Nửa Thời Gian Ấm Áp



Nhan Hiểu Thần cố gắng nín thở, không dám phát ra tiếng động nào, cô ý thức được, đây mới thực sự là Trình Trí Viễn, anh ta tuyệt đối sẽ không để người khác thấy một Trình Trí Viễn như thế. Tuy rằng vào lúc này, cô rất muốn chính mình có thể nói chút gì đó với anh ta, giống như hy vọng và tuyệt vọng của cô đang đấu tranh giãy dụa trên chiến trường, sẽ được anh ta chỉ một lời hóa giải, giúp an tĩnh tâm tư, nhưng cô biết, giờ đây Trình Trí Viễn chỉ chấp nhận bóng đêm làm bạn.

Nhan Hiểu Thần rốt cuộc đã biết, tại sao Trình Trí Viễn có thể để dàng hiểu cô như vậy, bởi vì căn bản anh ta cũng giống như cô, là cùng một loại người, đều đang phải chiến đấu trong đau khổ. Có phải đây là nguyên nhân anh ta nguyện lòng giúp đỡ cô? Không ai là không thương xót chính mình. Rốt cuộc anh ta hy vọng cái gì, tuyệt vọng điều gì? Nếu anh ta giúp cô có lối thoát, thì ai sẽ giúp anh ta đây?

Thật lâu sau, Trình Trí Viễn nhẹ nhàng thở ra, anh ta đứng lên, nhìn vào bóng dáng đang im lặng ngủ trên giường, thì thào nói: “Hiểu Thần, chúc em ngủ ngon!” Anh ta rón rén đi ra cửa, liền giống như vừa rồi, anh ta ngồi lâu trong bóng tối, chỉ để nói “Chúc ngủ ngon”.

Cho đến khi cửa đóng chặt đã lâu, Nhan Hiểu Thần mới thấp giọng nói: “Chúc anh ngủ ngon.”

Nhan Hiểu Thần tỉnh ngủ thì đã sắp 12 giờ trưa.

Cô nhìn rõ thời gian trên đồng hồ, buồn bực gõ vào đầu mình hai cái, nhanh chóng đứng dậy.

Trình Trí Viễn đang ngồi trước quầy Bar, đối diện là giấy tờ tư liệu của công ty, nhìn thấy Nhan Hiểu Thần vội vã chạy như bay vào phòng bếp, anh ta cười rộ lên, “Em gấp gáp làm gì thế?”

Nhan Hiểu Thần nghe được giọng nói của anh ta, cử động lập tức dừng lại, giọng nói bình tĩnh vui vẻ như vậy, cùng với bóng dáng đêm qua quả thật chẳng có chút quan hệ. Thân hình của cô dừng lại một thoáng, rồi khôi phục như bình thường, cô cầm một ly nước đi vào phòng bếp, ão não nói: “Đã 12 giờ rồi, em vốn định tiễn Hân Huy và Ngụy Đồng, không biết là còn kịp không nữa.”

“Em không cần lo, bọn họ đều về cả rồi.”


Nhan Hiểu Thần ngồi xuống ghế sô pha, “Anh lại không nói với em.”

“Ngụy Đồng và Lưu Hân Huy sẽ không so đo tính toán những chuyện đó đâu, anh đưa hai người bọn họ xuống lầu, theo quan hệ trên pháp luật, anh có thể đại diện cho em.” Trình Trí Viễn lấy một cốc sữa nóng, đưa cho Nhan Hiểu Thần, “Bữa trưa em muốn ăn gì?”

“Ba mẹ muốn ăn gì?”

“Mọi người đều đi rồi, mẹ em cũng bị ba mẹ anh dẫn đi, ba mẹ anh muốn đi núi Phổ Đà (16.6) thắp hương, mẹ em rất có hứng thú, bọn họ liền nhiệt tình đề nghị mẹ em đi cùng.”

(16.6) Phổ Đà Sơn nằm trong biển Đông Nam, huyện Định Hải, tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc, cách núi Chu Sơn 6 dặm (tiếp giáp với Hàng Châu). Truyền kỳ gọi là Nam Hải.

Ba của Trình Trí Viễn cơ trí ổn trọng, mẹ anh ta dịu dàng thiện lương, để mẹ đi với bọn họ hoàn toàn có thể yên tâm, hơn nữa mẹ của Trình Trí Viễn là Phật tử trung thành, bà Nhan có thể rất thích nghe bà nói chuyện. Nhan Hiểu Thần đối với Phật tổ giáo lý mù tịt, từ góc độ này mà nói, tín ngưỡng giống như liều thuốc tinh thần, nếu Phật tổ có thể thay thế mạt chược, thuốc lá hay rượu, cô vui mừng còn không hết.

Nhan Hiểu Thần vừa uống sữa, vừa nhìn Trình Trí Viễn đến ngẩn người. Trình Trí Viễn cảm thấy mình bị nhìn một cách kỳ lạ, từ trên xuống dưới ngó qua bản thân một chút, cười hỏi: “Hình như anh không cài sai cái nút nào cả, có vấn đề gì sao?”

“Anh nói xem, có phải kiếp trước anh thiếu nợ em không? Nếu không, rõ ràng anh và em là hai người xa lạ, anh lại đối tốt với em như vậy, chẳng những tốt với em, còn rất tốt với mẹ. Nếu không giải thích như vậy, em cũng không thể nào tin được, tại sao lại là em, em có đáng giá gì để anh tốt với em như vậy?” Trình Trí Viễn cười cười, thản nhiên nói: “Có lẽ anh thiếu em thật.”

Nhan Hiểu Thần làm cái mặt hề, nói ra mấy lời tưởng như nói đùa, nhưng thực tế có thâm ý: “Tuy rằng hôn nhân của chúng ta chỉ là hình thức, nhưng em sẽ cố gắng đối xử tốt với anh, hiếu thuận với ba mẹ của anh. Nếu…Em chỉ nói là nếu, nếu anh gặp vấn đều gì phiền lòng, em sẽ tận lực hết 100% cố gắng giúp anh. Năng lực của em có hạn, có lẽ không giúp được gì nhiều, nhưng ít ra cũng có thể lắng nghe anh nói, cùng anh tán gẫu.”


Trình Trí Viễn nhìn chằm chằm Nhan Hiểu Thần, ý cười trên môi có chút đông cứng, mặt nạ nho nhã hoàn mỹ như có vết rách, liền giống như có cái gì đó tránh khỏi sự che giấu, phá kén mà ra. Nhan Hiểu Thần có chút chột dạ, sợ anh ta phát hiện đêm qua cô lén nhìn, vội vàng cười gượng vài tiếng, cợt nhả nói: “Nhưng mà, em vẫn luôn hy vọng anh sớm có ngày gặp được người trong mộng, làm tim đập chân run, nháo nhào một phen, em thực sự sẽ rất vui vẻ ly hôn với anh…Ha ha…Chúng ta không chắc có một hôn lễ vui vẻ, nhưng nhất định sẽ có một cuộc ly hôn vui vẻ.” Mặt nạ của Trình Trí Viễn khôi phục, anh ta cười nói: “Mặc kệ em nghĩ gì, dù sao anh thật hài lòng với hôn lễ của chúng ta, anh rất vui.”

Nhan Hiểu Thần nhún vai, không đưa ra bình luận. Nếu đêm qua cô không nhìn thấy anh ta, không chắc có hiểu được những lời nói vừa rồi hay không, nhưng bây giờ, Nhan Hiểu Thần đã biết anh ta có một con người khác, một bộ mặt khác, bọn họ thật sự rất giỏi tự lừa gạt bản thân. Đối với một vài người mà nói, sinh mệnh như vườn hoa đầy màu sắc, tất cả đều rất đẹp, hoa nở khoe sắc hay sinh trưởng là chuyện vô cùng hiển nhiên; nhưng đối với bọn họ mà nói, sinh mệnh giống như một người bước đi trong đêm tối, con đường trước mặt mờ mịt hoang vu, bọn họ nhất định phải tự nói với chính mình, phải cố gắng chịu đựng, chỉ cần kiên trì, sẽ luôn có đoạn đường để đi, tinh thần sẽ mãi thắp sáng, có lẽ ở cuối đoạn đường đó, sẽ có một người chờ đón bọn họ.

Trình Trí Viễn đưa menu đến trước mặt Nhan Hiểu Thần, “Em muốn ăn gì?”

Nhan Hiểu Thần đẩy lại menu cho anh ta, “Anh chọn đi, em không kén ăn, cái gì cũng thích.”

Trình Trí Viễn cầm điện thoại lên, vừa lật xem menu, vừa chọn vài món cho bữa trưa.

