Nhan Hiểu Thần nói: “Mọi chuyện đã qua rồi, cho dù là em, hay Ngô Thiến Thiến, đều đã biết mình phạm phải sai lầm lớn, anh đã từng nói ‘everyone deserves a second chance’, đừng làm khó dễ Ngô Thiến Thiến nữa.”
“Tuy rằng anh rất bực, nhưng cũng có thể thông cảm cho cô ta còn nhỏ tuổi, hơn thua làm gì một cô gái yếu đuối, chuyện khó xử duy nhất là anh đã khiến cô ta mất việc làm ở MG, còn sau này cô ta tìm việc không thuận lợi, chẳng liên quan gì đến anh.”
Trình Trí Viễn im lặng quét ánh mắt sắc bén nhìn Thẩm Hầu, một thiếu niên ngây ngô ở trong mắt anh ta bấy lâu, giờ đã lột xác thành một kẻ chững chạc, hắn ân cần chu đáo săn sóc Ngô Thiến Thiến, nhìn đến nét mặt, thật sự không thể đoán được nội tâm của hắn.
Gần 7 giờ tối, tiệc rượu sắp bắt đầu, Trình Trí Viễn dẫn theo Nhan Hiểu Thần trở về nhà ăn của khách sạn.
Khách khứa đã giảm đi hơn phân nửa, phòng ăn cực kỳ trống trải, có tám bàn được phân chia rõ ràng, trong phòng ăn là bốn bàn dành cho người nhà và họ hàng, sẽ phục vụ các món ăn Trung Quốc, ngoài sân vườn là bốn bàn gồm bạn học, bạn thân hay đồng nghiệp, sẽ phục vụ các món Tây, mọi người ai ăn bàn nấy, không quấy rầy lẫn nhau, nên không khí so với lúc trưa dễ chịu thoải mái hơn rất nhiều.
Trình Trí Viễn cùng Nhan Hiểu Thần đi vào phòng ăn chào hỏi các trưởng bối, sau đó đến sân vườn dùng cơm với bạn bè.
Không giống như cảnh tượng lúc trưa, phải đi từng bàn mời rượu, mọi người đều rất tự nhiên, giống như bữa cơm họp mặt bạn bè, bọn họ nói nói cười cười. Một số người lâu ngày mới gặp nhau, anh mời tôi một ly, tôi mời anh một chén, trò truyện về công việc và gia đình, ai nấy đều hoàn toàn quên đi tiệc cưới, coi như là dịp tụ họp vui chơi.
Bởi vì có mặt Thẩm Hầu, Nhan Hiểu Thần vẫn rất khẩn trương, nhưng cô đã cố gắng khống chế bản thân, làm cho mình có biểu hiện như ngày thường, đến bây giờ, cô vẫn làm được rất tốt.
Giữa không khí ấm cúng, Ngô Thiến Thiến đột nhiên say khướt đứng lên, giơ ly rượu ra, nói: “Hiểu Thần, mình mời cậu một ly!”
Mọi người nghe nói các cô là bạn học cùng phòng ký túc xá, nên không để ý, cười híp mắt nhìn, Nhan Hiểu Thần cầm ly đứng lên, “Cám ơn cậu!”
Cô vừa định uống, thì Ngô Thiến Thiến nói: “Thật chẳng có thành ý, mình là rượu, còn cậu lại là nước.”
Cả ngày hôm nay, cho dù là uống ly rượu giao bôi, hay đi mời rượu, ly của Nhan Hiểu Thần đều là nước, không có ai để ý, cũng chẳng ai quan tâm, nhưng lúc này đột nhiên bị Ngô Thiến Thiến nói ra, liền có chút lúng túng.
Ngụy Đồng vội nói: “Hiểu Thần không biết uống rượu, lấy nước thay rượu, tâm ý cũng vậy thôi!”
Ngô Thiến Thiến cười nhạo, “Mình và Hiểu Thần ở chung với nhau 4 năm, lần đầu tiên biết được cậu ấy không biết uống rượu, mình còn nhớ rất rõ lần đó cậu ấy cùng Thẩm Hầu đi chơi về, cậu nhìn thấy trên người cậu ấy có dấu hôn, còn cho rằng cậu ấy và Thẩm Hầu đã XXX, còn lấy rượu ra muốn chúc mừng cậu ấy từ biệt sự trong trắng.”
Lưu Hân Huy đã nhịn Ngô Thiến Thiến cả một ngày, nhịn không nổi nữa, đập bàn, đứng lên, “Ngô Thiến Thiến, cậu còn không biết xấu hổ nói là bạn bè cùng ký túc xá 4 năm? Lần nào dự thi, cậu không chép tài liệu của Hiểu Thần? Năm thứ hai, nửa đêm cậu bị sốt, trời có trận tuyết lớn, là Hiểu Thần và mình đã dùng xe đạp đẩy cậu đến bệnh viện! Hiểu Thần có lỗi gì với cậu, mà khiến cậu gấp gáp chạy đến đây quậy phá? Hiểu Thần và Thẩm Hầu trước đây có yêu nhau thì đã sao? Bây giờ là thời đại gì rồi, ai chẳng có bạn trai cũ, bạn gái cũ? Nếu nói đến bạn trai cũ, Hiểu Thần 4 năm đại học chỉ mất đi một bạn trai, còn cậu? Theo như mình biết, là có đến ba người? Nếu nói đến ghê tởm, phải rồi! Ai mà chẳng biết…”
Ngụy Đồng gấp gáp đến mức muốn dùng sức ấn mạnh Lưu Hân Huy ngồi trở lại ghế, trường hợp này không thích hợp để đấu đá lẫn nhau, trả thù cá nhân, mà phải nhẹ nhàng mềm mỏng, khiến chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.
Trình Trí Viễn cầm một ly rượu, nói với Ngô Thiến Thiến: “Ly rượu này tôi uống thay Hiểu Thần.” Anh ta ngửa đầu, nâng ly uống, nhìn Thẩm Hầu khẽ cười nói: “Thẩm Hầu, bạn gái của cậu uống say rồi, trông chừng cô ấy đi!”
Thẩm Hầu cười cười, lười biếng dựa vào lưng ghế, uống rượu vang, không nói một lời, rõ ràng muốn khoanh tay đứng nhìn chế giễu.
Ngô Thiến Thiến vừa xấu hổ vừa thương tâm, nước mắt lã chã rơi xuống, không để ý Trình Trí Viễn đã cho cô có đường lui, còn Lưu Hân Huy và Ngụy Đồng đã cố gắng nhân nhượng, “Cùng một ký túc xá, các cậu lại giúp cậu ấy, không giúp mình! Không phải bởi vì bây giờ cuộc sống của cậu ấy quá tốt? Mình đúng là đã có nhiều bạn trai, nhưng Nhan Hiểu Thần hơn gì chứ? Các cậu có dám nói, cậu ấy vì sao không muốn uống rượu? Lúc nào cậu ấy chia tay Thẩm Hầu? Lúc nào thì ở với Trình Trí Viễn…”
Cách đó không xa, Nhan Hiểu Thần nhìn chằm chằm Thẩm Hầu, Ngô Thiến Thiến làm gì, đều không quan trọng, cô chỉ muốn nhìn rõ rốt cuộc Thẩm Hầu muốn cái gì. Thẩm Hầu cũng nhìn lại cô chằm chằm, bưng ly rượu, vừa uống, vừa không chút để ý, mỉm cười.
Trong lời nói của Ngô Thiến Thiến, Thẩm Hầu vẫn uống rượu, không quan tâm mỉm cười, liền giống như hắn và Thẩm Hầu mà Ngô Thiến Thiến không ngừng nhắc đến chẳng có quan hệ gì, sắc mặt của Nhan Hiểu Thần dần dần tái nhợt, trong mắt cũng đã ngân ngấn nước. Bởi vì cô không đáng được vui vẻ hạnh phúc, cho nên Thẩm Hầu liền muốn phá hủy tất cả sao? Hắn căn bản không rõ, cô không để ý đến vui vẻ hạnh phúc, cô chỉ để ý đến tất cả những việc cô làm là vì hắn mà thôi.
Nhan Hiểu Thần cảm thấy, nếu cô còn nhìn thấy Thẩm Hầu lạnh lùng mỉm cười thêm một giây nào nữa, cô sẽ lập tức ngã quỵ. Cô cúi đầu, nước mắt vừa mới chảy ra đã nhanh chóng dùng tay gạt đi.
Thẩm Hầu cho rằng cô đã hoàn toàn không để ý, nhưng không ngờ trông thấy cô cúi đầu, khoảnh khắc nước mắt của cô lặng lẽ nhỏ giọt, hô hấp của hắn như muốn ngừng lại.
