Nửa Đời Sau Là Ta Nợ Nhau


Nói xong, cô vội vã đẩy Gia Nguyên đi vào trong khách sạn.

Hành động khó hiểu của cô khiến cậu nghi ngờ, lại nhớ ra vừa nãy bác trai kia có nói tới vị hôn thê, cậu không hiểu rõ thế nào liền định ngoảnh đầu nhìn lại định hỏi cho rành rẽ nhưng Giao Giao càng xô cậu đi nhanh hơn giống như không muốn để cậu biết chuyện gì đó.

Đẩy đi một lúc hai người đến trước bàn tiếp tân, lúc nào cô mới thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt cô nhìn xa xăm ra hướng người bảo vệ lúc nãy, thầm nghĩ: “Không ngờ ngoài mình và gia đình Gia Nguyên biết chuyện hôn thê của Gia Nguyên còn có thêm ông ta nữa.

Nghe cách Gia Nguyên nói chắc ông ta cũng là người có quyền lực trong dòng họ, nếu để ông ta biết mình bây giờ là vợ của Gia Nguyên thì chắc dòng họ này lại không yên ổn….À chết rồi, mình quên mất! Mình đang tránh vào khách sạn mà, bây giờ lỡ vào rồi, phải chùn nhanh mới được.”Cô đã nhớ ra chuyện nguy cấp của mình nhưng bây giờ nhớ ra thì đã muộn rồi, cô vừa nhấc chân bước được 1 bước thì đã bị Gia Nguyên nắm tay kéo lại, tiếng nói của cậu làm cho cô bừng tỉnh:“Đi đâu, vào tới nơi rồi con muốn chạy à? Khi nãy tại sao chị không cho em hỏi rõ bác ấy, vị hôn thê là thế nào?Tim cô như điếng lại, hai mắt trợn tròn quay đầu nhìn cậu, mặt đang bình thường liền chuyển sang trạng thái sợ hãi, cô không thể nói về chuyện kia nên chỉ có thể thoái thác sang chuyện của mình:“Tha cho chị đi, chị nói không được là không được, đừng có ép chị…”Thấy cô van xin, Gia Nguyên khịt cười một tiếng, tay đưa lên bàn tiếp tân cầm lấy chìa khóa phòng đã để sẵn, gian xảo nhìn cô:“Qua được cổng loại được bác Minh bảo vệ thì chẳng còn ai có thể cản em được nữa đâu.

Ngoan ngoãn lên phòng cùng em, khách sạn này do bác hai làm chủ, không ai cứu nổi chị đâu.”Nói dứt lời, Gia Nguyên kéo tay cô đi lên phòng, cô bất lực nhìn lại quầy tiếp tân lần cuối, đúng thật là chẳng ai dám cản cậu nữa, trong lòng cô như khóc thét không biết cánh cửa phòng đóng lại sẽ phải trải qua loại chuyện gì.Không ngoài dự đoán của cô, hai người vừa bước vào phòng thì cửa lập tức bị khóa lại, chìa khóa ném vào bình hoa.

Trong phòng, Giao Giao đứng ở cửa không dám nhích chân đi dù là nửa bước, cả một căn phòng hạng sang đẹp đến bất ngờ, ngoài cửa sổ có thể nhìn thấy thành phố, dưới sàn là hoa hồng trải đường, trên trần nhà đầy bóng bay, ánh nén lập lòe cùng rượu vang và bít tếp thượng hạng.


Thấy cô bất ngờ, Gia Nguyên cảm thấy rất vui, cậu tranh thủ đi tới nhìn cô với cặp mắt âu yếm mà nói:“Tất cả những thứ này do em đích thân chuẩn bị cho chị đó, trong tủ còn có một bộ quần áo, chị mau đi tắm rồi mặc thử cho em xem chị đẹp thế nào đi.”Nga lúc này, Giao Giao chỉ muốn chạy cho xa ra mà thôi, cô nhanh trí giả vờ khó thở sau đó quỵ xuống sàn vội lục người lấy chai thuốc ngậm vào miệng nhưng chưa kịp bóp vòi xịt thì chai thuốc rơi khỏi miệng, diễn ra một cảnh gấp rút của người bệnh.

Gia Nguyên thấy thế liền hốt hoảng nhặt chai thuốc lên cho cô, dùng xong, điều đầu tiên cô làm chính là nắm tay cậu van xin:“Chị không khỏe…có…có thể cho chị chút thời gian được không?”Nhìn cô thế này cậu cũng không muốn ép nên liền đỡ cô đứng dậy rồi đưa cô nằm lên giường, đợi cô bình tỉnh lại hơn một chút, cậu nói:“Bây giờ vẫn còn sớm, chị cứ nghĩ ngơi đến khi nào thấy khỏe thì nói với em.

Đã cất công chờ đợi chuẩn bị mọi thứ rồi em không muốn mình lại bỏ lỡ.

Bây giờ em đi tắm trước, chị cứ nghỉ ngơi đi.”Nói xong, cậu đứng dậy đi vào nhà tắm, cô ngưng giả vờ nhìn theo cậu với đôi mắt chán ghét, suy sụp gác tay lên trán thở dài đầy phiền não:“Tôi đã tới mức này mà cậu vẫn không tha sao? Cậu có còn là con người không vậy? Cầm thú!”Trong khi cậu đang tắm thì cô cũng vội tìm chìa khóa mở cửa phòng, vừa thấy cậu ném chìa khoa vào bình hoan nhưng bình hoa miệng nhỏ không đút tay vào trong được, đành rút nước đổ ra, ai ngờ vừa đổ ra thì Gia Nguyên cũng đi ra ngoài, cô hốt hoảng đứng dậy giấu chìa khóa sau lưng mình.

Gia Nguyên để cơ thể trần trụi, trên tay cầm một chiếc khăn ngang ngực, chiều dài của chiếc khăn che đi chỗ nhạy cảm của cậu nhưng lại không hề che đi nhưng thứ xung quanh.

Nhìn cậu phô bày cơ thể ra trước mặt mình lòng cô đầy hoảng loạn lùi lại phía sau và lúc này cậu cũng bước tới nhìn bình hoa nằm dưới sàn đã bị trút ra, cậu tỏ vẻ nghi ngờ:“Chị đang làm gì vậy? Đừng nói với em là chị tìm chìa khóa để trốn đó nhé?”Mặt Giao Giao xanh dờn vì sợ, cô lắc đầu vội chối:“Không có, chị…chị vô tình làm rơi bình hoa.”“Vậy à? Vậy sao lưng chị đang giấu gì đó?”“Đâu có giấu gì đâu.”Cậu có ngốc lắm mới tin lời cô, ngay khi cô vừa nói dứt câu đó thì cậu cũng đi lại kéo mạnh tay cô ra.


Lúc này không giấu được cậu nữa, chiếc chìa khóa đó bị cậu lấy lại ném ra xa, vẻ mặt cậu rất tức giận nhưng không mắng cô mà chỉ đưa cho cô chiếc khăn mình đang cầm và ra lệnh:“Quấn chiếc khăn này vào người cho em, ngồi xuống mà làm.”Giao Giao lắc đầu quyết có chết cũng không làm hành động đó, thấy cô như thế cậu liền không chịu được mà dùng lực mạnh nhấn vai ép cô phải ngồi xuống.

Cô ra sức phản kháng, quyết không để danh dự mình bị đánh mất nhưng càng làm dữ với cậu thì cậu càng tiến sát vào người cô rồi nắm vai cô kéo mạnh đẩy cô ngã mạnh xuống giường, nói:“Bây giờ chị có làm không đây? Nếu không nghe lời thì em sẽ tức giận, em tức giận rồi thì chị biết sẽ thế nào rồi đó.”Cô vẫn quyết không chịu ngục, vẻ mặt tức giận quay mặt nhìn nơi khác.

Cô khó bảo, khó thuần phục như vậy đúng là khiến cho Gia Nguyên tức chết, cậu dù giận nhưng không tính làm gì hại tới cô chỉ đứng nhìn một lúc rồi nhanh chóng bỏ cuộc đi lại bàn rót rượu vang ra uống.…Chuyện vừa rồi khiến cô uất ức đến suýt khóc, nhưng có trốn tránh cách mấy thì chuyện gì đến cũng phải đến.

Gia Nguyên để cho cô nằm trên giường nghỉ ngơi hơn hai tiếng đồng hồ, đến khi thấy rượu vang đã hết một nữa, trong người cũng thấm rượu cậu quay lại hỏi cô:“Đã hết mệt chưa? Nãy giờ cũng lâu rồi đó.”Nghe tiếng hỏi, Giao Giao mở mắt thẩn thờ nhìn lên trần nhà, chậm rãi trả lời:“Vẫn còn rất mệt, chỉ cần ở bên cậu là tôi đủ thấy mệt rồi, cậu đừng hỏi tôi làm chi, câu trả lời của tôi vẫn là không muốn mà thôi.”Gia Nguyên nhíu mày bỏ ly rượu xuống đứng dậy đi tới bên cạnh giường nhìn cô:“Vẫn còn cố chấp sao? Bao nhiêu thứ em làm cho chị không đủ làm chị cảm động à?”Giao Giao đảo mắt căm hờn nhìn cậu:“Thế nào là đủ? Không yêu thì là không đủ, cậu càng làm như thế càng khiến tôi ghét cậu thêm thôi.”“Chị ghét em sao? Chị yêu em nhưng không nhận ra thôi, mau ngồi dậy đi tắm đi rồi…rồi vợ chồng mình đi ngủ sớm…”“Hứ, tôi không tắm thì làm sao?”“Chị…chị muốn cái gì đây? Không đi tắm em cũng làm được chị tin không?”“Cậu dám đụng vào người tôi, tôi sẽ đánh chết cậu.”Càng nghe cô nói những câu cứng rắn lòng cậu lại càng sục sôi, nếu không làm gì thì cậu thấy mình không phải là đàn ông.

Chính vì lẽ đó, cậu bắt chấp tất cả nhảy lên giường vồ lấy cô, cảnh tượng đó vô cùng hung bạo.


Giao Giao vốn tưởng cậu không dám nhưng bây giờ cậu lại dám khiến cô rất bất ngờ, cô vùng vẫy đẩy ra thật mạnh, trong lúc hoảng hốt không biết phải làm thế nào cô lại nhìn thấy chiếc đèn ngủ đang phát sáng.

Không nghĩ được nhiều, cô lập tức cầm chiếc đèn đập vào đầu Gia Nguyên, nhưng cô đâu ngờ chiếc đèn đó lại có thành phần làm bằng thủy tinh, nó vừa đập vào đầu thì đã vỡ tan, đi kèm theo những mãnh vỡ rơi xuống giường chính là máu của Gia Nguyên chảy xuống.

Nhìn thấy cậu chạy máu, cô kinh hãi đẩy cậu ra rồi chạy khỏi giường kéo áo của mình lại.

Lúc này đầu óc cậu quay cuồng chỉ biết nhìn về phía cô giơ bàn tay chạm vào vết thương:“Chị dám đánh em sao?”Giao Giao nhìn từ xa tưởng cậu bị mình đánh chết nên rất sợ hãi, cô run lên cầm cập nước mắt cũng tuôn ra nhưng vẫn rất kiên định với những gì mình làm, cô hét lớn:“Đều do cậu không biết điều! Tại cậu không nghe tôi!”Nói rồi cô chạy tới bên giường cầm lại chiếc đèn đập thêm vài cái vào đầu cậu, trông cô có vẻ như đã trút được hận thù nở một nụ cười thỏa mãn và lúc đó cậu cũng ngất đi.

Đánh đến khi cậu nằm trong vũng máu, cô bỏ chiếc đèn trên tay mình xuống, hít thở thật sâu rồi đi nhặt lại chìa khóa mở cửa phòng lén lút rời khỏi khách sạn, vẻ mặt bình thản nhưng chưa từng xảy ra chuyện gì.

Đi khỏi khách sạn, cô vội vã bắt taxi chạy đi.

Ngồi trong xe cô cố gắng giữ bình tĩnh cho hơi thở đều lại, nói với tài xế taxi:“Đưa tôi đến tiệm vàng gần đây nhất”…Một lúc sau, tưởng rằng mọi chuyện đã qua thì chiếc taxi chở cô đang chạy bỗng nhiên bị một chiếc xe ô tô khác tấp đầu, bên trong là Khôi, anh ta vừa nãy đang chạy trên đường thì nhìn thấy cô ngồi trong taxi nên mới đuổi theo, anh ta hét lớn qua cửa xe:“Cô mau dừng lại đi, cậu chủ mà biết cô bỏ chạy sẽ đánh cô đó! Về đi, cậu chủ đang chờ!”Không biết vì sao Khôi lại biết cô ở trên xe nhưng nghe cách nói và thái độ của anh ta thì cô đoán chắc anh ta chưa biết chuyện của Gia Nguyên, lúc này vì để tránh bị bám đuôi, cô liền nói với anh ta:“Tôi không bỏ trốn! Gia Nguyên ngất xỉu trong khách sạn rồi, bây giờ tôi phải đi tìm bà chủ.”Anh Khôi nghe thế mặt liến biến sắc:“Cái gì? Tại sao lại ngất xỉu.”“Tôi không biết, anh mau về khách sạn xem đi.”Khôi không chút nghi ngờ gì, vẻ mặt vô cùng lo lắng cho xe dừng lại rồi bẻ lái quay đầu xe chạy qua làn đường ngược chiều không chút do dự.


Thoát được kẻ đeo bám, Giao Giao yên tâm ngồi dựa lưng ra ghế, trong cặp mắt cô lộ rõ sự lạnh lùng hoàn toàn không nghĩ tới tình hình của Gia Nguyên lúc này.

Một lúc sau nữa, cô đến tiệm vàng nhanh chóng bán chiếc hoa tay và vòng tay vàng Gia Nguyên mua tặng để lấy tiền sau đó đến công viên giải trí cho trẻ em, chọn nơi này làm nơi ẩn nấp đêm nay.

Công viên hiện giờ rất vắng người cũng chẳng có lấy một âm thanh, một mình cô cứ thế chạy thật nhanh vào một chiếc mô hình phô mai lớn ngồi trong đó nghỉ ngơi rồi tự nói chuyện với bản thân mình:“Cậu ta mà chết hay bị thương mình đều phải chịu tội, tranh thủ lúc chưa có gì mình phải nhanh chóng tìm cách sang nước ngoài, sáng mai phải đi ngay lập tức mới được.

Nhưng bây giờ giấy tờ đều ở nhà, đợi lát nữa mọi người biết chuyện chắc đều sẽ ở bệnh viên, mình phải nhân cơ hội này lấy giấy tờ đi mới được.”Nói rồi, cô thở mạnh một hơi dựa đầu ra sau nhắm mắt lại cứ như thế mà ngủ một giấc.

Tuy rằng cô có lo lắng nhưng dường như mối lo đó không phải dành cho Gia Nguyên, chẳng quan tâm đến sống chết của cậu cô chỉ mong lần này trốn thoát được.

Đợi đến lúc cô thức dậy thì đã qua một tiếng, cô nhìn đồng hồ mà phán đoán giờ này chắc mọi người đã biết chuyện của Gia Nguyên rồi, chẳng còn thời điểm nào thích hợp hơn lúc này, Giao Giao tranh thủ chạy ra đường lớn, đi một lúc thì bắt được taxi về nhà họ Tăng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui