Thời gian chầm chậm trôi theo mạch chảy bình yên, đương nhiên cũng không ai biết phía sau điểm cuối an bình đó ẩn giấu điều gì.
Chiêu Bội lần lượt vì Tiêu Dịch mà sinh hạ một trai một gái, trông vô cùng đáng yêu.
Ngày thường có chút cảm động hơn vì sự hiện diện của hai đứa trẻ, chúng vui vẻ như những người bình thường, chỉ khác là thỉnh thoảng phải giao lưu với thế giới bên ngoài.
Chiêu Bội thầm nghĩ rằng thật đáng để kiềm chế bản thân nếu một cuộc sống tươi đẹp như vậy có thể diễn ra mãi mãi.
Không biết thế nào, gần đây mọi thứ càng trở nên bận rộn, Tiêu Dịch mỗi ngày đi sớm về trễ.
Sau khi về cứ ăn tùy tiện một vài món rồi vào thẳng thư phòng.
Nhiều khi còn ngủ ở cả trong đó.
Chiêu Bội tuy vô cùng lo lắng nhưng không muốn tăng thêm phiền não cho phu quân, chỉ chờ lúc Tiêu Dịch dùng bữa mới bảo hai đứa bé cố chọc cười, đổi lấy đôi lông mày giãn ra giữa trán.
...
Cuộc khởi nghĩa bùng nổ, nịnh thần Hầu Cảnh cùng tôn thất nhà Lương là Tiêu Chính Đức cấu kết, dẫn binh tạo phản, vượt sông Trường Giang về phía nam, tấn công kinh đô Lương quốc trong vòng một trăm ba mươi ngày.
Đế đô thất thủ, hoàng đế bị nhốt ở Đài Thành.
Đêm trăng gió lớn mịt mù, đột nhiên bóng người vụt qua tán cây, như một cánh chim bay đầy sức sống.
Kinh đô được canh phòng cẩn mật, nhưng không ai phát hiện thân ảnh kia.
Phủ Tương Đông vương vẫn có ánh sáng chiếu lộ ra từ thư phòng, một bóng đen lướt qua không tiếng động.
"Ngươi đến rồi!" Tiêu Dịch vội đứng dậy tiến lên:
"Tình hình trong cung thế nào? Phụ hoàng, mẫu phi ta không sao chứ?"
"Tình hình không tốt lắm, lương thực còn lại trong cung cũng không đủ dùng.
Ta lần này đến là mang mật chỉ của bệ hạ."
Hắn nói rồi lấy ra một cuộn giấy đen in hình rồng.
Tiêu Dịch vội mở ra xem thì đôi mày đã chau lại.
"Trong cung lương thực dư đã không đủ dùng, bây giờ đừng nói là cung nữ thông thường, đến phi tần cũng không thể cam đoan đáp ứng bữa ăn thường ngày.
Cứ tiếp tục như vậy, phụ hoàng và mẫu phi ta có khả năng đều phải chết đói trong cung."
Người áo đen vừa mới rời đi, Tiêu Dịch liền nhìn tấm bình phong nói:
"Truyền lệnh bản vương, tất cả quân sĩ tiến vào chiếm giữ kinh thành, bất kể như thế nào cũng phải cứu được phụ hoàng và mẫu phi ta."
Sau tấm bình phong, một nam tử áo xanh chậm rãi bước ra, hắn không vội mà thong thả đến trước bàn sách uống một ly trà:
"Thực lực chưa đủ, chung quy là sẽ gặp phải cay đắng."
Nam tử kia tùy tiện nói.
Tiêu Dịch vốn thông minh, tất nhiên là hiểu được thanh âm kia:
"Ngươi có ý gì?"
Nam tử áo xanh nén lại sự thản nhiên mà nghiêm túc bảo:
"Xin thứ cho thuộc hạ lắm lời.
Vương gia muốn cứu thánh thượng cùng Nguyễn phi nương nương tâm tình tất nhiên có thể hiểu được.
Thế nhưng cứu ra thì đã sao? Binh mã vương gia tuy không thất bại Hầu Cảnh nhưng sợ cũng bất lực khi phải đối đầu các vị vương gia khác.
Hoàng gia đến cỡ nào cũng không thể dung túng mọi thứ như vậy."
Tiêu Dịch chau mày lại.
Hoàng gia tranh ám khiến mắt trái của chàng bị phế.
Chàng rõ ràng biết thực lực chính mình, đánh bại Hầu Cảnh không có vấn đề lớn, chỉ là tự mình đóng quân lại phạm trọng tội.
Sợ đến lúc Hầu Cảnh thất bại, các huynh đệ tốt sẽ mượn cái cớ chuẩn mực quốc pháp để đưa chàng vào tử địa.
Chàng không sợ chết, chỉ là sợ không thể bảo vệ Chiêu Bội chu toàn.