Ngô Thiến Thiến nói: “Tết âm lịch Nhan Hiểu Thần và Trình Trí Viễn đã tùy tiện ở bên nhau, đầu tháng tư…” Thẩm Hầu đặt mạnh ly rượu xuống, đứng lên, lập tức bịt miệng Ngô Thiến Thiến, Ngô Thiến Thiến giùng giằng còn muốn nói nữa, “…Mới cùng Thẩm Hầu chia tay, mang thai…” Nhưng Thẩm Hầu cười nói với mọi người: “Xin lỗi, bạn gái tôi say rồi, tôi đưa cô ấy về trước.” Tiếng nói của hắn lấn át tiếng nói mơ hồ của Ngô Thiến Thiến.
Thẩm Hầu biểu hiện là một kẻ có phong độ trước mặt mọi người, sau đó không đợi Ngô Thiến Thiến phản đối, mạnh mẽ lôi Ngô Thiến Thiến rời khỏi.
Nhan Hiểu Thần ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn bóng dáng của bọn họ vội vàng biến mất trong bóng đêm.
Không biết qua lời nói của Ngô Thiến Thiến, khách khứa ngồi đây đoán được bao nhiêu, nhưng mọi người đều hiểu chuyện này rõ ràng không phải chuyện tốt, không khí thoải mái vui vẻ lúc nãy chẳng sót lại gì, vẻ mặt mỗi người đều không chút thay đổi, lúng túng trầm mặc.
Nhan Hiểu Thần xin lỗi nhìn Trình Trí Viễn, do dự có nên nói “Xin lỗi” không, nhưng lời xin lỗi có thể tránh được việc anh ta mất mặt hay sao?
Trình Trí Viễn cầm tay cô trấn an, cười nói với mọi người: “Xin lỗi, để mọi người xem kịch rồi.”
Trong không khí hoàn toàn yên tĩnh, Kiều Vũ đột nhiên cười vỗ tay, khiến cho ai nấy đều nhìn anh ta, anh ta cười hì hì nói với Trình Trí Viễn: “Tuyệt, lão Trình! Không ngờ anh lại đoạt được người đẹp từ trong tay một tên tiểu tử điển trai như vậy!”
Lục Lệ Thành khoát tay, liên tục gõ ngón giữa và ngón trỏ lên bàn, âm thanh khi có khi không, “Tiểu tử kia không những điển trai, cậu ta còn là quý tử duy nhất của Hầu Nguyệt Trân và Thẩm Chiêu Văn.”
Những vị khách ngồi cùng bàn, nếu không phải là chính khách quan trọng, thì cũng là giới tinh anh trong thương trường, dĩ nhiên kiến thức rộng rãi, lập tức có người hỏi lại: “Chẳng lẽ là Hầu Nguyệt Trân của tập đoàn BZ?”
Lục Lệ Thành cười cười, nhẹ nhàng bâng quơ hỏi: “Ngoại trừ bà ta, Trung Quốc còn người thứ hai đáng để chúng ta nhớ hay sao?”
Mọi người đều cười rộ lên, cho rằng Lục Lệ Thành có thái độ không quan tâm đến thành công của những người nổi tiếng, có người cười nói: “Tôi mời chú rể một ly.”
Nhóm người còn cười nói đùa giỡn mời rượu liên tiếp, giống như chưa có chuyện gì xảy ra. Đích thực theo lời nói của Lưu Hân Huy, thời đại này ai mà chẳng có bạn trai, bạn gái cũ, đặc biệt trong đám cưới này, có người còn có nhiều bạn gái đến nỗi phải dùng xe tải mới chở hết, nhưng bị Ngô Thiến Thiến náo loạn một trận, sự việc liền có chút kỳ lạ. Bọn họ đều cảm thấy Trình Trí Viễn được người đẹp chẳng có vấn đề gì, tình trường cũng như thương trường, có thể dùng thủ đoạn, người thắng thì làm vua, nhưng gióng trống khua chiêng việc mình cưới một cô vợ không ham danh lợi thật sự là những người có chút dũng cảm. Lục Lệ Thành nói hai ba câu liền đem tất cả ngượng ngùng mất mặt hóa giải, không những giúp Trình Trí Viễn lấy lại thể diện, còn khiến mọi người xem trọng Nhan Hiểu Thần thêm vài phần, cảm thấy cô là người yêu đích thực của anh ta, đến thái tử giàu có tiền tỉ còn không cần.
Đợi mọi người ăn uống gần xong, Trình Trí Viễn nói với Nhan Hiểu Thần: “Em lên phòng nghỉ ngơi trước đi, nếu anh lên trễ, không cần chờ, cứ việc ngủ trước.”
Nhan Hiểu Thần nói: “Anh cẩn thận sức khỏe, đừng uống nhiều quá.”
Đến lúc Nhan Hiểu Thần cùng Ngụy Đồng và Lưu Hân Huy rời khỏi, Trình Trí Viễn tay phải cầm theo bình rượu, tay trái cầm một ly rượu, đi đến bên cạnh Lục Lệ Thành đang đứng hút thuốc tại một góc hẻo lánh của sân vườn, anh ta rót cho mình một ly, giơ ra trước mặt Lục Lệ Thành, chưa nói lời nào đã uống một hơi cạn hết ly rượu.
Kiều Vũ đè nén giọng, căm tức nói: “Trình Trí Viễn, anh đang chơi trò gì thế? Sao tôi chẳng biết gì cả? Cô ấy rốt cuộc là thế nào?” May mắn Lục Lệ Thành biết thân phận của Thẩm Hầu, nếu không hôn lễ thật sự trở thành trò hề.
Trình Trí Viễn nói: “Tôi không yêu cầu cậu nhớ kỹ tên của cô ấy, nhưng lần sau làm ơn gọi cô ấy là ‘cô Trình’”
Lục Lệ Thành từ từ phun ra một hơi thuốc, nói với Kiều Vũ, “Làm bạn bè, chỉ cần biết anh Trình rất thích cô Trình, vậy là đủ rồi.”
Cơn giận của Kiều Vũ nhạt đi phần nào, anh ta cầm ly rượu lên, nốc cạn.
Nhan Hiểu Thần nằm ở trên giường, nhưng vẫn không ngủ được.
Cô không hiểu Thẩm Hầu muốn gì, chẳng lẽ lại giống như lời của Lưu Hân Huy nói, chính là muốn cô và Trình Trí Viễn mất mặt? Còn chuyện hắn và Ngô Thiến Thiến thì sao? Chỉ là diễn trò, hay thật sự là…đang quen nhau?
Nhan Hiểu Thần tự nói với chính mình, mặc kệ là thế nào, cũng chẳng liên quan đến cô, nhưng những hình ảnh lúc sáng như cái màn ảnh ti vi, từng cảnh từng cảnh cứ tái hiện tong đầu, không xua đi được.
Nhan Hiểu Thần nghe được tiếng đóng cửa, biết được Trình Trí Viễn đã trở lại. Căn phòng sang trọng này có tổng cộng 4 phòng ngủ, theo ý muốn của Trình Trí Viễn, phòng của Nhan Hiểu Thần đang ngủ là phòng chính, Trình Trí Viễn ngủ tại một căn phòng khác nhỏ hơn.
Một lát sau, Trình Trí Viễn gõ cửa phòng của cô, cô giả bộ ngủ không trả lời, cửa bị nhẹ nhàng đẩy ra. Cô nghe được tủ quần áo có tiếng sột soạt, chắc là anh ta đang lấy quần áo. Vì để cho ba mẹ không nghi ngờ, đồ đạc cá nhân của anh ta đều đặt ở phòng ngủ chính.
Anh ta thay xong quần áo, đóng cửa tủ lại, nhưng chưa chịu rời khỏi, mà đến ngồi trên ghế sô pha.
Trong bóng đêm, anh ta có vẻ như rất mệt mỏi, ngồi không nhúc nhích, Nhan Hiểu Thần không dám cử động, cô thật sự không biết anh ta muốn làm gì, chỉ dám mở to mắt lặng lẽ quan sát, cô không thấy rõ khuôn mặt của anh ta, chỉ có thể nhìn thấy một dáng người tối đen, giống như một bức tượng, tĩnh lặng ngồi đó. Nhưng không nhìn rõ khuôn mặt, khiến Nhan Hiểu Thần càng cảm giác được những xúc cảm mãnh liệt của lòng bi thương, niềm khát vọng, sức chịu đựng, nỗi thống khổ của anh ta, những điều đó làm cho Trình Trí Viễn hiện tại không giống như Trình Trí Viễn của ngày thường. Vào ban ngày, khuôn mặt của anh ta không ngừng có ý cười, chăm sóc chu đáo, thư thái nhẹ nhàng, tự tin thong dong, giống như có thể nắm giữ tất cả mọi chuyện trong lòng bàn tay, nhưng hiện tại trong bóng đêm, lại toát ra một vẻ bi thương bất lực đến vậy, thân thể anh ta giống như biến thành một chiến trường, hy vọng và tuyệt vọng đồng thời ở hai thái cực đối lập, đang siết chặt vặn xoắn lại với nhau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...