khiến mình chợp mắt một lát.
Trong đầu hiện lên các loại hình ảnh, liên tiếp bay múa, nước mắt giống như cái vòi nước không khóa chặt, cứ tí tách không ngừng chảy xuống. Nhưng cả đêm đã không ngủ, cơ thể đã quá mỏi mệt không còn sức lực, cần phải được nghỉ ngơi, cô lăn qua lộn lại, mơ màng nặng nề, vậy là ngủ thiếp đi.
Khoảng 10 giờ trưa thì Trình Trí Viễn về đến nhà.
Anh ta nhẹ nhàng rón rén đi lên lầu, đẩy cửa phòng ngủ, nhìn thấy Nhan Hiểu Thần đang ngủ sâu, trên mặt rốt cuộc đã có chút dễ chịu.
Trình Trí Viễn đi đến bên giường, mỏi mệt ngồi xuống, tầm mắt vô tình liếc qua thì nhìn thấy trên đầu tủ ở đầu giường là cái di động mới đã mua cho cô. Anh ta cầm lên nhìn một lát, đã cài SIM, đang sử dụng.
Trình Trí Viễn nhìn chằm chằm cái di động, biểu tình hết sức phức tạp, một lúc sau, anh ta cầm điện thoại đặt nó trở lại tủ đầu giường.
Điện thoại của anh ta nhẹ rung, Trình Trí Viễn lấy di động ra xem, là tin nhắn của Thẩm Hầu: “Hiểu Thần sao rồi?” Đây là tin nhắn thứ ba Thẩm Hầu hỏi tình hình của Nhan Hiểu Thần, buổi sáng hắn có hỏi qua tình trạng của bà Nhan, cũng có hỏi qua Nhan Hiểu Thần, nhưng lúc ấy Trình Trí Viễn đang ở bệnh viện, chỉ có thể nói cho hắn biết là đã thuyết phục Hiểu Thần về nhà nghỉ ngơi. Trình Trí Viễn đưa mắt nhìn Nhan Hiểu Thần, gửi tin nhắn cho hắn, “Hiểu Thần đang ngủ, sức khỏe đã ổn định.”
Thẩm Hầu: “Anh chính mắt nhìn thấy?”
Trình Trí Viễn: “Đúng vậy.”
Thẩm Hầu: “Hiểu Thần đêm qua có chút cảm lạnh, hôm nay anh nên lưu ý một chút, xem cô ấy có dấu hiệu bị cảm hay không, cũng để ý đến đứa bé, lúc đó nhìn Hiểu Thần không có gì là bất thường, nhưng tôi sợ cảm xúc của cô ấy sẽ ảnh hưởng đến đứa bé.”
Trình Trí Viễn: “Tôi biết.”
Thẩm Hầu: “Có lẽ tôi phải nói tiếng cám ơn anh, nhưng khẳng định anh không muốn nghe, tôi cũng không muốn nói, hiện tại tôi đang có tâm trạng ghen tức, giận dữ.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...