Nửa Thời Gian Ấm Áp

Chương 15 bị mất nên mình edit qua 16 luôn nha

Bộ mặt thật của một người không bao giờ phơi bày tất cả cho bạn nhìn thấy, luôn luôn có một phần nào đó giấu kín. Nếu bạn muốn hiểu rõ họ, không chỉ phải lắng nghe từng lời họ nói ra, mà còn phải lắng nghe những lời họ chưa bao giờ nói ra. — Kahlil Gibran (16.1)

(16.1) Khalil Gibran (06/01/1883 – 10/04/1931) là một nghệ sĩ, nhà thơ và nhà văn Lebanon (một thành phố thuộc quận Lebanon, tiểu bang Pennsylvania, Hoa Kỳ).

Nhan Hiểu Thần cảm thấy, đột nhiên, cô giống như biến thành một đứa ngốc nghếch không hiểu chuyện gì đang diễn ra, không cần suy nghĩ, không cần quan tâm, cũng không cần sắp xếp kế hoạch, chỉ cần nghe theo mệnh lệnh của người khác, làm tốt những chuyện nên làm.

Tất cả mọi việc, Trình Trí Viễn đều sắp xếp ổn thỏa, mỗi một sự kiện đều có vẻ rất nhẹ nhàng, làm một lần là xong, khiến cho Nhan Hiểu Thần không có cơ hội nghi ngờ đến quyết định kết hôn của bọn họ.

Đi mua quần áo, cửa hàng dựa theo số đo của cô, trước hết đã chuẩn bị 3 bộ, cô chỉ cần mặc thử một chút, chọn ra một bộ là xong; đi chụp ảnh, thợ chụp ảnh chuyên nghiệp chọn cho bọn họ mấy khung cảnh giả để tiết kiệm thời gian, từ đi vào, đến đi ra, tổng cộng có 10 phút; cha mẹ hai bên gặp mặt, Nhan Hiểu Thần kêu được mấy tiếng “Bác trai, bác gái”, sau đó không có cơ hội mở miệng, ba của Trình Trí Viễn là người nhiệt tình hay nói, mẹ của anh ta là phụ nữ dịu dàng dễ chịu, cả hai dùng tiếng địa phương nói chuyện với mẹ của Nhan Hiểu Thần cực kỳ hợp tính, khiến cho bà Nhan hoàn toàn yên tâm với cuộc hôn nhân này; đi đăng ký kết hôn, buổi sáng trời xanh nắng ấm, Trình Trí Viễn giống như người đang đi tản bộ, dẫn theo Nhan Hiểu Thần vào cục dân chính, anh ta nộp tư liệu, điền đơn, đồng thời đưa di động của anh ta cho Nhan Hiểu Thần, bảo cô giúp anh ta trả lời một số tin nhắn liên quan đến công việc làm ăn, Nhan Hiểu Thần tâm trạng khẩn trương lập tức bị công việc cuốn lấy, đang làm thì anh ta ngắt ngang, bảo cô ký tên, chờ cô giải quyết xong các tin nhắn, bọn họ mới rời khỏi, đến công ty làm việc, cô hoàn toàn không phản ứng kịp là bọn họ đã đăng ký kết hôn rồi. Cho đến lúc trời sẫm tối về nhà, Trình Trí Viễn đổi cách xưng hô, gọi mẹ cô là “Mẹ”, bà Nhan đưa bao lì xì cho anh ta, thì Nhan Hiểu Thần mới ý thức được bọn họ trên luật pháp đã là vợ chồng.

Tuy rằng thời gian rất eo hẹp, nhưng nhờ Trình Trí Viễn sắp xếp, tất cả đều suôn sẻ thuận lợi, không làm cho người ta cảm thấy khẩn trương hay bối rối một chút nào. Cuối cùng, thông qua cha mẹ hai bên thương lượng, Trình Trí Viễn quyết định, hôn lễ sẽ không tổ chức ở Thượng Hải, mà sẽ được cử hành tại một khách sạn 5 sao thuộc vùng ngoại ô, ăn ở, tiệc rượu, nghỉ dưỡng, toàn bộ đều được giải quyết.

Bên trong phòng nghỉ của khách sạn, Ngụy Đồng và Lưu Hân Huy mặc áo dâu phụ, đang đứng trước gương ngắm nghía, Lưu Hân Huy nói: “Thật không ngờ, Hiểu Thần là người có hôn lễ tuyệt nhất phòng chúng ta.”

Ngụy Đồng cười, “Đúng đó, mình còn nghĩ là cậu.”

“Cậu nói xem, Thẩm Hầu…”


“Hân Huy!” Ngụy Đồng đặt ngón tay lên miệng, ra ý bảo im lặng, nhắc nhở Hân Huy đây là đề tài cấm bàn tán.

Lưu Hân Huy nhỏ giọng nói: “Không có ai, mình nói nhỏ mà.” Nhưng cô không nhắc đến cái tên kia nữa, “Hiểu Thần có mời các bạn học khác không?”

“Chỉ có phòng ký túc xá của chúng ta thôi.”

“Thiến Thiến đâu? Sao không thấy cậu ấy? Sau khi tốt nghiệp, quan hệ của tụi mình ngày càng bất hòa. Lúc đầu mình gửi tin nhắn cho cậu ấy đều có hồi âm, sau này thì chẳng có cái nào.”

“Hình như công việc của cậu ấy không được thuận lợi lắm, cậu biết mà, cậy ấy là loại người không chịu thua kém bạn bè, trọng sĩ diện, công việc không như ý, đương nhiên không muốn liên lạc với ai rồi.”

Lưu Hân Huy kinh ngạc: “Sao vậy? Không phải cậu ấy đang làm ở MG à?”

“Hình như ở MG thử việc không được nên bị cho nghỉ, với năng lực của cậu ấy, tìm được công việc thứ hai cũng rất tốt, nhưng kỳ lạ là thử việc cũng không xong, lại bị cho thôi việc. Hai công việc đều như vậy, sơ yếu lý lịch dĩ nhiên cũng không tốt, về sau tìm việc gì cũng không như ý, cụ thể tình hình mình không rõ lắm, cậu ấy có liên hệ với ai đâu, chuyện mình nghe được đều là tin bên lề.”

“Cậu ấy sẽ tham dự hôn lễ của Hiểu Thần chứ?”

“Mình không biết. Mình có gửi email và blog, nói cho cậu ấy biết Hiểu Thần chỉ mời phòng chúng ta, còn nói cậu đã đồng ý đi rồi, hi vọng cậu ấy cũng có thể đến, nhân tiện họp mặt phòng ký túc xá luôn, nhưng vẫn chẳng nhận được trả lời.”

Lưu Hân Huy thở dài, “Thật không biết là cậu ấy khó nghĩ cái gì? Nếu nói thê thảm, Hiểu Thần cả học vị cũng chẳng có, không phải thảm hơn hay sao; nếu nói đường xa, mình từ dưới quê xa xôi, cũng đến được đây. Cậu ấy ở Thượng Hải, ngồi tàu cao tốc hơn một giờ là đến, lại còn muốn vắng mặt.”


“Được rồi, đi thôi, đi xem cô dâu xinh đẹp của chúng ta nào!”

Đẩy cửa phòng sang trọng đi vào, Lưu Hân Huy và Ngụy Đồng nhìn thấy Nhan Hiểu Thần đã mặc áo cưới, đang ngồi trên sô pha của phòng khách. Không giống như các cô dâu khác, luôn trang điểm đậm, cô trang điểm nhẹ nhàng, đeo trang sức nhã nhặn, khuôn mặt sáng ngời, áo cưới trắng tinh làm nền, khiến cô giống như một thiên thần lạc bước xuống trần gian.

“Hiểu Thần, sao cậu lại ngồi đây một mình?”

Nhan Hiểu Thần phục hồi tâm trạng, cười nói: “Mẹ mình vừa đi xuống, bọn họ đều ở bên ngoài tiếp đón khách khứa. Trình Trí Viễn muốn mình nghỉ ngơi, bảo khi nào đến giờ sẽ đến gọi mình.”

Ngụy Đồng lo lắng nhìn cô, trong lời nói có ẩn ý: “Hôm nay, cậu có vui không?”

Lưu Hân Huy hâm mộ mân mê áo cưới, nghiến răng nghiến lợi nói: “Là áo cưới của Vera Wang (15.2), nếu cậu ấy dám nói không vui, phụ nữ cả thế giới sẽ bóp chết cậu ấy.”

(16.2) Vera Ellen Wang (sinh ngày 27/06/1949) là một nhà thiết kế thời trang người Mỹ gốc Hoa sinh ra tại New York và từng là vận động viên trượt băng nghệ thuật. Bà nổi tiếng về thiết kế những trang phục cưới sang trọng và những bộ sưu tập váy cưới. Ngoài ra bà còn được biết đến với những bộ đồ trượt băng thanh lịch, thiết kế trang phục cho các cuộc thi và các buổi triển lãm danh tiếng. (wiki)

Ngụy Đồng đùa cợt vỗ vào mông Lưu Hân Huy một cái, “Trời ạ, sao cậu lại trơ trẽn như vậy, thật là xấu hổ khi làm bạn với cậu!”

Nhan Hiểu Thần hỏi: “Cái áo cưới này quý lắm à?”

Lưu Hân Huy mắt trợn trắng, “Thưa chị, chị kết hôn mà sao chẳng để tâm gì cả! Chị biết không? Dựa vào công việc của em hiện giờ, muốn mặc kiểu áo cưới của Vera Wang như thế này, chắc phải đợi kiếp sau.”


Nhan Hiểu Thần nhíu mày nhìn áo cưới, im lặng không nói gì. Ngụy Đồng vội nói: “Hôn lễ phô trương thể hiện địa vị của người đàn ông, Trình Trí Viễn là loại người gì mà không thể có nổi một chiếc áo cưới đáng giá? Hôm nay, cậu càng cao quý thì càng giữ thể diện cho anh ta!”

Nhan Hiểu Thần bình thường trở lại, nói với Ngụy Đồng và Lưu Hân Huy: “Các cậu có đói không? Trong phòng bếp có sẵn thức ăn đấy, tự vào lấy ăn nhé.”

Lưu Hân Huy và Ngụy Đồng đi vào phòng bếp, nhìn thấy các loại món ăn từ Trung Quốc đến Tây Âu, rực rỡ đầy màu sắc hương vị, lập tức “wow” một tiếng, lấy một đống thức ăn, chạy lại ghế sô pha, cùng Nhan Hiểu Thần vừa ăn, vừa nói chuyện phiếm.

Gần 12 giờ trưa thì Trình Trí Viễn đến tìm Nhan Hiểu Thần. Anh ta gõ cửa, đi đến, mỉm cười chào hỏi với Ngụy Đồng và Lưu Hân Huy, vươn tay, nói Nhan Hiểu Thần: “Khách khứa đã đến đầy đủ rồi, chúng ta đi xuống nào!” Nhan Hiểu Thần nắm tay của anh ta đứng lên, đi đến bên cạnh anh ta.

Lưu Hân Huy nhìn đến Trình Trí Viễn và Nhan Hiểu Thần đứng sóng vai bên nhau, ánh mắt không khỏi lóe sáng. Trình Trí Viễn thân hình cao ráo, mặc bộ Âu phục kiểu ba nút cổ điển màu đen, tác phong nhanh nhẹn, nho nhã thanh lịch. Nhan Hiểu Thần mặc váy cưới cao quý, hai tay có ren bồng bềnh, kiểu tóc đơn giản hơi gợn sóng, đen mượt chảy dài xuống chiếc cổ thon gầy, có vài phần giống với Audrey Hepburn (16.3) thanh tú, còn có vài phần của thiếu nữ Phương Đông diễm lệ, tạo nên nét nhu hòa đặc trưng.

(16.3) Audrey Hepburn (1929-1993) là một diễn viên điện ảnh của những thập niên 1950, 1960. Qua các cuộc bầu chọn, bà thường được xem là một trong những phụ nữ đẹp nhất thế kỷ 20. Audrey Hepburn cũng là một biểu tượng của thời trang và còn được biết tới với vai trò là một người hoạt động nhân đạo, Đại sứ thiện chí của UNICEF.

Lưu Hân Huy khen ngợi nói: “Người xưa nói một cặp trời sinh, hẳn là nói hai người! Nhưng mà…” Cô cố tình chen vào giữa Nhan Hiểu Thần và Trình Trí Viễn, tỏ vẻ rất có kinh nghiệm làm người nhà của cô dâu, cười híp mắt nhìn Trình Trí Viễn nói: “Anh gian xảo lắm nha, tổ chức hôn lễ kiểu Tây để ngụy trang, hòng bỏ qua mấy tục lệ trêu chọc cô dâu chú rể, người bên nhà gái như bọn tôi còn mặt mũi nào nữa?”

Trình Trí Viễn cười cười, lấy ra hai bao lì xì, đưa cho Lưu Hân Huy và Ngụy Đồng, “Không phải tôi muốn giảm bớt tục lệ, chỉ là không muốn Hiểu Thần quá mệt mỏi thôi.”

“Cả đời mệt có mỗi lần này.” Lưu Hân Huy hứng trí phấn khởi, không có ý định bỏ qua.

Ngụy Đồng cũng nói: “Mấy người chị họ của tôi đều nói, thời điểm cử hành hôn lễ là cảm thấy mệt mỏi và ầm ĩ nhất, nhưng nếu qua rồi, đều trở thành kỷ niệm đẹp.”

Trình Trí Viễn nghĩ còn muốn nhờ các cô chăm sóc Nhan Hiểu Thần, không thể để cho các cô không biết gì mà gây chuyện, “Hiểu Thần không thể quá mệt mỏi, bác sĩ dặn dò cô ấy phải nghỉ ngơi nhiều, rượu hay thuốc là đều không được đụng vào.”


“Uống chút rượu nho chắc không không có gì đâu? Chúng tôi lâu lắm mới có dịp gặp nhau.”

Nhan Hiểu Thần nói: “Mình có thai.” Chuyện này không thể giấu được, cô cũng không có ý định giấu diếm, tùy ý nói ra cho hai cô bạn thân biết.

Lưu Hân Huy và Ngụy Đồng đều kinh ngạc, sửng sốt, mi mắt trợn ngược, nhướng mày cười rộ lên, nhìn Nhan Hiểu Thần và Trình Trí Viễn thở dài, “Song hỷ lâm môn, chúc mừng! Chúc mừng!”

Nhan Hiểu Thần cảm thấy thật xấu hổ, Trình Trí Viễn vẻ mặt tự nhiên, cười nói: “Cám ơn!”

Lưu Hân Huy và Ngụy Đồng nhận bao lì xì, hứng trí nói: “Chú rể tốt, yên tâm đi, không có anh ở đây, chúng tôi nửa bước cũng không rời, cam đoan bảo vệ an toàn cho Hiểu Thần. Chúng tôi đi xuống trước, hai người cứ từ từ!”

Nhan Hiểu Thần nắm lấy cánh tay của Trình Trí Viễn, đi vào thang máy.

Trình Trí Viễn nói: “Uống rượu mừng với khách dự tiệc, nếu mời người này mà không mời người kia thì rất không hay, khách hôm nay tương đối đông, có nhiều người ngay cả anh cũng không quen, lát nữa em thích thì nói vài câu, không thích thì cứ im lặng. Có mệt thì nói cho anh biết, hôm nay em làm chủ, đừng vì khách mà hại đến sức khỏe.”

Nhan Hiểu Thần lặng lẽ nhìn anh ta, mày mắt dịu dàng, khóe môi mỉm cười, nhìn qua rất giống tân lang đang vui sướng tổ chức hỉ sự.

“Sao thế?” Trình Trí Viễn rất nhạy cảm, lập tức phát hiện cô đang nhìn trộm.

Nhan Hiểu Thần ngượng ngùng cúi đầu, “Không có gì, chẳng qua là cảm thấy…đang lợi dụng anh.”

Trình Trí Viễn nhìn cô xem xét, “Em…Đừng suy nghĩ nhiều. Không phải cá, làm sao biết cá không vui.” (16.4)

(16.4) Nguyên văn: “Tử cố phi ngư dã, tử chi bất tri ngư chi lạc toàn hĩ”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui