Tuy biết rõ rằng,
Cuối cùng sẽ có một ngày,
Tất cả buồn vui, tất cả yêu hận,
Đều sẽ tan biến dần theo thời gian.
Nhưng em vẫn cố gắng, cố gắng góp nhặt từng ký ức đẹp đẽ,
Lưu luyến và quý giá tồn tại vì anh.
Cuộc sống luôn tự có quy tắc vận hành.
Ta không thể quyết định khi nào bắt đầu và khi nào kết thúc,
Cũng không thể quyết định gặp phải chuyện tốt hay xấu.
Nhưng ta mãi mãi có thể quyết định được thái độ đối mặt với chúng.
——— ———————–
“Vị thần vận mệnh rất thích náo nhiệt, có khi còn muốn đùa cợt với chúng sinh. Lúc tưởng con người đã quá sức đau buồn vì tấn bi kịch mà ngài tạo ra, thì liền sau đó lại xuất hiện chuyện vui cười”. - Stefan Zweig*.
*Stefan Zweig (28 tháng 11, 1881 – 22 tháng 2, 1942) là một nhà văn, nhà báo, nhà viết kịch và nhà viết tiểu sử người Áo nổi tiếng trên thế giới. (trích wiki)
Khi còn nhỏ, ai cũng nghĩ bản thân mình là đặc biệt nhất thế giới, cho dù rất bình thường, nhưng nhất định sẽ có chổ nào đó khác biệt, chỉ là chưa được phát hiện ra thôi. Nghĩ đến tương lai, lại thấy rằng những điều đó vẫn có thể xảy ra. Nhưng cho đến khi trưởng thành, dần dần nhận rõ bản thân chỉ là một người bình thường trong những người bình thường, đầu óc không thông minh hơn người khác, khuôn mặt không xinh đẹp hơn người khác, ngay cả tính cách càng không thu hút hơn người khác. Cho nên, càng ngày càng lý trí, càng ngày càng thực tế, dù có nằm mơ đi chăng nữa thì một mặt vẫn say mê chìm đắm trong đó, nhưng một mặt khác lại tỉnh táo nhận biết đó là ảo tưởng.
Tình trạng của Nhan Hiểu Thần lúc này chính là như vậy, cảnh trong mơ vô cùng chân thực, nhưng cô biết rõ mình đang nằm mơ.
Khi cô mười một tuổi tập chạy xe đạp. Người thì nhỏ mà xe lại to, xe đạp lúc tiến lúc lùi, làm cho ai nhìn thấy cũng sợ, nhưng cô lại chẳng sợ, không ngừng hét to, gắng sức đạp.
Mẹ cô đứng bên đường lo lắng nhìn cô chằm chằm, cao giọng nói: “Cẩn thận nhìn đường! Đừng ngã!” Ba cô thì đi theo phía sau xe đạp, dang hai tay ra trước, một khi cô ngã sẽ đỡ được ngay.
Có lẽ bởi vì biết ba mẹ bên cạnh, cho dù xảy ra chuyện gì cũng sẽ có người bảo vệ, Nhan Hiểu Thần không sợ gì cả, đạp xe thật nhanh.
Tiếng chuông di động chói tai đột ngột vang lên, hình ảnh trong mơ vừa rồi giống như bị gió cuốn đi, biến mất tăm. Sự ấm áp ngọt ngào quanh quẩn trái tim, khiến cho cô gái 22 tuổi Nhan Hiểu Thần mở to mắt luyến tiếc. Mấy năm nay, cô không bao giờ nhớ đến chuyện lúc nhỏ, tưởng rằng thời gian đã làm lu mờ quá khứ, nhưng thời khắc này cô lại nhớ rõ mọi chuyện. Thậm chí, cô còn nhớ chính xác ngày ấy ba cô mặc chiếc áo thun màu xám kẻ sọc, quần đùi màu đen, mẹ cô mặc chiếc váy liền màu lam, có hoa nhỏ.
Chuông điện thoại di động nhất quyết không tha cứ vang lên, Nhan Hiểu Thần vụt ngồi dậy, mở điện thoại, nhìn thấy cuộc gọi đến là “Mẹ”, cô đột nhiên giật mình, tưởng như theo bản năng ném điện thoại đi. Nhưng cô đã lấy lại bình tĩnh, vén một góc màn, nhanh chóng nhìn lướt qua phòng ký túc xá, xem chừng không có ai, cô mới ấn nút nghe.
“Con đang làm gì đấy? Nửa ngày rồi mới nghe?”
Qua điện thoại, nhưng Nhan Hiển Thần có thể cảm nhận được sự bực bội gay gắt của mẹ. Cô biết mẹ thật sự không quan tâm cô đang làm gì, cô không trả lời, chỉ hỏi thẳng:
“Chuyện gì ạ?”
“Mẹ hết tiền rồi! Gởi cho mẹ 2000 đồng!”
“Tháng trước con mới gởi hơn một ngàn…”
“Thua hết rồi! Gởi ngay đi rồi gọi cho mẹ!” Nói xong lập tức cúp máy.
Nhan Hiểu Thần cầm điện thoại ngơ ngẩn một lúc. Mơ và không mơ, thiên đường và địa ngục, đôi khi, cô thật sự hi vọng cuộc sống bây giờ chỉ là một cơn ác mộng, nếu sau khi tỉnh giấc có thể trở lại mùa hè năm 18 tuổi ấy, cô nguyện đánh đổi bất cứ giá nào.
Như thường ngày, Nhan Hiểu Thần đeo túi sách, đạp chiếc xe đạp cũ, chạy ra máy ATM ở góc sân trường hẻo lánh. Cô đưa thẻ vào, bấm mật mã và kiểm tra số dư.
Sự thật cô thuộc nằm lòng số dư là 2 ngàn 155 đồng 73 hào, nhưng bản tính của người luôn túng thiếu là thế, mỗi lần rút tiền cô đều kiểm tra trước số dư, không phải hy vọng những con số ấy sẽ tăng lên, chỉ là muốn xác định chúng không thay đổi.
Hơn 2000 này là tiền lương của Nhan Hiểu Thần suốt kỳ nghỉ hè, mỗi một khoản đều có kế hoạch chi dùng – đã là năm thứ tư đại học rồi, tìm việc cũng phải chi tiêu, mua bộ đồ để đi phỏng vấn này, rồi tiền đi lại nữa…Cho dù không cần những khoản đó, nhưng đóng dấu vào sơ yếu lý lịch, photo các loại giấy chứng nhận, mọi việc đều phải cần tiền. Hiện tại kiếm việc khó khăn, các chị lớp trên nói rằng, muốn tìm được công việc nhanh phải bỏ lưới rộng, ít nhất phải chuẩn bị sẵn 100 bộ hồ sơ.
Nhan Hiểu Thần ấn nút chuyển khoản, chuyển 2000 đồng cho mẹ, tính nhẩm phép trừ rất dễ dàng, nhưng cô một lần nữa kiểm tra số dư, xác định trừ thêm 20 đồng phí chuyển khoảng, còn lại chính xác 135 đồng 73 hào mới rút thẻ ngân hàng ra.
Xong cô nhắn tin cho mẹ: “Con đã chuyển tiền rồi, chi dùng tiết kiệm một chút, con đang bắt đầu tìm việc làm, đợi khi tìm được công việc tốt thì mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
Cũng như thường ngày, tin nhắn như viên sỏi ném xuống biển, chẳng có một chút hồi âm nào.
Nhan Hiểu Thần lên xe đạp, theo thói quen đi đến sân tập thể dục, cô mỏi mệt ngồi lên các bậc thang, nhìn các bạn đang khí thế ngất trời rèn luyện thân thể.
Bốn năm đại học, mỗi lần tâm trạng không vui cô đều đến đây.
Kỳ thi giữa kỳ vừa kết thúc, hôm nay lại là cuối tuần, sân thể dục có vẻ không xôn xao náo nhiệt như thường ngày, nhưng lại có không ít người chạy bộ, một vòng rồi lại tiếp vòng nữa. Những khuôn mặt, ánh mắt tuổi trẻ ngập tràn hi vọng, họ vui vẻ thì cười tươi, mệt mỏi thì nhăn nhó, không giống như cô, mỏi mệt cũng không thể mở miệng. Nghĩ đến chuyện hiện tại, cô lại cảm thấy buồn chán, bởi vì tính đi tính lại, với 135 đồng cùng lắm chỉ đủ ăn hơn một tuần, mà chuyện khó khăn này cô không thể than phiền với ai.
Ngày phát lương còn đến hơn nửa tháng, Nhan Hiểu Thần không biết nên làm gì bây giờ. Cô suy nghĩ miên man, hay là đi cướp ngân hàng nhỉ, tìm một đôi vớ rách, mặc vào đầu, dùng 10 đồng mua một con dao nhựa, sau đó lao vào ngân hàng hét lớn: “Đem hết tiền ra đây!”, kết quả dĩ nhiên là thất bại, nhưng nếu cô vào tù, sẽ có người bao ăn bao ở, còn được cho quần áo mặc, mọi vấn đề trên đời này đều sẽ được giải quyết!
Nghĩ rồi lại nghĩ, giống như đang xem một bộ phim hài dở tệ, Nhan Hiểu Thần nhịn không được cười rộ lên. Ngây ngô cười với không khí một lúc cảm thấy đã đủ, cô lấy điện thoại ra xem, sắp 6 giờ rồi, đi làm thôi!
Nhà trường bắt buộc mỗi lần ra vào cổng phải xuống xe, lúc Nhan Hiểu Thần đẩy xe ra cổng thì gặp các bạn học đang cầm theo túi mua hàng từ bên ngoài đi vào, cô cười chào họ, họ nhìn cô với ánh mắt kỳ quái, tất nhiên, bọn họ cho rằng cô không nên vui vẻ phấn chấn như vậy.
Hai tuần trước, Nhan Hiểu Thần chia tay với bạn trai mới quen hơn một tháng, Thẩm Hầu. Bạn trai của cô lần này là một người khá nổi tiếng, nhân phẩm và học vấn thì không bằng ai, nhưng vui chơi và hưởng thụ thì không ai bằng. Ở trường, Nhan Hiểu Thần nổi tiếng là người có phép tắc, thành tích nổi trội xuất sắc, hàng năm đều có học bổng, bạn học ai cũng đều cho rằng cô là sinh viên giỏi. Thẩm Hầu thì ngược lại, tụ tập bạn bè, ăn chơi đàng điếm, mỗi năm đều cúp học nguyên một kỳ. Dù sao đi nữa thì hai người này chắc chắn không ở cùng một thế giới. Vậy mà hơn một tháng trước, hai người lại quen nhau, làm cho mọi người ai nấy đều kinh ngạc, tất cả bạn bè cùng phòng của Nhan Hiểu Thần đều cho rằng Thẩm Hầu quen cô chỉ là đùa vui, khuyên nhủ cô đừng quá thật lòng, Nhan Hiểu Thần chỉ mỉm cười lắng nghe.
Tất cả bọn họ đều đã đoán đúng, lúc khai giảng hai người quen nhau, đến khi thi giữa kỳ đầu thì Thẩm Hầu đề nghị chia tay. Nhan Hiểu Thần cười thầm nghĩ, bọn họ chắc cho rằng nếu cô không lấy nước mắt rửa mặt thì cũng phải rưng rưng buồn bã, nhưng bọn họ đều không biết, mùa hè năm 18 tuổi ấy, cô đã khóc hết nước mắt của cả đời mình.
Phía Tây ngoài cổng trường có một con ngõ nhỏ quanh co khúc khuỷu, con hẻm phía trong có nhiều quán Bar. Bởi vì các quán Bar này nằm ngay bên cạnh trường đại học có tiếng cả nước, giá rượu ở đây tuy thuộc mức trung bình, nhưng cũng là loại quý và đặc sắc, nên khách lui tới thường là người hoạt động trong lĩnh vực văn hóa nghệ thuật, không thì cũng là thành phần lao động trí thức tinh anh.
Nói chung theo thị hiếu của khách hàng, các quán Bar thích tuyển sinh viên nữ. Nhan Hiểu Thần làm tại quán Bar tên Lam Nguyệt, thời gian làm việc từ 6 giờ 30 tối đến 10 giờ 30 tối, trước kia một tuần cô làm việc 3 ngày, đến năm thứ tư thì chương trình học ít đi, mà Nhan Hiểu Thần lại cần tiền, cô muốn kiếm thêm một chút, nên đổi thành 4 ngày.
Nữ sinh viên mà làm việc tại quán Bar thì dĩ nhiên mọi người sẽ không có ấn tượng tốt rồi, năm đó không phải là không có nhiều công việc để cô lựa chọn, nhưng công việc này có thời gian và thù lao hợp lý nhất đối với Nhan Hiểu Thần, cho nên cô cũng không để ý người khác nghĩ gì.
Lúc Nhan Hiểu Thần đến quán Bar Lam Nguyệt thì ban nhạc đang diễn tập, Apple và Mary đã đến, hai người đang chuẩn bị nến với hoa tươi, trang hoàng cho các bàn rượu để tạo không khí. Quán có không ít khách hàng là người nước ngoài, các bồi bàn chỉ xem nơi đây là nơi làm việc tạm thời, nên không muốn dùng tên thật, vì vậy ai cũng đều lấy một cái tên tiếng Anh.
Nhan Hiểu Thần chào hỏi họ rồi đi đến căn phòng nhỏ hẹp, chứa đầy đồ linh tinh để thay quần áo. Chốc lát sau, một đồng nghiệp khác tên Yoyo cũng đến. Nhan Hiểu Thần vừa nói chuyện phiếm với Yoyo, vừa dùng bộ trang điểm rẻ tiền tô lên mặt. Cô vẫn tiếc vì phải bỏ ra một mớ tiền để mua nó, nhưng công việc này cần phải trang điểm, mà tính ra mỗi tháng được đến hai ngàn đồng, cho nên vẫn còn lời chán. Hơn hai năm làm việc, kỹ thuật trang điểm của cô không có gì tiến bộ, nhưng tốc độ trang điểm thì tiến triển rất nhanh, chậm lắm chỉ mất mười phút, xem ra cũng khá ổn.
Nếu nói đến các loại quán Bar, thì Lam Nguyệt là một quán bar khá yên tĩnh, bình thường sẽ không có ca múa nhạc xập xình, đương nhiên cũng sẽ không có các cô gái thân hình gợi cảm khoe ngực, khoe mông. Lam Nguyệt giống như tên của nó vậy, Blue Moon (Blue trong tiếng Anh ngoài ý nghĩa là màu lam, còn mang ý nghĩa là u buồn), phong cách hoàn toàn u buồn, ban nhạc chỉ diễn những ca khúc trữ tình nhẹ nhàng thư thái, khách đến vừa trầm lặng thưởng thức âm nhạc vừa tán gẫu. Tất nhiên, quán Bar dù sao cũng là quán Bar, nếu đôi khi xảy ra việc ồn ào náo nhiệt vì khách hàng thì cũng không có gì là lạ, chỉ cần không vượt quá mức cho phép thì ông chủ cũng không phản đối, mà khách hàng cũng không phật lòng.
Bởi vì phong cách của Lam Nguyệt như vậy nên đồng phục của nữ bồi bàn cũng rất bình thường, mùa hè có thể mặc quần soóc ngắn, mùa đông có thể mặc quần bò dài, áo thì theo kiểu đồng phục của nữ sinh học viện Anh quốc, là sơ mi cao cổ, kẻ sọc ca rô trắng đỏ, tay áo xắn cao, vạt áo có nơ bướm, yêu cầu duy nhất là phải lộ eo ra một chút, so với lối ăn mặc của các cô gái ngoài đường, lộ nọ lộ kia, thì bộ đồng phục này không lộ chút nào. Nhan Hiểu Thần khách quan đánh giá, loại đồng phục này vừa có tiếng vừa có miếng, lại dễ hoạt động, ông chủ dĩ nhiên biết rõ mình muốn gì, cho nên quán Bar Lam Nguyệt này thật ra cũng không tệ.
Sau tám giờ tối, khách đến quán mỗi lúc một đông. Mỗi ngày, quán Bar đều có khách hàng mới, nhưng cũng có không ít khách hàng cũ. Các nữ đồng nghiệp khác không biết thích nhất loại người nào, riêng Nhan Hiểu Thần thì thích nhất người nước ngoài, cô không phải dạng sính ngoại, nguyên nhân chủ yếu là họ sẽ cho cô tiền boa. Những người nào cho tiền boa nhiều, Nhan Hiểu Thần sẽ đặc biệt để ý, nhưng Apple, Mary và Yoyo thì lại hứng thú với đàn ông đẹp trai.
“Heidsieck đến kìa, ở ngoài cửa!” Apple bưng mấy ly rượu Cocktail, đè nén mấy lời kích động xuống. Từ nữ hầu bàn, thu ngân đến người pha rượu, tất cả đều ngoái đầu ra, nhìn chằm chằm vị khách đang đẩy cửa vào. Coi như là thú tiêu khiển trong giờ làm việc nhàm chán, các bồi bàn thường tụ lại thành nhóm bàn luận về khách hàng, lúc thì ước chừng thu nhập của họ, lúc thì đoán xem người phụ nữ đi theo họ là vợ hay bạn gái. Quán Lam Nguyệt còn có một truyền thống khác, đối với những khách hàng để lại ấn tượng tốt, mọi người sẽ dựa vào bề ngoài như quần áo hay cử chỉ lời nói để chấm điểm, xếp hạng và phong tước, giống như Trạng Nguyên, Bảng Nhãn, Thám Hoa vậy. Từ hạng nhất cho đến hạng mười đều là những danh hiệu đặc biệt, như tên 10 loại rượu nổi tiếng nhất thế giới chẳng hạn. Heidsieck nếu phải gọi đầy đủ là Heidsieck 1907, đó là một chai rượu champagne trị giá 280 ngàn đô la, được xếp thứ hai trên thế giới.
Heidsieck 1907 không phải là khách quen thân của quán. Tuần trước là lần đầu tiên anh ta đến đây, nhưng tất cả bồi bàn đều có ấn tượng rất tốt đối với vị khách mới này, cho nên anh ta lập tức vọt lên nhì bảng. Tuần vừa rồi, Nhan Hiểu Thần phải dự thi hai môn học cuối khóa nên không có đi làm, nhưng cả đêm qua cô đã được nghe về anh ta không ít. Nghe nói, người này tướng mạo cao quý, khí chất nho nhã, một cử chỉ nhẹ vừa nhìn qua đã biết xuất thân bất phàm, lại còn khiêm tốn lễ độ, tiền boa thì hết sức hào phóng, mỗi lần được phục vụ đều sẽ nói cảm ơn. Mặc dù mọi người ở đây làm công chỉ vì tiền, không quan tâm khách hàng của mình nói hay không nói cảm ơn, nhưng nếu được nói, thì ai nấy đều sẽ rất vui vẻ.
Nhan Hiểu Thần hướng theo ánh mắt của mọi người nhìn lướt qua anh ta. Heidsieck 1907 có dáng người cao to, đeo kính không gọng, bên trong mặc một bộ Âu Phục rất hợp dáng, bên ngoài khoác áo ấm. Nhan Hiểu Thần thầm nghĩ: “Đúng là không tệ lắm.” Sau đó cô không nghĩ gì thêm, lập tức quay đầu đi làm việc, cũng chẳng trông mong mình sẽ được phục vụ vị khách giàu có này. Thế nhưng cả ba người bọn Apple cũng chẳng thấy ai đi qua đó phục vụ. Nếu là người quen thì khách của ai người nấy tiếp, mà hiện tại, vị khách này không chỉ đích danh ai phục vụ cả. Cho dù người này là khách của ai đi nữa, thì bọn họ đều muốn tiếp, dè chừng lẫn nhau, nên nhất thời giống như thấy tình hình ngược lại, chẳng ai muốn tiếp anh ta cả. Nhân viên pha rượu William vừa chế rượu vừa tặc lưỡi: “Các em cược rượu đi, ai thắng thì được đi.”, hiển nhiên người này rất thích xem các cô gái tranh giành đàn ông.
Người làm việc lâu năm nhất là Mary đã làm anh ta thất vọng: “Chúng ta thay phiên nhau vậy, cả ba người chúng ta đều đã tiếp rồi, lần này đến lượt Olivia.”
Olivia chính là Nhan Hiểu Thần. Lần đầu tiên đến quán Bar đi làm, cô không có tên tiếng Anh, nhập gia thì tùy tục, cho nên cô thuận miệng đặt tên cho mình là Olivia.
Apple và Yoyo không có ý kiến, Nhan Hiểu Thần càng không có. Cô bỏ khăn mặt trong tay xuống, bước nhanh đi ra chỗ vị khách nọ: “Kính chào quý khách! Xin hỏi anh đi mấy người?”
Heidsieck dường như không nghe rõ, kinh ngạc nhìn cô một lúc. Nhan Hiểu Thần khẽ cười nói lại một lần nữa. Lần này thì đã nghe, anh ta trả lời: “Một người.”
Nhan Hiểu Thần dẫn anh ta đến bàn số 9, một chỗ dành cho hai người ở góc quán. Cô trước hết châm nến trên bàn, sau đó đưa menu cho anh ta, anh ta không xem qua menu, chỉ nói thẳng: “Black Label *, có đá, thêm hoa quả và thịt nguội.”
Một loại rượu
Nhan Hiểu Thần viết xong order, mang Black Label cùng đá đặt lên bàn, anh ta vẫn im lặng chẳng nói gì, cũng không nói cảm ơn, nhưng lại cho rất nhiều tiền boa, 30%, vượt xa mong đợi của Nhan Hiểu Thần.
William kinh ngạc hỏi: “Hào phóng thế? em nói gì với anh ta vậy?”
“Không nói gì khác, như mọi ngày thôi.”
Apple trưng ra bộ dáng không tin: “Không thể nào!”
Yoyo cười giễu: “Không hổ danh là sinh viên trường đại học danh tiếng nhỉ, chẳng giống với chúng ta!”. Làm việc ở đây hai năm, không phải lần đầu tiên cô nghe những lời châm chọc khêu khích kiểu này, xem như chẳng nghe thấy gì, cô cất tiền vào túi cẩn thận, rồi quay ra tiếp tục công việc.
Đã hơn 9 giờ 30 tối, quán gần như đã đầy khách, chúng tôi đứng nửa buổi tối, ai cũng mệt mỏi, thường trốn vào góc phòng, dựa vào quầy bar hoặc vách tường, chân trái đổi chân phải nghỉ ngơi một chút.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...