Nam tử áo xanh xem phản ứng của Tiêu Dịch, bận bịu rèn sắt khi còn nóng:
"Cổ nhân nói vô độc bất trượng phu, huống hồ nếu ngài có thể đăng vương vị, thuộc hạ tin rằng Nguyễn phi nương nương dù thác đi cũng sẽ rất vui mừng.
Xin Tương Đông vương suy nghĩ lại." Nam tử kia liền quỳ xuống nói.
Tiêu Dịch do dự mãi, cuối cùng ngồi trụ trên ghế, không thể không thừa nhận nam tử áo xanh là một môn khách quý.
"Thôi, ngươi đứng lên đi.
Nhất định phải đốc thúc binh sĩ gấp rút thao luyện, đợi ngày sau giúp ta thành nghiệp lớn."
Nói xong, Tiêu Dịch giống như bị rút đi tất cả sinh lực.
Tiêu Dịch đọc sách thánh hiền mà trưởng thành lên, đưa ra quyết định này thật sự quá gian nan.
"Tuân mệnh!" Nam tử áo xanh xoay người lui về sau tấm bình phong rồi biến mất.
"Mẫu phi, con thật có lỗi."
Tiêu Dịch tự nói thầm trong đáy lòng mình:
"Hai sự lựa chọn gian nan, ta cuối cùng vẫn chọn lấy nàng."
...
Buổi trưa hôm đó, Chiêu Bội bưng thức ăn đi vào thư phòng.
Tiêu Dịch lông mày vẫn còn hằn vết sâu, nằm ở trên bàn đảo sách liên tục.
Chưa từng lật sách nhưng âm thanh bên trong đó đủ để hiểu phu quân bực bội thế nào.
"Nhân lúc rảnh rỗi, ta có nấu chút canh gà, chàng nếm thử xem."
Chiêu Bội giả bộ như hững hờ ngoài lối ra.
Tiêu Dịch bỗng ngẩng đầu, mặt mũi đầy kinh ngạc:
"Nàng học nấu canh khi nào thế? Những chuyện này giao cho hạ nhân đi làm tốt hơn."
Chiêu Bội ngoài miệng bất mãn nói thầm:
"Cũng không phải vì ngài mà học à."
Nhìn thấy Tiêu Dịch uống xong chén canh gà, bao nhiêu vui vẻ đều viết cả trên mặt.
Tiêu Dịch cuối cùng cũng giãn đôi mày ra.
Chiêu Bội hững hờ mở miệng:
"Đài Thành sự tình ta đều biết, chàng cũng không cần quá tự trách.
Dù sao không có nhiều binh lực đi thì cũng vô phương cải biến cục diện.
Tứ thư Ngũ kinh có khi không thể tin hoàn toàn, con người vốn không cần tạo áp lực cho mình lớn như vậy.
Như ta, dù sống không tim không phổi, ngược lại cứ mừng rỡ tự do tự tại."
"Tất cả mọi người giống nương tử ta thế này thì làm sao được!"
Tiêu Dịch ngoài miệng khinh thường, trong lòng lại rất cảm động.
Chiêu Bội sống tùy tiện đã quen cũng chưa từng biết an ủi người, bây giờ có thể làm được như vầy đúng là không dễ.
...
Không lâu sau, tin dữ truyền ra ngoài: Lương Vũ Đế chết đói ở Đài Thành.
Sau đó có một đội ngũ thần bí đầu tiên tấn công là Hà Đông vương Tiêu Dự cùng Thiệu Lăng vương Tiêu Luân.
Đêm đến, gió quyện trăng cao.
Tiêu Dịch vẫn trong thư phòng, một chiếc đèn lẻ loi trơ trọi mà lộ ra, nam tử áo xanh từ sau tấm bình phong xuất hiện:
"Bẩm vương gia, hai đại hoạ ngầm đã trừ bỏ.
Thần nguyện lãnh binh thảo phạt Hầu Cảnh, vì vương gia sẵn sàng làm thân trâu ngựa."
Tiêu Dịch trầm ngâm một lát:
"Được, cứ theo ý ngươi nói."
Nam tử áo xanh đang muốn thoái lui sau tấm bình phong, cánh cửa lại đúng lúc bị đẩy ra, tiếp đến Chiêu Bội liền bưng đĩa vào.
Nam tử kia đành phải vội vàng cáo lui từ cửa lớn ra ngoài.
"Hắn là ai? Làm sao muộn như vậy còn ở nơi này?" Chiêu Bội không hiểu hỏi.
"Một thuộc hạ mà thôi." Tiêu Dịch nói như nước chảy mây trôi:
"Không biết nương tử làm sao muộn như vậy còn có tâm nấu canh cho ta?" Trong giọng nói cứ như trêu tức Chiêu Bội.
Nháy mắt gây nên nỗi bất mãn của nàng:
"Ta thích thế, chẳng lẽ không được sao?"
Tiêu Dịch khẽ cười, bưng chén canh trong mâm lên uống một hơi cạn sạch..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...