Nửa Thời Gian Ấm Áp


“Không thành vần đề ạ!” Nhân viên phục vụ giúp Nhan Hiểu Thần mang hành lý, làm tốt các thủ tục gửi đồ.Nhan Hiểu Thần ngồi trên ghế sô pha ở đại sảnh của khách sạn, đăng blog cho Thẩm Hầu, “Anh ăn cơm tối chưa? Đang làm gì đó?”Thẩm Hầu rất nhanh đã trả lời, “Anh ăn rồi, đang ở bãi biển tản bộ.

Tuy ở gần biển, nhưng ban ngày phải gặp khách hàng, căn bản không có thời gian đi ngắm biển.” Giọng nói của hắn hòa trong tiếng sóng biển rì rào.Nhan Hiểu Thần lập tức đứng lên, vừa đi, vừa tìm nhân viên phục vụ hỏi: “Cho hỏi, bãi biển ở đâu?”“Cô đi dọc theo con đường phía trước kia, rẽ trái, rồi rẽ phải, xuyên qua nhà ăn là đến.”“Cám ơn anh!”Nhan Hiểu Thần bước chân vội vàng, đi qua một hành lang dài, xuyên qua một đám người, chạy nhanh đến bờ biển.Biển trời mở rộng thênh thang, từng đợt sóng biển cuộn trào vỗ vào bờ, tuy rằng mặt trời đã lặn sau núi, nhưng ánh sáng đỏ hồng vẫn lóe ra, đèn đuốc huy hoàng, bãi biển vẫn như vậy đang có không ít người vui vẻ chơi đùa.Nhan Hiểu Thần vừa cầm di động đăng blog cho Thẩm Hầu, vừa tìm hắn, “Biển có đẹp không?”“Rất đẹp, tiếc là không có em bên cạnh, anh rất nhớ em!”Bờ biển quanh co, nhiều người tụm năm tụm ba, tuy các nhóm không lớn lắm, nhưng để tìm một người tuyệt đối không phải dễ dàng, giống như niềm hạnh phúc trên thế gian này vậy, nhìn qua có vẻ rất đơn giản, bất quá chỉ là tay trong tay cùng ngắm trời chiều, rồi ngã lưng trên sô pha ăn từng múi quýt, nhưng lại khó có thể có được, cứ mãi tìm kiếm, nhưng vẫn là không tìm thấy.Thẩm Hầu cầm di động, hướng về phía biển chụp hai tấm ảnh, gửi cho Nhan Hiểu Thần, hắn muốn cùng cô chia sẻ thời khắc đẹp đẽ thơ mộng của biển trời, nếu không có cô bên cạnh, ít ra cũng làm cho cô có thể nhìn thấy, đoán được, cảm nhận được hắn.Nhan Hiểu Thần nhìn ảnh chụp, rồi nhìn bãi biển, xác định phương hướng, đột nhiên tăng tốc độ.


Cát vàng mềm mịn, một bước lún, một bước trơn, cô chạy xiêu vẹo hướng ra phía biển.

Trên bờ biển có mấy em bé đang đùa giỡn chạy tới chạy lui, có cặp tình nhân nắm tay bước chậm rãi, còn có cả mấy ông bà lão cùng mấy đứa cháu đang nghịch cát…Cô nhìn thấy hắn!Thẩm Hầu đứng hướng mặt ra biển, ngắm nhìn sóng biển cuồn cuộn.


Khoảng cách hắn đứng không xa lắm, có một cặp tình nhân người nước ngoài không sợ lạnh, đang mặc đồ bơi tắm biển giỡn nước.

Thẩm Hầu nhìn bọn họ, khóe miệng hơi nhếch lên, giống như đang suy nghĩ gì đó, lộ ra nét cười.Nhan Hiểu Thần mỉm cười nhìn hắn, từng bước từng bước một chậm rãi đến gần, dường như nếu đi càng chậm, niềm hạnh phúc này sẽ càng kéo dài.Cô từ phía sau ôm lấy eo của Thẩm Hầu, hắn lập tức bắt được cánh tay của cô, muốn đẩy cô ra, nhưng cảm giác quá quen thuộc làm cho hắn lập tức hiểu ra là ai.

Hắn kinh ngạc không dám động đậy, giọng nói cũng thay đổi, “Tiểu Tiểu?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui