Cười xong một tràn muốn đau hết cả cơ bụng chú Kính cuối cùng cũng dừng cười và đi lại trước mặt cô, cô liền lùi lại xa lánh chú, chú lại cảm thấy cô thật đáng yêu, chú cười nhẹ rồi nói:"Quả thật là gái một con trông mòn con mắt, con mà cứ như thế này thì chú sẽ ghen chết với Gia Nguyên mà thôi.
Con nhớ cẩn thận với Gia Nguyên, coi chừng nó không kiềm được làm con có bầu tiếp trong năm nay đó.""Chú đừng có nói bậy, tôi không cho chuyện đó xảy ra đâu.
Trái lại là chú đó, từ lúc nào mà chú nhìn gian ác quá vậy hả? Chú làm tôi sợ đó.""Sợ sao? Chú đẹp trai mà."Cô chề môi tháo dép đang mang dưới chân ném thẳng vào mặt chú:"Tỉnh mộng đi chú hai già!"Dứt lời, cô chạy lại tủ lạnh lấy một chai sữa tươi đem lên phòng khách uống bỏ lại chú với chiếc dép trên tay ngơ ngác không biết gì, chú uất ức cầm dép đi tìm cô, vừa đi vừa nói:"Không đẹp trai thì cũng lịch lãm cuốn hút mà! Có cần đối xử tệ với chú vậy không?"Chú ngồi xuống sofa ngay bên cạnh cô, cô vừa uống được một ngụm sữa thì nhìn sang chú ánh mắt có chút ý cười đặt tay lên đùi chú cảm thấy rất vui vẻ, trong lòng liền cảm thấy sống được với cả hai người đàn ông thật hạnh phúc.
Cái suy nghĩ này của cô chẳng phải là suy nghĩ của những kẻ trăng hoa hay sao? Thì đúng thật trong quá khứ cô đã là một kẻ trăng hoa rồi, cùng một lúc có thể dành tình cảm cho rất nhiều người đàn ông.
Hai người đàn ông tốt đang yêu mình thì tại sao lại phải chọn một nhỉ? Thà là không chọn hoặc chọn cả hai, chọn một người thật là lãng phí của trời, đó là suy nghĩ của cô từ trước đến giờ.
Hiện tại cô cũng chẳng muốn quyết chí theo bất kỳ ai cả, kiên nhẫn chờ đợi thêm một thời gian xem ai biểu hiện tốt hơn và yêu lâu dài hơn thì sẽ chọn chứ cô chẳng muốn chọn quá sớm, sớm thì lúc nào cũng là sai lầm cả.* * *Loay hoay chưa kịp làm gì thì đã mất một ngày, buổi tối ngủ trong phòng chú Kính cô và chú ấy chỉ vừa tắt đèn đi ngủ thì Gia Nguyên đã tới gõ cửa đòi vào rồi.
Chú Kính đặc biệt thất vọng còn tưởng sẽ cùng cô yên bình ở bên nhau vài đêm thì bây giờ lại bị phá đám.
Sáng hôm sau trong nhà lại có thêm hai vị khách, vợ cũ của chú Kính bỗng nhiên trở về, cô ta trở về làm cho cả nhà náo loạn hẳn lên, ai nấy đều muốn đuổi cô ta đi chỉ riêng có bà Khánh là một mực giữ lại, người có biểu cảm khó coi nhất khi thấy cô ta trở về có lẽ là chú Kính.
Vợ cũ của chú Kính tên Hoàng Hồng, tuổi tác ngang với chú nhưng nhìn rất trẻ, từ giờ đều sẽ được gọi là cô Hồng..
Cô Hồng trở về có dẫn theo một đứa con trai hai mươi tuổi, lại thêm một thằng đàn ông trong nhà, Giao Giao thật sự không thoải mái.
Sau khi cô Hồng thắp nhanh cho ông Gia Thành xong thì lên phòng nói chuyện riêng với bà Khánh, họ nói chuyện cả tiếng đồng hồ khiến Giao Giao thắc mắc mẹ chồng với dâu cũ chẳng lẽ còn có chuyện để nói sao?Đợi một lúc lâu cuối cùng cô ta cũng đi xuống, lúc này chú Kính và Giao Giao đang ngồi cùng nhau trên sofa cùng chơi đùa với An Lạc, đây là cơ hội ba người gần nhau rất hiếm hoi mới có bởi vì từ sáng sớm Gia Nguyên đã phải đi cùng mấy người chú trong dòng họ đi đâu đó.
Thấy cô Hồng xuống lầu chú Kính tỏ vẻ không vui chẳng muốn nhìn cô ta, cho đến khi cô ta đi lại ngồi trước mặt chú và vui vẻ hỏi:"Anh dạo này khỏe không? Có vợ đẹp con xinh rồi chẳng quên em rồi hả?"Cô ta đã đến tận nơi để bắt chuyện thì chú chẳng có gì phải tránh mặt, chú quay lại nhìn cô ta với một ánh mắt sắc bén, tay đưa vòng qua vai Giao Giao, thái độ tự hào trả lời lại câu hỏi của cô ta:"Tôi đương nhiên là quên cô rồi, thật may mắn khi tôi có thể bỏ được cô.
Nếu có cô tôi chắc chắn sẽ không được hạnh phúc như thế này."Cô Hồng cười nhạt:"Anh lại nói những lời tự làm đau lòng mình rồi.
Em nghe nói anh chỉ mới quen bạn gái và cưới cô ta gần đây, vậy trong khoảng thời gian anh không có ai chắc hẳn là anh còn tình cảm với em.""Hứ! Tôi chả còn tí tình cảm nào với cô cả, từ ngày cô rời khỏi đây thì tôi đã coi như cô chưa từng có trong đời tôi rồi.""Anh tuyệt tình thật đó.
Dù sao em cũng từng là vợ của anh, lần đầu của chúng ta dành cho nhau anh không nhớ sao?"Nghe tới câu này của cô ta Giao Giao đột nhiên nổi cơn ghen, cô nhìn chằm vào mắt người phụ nữ đó, giọng điệu đánh thép mà mắng:"Cô là đàn bà không biết liêm sỉ à? Tôi là vợ hiện tai của ông ấy, còn cô chẳng là cái thá gì cả.
Nếu cô còn dám nói thêm câu nào không có chừng mực thì mời cô rời khỏi đây, tôi không tiếp hạn đàn bà thích quyến rũ chồng người khác như cô."Cô Hồng nghe xong liền bật cười:"Ha ha ha ha, nãy giờ tôi quên mất có cô ngồi bên cạnh.
Tôi còn tưởng cô là vú nuôi đó chứ, trông cô xều xòa quá không giống phu nhân của chủ tịch gì cả.
Mắt của Gia Kinh cận nặng quá nên nhìn lầm cô có phải không?"Chú Kính nhíu mày khó chịu nạt lại cô ta:"Cô im đi! Ăn nói cho cẩn thân với vợ của tôi, coi chừng tôi đuổi cô khỏi nhà này đó!"Cô ta chịu im nhưng vẫn cười rất gian xảo, nhìn từ đầu tới chân của Giao Giao một cách khinh bỉ rồi đứng dậy bỏ đi trong sự tức tối và tổn thương của Giao Giao.
Sau khi cô ta đi, Giao Giao cảm thấy như mình bị sỉ nhục tuy rằng cô không lộ ra mặt nhưng trong lòng thật sự để tâm.Trưa, trong khi mọi người ở nhà đều đang nghỉ ngơi hoặc thư giản thì Giao Giao lại bày thảm ra tập yoga, cô vẫn mặc bộ đồ tập cũ của mình nhưng giờ thì nó hơi chật rồi, chiếc bụng mỡ nhô ra, mông thì to khiến cô khó chịu chỉ mơ ước về cơ thể nhẹ bổng này trước.
Cô điên cuồng tập luyện dồn hết sức để gập bụng đến nổi mồ hôi nhễ nhại.
Chừng 1 giờ sau, cô mất sức nằm vật trên thảm thở hỗn hễn rồi lên cơn bệnh phải bò đi lấy bình thuốc xịt để dùng, sau khi dùng thuốc xong cô ngồi dậy cố gắng thở đều một lúc trong lúc đó cô nhìn đồng hồ và lại thấy tới giờ cho con uống sữa nữa rồi.
Đang mệt nên cô không muốn làm, Gia Nguyên giờ này đi vẫn chưa về nên cô lấy điện thoại gọi cho chú Kính xuống cho uống sữa giùm.
Lát sau, chú Kính ở dưới phòng khách đang uồng trà đi lên phòng còn cô thì bỏ vào nhà tắm khóa cửa lại, cô đứng trước gương lớn trong nhà tắm soi mình, vết mổ đã lành hẳn rồi như nó không để lại sẹo, da bụng cô cũng không bị rạn đó là nhờ vào sự chăm sóc tỉ mĩ lúc mang thai và sau sinh nhưng lượng mở bụng thật sự là khiến cô đau khổ, đùi và mông cũng to lên trông khó coi, vóc dáng thanh mảnh ngày nào giờ chẳng còn, cô thầm nghĩ nếu không có con bú thì cô đã có thể kiêng ăn để giảm cân rồi.Ngắm mình xấu xí trong gương khiến cô buồn bã gục xuống ngồi một góc trong nhà tắm, cô muốn mình trở lại xinh đẹp như ngày xưa, bây giờ lời khen và động viên của Gia Nguyên cô cũng không còn tin nữa, cô nhận ra rằng cậu dù sao cũng là người đã làm cô mang thai chẳng lẽ giờ cô xấu xí cậu sẽ nói thật lòng sao? Càng nghĩ như vậy cô càng thấy tủi thân, trong mắt người khác cô bây giờ chính là bà cô béo ú xều xòa..Cô ở trong nhà tắm rất lâu mà không thấy đi ra, chú Kính cho An Lạc uống sữa xong liền có hơi hiếu kì cô ở trong đó làm gì mà không hề nghe tiếng nước xả.
Chú đặt An Lạc vào trong nôi rồi khẽ bước đi đến cửa nhà tắm hé mở cửa nhìn cô ở bên trong.
Thấy cô chỉ đang ngồi gục bên trong chú liền không biết có nên vào hay không.
Đợi thêm một lúc lâu chú bỗng nhiên nghe tiếng khóc, chú khó chịu không chịu được nữa nên quyết tâm mở cửa đi vào trong.
Nhìn cô trong đáng thương đến khiến người ta đồng cảm, chú lấy một chiếc khăn lớn treo trên móc đem lại khoác lên người cô làm cô giật mình ngẩng đầu lên, thấy chú cô liền hốt hoảng:"Chú vào đây làm gì?"Chú Kính ấp úng không biết nên dùng lời lẽ gì để nói, nghĩ một hồi chú chỉ nghĩ ra được một câu duy nhất để nói với cô:"Đợi sau khi An Lạc được 6 tháng, chú và con đăng ký tập gym có chịu không?"Nghe câu này cô liền tức giận nhiều hơn:"Chú rủ tôi đi tập gym có nghĩ là chú cũng thấy tôi mập có đúng không?"Chú vội lắc đầu:"Không, không có! Ý chú là..
là con còn phải cho con bú nên chuyện có da thịt một chút là không tránh nổi.
Được sau 6 tháng ngừng cho bú thì đi tập gym cho thịt săn chắc lại, chú bây giờ cũng mập nè, chúng ta cùng đăng ký đi tập sẽ được giảm giá đó.""Chú nói dối, chú thấy tôi mập nên cũng chê tôi rồi.
Chú tránh ra đi, đừng có cố an ủi tôi.""Không có mà! Con rất đẹp, chẳng có khác gì lúc chưa sinh con cả.
Là chú không biết cách ăn nói, hay là con đánh chú đi, chú cho con đánh!"Chú Kính không nói gì, bàn tay và đôi môt cứ tiếp tục lân la trên người cô, cô khó chịu nắm tay chú lại rồi gạt ra, vẻ mặt cô rất nghiêm túc nhắc nhở chú:"Đừng đi quá xa, chúng ta chưa đến lúc.
Chúng ta không phải nói là đợi tôi ly hôn hay sao?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...