Đặt điện thoại xuống, Trình Trí Viễn nói: “Chúng ta có một tuần được nghỉ trong thời gian kết hôn, em có muốn đi đâu chơi không?

Nhan Hiểu Thần lắc đầu, “Không có, còn anh?”

“Anh muốn đi lên núi nghỉ dưỡng vài ngày, cũng chẳng có gì giải trí, chắc em sẽ cảm thấy chán.”

Nhan Hiểu Thần nói: “Mang theo một cuốn thơ Đường làm tài liệu hướng dẫn du lịch, chỉ cần sức khỏe tốt, leo núi một chút sẽ không nhàm chán! ‘Muôn khe cây rợp trời, nghìn núi tiếng chim dậy’ (16.7), ‘Ngồi ngắm cây hồng xa chẳng biết, tận nguồn suối bạc người không qua’ (16.8), ‘Đồi thông vằng vặc trăng ngà, đá cao suối chảy nguồn xa xăm về’ (16.9), mấy cái này đối với em chẳng có vấn đề gì, cùng lắm thì ‘Gặp thời, lên đỉnh nào chê, nhìn quanh, núi nhỏ bốn bề nhấp nhô’ (16.10), vậy anh cứ đi một mình, em sẽ tìm một cái cần câu, mà ‘Buông cần tựa gió bay’”


(16.7) Trích trong bài thơ “Tống Tử Châu Lý sứ quân” (Tiễn Lý sứ quân ở Tử Châu) của Vương Duy, bản dịch Giản Chi.

(16.8) Trích trong bài thơ “Đào Nguyên Hành” (Bài hát Đào Nguyên) của Vương Duy, bản dịch Vũ Thế Ngọc

(16.9) Trích trong bài thơ “Sơn cư thu minh” (Đêm thu ở núi) của Vương Duy, bản dịch Hải Đà

(16.10) Trích trong bài thơ “Vọng nhạc” (Trông núi) của Đỗ Phủ, bản dịch mailang

Trình Trí Viễn bị chọc cười ha ha, lần đầu tiên biết được, thì ra thơ Đường dạy cho người ta cách đi du lịch núi.

Khóe môi của Nhan Hiểu Thần mỉm cười, chậm rãi mở miệng, tính tình trầm mặc thường ngày biến đâu mất tăm, chỉ có cực kỳ hoạt bát nói: “Từ ngữ trong thơ cổ không chỉ hướng dẫn du lịch, mà còn hướng dẫn cách ăn uống nữa! ‘Đêm mưa cắt hẹ mùa xuân, trong cơm mới thổi có thêm kê vàng’ (16.12), ‘Trường Giang cuồn cuộn ôm cá đẹp, trúc tốt trên non biết măng tươi’, ‘Núi ấm mất mai vì héo úa, sông sạch chỉ có cua sinh thời’, ‘Hoa đào nước chảy thấy cá rô’ (16.13), thật sự muốn noi theo tiền nhân mà hưởng thụ mỹ thực, đó chính là cách hưởng thụ của Từ Hà Khách (16.14), hay cách ăn chơi của Tô Đông Pha (16.15), bây giờ tùy tiện lên weibo đánh vài chữ, không cẩn thận sẽ bị lưu danh sử sách.”

(16.12) Trích trong bài thơ “Tặng Vệ bát xử sĩ” của Đỗ Phủ

(16.13) 3 câu sau tự dịch thành thơ, vì tìm không ra bản dịch và tên bài thơ D

(16.14) Từ Hà Khách là người tỉnh Giang Tô, huyện Hoài Âm, thuộc đời nhà Minh, cả đời ông đi đây đi đó nhiều, gần như hết nửa đất nước Trung Quốc.

(16.15) Tô Đông Pha là nhà văn, nhà thơ nổi tiếng Trung Quốc thời Tống. Ông được mệnh danh là một trong Bát đại gia Đường Tống.

Trình Trí Viễn không khỏi suy nghĩ, nếu ba của Nhan Hiểu Thần không gặp chuyện, cô của bây giờ sẽ vui vẻ thoải mái hưởng thụ tuổi thanh xuân, không phải tuân theo khuôn phép cũ, cẩn thận đề phòng ứng phó với cuộc sống.


Nhan Hiểu Thần thấy Trình Trí Viễn vẫn không lên tiếng, cười nói: “Có phải em phiền quá không? Anh muối đi núi, thì đi thôi! Em không có ý kiến.”

Trình Trí Viễn nói: “Cứ quyết định vậy đi, Kiều Vũ ở núi Nhạn Đãng có một ngôi biệt thự, chúng ta đến đó ở vài ngày.”

Nhan Hiểu Thần và Trình Trí Viễn quyết định đi chơi trên núi 5 ngày, sau đó sẽ trở về Thượng Hải.

Trong năm ngày này, cuộc sống của bọn họ thật sự tĩnh lặng, bình thản.

Mỗi buổi sáng, ai thức dậy trước sẽ làm một ít điểm tâm, đến khi những người khác ngủ dậy, hai người đã ăn xong bửa sáng, nghỉ ngơi một chút, lưng mang hành lý, liền đi leo núi.

Cảm giác phương hướng của Nhan Hiểu Thần không tốt, vừa ra khỏi cửa, Đông Tây Nam Bắc lập tức không phân biệt được, Trình Trí Viễn phụ trách xem bản đồ, quyết định con đường phải đi. Hai người đi dọc theo đường mòn mà người đi trước đã sửa sang lại, không nhanh cũng không chậm, không nhất định phải đến một nơi nào đó, cũng không nhất định phải ngắm một cảnh nào đó, hết thảy đều là tùy ý ngao du, chỉ tiếp nhận những gì ở trước mắt. Có đôi khi, còn gặp được cảnh đẹp, trên đường đi đột nhiên xuất hiện một thác nước, rồi những chú chim núi không biết tên, hay là bắt gặp mùa đỗ quyên nở hoa, trên vách núi lâu lâu lại hiện ra một mảng lớn đỗ quyên đang khoe sắc; có đôi khi, vừa đi qua một con đường nhỏ quanh co, lại đụng phải một con đường quanh co khác, nhưng đối với dân thành thị mà nói, không khí ở ngọn núi này đã tuyệt đẹp lắm rồi.

Trên núi có không ít những tiệm ăn mỹ thực khá tốt, Trình Trí Viễn và Nhan Hiểu Thần cũng nếm qua vài món, nhưng phần lớn thời gian, bọn đếu tự cung tự cấp. Nhan Hiểu Thần là cô bé nghèo khổ từ nhỏ, công việc nhà làm được rất tốt, tất cả các món ăn gia đình của miền Nam cô đều biết làm, tuy rằng tài nấu nướng không được giỏi cho lắm, nhưng không cưỡng lại được sự hấp dẫn của các nguyên liệu tươi ngon ở trên núi, măng đào sáng sớm, rau dưa đặc sản của Kiều Vũ, cá tươi càng không cần bàn, là do Nhan Hiểu Thần và Trình Trí Viễn tự mình đi câu, chỉ cần nấu nướng khéo léo, tùy ý thêm chút gia vị, liền rất ngon.

Trình Trí Viễn sống một mình ở nước ngoài đã nhiều năm, tuy không thể coi là giỏi tài nấu nướng, nhưng có vài ngón nghề sở trường được dịp trổ tài, bình thường công việc bận rộn, không có thời gian và tâm trạng vào bếp nấu nướng, bây giờ vừa đúng lúc nấu ăn đang là một loại nghệ thuật, anh ta tâm bình khí hòa, chậm rãi trổ tài. Một món vịt nướng có nước sốt quả quất kiểu Châu Âu, khiến Nhan Hiểu Thần hết lời khen ngợi.

Cơm nước no nê, hai người thường ngồi dưới hành lang ngắm phong cảnh núi non, Nhan Hiểu Thần uống một ly sữa nóng, Trình Trí Viễn nhấp một ly rượu vang, ánh trăng trên núi đặc biệt lớn, khiến cho người ta có một loại ảo giác, tựa hồ duỗi tay ra, liền có thể chạm tới. Hai người không xem TV, không nhìn máy tính, không cần dùng mạng, vừa qua 9 giờ liền phòng ai người nấy về, lên giường đi ngủ. Bởi vì ngủ sớm, sáng ra năm sáu giờ tự nhiên sẽ tỉnh, có thể thưởng thức nắng sớm vùng núi cao, hít lấy bầu không khí trong lành mát lạnh, bắt đầu một ngày mới.

Cuộc sống ẩn cư ở vùng núi trong năm ngày, thoáng một cái đã qua.

Trước hôn lễ, Nhan Hiểu Thần vẫn có chút thấp thỏm bất an, không biết làm thế nào để trải qua “Cuộc sống hôn nhân”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui