Nhan Hiểu Thần súc miệng xong, chống tường đứng lên, thất tha thất thiểu toan đi.
Trình Trí Viễn muốn đỡ, cô khoát tay ý bảo không cần, anh ta chỉ có thể im lặng đi bên cạnh cô.Sắc mặt của Nhan Hiểu Thần vừa hồng hào vừa tái xanh, thần trí nhìn như mơ hồ, nhưng lại thanh tĩnh, cô vào phòng chứa đồ cầm lấy túi xách, nói với người quản lý: “Tôi về đây.” Đi ra được tới quán Bar, một cơn gió thốc tới, cô lảo đảo đi xuống bậc thang thì bị ngã nhào tới trước, Trình Trí Viễn vội vàng ôm lấy cô.Nhan Hiểu Thần nheo mắt nhìn anh ta một thoáng, kinh ngạc hỏi: “Trình Trí Viễn, sao anh lại ở đây?”“Tôi đã đến được một lúc rồi.”Nhan Hiểu Thần nhe răng cười, “Ừ! Anh đến thật tốt! Tôi say rồi, đầu óc mơ hồ lắm, phiền anh đưa tôi về.” Nói xong cô liền nghiêng đầu, ngất đi.Chờ đến lúc Lý tài xế cho xe dừng ngay ven đường, Trình Trí Viễn cẩn thận ôm Nhan Hiểu Thần để cô ngồi lên băng ghế sau, tự mình từ một bên khác lên xe.
Anh ta giúp cô cài dây an toàn, nói với Lý tài xế: “Về nhà, cẩn thận đừng làm ồn.”Xe chậm rãi khởi động, Trình Trí Viễn ngưng mắt nhìn Nhan Hiểu Thần, nhìn đến mấy sợi tóc lõa xõa dính một bên mặt của cô, anh ta theo bản năng đưa tay ra, nhưng sắp chạm đến cô thì chần chừ, đến lúc cô khó chịu hơi cử động, anh ta mới nhẹ nhàng vén tóc cô ra sau tai.--------Thẩm Hầu đến nhờ đám bạn thân, mượn xe chạy tới, còn chưa tới quán Bar thì thấy xe của Trình Trí Viễn.
Hai chiếc xe cùng trên một con đường, nhưng hướng tới hai hướng khác nhau.
Thẩm Hầu quay kiếng xe xuống, vừa không ngừng bấm còi, vừa lớn tiếng gọi, “Dừng xe.”Ngã tư đường rạng sáng 3 giờ, xe cộ thưa thớt, Lý tài xế đã sớm để ý đến xe của Thẩm Hầu, ông ta nói với Trình Trí Viễn: “Trình tổng, có chiếc Lamborghini đang bấm còi, hình như là đang gọi chúng ta.”Trình Trí Viễn nhìn ra cửa sổ xe, đoán được là ai, thản nhiên nói: “Không cần để ý tới, tiếp tục chạy!”Thẩm Hầu bấm còi inh ỏi, nhưng đối phương căn bản không để ý tớiMắt thấy hai chiếc xe như sắp vượt qua nhau, Thẩm Hầu không bấm còi nữa, cũng chẳng thèm gọi, dùng hai tay vịn lấy tay lái, mặt tĩnh lặng như nước.
Hắn đạp phanh lại, bẻ ngoặt tay lái, lao thẳng đến đầu xe của Trình Trí Viễn.Lý tài xế vội vàng đánh tay lái, muốn tránh đi, nhưng lại bị Thẩm Hầu chắn ngay trước mặt, không thể nào thoát được, đành phanh gấp một tiếng “két” thật lớn, hai chiếc xe đụng vào nhau, Thẩm Hầu cố tình đẩy xe của Trình Trí Viễn lao vào ven đường, bắt anh ta phải dừng xe.Thẩm Hầu mở cửa xe, giận dữ hùng hục như trâu điên lao tới, “Tiểu Tiểu! Tiểu Tiểu!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...