Nửa Đời Thanh Tình

Khi Ung Thân Vương Dận Chân đưa Vân Yên ra ngoài, Long Khoa Đa đã dẫn Tam A Ca Dận Chỉ, Thất A Ca Dận Hựu, Bát A Ca Dận Tự, Cửu A Ca Dận Đường, Thập A Ca Dận Nga, Thập Nhị A Ca Dận Đào, Thập Tam A Ca Dận Tường vào trong viện.

Tuyết càng ngày càng dày, bó đuốc cháy lách tách nửa đêm khi sáng khi tối, gương mặt ai ai cũng tái nhợt nghiêm nghị.

Phía trước cánh cửa yên tĩnh đến đáng sợ, tiếng gió tuyết xào xạc hoang vu hơn cả màn đêm.

Khang Hi đang bị bệnh nửa đêm bỗng triệu các hoàng tử vào cung, trừ Ngũ A Ca Dận Kỳ đến Đông Lăng cúng tế từ ngày trước, thì tất cả các Hoàng tử trên ba mươi tuổi còn trong kinh đều tới, ngay cả Thập Tam A Ca đã mất đi sự sủng ái, cả ngày chỉ nhốt mình trong nhà cũng có mặt, ngoài ra các hoàng tử nhỏ tuổi hơn như Thập Ngũ A Ca Dận Vu, Thập Lục A Ca Dận Lộc, Thập Thất A Ca Dận Lễ... đều đang chờ ở ngoài viên.

Hàm ý lần này quá rõ ràng, trong lòng mỗi người đều hiểu mười mươi.

Vân Yên vừa mới trong phòng bước ra cũng hiểu, có lẽ Khang Hi cố ý sai Long Khoa Đa báo tin cho Dận Chân, dùng bệnh tật của ông ta và tính mạng của nàng ra làm cớ, hai người đều nghĩ rằng chàng sẽ lập tức tới, một mũi tên trúng hai đích, e rằng không chỉ có vậy. Vị hoàng đế nghìn đời, đến lúc gần trời xa đất vẫn mang suy tính đế vương. Lúc ấy, sắc mặt ông ta rõ ràng như báo đại nạn sắp đến, khiến Vân Yên trào dâng cảm giác lạnh lẽo và bi thương.

Ấy là vị vua cha ngồi ngôi cao nhất của Dận Chân, là cha của chồng nàng, nhưng không phải là cha chồng của nàng. Nhưng, ông lão ấy đến cuối vẫn không bắt nàng tháo chiếc nhẫn của Hiếu Ý Hoàng Hậu xuống, thậm chí còn tặng nàng chuỗi tràng Phật đeo trên tay ông, và để lại bốn chữ cho nàng.

Bảy vị hoàng tử đứng bên ngoài cửa đều nhìn thấy Dận Chân đang bước ra, ánh mắt Bát A Ca Dận Tự và Cửu A Ca Dận Đường gần như cùng lúc nhìn chằm chằm người sau lưng chàng, Vân Yên đi phía sau rũ mắt xuống không nhìn ai, chỉ bước theo Dận Chân.

- Hoàng a mã thế nào rồi?

Tam A Ca Thành Thân Vương Dận Chỉ bước lên đầu tiên, nhìn chằm chặp Dận Chân và hỏi.

Dận Chân nhắm mắt lại, giọng nói trầm khàn:

- Đang chờ mọi người.

Long Khoa Đa và đại thái giám Nguỵ Châu vào trong bẩm báo trước, Dận Chân không nói gì thêm, đưa Vân Yên đi lướt qua họ. Nhưng khi đi ngang qua, Vân Yên bỗng bị một người cản lại.

Thời gian thấm thoắt như thoi đưa, ngay cả họ cũng bốn mươi tuổi rồi, nhưng ông trời vẫn mắt nhắm mắt mở với những người đàn ông sống trong nhung lụa, dấu vết năm tháng để lại trên gương mặt họ không nhiều.

Khuôn mặt Cửu A Ca Đường tái mét, khẽ nói:

- Tứ A Ca vốn phải ở trai sở ở ngoại ô phía Tây để chuẩn bị tế trời, sao lại xuất hiện ở đây còn sớm hơn anh em chúng tôi? Trong danh sách Hoàng a mã triệu vào cung không có tên Tứ ca.

Lời nói mở đầu của Cửu A Ca Dận Đường rõ ràng ám chỉ Dận Chân không được triệu vào mà tới, nhân lúc hoàng thượng bị bệnh nặng mà kháng chỉ xông vào cung, ý đồ bất chính.

Ung Thân Vương Dận Chân chưa kịp mở miệng, người phía sau đã nhẹ nhàng đáp lời:

- Bẩm Cửu gia, Ung Thân Vương đến trước các vị hoàng tử, được triệu vào viên một mình từ trai sở ngoại ô phía tây. Thánh thượng đang chờ trong noãn các, Cửu gia có thể vào hỏi đối chứng.

Giọng nói của họ tuy nhỏ, nhưng từng câu từng chữ đều lọt vào tai mỗi người ở đây.

Cửu A Ca Dận Đường nhìn chăm chú Vân Yên đang khuỵu gối cụp mắt, hô lên:

- Bạch Ca!

Bát A Ca Dận Tự quát khẽ:

- Cửu đệ!

Bỗng nhiên trong phòng vang lên tiếng hỗn loạn, đại thái giám Nguỵ Châu và thống lĩnh bộ binh Long Khoa Đa đều chạy ra hét:

- Mau gọi thái y tới!

Trong nháy mắt sắc mặt mọi người đều trắng bệch, không còn ai quan tâm đến đoạn đối thoại giữa Cửu A Ca Dận Đường và Vân Yên, thị vệ cũng gấp gáp chạy đi gọi thái y, các vị hoàng tử cùng đi tới sảnh ngoài, muốn xông vào trong noãn các, nhưng đều bị cản lại.

Thái y nhanh chóng chạy tới, mồ vôi vã ra như mưa vội vàng đi theo thái giám Nguỵ Châu vào trong phòng, cánh cửa lần nữa đóng sầm lại, chỉ có thể nghe thấy những tiếng động rất nhỏ.

Tất cả mọi người đều không còn cách nào, đành sốt ruột chờ đợi.

Tam A Ca Dận Chỉ ngồi xuống, sắc mặt tái xám, ngón tay không ngừng gõ lên tay vin, để lộ sự lo lắng trong lòng anh ta. Thất A Ca Dận Hựu ngồi bên cạnh, tay chống trán không nói gì.

Bát A Ca Dận Tự chắp tay đứng bên cửa sổ, không rõ đang suy tư gì, trong tay nắm chặt chiếc nhẫn bằng ngọc trắng Dương Chi, Cửu A Ca Dận Đường đứng phía sau, ánh mắt luôn dán chặt vào cánh cửa noãn các.

Thập A Ca Dận Nga càng ngày càng bồn chồn, anh ta đi đi lại lại hết vòng này đến vòng khác, dường như làm vậy mới có thể giải toả sự lo lắng trong lòng. Thập Nhị A Ca Dận Đào đứng một góc cầm chuỗi hạt cầu nguyện, Thập Tam A Ca Dận Tường quỳ xuống trước noãn các, nhắm mắt im lặng.

Dân Chân dắt Vân Yên ra ngoài sân thư phòng Thanh Khê, vội vã chạy về phía phòng thái bộc (1) đối diện. Tuyết bên ngoài phòng đã tích thành một lớp dày, đêm sâu gió lớn, hai chân Vân Yên tê rần chạy theo chàng, suýt nữa vấp ngã xuống nền đất, Dận Chân thấy vậy bèn bế nàng lên.

Thị vệ đứng trước phòng thái bộc hiển nhiên là người của Dận Chân, một cung nữ trực đêm lanh lẹ giúp họ mở cửa, Dận Chân bế Vân Yên vào, đóng cửa lại, ôm nàng tựa vào cánh cửa. Khuôn mặt Vân Yên vùi trong lồng ngực chàng, cả người đều run rẩy.

Dận Chân thì thầm bên tai Vân Yên:


- Nàng đừng sợ, đều là người của ta cả, không ai vào được. Ngồi đây chờ ta đến đón nàng.

Vân Yên cắn môi gắng gượng gật đầu, đôi mắt cay xè như sắp nứt đôi. Đêm nay đáng sợ làm sao, ở một nơi xa lạ, nàng buộc phải buông tay chàng ra.

Không còn thời gian nữa, nàng phải mạnh mẽ lên, chàng phải đi luôn rồi.

Cánh môi Dận Chân trắng bệch, dưới cằm lún phún râu, đáy mắt trũng sâu chỉ mang một màu đen. Chàng trao nàng một nụ hôn thật sâu, rồi mở cửa ra ngoài.

Vân Yên chợt kéo tay chàng lại, cởi chuỗi tràng Phật Tinh Nguyệt Bồ Đề mà Khang Hi tặng trên cổ tay đông cứng vì giá lạnh của mình xuống, đeo lên cổ tay chàng, nàng thở gấp gáp mà nhìn chàng.

- Đeo vào đi, có lẽ cần dùng tới.

Dận Chân nhìn nàng, cắn răng gật đầu, bước ra khỏi cửa. Vân Yên tựa người vào cửa hít thở nặng nề, cả người đều bủn rủn, trượt xuống ván cửa ngồi bệt xuống đất, đầu óc hỗn loạn.

Thử thách của Khang Hi lúc lâm chung, cổ tay già nua để lộ gân xanh, vẻ mặt mệt mỏi uể oải, vừa uy nghiêm lại thong thả nói chuyện khuyên răn. Có lẽ ông ta biết hết mọi chuyện, nếu không sẽ không nói bốn chữ "Thuỷ chung như một", chuyện trong nhiều năm như vậy mà chỉ vài ba câu từ đã tóm gọn lại, nhưng chỉ mấy lời như thế cũng khiến ông ta sức cùng lực kiệt.

Cuộc đời này của ông ta, mệt mỏi quá rồi.

Hậu phi cung nữ vô số, diệt trừ Ngao Bái, bình định ba phiên, tiêu diệt Cát Nhĩ Đan, thu phục đảo Đài Loan... Vân Yên chỉ biết những công lao vĩ đại của Khang Hi trên lịch sử, nhưng không ngờ mình được tận mắt gặp khi ông sắp đi sang thế giới bên kia.

Cuộc đời này, phụ nữ yêu ông, kính trọng ông, nhưng lại sợ ông, hãi ông.

Dận Chân và các huynh đệ chàng cũng vậy.

Cửu A Ca Dận Đường gọi nàng là Bạch Ca, Bát A Ca Dận Tự cũng đã nhìn thấy nàng, nàng biết tất cả không còn đường lui. Trong hoàng gia, không có hai chữ "bỏ cuộc", chỉ có ẩn nhẫn chịu đựng và giấu kín trong lòng.

Trong phòng Thái bộc yên tĩnh đến đáng sợ, ngọn nến trên bàn cháy lép bép, tim nến rất dài.

Vân Yên lục tung mọi thứ có thể nhớ được về Ung Chính trong đầu, hình như là vị hoàng đế có tiếng tăm không tốt cho lắm, ít nhất là không bằng Khang Hi và Càn Long. Trong đêm bão tuyết, huynh đệ như hổ như sói, cuộc chiến ngôi vị không thể nào tránh được.

Dận Chân đã chuẩn bị đầy đủ, bên trong bên ngoài Sướng Xuân Viên hầu như là người của chàng, thậm chí là của Long Khoa Đa, nhưng sự chuẩn bị của chàng đều bị Khang Hi nhìn thấu, thậm chí ông ta còn nắm trong lòng bàn tay.

Nhiều mặt của Dận Chân như sự thông minh, dũng cảm, nhẫn nại... là một con dao hai lưỡi, Khang Hi chắc chắn nhìn rõ hơn bất cứ ai. Đất nước lại trị cần một ông vua mạnh mẽ dứt khoát, nhưng cũng có thể khiến quần thần huynh đệ lâm vào tình thế nguy ngập.

Vân Yên không biết liệu Khang Hi có từng đắn đo giữa Tứ A Ca Dận Chân và Thập Tứ A Ca Dận Trinh hay không. Nhưng không thể phủ nhận Dận Chân là con trai duy nhất do Hoàng hậu sinh ra ngoài phế thái tử Dận Nhưng.

Khi lâm chung, cuối cùng ông ta vẫn chọn Dận Chân, có lẽ là cả Hoằng Lịch.

Nhưng Khang Hi có tỉnh lại không? Có kịp ban bố ý chỉ truyền ngôi cho Dận Chân không, tất cả mọi nghi ngờ như một cái động lớn không đáy cuốn suy nghĩ của Vân Yên vào. Có điều lịch sử đã nói cho nàng người nối ngôi chính là hoàng đế Ung Chính! Nàng chỉ mong mọi chuyện đều đi theo bánh xe lịch sử, đừng vì sự xuất hiện của một linh hồn dị thế là nàng mà trật đường ray.

Dù trong bất cứ lúc nào, nàng đều tin tưởng người đàn ông của mình chắc chắn sẽ chiến thắng, không có ai là đối thủ của chàng.

Vân Yên gắng gượng chống tay xuống đất để bò lên, nền đất lạnh lẽo làm người nàng đông cứng theo. Nàng bò tới bên giường, cuốn chăn bông co tròn người trong một góc, đầu óc quay cuồng.

Cả người nàng run lên từng cơn khe khẽ, lỗ chân lông chỗ nào cũng thít chặt. Trong Sướng Xuân Viên lạ lẫm đâu đâu cũng là nguy hiểm, và người ấy của nàng, đang ở trong thư phòng Thanh Khê đối diện.

Suy nghĩ của nàng dường như đã phá cửa xông ra ngoài từ lúc nào, giẫm lên nền tuyết ướt nhẹp, vào trong thư phòng Thanh Khê đối diện...

Trời dần dần hửng sáng, Khang Hi rơi vào hôn mê, các vị thái y đều bó tay bỏ cuộc, tập trung trong noãn các không dám ra ngoài, Long Khoa Đa và Nguỵ Châu đứng bên cạnh, các hoàng tử chờ ở bên ngoài bắt đầu mất kiên nhẫn, yêu cầu gặp hoàng thượng.

Một lát sau, Long Khoa Đa ra tuyên Ung Thân Vương Dận Chân vào, các hoàng tử khác cũng muốn vào, nhưng đều bị Long Khoa Đa cản lại.

Ung Thân Vương Dận Chân bước vào phòng, Khang Hi vẫn chưa tỉnh lại, chàng lo lắng hỏi thái y tình hình, trong lòng bỗng nhiên lạnh giá.

Dận Chân quỳ xuống trước giường Khang Hi, đôi mắt trũng sâu đã cạn nước mắt, Khang Hi chỉ tỉnh lại một lần, nói đứt quãng:

- Lão Tứ... Hoằng... Lịch...

- Đối xử tốt với... Hoằng Tích (2)...

Chỉ mấy chữ, rồi ông lại hôn mê...

Nếu lúc này Khang Hi không tỉnh lại, thì không còn thời gian điền vào di chiếu, việc nối ngôi e rằng trở thành núi đao biển lửa. Ung Thân Vương Dận Chân và Long Khoa Đa âm thầm bàn bạc, sắc mặt hai người đều nghiêm trọng, chỉ đành phải cầu cứu thái y, chờ đến khi Khang Hi tỉnh táo lại.

Khi Ung Thân Vương Dận Chân ra khỏi căn phòng, tất cả hoàng tử đều vây xung quanh, chàng không nói gì, chỉ lặng lẽ quỳ xuống trước cửa, lần tràng Phật của Khang Hi trên cổ tay.

Thập Tam A Ca Dận Tường lập tức quỳ theo chàng, Thập Nhị A Ca Dận Đào, Thất A Ca Dận Hựu và các hoàng tử còn lại cũng dần dần quỳ xuống chờ đợi.


Nguỵ Châu đi ra, dẫn theo một cung nhân đi sắc thuốc, ra ra vào vào, thời gian trôi qua từng giây từng phút. Thái giám tới đưa cơm, nhưng không ai nhúc nhích.

Khang Hi vẫn đang hôn mê, thái y đã bận rộn cả một ngày trời, mặt trời bên ngoài lại dần dần lặn xuống phía tây. Các hoàng tử gần như chưa uống một giọt nước.

Khi Long Khoa Đa lại tuyên Ung Thân Vương Dận Chân vào, con sóng lớn cuối cùng cũng trào dâng, các hoàng tử bò dậy muốn xông vào cung, bị Long Khoa Đa dẫn binh lính ngăn cản, tạo nên ồn ào hỗn loạn trước cửa noãn các.

Giọng nói của Ung Thân Vương Dận Chân khàn đặc:

- Hoàng a mã vẫn đang ở đây, không ai được phép kháng chỉ!

Tất cả mọi người đều bình tĩnh trở lại, Cửu A Ca Dận Đường tái mặt, cuộn tay thành nắm đấm, bị Bát A Ca Dận Tự cản lại.

Ung Thân Vương Dận Chân vào phòng, thấy ánh mắt mấy vị thái y như tro tàn, còn Khang Hi trên giường như không bao giờ tỉnh lại.

Ung Chân Vương Dận Chân vội vã chạy tới nắm lấy bàn tay gầy gò nhăn nheo đầy dấu đồi mồi của ông, không ngừng gọi "Hoàng A Mã", nước mắt tuôn trào từ đôi mắt hằn đầy tơ máu.

Trong tiếng gọi khẩn thiết của Dận Chân, mí mắt Khang Hi khẽ động như có kì tích, đôi mắt cuối cùng mở ra một nửa. Nét mặt ông bỗng già hơn mười mấy tuổi so với lúc bình thường, trên làn da trắng bệch hằn đầy vết nhăn tuổi tác.

Đôi môi không chút màu máu mấp máy, nhìn Dận Chân như đang cố gắng nói gì đó, nhưng lại không nói lên thành tiếng, rồi lại nhìn Long Khoa Đa đang quỳ bên cạnh, dường như muốn xác nhận lại chuyện trước đây mình đã giao cho ông ta.

Tất cả mọi người đều chú ý đến giây phút cuối cùng, Ung Thân Vương Dận Chân tức khắc quay đầu lại:

- Cho triệu!

Khi cánh cửa được mở ra, các hoàng tử nối đuôi nhau vào, sải bước tới trước giường.

Khang Hi gắng gượng nắm tay Dận Chân, dùng chút hơn tàn còn lại cố gắng thốt ra mấy chữ:

- Hoàng tứ tử... Dận Chân... nhân phẩm cao thượng... rất giống với trẫm... xứng đáng kế thừa truyền thống... kế vị trẫm... ngôi vị Hoàng đế!

Nói xong chữ cuối cùng, vị hoàng đế nghìn đời nhắm nghiềm mắt lại, hơi thở tàn lụi. Bàn tay trắng xám của ông vẫn nắm chặt lấy tay Dận Chân, như đang ngủ một giấc ngủ vĩnh cửu, không còn màng đến thế sự.

- Hoàng A Mã!

- Hoàng A Mã!

- Hoàng A Mã!

Tiếng kêu gào bao trùm thư phòng Thanh Khê, tiếng khóc than bi thương thấu tận trời xanh, khung cảnh hỗn loạn rối ren.

Nhóm thái y tới xác nhận lại, cuối cùng quỳ xuống gào khóc, lúc này giọng nói trầm thấp của Long Khoa Đa vang lên:

- Đại Hành Hoàng đế (3) về trời!

- Phụng di mệnh của Đại Hành Hoàng đế: Hoàng tứ tử Dận Chân nhân phẩm cao thượng, rất giống với trẫm, xứng đáng kế thừa truyền thống, kế vị ngôi Hoàng đế!

Cửu A Ca Dận Đường ngồi bệt về phía sau, ngỡ ngàng chỉ tay vào Long Khoa Đa:

- Bổn vương hoàn toàn không nghe rõ, Long Khoa Đa ông dám giả truyền di mệnh, phải chu di cửu tộc!

Thập A Ca Dận Nga vội nói:

- Ta chỉ nghe thấy mấy chữ Tứ và Dận Trinh, có lẽ nào là lão Thập Tứ Dận Trinh!

Tam A Ca Dận Chỉ nghe vậy, nét mặt cũng không còn vẽ nho nhã như thường ngày, giọng trầm xuống:

- Thập đệ nói vậy, bằng chứng đâu?!

Thập Tam A Ca Dận Tường nói xen vào:

- Di thể của Hoàng a mã còn chưa lạnh, lẽ nào các hoàng huynh muốn cướp ngôi vua? Lão Thập Tam làm chứng, nghe thấy rõ ràng, Hoàng a mã nói truyền ngôi cho Hoàng tứ tử Dận Chân!

Long Khoa Đa bình tĩnh nắm bội đao:


- Không chỉ là di mệnh Đại Hành hoàng đế vừa mới nói, hôm nay triệu tân hoàng vào ba lần cũng để nói ý chỉ này, những ai kháng chỉ xử theo tội phản nghịch!

Khi mọi người còn tranh cãi, Bát A Ca Dận Tự đỡ trán đau buồn đứng lên, không nói lời nào.

Ung Thân Vương Dận Chân quỳ trước mép giường, vẫn im lặng nắm bàn tay đã lạnh của Khang Hi, lúc này chàng mới buông ra, đưa tay áo lên lau nước mắt, chậm rãi quay đầu lại rồi đứng lên, tất cả mọi người đều nhìn chàng.

Giọng nói khàn khàn nhưng lạnh lùng của chàng nghiêm túc lạ thường, chàng từ tốn cởi tràng Phật trong tay ra, nói rành rọt từng chữ:

- Đây là gì chắc chắn các ngươi đều biết, đây là tràng Phật Bồ Đề mà thế tổ lâm chung để lại cho Hoàng khảo (4), cả đời này Hoàng khảo luôn mang theo người không rời, khi để lại di mệnh thì ban cho trẫm. Hôm nay Hoàng khảo triệu trẫm vào ba lần, di mệnh vừa rồi, mọi người đều nghe thấy, Cửu Môn Đề Đốc Long Khoa Đa đã nhận được di mệnh từ trước... Lão Cửu, ngươi muốn chu di cửu tộc ai? Cửu tộc các ngươi có lẽ đều ở trong này.

Giọng nói trầm trầm của chàng vang vọng cả thư phòng Thanh Khê, hốc mắt trũng sâu, nhưng ánh mắt cương nghị, mang theo khí thế mạnh mẽ uy nghiêm của tân hoàng.

- Thần, Thập Tam A Ca Dận Tường bái kiến Hoàng thượng, Ngô Hoàng vạn tuế vạn vạn tuế!

Thập Tam A Ca quỳ xuống hô trước tiên.

- Xin Thánh Thượng kìm nén bi thương! Thần, Cửu Môn Đề Đốc Long Khoa Đa đã lệnh cho tất cả quân đội đóng trong kinh thành đóng chặt chín cửa, dốc lòng bảo vệ sự an nguy của Thánh Thượng! Ngô Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!

Long Khoa Đa cũng nghiêm túc quỳ xuống đất.

Sống lưng Dận Chân thẳng tắp đứng bất động trước giường Khang Hi, nhìn Tam A Ca Dận Chỉ cũng từ từ quỳ xuống mà nói:

- Thần, Thành Thân Vương Dận Chỉ tham kiến Hoàng thượng, Ngô Hoàng vạn tuế vạn vạn tuế!

Thất A Ca Thuần Quận Vương Dận Hựu đứng sau cũng quỳ xuống, Thập Nhị A Ca Dận Đào cũng làm theo. Trong phòng chỉ còn Cửu A Ca Dận Đường đang ngồi, Bát A Ca Dận Tự đang đứng và Thập A Ca Dận Nga chưa hành lễ.

Bát Bối Lặc Dận Tự cuối cùng quay người lại, đưa tay nhẹ nhàng vén vạt áo rồi quỳ xuống sau Thất A Ca Thuần Quận Vương Dận Hựu, dập đầu trầm giọng nói:

- Thần, Bát Bối Lặc Dận Tự tham kiến Hoàng thượng, Ngô Hoàng vạn tuế vạn vạn tuế!

Không còn thấp thỏm.

Cửu A Ca Dận Đường, Thập A Ca Dận Nga lục tục làm theo Bát A Ca Dận Tự. Một thời đại mới đã bắt đầu.

* * * * *

Vân Yên vừa mệt vừa lạnh, mơ mơ màng màng thiếp đi trong phòng Thái bộc một ngày trời, khi tỉnh lại trời đã tối đen, cả người kiệt quệ sức lực, bụng đói cồn cào.

Nàng trèo xuống giường, gom hết sức mình đi tới cánh cửa, khẽ kéo ra thành một khe nhỏ, nhưng cuối cùng nàng chỉ dựa vào cánh cửa mà không dám ra ngoài.

Dận Chân vẫn chưa trở lại, trong giấc mơ của nàng luôn là cảnh huynh đệ tương tàn, cái chết của Khang Hi, khung cảnh hỗn loạn.

Mình phải đợi chàng quay về, sẽ rất nhanh thôi. Nàng tự nói với bản thân như thế.

Không biết đã qua bao lâu, bên ngoài bỗng vang lên tiếng bước chân, sau đó là tiếng gõ cửa đầy gấp gáp.

- Vân Yên.

Là chàng!!

Tim Vân Yên như vọt lên đến tận cổ, nàng xoay người lại dùng sức mở cánh cửa ra! Tiếng leng keng của chốt cửa như chạm thẳng vào tim nàng.

Cả người Dận Chân lạnh giá ôm chầm lấy Vân Yên. Vân Yên cũng vòng tay qua lưng chàng, cơ thể run rẩy vì xúc động, đốt ngón tay trắng bệch níu chặt áo chàng.

Giọng Dận Chân ồm ồm:

- Hoàng a mã... Về trời rồi.

Vân Yên vuốt ve gò má chàng, gục trên vai chàng mà khóc, hàng nước mắt trên má thấm ướt vạt áo trước ngực chàng, nhuộm đậm đôi mắt của con rồng vàng.

Dận Chân dùng ngón cái lau nước mắt cho nàng, cầm tay nàng, kìm lại tiếng khóc, run run nói:

- Chúng ta phải đưa di thể của Hoàng khảo về cung ngay trong đêm nay, đã sắp xếp xong cả rồi, bây giờ đi luôn!

Vân Yên gật đầu, Dận Chân cứ thế bế nàng ra ngoài.

Long xa đã chờ trên con đường giữa phòng Thái bộc và thư phòng Thanh Khê, Long Khoa Đa mang theo binh lính bảo vệ trái phải.

Vân Yên được Dận Chân bế vào long xa, nàng vùi người trong lòng chàng, trong xe không lạnh, mà Vân Yên vẫn run lẩy bẩy, nước mắt dần khô, nhưng chàng vẫn vỗ về lưng nàng.

- Mọi thứ... đều thuận lợi cả chứ?

Vân Yên thì thầm bên tai chàng, giọng nói cũng khản đặc.

Dận Chân gật đầu, hôn lên gò má nàng rồi mới trả lời:

- Ta đã bảo lão Thập Tam và Thập Lục cầm lệnh bài tiếp quản đại doanh Phong Đài và Thông Châu ngay trong đêm nay.

Vân Yên có thể cảm nhận được sự nóng hổi không ngừng rơi trên gò má Dận Chân, đó là nước mắt chàng.


Cha chàng qua đời, người cha đáng kính nhưng cũng đáng sợ nhất, chàng trở thành hoàng đế mới, nỗi đau ấy, nước mắt ấy, có quá nhiều ý nghĩa.

Ở bên nhau hơn hai mươi năm, nàng chưa từng thấy chàng khóc nhiều đến vậy, cũng không biết chàng sẽ có lúc yếu đuối, sẽ không kiềm chế nổi đau lòng.

Ai sẽ tin rằng, nỗi đau của chàng, còn hơn cả niềm vui kế vị.

Vân Yên tựa vào gò má Dận Chân, để nước mắt nóng bỏng của chàng thấm ướt áo mình, nàng chỉ vỗ nhẹ lưng chàng, nàng biết, người đàn ông có làm bằng sắt cũng cần phải giải toả tâm trạng.

Sau khi nước mắt khô, chàng mới quay về với sự kiên cường và bình tĩnh. Sau này, còn rất nhiều chuyện cần phải xử lý.

Bên ngoài long xa tuyết rơi sàn sạt, tuyết càng ngày càng lớn, gió thổi xào xạc, như tiếng kèn lệnh kì lạ.

Và, vương triều mới thay thế trong im lặng.

Nói ra thật huyền diệu, người được đích thân trải qua lịch sử chỉ cảm thấy mọi chuyện như vậy mà thôi.

Do đi bằng long xa, nên quãng đường rất thuận lợi. Khi đến cung Càn Thanh, trời đã vào đêm sâu.

Di thể Khang Hi được sắp xếp nhập liệm, sau khi đặt tử quan (quan tài) giữa đại điện cung Càn Thanh, mọi thứ đều chuẩn bị xong xuôi thì trời sắp sáng.

Vân Yên đi theo chàng, tận mắt nhìn người đàn ông ấy chỉ huy mọi chuyện, tất cả mọi người đều gọi chàng là Hoàng thượng, Vạn tuế, chàng tự xưng là trẫm.

Lần đầu tiên nàng đặt chân vào noãn các phía đông của cung Càn Thanh, đại thái giám Nguỵ Châu đưa cung nhân mang mũ mão, long bào, giày mùa đông làm từ lông cáo đen và một bộ áo tang màu trắng tới.

Khi Dận Chân tới, Vân Yên đang nâng chiếc mũ hoàng đế uy nghiêm bằng lông cáo đen mà ngẩn người, không biết đang nghĩ gì.

Dận Chân vòng tay qua bờ eo mảnh khảnh ôm trọn nàng vào lòng, nói:

- Ta về rồi.

Chàng luôn là người nhạy cảm, đương nhiên biết rõ từng cảm xúc nhỏ nhặt nhất của nàng lúc này, và nàng cũng biết, chàng hiểu.

Vân Yên giật mình, nắm lấy bàn tay quen thuộc đang ôm mình, nước mắt bỗng lăn dài trên má. Nàng đặt mũ xuống quay người lại ôm chàng, chàng mở rộng vòng tay, cùng chia ngọt sẻ bùi.

Người đàn ông của nàng đã chính thức thuộc về thiên hạ này, chàng không chỉ là Dận Chân, mà còn là Hoàng đế Ung Chính.

Vân Yên toan đưa tay áo lên lau nước mắt, nhưng bị Dận Chân giữ lại, chàng giúp nàng lau khô giọt lệ, vẫn như trước đây.

Vân Yên nghiêm túc nói:

- Thiếp giúp chàng thay quần áo nhé, trời sắp sáng rồi, hôm nay chàng còn nhiều chuyện phải làm.

Dận Chân gật đầu đáp được.

Vân Yên cúi người cầm triều bào hoàng đế trên giường lên, rồng vàng năm móng trên nền vải màu đen đang mở to mắt nhìn trừng trừng, xòe móng như muốn bay lên, vừa uy nghiêm lại vừa dữ tợn, làm nổi bật tư thế đứng đỉnh thiên hạ.

Nàng cũng không ngờ, người đầu tiên giúp hoàng đế Ung Chính mặc trang phục thiên tử lại chính là mình, trong khoảnh khắc trang nghiêm ấy, giúp trượng phu khoác lên người bộ long bào. Hình như không đủ long trọng, nhưng lại vô cùng "thật".

Đã lâu rồi nàng chưa tỉ mỉ cẩn thận đến vậy, còn nghiêm túc hơn cả lần đầu tiên.

Vân Yên quỳ xuống đeo giầy cho chàng, khi ngẩng đầu lên, chợt nhớ lại hai mươi tư năm trước, một ngày của năm Khang Hi thứ ba mươi tám, lần đầu tiên nàng giúp chàng đeo giầy.

Dận Chân vận trên người bộ triều phục Hoàng đế, đưa tay đỡ nàng lên, ôm nàng ngồi trong lòng mình, tháo chuỗi tràng Phật trên cổ tay xuống rồi đeo vào cổ tay mảnh khảnh của nàng.

- Đợi ta một lát, chờ ta về, chúng ta sẽ không bao giờ chia xa nữa.

Vân Yên cắn môi gật đầu, nghẹn ngào không thốt nổi thành lời.

Dận Chân bế nàng đứng dậy, mặc áo tang ở ngoài cùng với nét mặt trang nghiêm, Vân Yên cài cúc áo cho chàng, mở miệng nhưng không nói gì.

Dận Chân lập tức hiểu ra, nói:

- Đương nhiên nàng phải mặc, tuy Hoàng khảo không nói rõ, nhưng đã ngầm chấp nhận nàng. Những gì nàng làm vì ta, vì Thập Tam, vì Hoằng Quân, vì Hoằng Lịch, vì hai mươi tư năm, chắc chắn ông ấy đều biết, nếu không sẽ không đưa cho nàng chuỗi tràng Phật này, sẽ không cho chúng ta một con đường sống. Lát nữa sau khi ta đi, sẽ có cung nhân tới hầu hạ nàng, nàng ăn một chút rồi ngủ một giấc, đến khi tỉnh lại, ta đã ở bên rồi.

Vân Yên cúi đầu vuốt nhẹ chuỗi tràng Phật còn mang theo hơi ấm của hai đời Hoàng đế trên cổ tay, chỉ đáp lại một từ bên tai chàng:

- Được.

HẾT CHƯƠNG 189

(1) Thái bộc: là chức quan phụ trách trông coi, nuôi cấp ngựa, giữ gìn những xe ngựa của hoàng tộc (vua và các hoàng tử), và điều hành các mục súc (đồng cỏ để nuôi ngựa) trên toàn quốc.

(2) Ái Tân Giác La Hoằng Tích là con trai của phế thái tử Ái Tân Giác La Dận Nhưng.

(3) Đại Hành hoàng đế: Là cách gọi vua khi vua qua đời.

(4) Hoàng khảo: chỉ tiên đế, cha của tân đế.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui