Nửa Đời Sau Của Ta

Năm Gia Tĩnh thứ tám hai mươi lăm tháng mười, buổi trưa ở Phượng thọ cung

Ta nằm ở trên giường trong Hương Tạ của mình, tê tâm liệt phế vì đau bụng sinh. Lúc này ta chỉ muốn thăm hỏi tổ tông của một nam nhân. Chính là hắn, khiến ta nâng một cái bụng vừa lớn vừa tròn, hoàn toàn không có hình tượng lắc lư ở kinh thành tám tháng rưỡi, hiện tại lại làm hại ta nằm ở trên giường muốn chết muốn sống.

Hơn nữa còn chưa mang thai đủ 8 tháng 10 ngày. Đau bụng sinh xong, người lập tức trống không, trong đầu vẫn còn nhớ rất rõ chuyện sáng nay.

......

Ta luôn luôn khỏe mạnh, lúc mang thai cũng là người mẹ vui vẻ. Gia Tĩnh, Thái hậu cưng chiều, tỷ tỷ muội muội nhường nhịn, Viện chính Thái Y Viện ở ngay cảnh, cả Lục Ngạc cũng có thể nâng cao cái bụng bầu bốn tháng tán gẫu kinh nghiệm làm mẹ với ta, ta thật sự là một người mẹ khỏe mạnh chuẩn mực.

Vậy mà.... Sáng sớm hôm nay, thời tiết sáng sủa, được cha đứa bé cho phép, bèn chuẩn bị đến phủ trưởng công chúa thăm em bé béo núc ních đã tròn hai tháng của tỷ ấy. Cha em bé trước khi vào triều còn giao phó: lát nữa sẽ đến phủ trưởng công chúa đón hai mẹ con về nhà. Ai ngờ xe ngựa mới ra cửa cung (chính xác là ra cửa chính vương phủ), liền bị người ta chặn phượng giá.

Khi vừa bắt đầu tranh chắp, ta liền hiểu rõ, nguyên nhân là bên trong xe có tám viên bảo thạch làm mắt mèo (như con mắt gắn trên cửa ý), để ở mấy góc độ khác nhau, có thể thấy rõ tất cả cảnh đánh nhau ngoài xe. Đối phương không nhiều lắm, chỉ có ba, nhưng rất rõ ràng có thể một đánh mười. Có hai người ta không biết, nhưng có một người trong đó ta nhận ra. Bởi vì hắn là.... nhạc công Tây Vực hành thích vua vào đêm 30 năm Gia Tĩnh thứ tư. Mặc dù che mặt, nhưng ta vẫn lập tức nhận ra hắn. Đều do đôi tay kia, cực kỳ thon dài, đẹp như tay con gái, mặc kệ là ai nhìn thấy, cũng sẽ không nghĩ đó không phải tay con gái. 

Giờ phút này, tay của hắn đang đặt trên vũ khí, mà vũ khí của hắn chính là một cây đàn. Ta thừa nhận, ta không hiểu nghệ thuật cổ đại cao nhã, nhưng bây giờ đàn của hắn không phải dùng để khảy đàn, mỗi âm phát ra, đều có vài đường sáng màu xanh từ dây cung lóe ra, khi ánh sáng đó lóe ra, liền có mấy cấm vệ quân bị khống chế, cứng đờ, cả người lập tức đen đi, ngã xuống. Hai người bên ngoài cũng vô cùng lợi hại. Thấy Trần Nhất, Trần Nhị cao thủ hạng nhất ở Ám Cung cũng không thể làm gì bọn họ là biết. Ba kẻ địch lại còn có thể phân tâm, mỗi lần có khe hở, đều không quên bắn vũ khí có lực sát thương về phía xe ngựa của ta.

Thật may là.... Xe ngựa này lần đầu tiên chứng minh kỹ thuật ưu việt của nó với người đời. Mặc cho thích khách dùng thần binh lợi khí, độc môn ám khí gì, bắn vào trên người nó đều như bùn chìm biển rộng.

Mặc dù tình huống rất tệ, ta cũng không lo lắng an nguy của mình, chỉ xin ông trời từ bi, không để nhiều người thương vong hơn, bọn họ cũng chỉ rất trung thành giúp ta thôi, biết rõ xông lên chỉ có chết, vẫn là người trước ngã xuống người sau tiến lên. Ta cũng biết rõ trong xe rất an toàn, vì trong xe còn có Chu Nhan, Thanh Thanh ở bên ta, Thanh Thanh thì cũng thôi đi, mặc dù rất kinh hoảng lại vẫn hết sức cố gắng giữ tỉnh táo. Chu Nhan từ đầu đến cuối đều giữ vững trấn tĩnh quá đáng.

Ta thở dài, giờ chỉ có hi vọng tất cả cao thủ trong Ám Cung cùng ra bắt mấy tên giặc cỏ này. Hôm nay như vậy, người của chúng ta không chiếm được tiện nghi, bọn giặc cũng không thể đánh vào.

Nhưng về lâu dài, chỉ sợ bọn họ sẽ dùng phương pháp dã man nhất xử lí khiến ba chủ tớ chúng ta nghỉ cơm.

Sau đó ta liền phát hiện mình thật rất xui xẻo, bọn họ thật sự dùng đến phương pháp mà ta nghĩ —— làm lật xe ngựa.

Ta chỉ cười khổ. Xe ngựa cuối cùng chỉ là xe ngựa, vĩnh viễn không thể trở thành xe lửa, hơn nữa, xe lửa cũng có khả năng bị Võ Lâm Cao Thủ nội lực cao cường này làm lật.

Ta cơ hồ là lập tức cách xa chén chén dĩa dĩa, chạy đến chỗ không có đồ vật gì nắm chặt lấy hàng rào bên trong, Thanh Thanh thấy thế, cũng lập tức chạy đến trước mặt ta, cầm gối dựa kê cái bụng lồi của ta lên, sau đó ôm chặt lấy ta. Chu Nhan thì nhanh chóng vọt tới cửa, mở cửa, đóng cửa, rút kiếm, đánh trả.

Xe ngựa bị ngoại lực tác động, lật lăn lộn mấy vòng. Trước khi té xỉu, ta còn rất rõ ràng ý thức được: Thanh Thanh thật là một cô nương tốt, đã sớm kê gối cho ta, rốt cuộc không khiến đứa bé bị lật ra. Chờ không có việc gì trở về phủ rồi, nhất định bảo Gia Tĩnh thăng chức thêm tiền lương cho nàng.

......

Lại một lần đau bụng sinh nữa, Lục Ngạc giúp ta lau mồ hôi, nhìn ánh mắt của nàng, cứ như ta còn chưa sinh đứa bé ra được, nàng sẽ khóc cho ta xem.

Lúc nãy nhớ đến đâu rồi? Đúng rồi, thích khách. Thừa dịp đau bụng sinh vừa qua, ta thúc giục Lục Ngạc kêu Gia Tĩnh đi vào. Lục Ngạc rất là dứt khoát muốn đi ra ngoài, lại bị ma ma đỡ đẻ ngăn lại, xoay người hỏi: "Hoàng hậu bệ hạ, việc này không được đâu? Bệ hạ là vạn thừa chi tôn...."

Ta hung dữ quát lớn: "Câm miệng, ta đang sinh con cho hắn!" Người khởi xướng rất nhanh liền xuất hiện rồi. Có lẽ nghe được lời của ta rồi, chàng nắm tay của ta thật chặt, cúi đầu, gương mặt áy náy: "Tuyết Nhi.... Trẫm thật không biết sanh con sẽ khó chịu như vậy."

Lửa giận của ta ‘ vụt ’ lên, kéo cổ áo của chàng, nỗ lực lếch qua nhìn thẳng chàng: "Chàng không biết....? Không biết mà còn làm cha người ta?"


Mặc choàng thoắt xanh thoắt trắng, lắc đầu nói: "Vậy.... Trẫm không thể không ở ngay cạnh sao?"

"Nãy giờ chàng làm gì hả?" Ta nhất quyết không tha.

Có lẽ biết bây giờ ta nói chuyện căn bản không có lý trí, chàng chỉ cười khổ nói: "Nên làm gì thì làm chứ sao."

Ta buông chàng ra, Shit! Ta quan tâm cái đó làm gì? Vấn đề bây giờ là: làm sao bình an sinh vật nhỏ này ra. Chỉ là xem chừng, không chơi ta đến người ngã ngựa đổ thì nó sẽ không ra.

Chán nản té trên gối đầu, ta thở hổn hển: "Chàng đi ra ngoài đi."

"Ta ở nơi này với nàng." Chàng cố chấp lắc đầu. Ta liếc mắt: "Chàng có thể sinh giùm ta?"

"Có ta ở với nàng, nàng sẽ tốt hơn chút." Ánh mắt của chàng lại dịu dàng.

Ta lại bắt đầu nóng nảy, nhéo chàng: "Hừ, chàng cho rằng chàng có thể ngăn cơn đau? Nữ nhân sanh con, đại nam nhân như chàng nhìn cái gì? Đi ra ngoài."

Người chung quanh có lẽ chưa từng thấy ai nói chuyện với hoàng đế bệ hạ như thế, trợn mắt hốc mồm hồi lâu, Lục Ngạc sớm bị mời ra ngoài, chỉ chừa mấy ma ma và bà đỡ quen mặt, lúc này cũng cười theo: "Bệ hạ, ngài ở đây không hợp quy củ tổ tông." Mặc dù ta cũng không mấy nguyện ý chàng đứng ở đây, nhưng thấy đám ma ma nói như vậy, lửa giận của ta lại  nảy ra: người hiện đại sinh con chồng cũng có thể ở bên cạnh, ta tạo nghiệt gì mà chạy đến cổ đại sinh con? Mặc kệ thế nào ở đó cũng không bị đau đẻ!

Nhịn lại nhịn, cuối cùng không nói lời này ra khỏi miệng, nếu không nam nhân kia lại không yên ổn rồi.

Người sinh con không thể nhẫn nhịn, vừa nhịn, đau bụng sinh lại tới. Thấy chàng cẩn thận bước từng bước ra cửa, ta liền bắt đầu gào lên kêu trời trách đất.

Trời ạ, ta không phải cố ý gọi thê lương thế, chỉ là.... Thật rất đau!

Đau bụng sinh vẫn rất có quy luật, sau lần thứ năm đau bụng sinh, ta bắt đầu khóc nhỏ hơn. Tiểu Lâu là thầy thuốc, lại là người đã sanh con, ta không muốn mấy bà đỡ chưa đọc sách không biết khoa học gì tới giúp ta.

Hoàng Đế Gia Tĩnh ở bên ngoài bồi hồi cả một buổi chiều, nghe nói đứa bé nhất thời còn chưa ra, cuối cùng nhịn không được vọt vào: "Tuyết Nhi, ta bảo đảm, về sau ta sẽ không sinh nữa!"

Ta vừa khóc vừa kêu la: "Thật sao?... Hiện tại ta liền không sinh."

"Tốt.... Không tốt, ta không sinh nữa!" Hắn luôn miệng phụ họa. Lại quay đầu quát: "Bọn lang băm các ngươi, mau lấy con ta ra."

Người trong phòng quỳ bịch bịch đầy đất, miệng hô: "Thần (nô tỳ) đáng chết."

......

Mắt thấy trời sắp sáng, cuối cùng đã tới cửa ải quan trọng. Ta chỉ cảm thấy càng ngày càng mệt mỏi, giống như nằm trên một đống bông, đã sớm không có tinh lực kêu lên, cổ họng cũng bị thương, nhưng bụng vẫn đau dữ dội, vô số người đang kêu lên bên tai: dùng sức, dùng sức đi hoàng hậu bệ hạ. Giữa lúc mơ mơ màng màng, phát hiện mình lại đi đến Quan Âm Tự, ta chậm rãi đi vào trong đại điện, Quan Thế Âm Bồ Tát được cung phụng ngay giữa tỏa ánh vàng bốn phía, ta không phải đang sanh con à, sao lại đến đây? Chẳng lẽ... Sinh con sinh tới chết? Lại nhìn mình, bụng thường thường, thật làm người ta kinh ngạc.

Bồ Tát mở miệng cười nói: "Đứa ngốc, hồn con thoát xác, làm sao hiện thân?"


Ta kinh hãi, vội vàng quỳ xuống: "Bồ Tát đại ân, trước kia được Bồ Tát chỉ điểm, được hưởng phú quý hoàng ân, hôm nay xin Bồ Tát chỉ điểm lần nữa."

Bồ Tát chậm rãi bay lên: "Đứa ngốc, ân oán của con và thiên tử nhân gian, tự nhiên bởi vì có nhân mới có quả, tất cả phải nói từ xưa con ở trên thiên cung, Vương Mẫu ban tiệc, Phượng Hoàng tiên tử và mấy tiên nữ khác uống hơi say, trong bữa tiệc vui vẻ hiến vũ, Tử Vi tinh quân nhất thời động lòng, từ đó tình căn sâu đậm...."

"Tình hình sau đó chắc con đoán được, vì thiên quy, hai vị tiên gia bị ngăn cách giữa tròi8 đất, tinh quân lúc nào cũng luân hồi, làm Đế Vương nhân gian, có ba nghìn mỹ nữ làm bạn, mưa móc ân trạch, vừa đa tình lại vô tình. Phượng Hoàng Tiên tử biết được tinh quân hạ phàm vì có tình với mình, 5000 năm qua đều áy náy, mất hồn mất vía. Vương Mẫu và bần tăng hiểu niềm si mê, cũng tức giận, nhưng không biết nên thưởng hay nên phạt. Rốt cuộc chuẩn cho linh hồn nhập thế luân hồi để hoàn thành tâm nguyện. Khéo là kiếp trước của Trương tiểu thư có ân đưa cơm cho tinh quân nên lần này muốn cho Phượng Hoàng tiên tử luân hồi tới trên người nàng, há biết tổ tiên Trương phủ theo Thái tông đánh nam dẹp bắc, chém giết quá nặng, tiểu thư Trương gia tuy có ân với tinh quân, nhưng thiện ác lại không thể hòa nhau. Do đó không thể bảo vệ toàn bộ Trương phủ, tiểu thư Trương gia cũng sắp hương tiêu ngọc vẫn, tinh khí của Phượng Hoàn tiên tử không có cơ thể hồi sinh, bần tăng thấy con thành tâm hướng Phật, rất có linh khí, lại có duyên với tiểu thư Trương gia, nên đặc biệt dẫn con đến, hợp thành một thể với Phượng Hoàng tiên nữ, kết nối tình duyên với tinh quân."

Lúc này ta mới bừng tỉnh hiểu ra: thì ra ta quả thật là nửa Phượng Hoàng Tiên tử, không trách được khi ta vừa xuyên qua thì trời ban điềm lành, không trách được lúc ấy bà bà xuyên qua tiên phong tắt thở thì Hắc Bạch vô thường đã bị ta cản ở ngoài cửa, thì ra trên thực tế đúng là như thế. Chỉ là.... bây giờ hồn phách ta bay tới nơi này, chẳng lẽ.... Tình cảm của ta và Gia Tĩnh, đã bị cắt đứt rồi sao?

Đang nghỉ đến đây, thanh âm Bồ tát lại chậm rãi vang lên: "Trong bụng con, là long phượng hai, vốn là Tiểu Phượng Nhi ra trước, nhưng Tiểu Chân Long có chút sơ ý cao ngạo, nênhơi khó khăn, vừa đúng bần tăng ở đây, lại nể tình con kịp thời hành thiện ở nhân gian, nên giúp con độ nó một lần. Để nó đi ra trước tiên, nhưng Tiểu Chân Long tâm cao khí ngạo, sau này phải nghiêm nghị chút." Vừa dứt lời. Chỉ thấy phất trần quét nhẹ qua bàn tay trái của ta, lòng bàn tay không ngờ tự động nắm chặt, nhất thời mở không ra, Bồ Tát lại cười nói: "Khi hồn phách con trở về cơ thể thì hỏi ‘ con ta sao còn không ra ’, rồi buông lỏng tay phủ lên bụng, đứa bé sẽ ra ngay."

......

Bên đây hồn ta tới Quan Âm điện, bên này trong phòng sinh lại ngây ngô, bất tỉnh nhân sự, ở trong điện Quan Âm một khoảng thời gian để uống cạn chung trà, thực tế lại qua cả đêm rồi.

Đợi ta lấy lại tinh thần, chỉ nghe bên tai truyền tới nhiều tiếng khóc khẽ: "Hoàng hậu bệ hạ, ngài đã tỉnh, dùng sức nha!" Chút hỗn loạn, còn có sự tuyệt vọng không thể bỏ qua. Ta giống như nằm trên chiếc giường có 12 tấm nệm, nhưng dưới nệm không hề có hạt đậu nào, đều chuyển đến trên bụng của ta, ép tới ta không thở nổi, cũng may tay phải có cỗ sức lực nâng ta, cuối cùng không đến mức mất sức mà chết.

Dùng sức mở mắt ra, nghiễm nhiên phát hiện Tiểu Lâu vẻ mặt mệt mỏi canh giữ ở một bên, tay trái lại nắm tay phải của ta, mơ hồ cảm thấy có dòng nước ấm thông qua tay phải của ta, chậm rãi truyền tới. Nhất thời hiểu ra: thì ra Tiểu Lâu sợ ta có chuyện, luôn dùng chân khí độ ta, vừa kinh sợ ta thể hư lực yếu, cho nên luôn nắm chặt, thấy nàng tiều tụy không chịu nổi, chắc chắn duy trì động tác này không dưới năm giờ rồi.

Vội vàng theo như Bồ tát dạy bảo, cố gắng chuyển tay trái nắm chặc tới trên bụng, trầm ngâm quát lên: "Con ta sao còn không ra?" Tiểu Lâu thấy ta tỉnh dậy, nhất thời gấp gáp, nên chân khí quá khích chút, ta dùng hết toàn lực, mượn nội lực của nàng, quả thật rất nhanh sinh ra tiểu tử này.

Cái bụng nhẹ nhõm không ít, những ma ma bà đỡ gần như tuyệt vọng lập tức tiến lên, sau một hồi rối ren liền cực vui mà khóc: "Chúc mừng hoàng hậu bệ hạ, sinh được vị tiểu hoàng tử." Mừng cái gì mà mừng? Ta bĩu môi, tiểu tử này khiến ta ăn đủ khổ, sau này sẽ bảo cha nó đánh mông nó.

Sớm có ma ma gần bên chạy ra ngoài báo tin mừng, mơ hồ nghe được tiếng động rì rầm bên ngoài, còn có Hoàng Đế Gia Tĩnh không hề sao lãng rống to: "Tuyết Nhi, nàng vẫn khỏe chứ?"

Lúc này vẻ mặt của Tiểu Lâu mới buông lỏng, ánh mắt tiều tụy cũng vui mừng khác thường: "Tỷ tỷ, cuối cùng sinh ra được rồi."

Nhớ tới Bồ Tát nói là long phượng song thai, ta cười khổ: "Tiểu Lâu, trong bụng ta sợ là.... Còn có một đứa."

Đã đẻ lần đầu, lần thứ hai liền thuận lợi hơn nhiều. Đợi tiểu nha đầu bình an sinh ra thì tagần như mệt lả, trong lòng lại căm giận nghĩ: tiểu tử giỏi, rốt cuộc đã cho con làm ca ca, con cho rằng có một muội muội chơi tốt hơn tỷ tỷ à? Hừ, sao không nghĩ đó là nữ nhi ai sinh ra, không cho con đẹp mặt, ta sẽ không phải mẹ ruột con....

Buổi trưa ngày hai mươi sáu tháng mười năm Gia Tĩnh thứ tám, hoàng hậu Gia Kính sinh ra long phượng thai ở Phượng Thọ cung, cả nước vui mừng, Hoàng đế mừng rỡ, đại xá thiên hạ lần nữa.

Khi ta tỉnh lại lần nữa, đã là hai ngày sau đó. Không ngoài ý nhìn thấy nam nhân kia canh giữ ở bên giường ta —— Hoàng Đế Gia Tĩnh. Thấy ta mở mắt, chàng vội vàng lại gần, mặt tràn đầy vui vẻ nói: "Tuyết Nhi, nàng khỏe hơn chưa? Có mệt hay không? Có chỗ nào đau không? Nếu như có chỗ nào không thoải mái, nhớ nói cho ta biết, ta bảo người của Thái Y Viện canh giữ hết ở bên ngoài vườn rồi..... Hai ta có con rồi, còn một lần có hai đứa. Thật tốt, thật vui vẻ, cám ơn nàng! Cũng thật là xin lỗi nàng..... Sanh con quá cực khổ, về sau ta không sinh nữa, thật không sinh nữa.... Trẫm đã suy nghĩ được rất nhiều tên, chờ tinh thần nàng tốt rồi, chúng ta sẽ từ từ thương lượng. Bọn chúng chơi nàng mệt chết, ừ, nha đầu coi như xong, tiểu tử kia ta chờ nó lớn lên sẽ từ từ tính sổ..... Mẫu hậu và hoàng tỷ đều nói, ánh mắt của nha đầu và tiểu tử kia đều giống nàng, nàng nói xem, nha đầu này mắt to cũng không có gì, sao mắt tên tiểu tử này cũng to quá, nhìn không mấy uy nghiêm, tương lai lại phải làm hoàng đế, nàng nói vậy làm sao tốt? Ách, không, chờ nó lớn một chút trẫm sẽ dạy nó, làm sao để có ánh mắt kiểu không giận mà uy khi nhìn thần tử...."

"...... Quá ồn rồi."

"Được được được, trẫm không nói nữa, nàng tiếp tục nghỉ ngơi đi. Đúng rồi, nàng nói con của hai ta, mấy tuổi lập làm thái tử mới tốt? Nữ nhi lấy tên hiệu gì hay? Mấy lão thần tử ở Lễ bộ, đặt tên chữ không tốt, không có ý mới #¥%.... &"


Trong tiếng líu lo của chàng, ta lại ngủ say sưa lần nữa.

Hoàng hậu sinh trưởng tử, là chuyện lớn khó lường, ta nghỉ sinh ước chừng ba tháng, chủ yếu là do thân thể bị cương cứng, cho nên trăm ngày, đầy tháng, đặt tên ta đều không có tham dự, bình thường đều là Gia Tĩnh thương lượng với đám thần tử trên triều đình, chọn mấy dễ nghe lại vang dội, đem tới đây cho ta xem, để cho ta quyết định cuối cùng, nhi tử thì cũng thôi đi, tên có hay hay không là liên quan đến chuyện cả Đại Hán triều. Nhưng tên nữ nhi thì ta cần phải tự mình làm chủ, cũng không cần hoa lệ ưu nhã gì, trực tiếp gọi Bảo Nhi, lại cho phong hiệu Bảo Luân công chúa. Nhi tử tên Duệ, cha nó cứng rắn phong cho đứa trẻ chỉ mới ba tháng danh hiệu Huệ Thân Vương, rồi đưa vào gia phả......

......

Ta nói, hoặc là không xuyên qua, xuyên qua tốt nhất là xuyên dô nhà giàu có lại không có tội gì, giống như con của ta, ai mà xuyên vào người chúng sẽ rất hạnh phúc, quốc thái dân an, lại là đích hoàng tử hoàng nữ, ngàn vạn sủng ái đều ở trên người, thật tốt.

Lời tuy nói như thế, ta vẫn rất sợ có ai xuyên vào trên người con ta. Ngươi nghĩ đi, căn cứ định luật xuyên qua hoàng kim ở Tấn Giang, xuyên qua còn nhớ rõ chuyện kiếp trước chiếm 99. 9%, nếu như đứa con mình mang thai gần mười tháng mới sinh ra, mà bên trong thực tế là một thanh niên từ thế kỷ 20, thậm chí còn thay đổi giới tính xuyên qua, đi tới nhà đế vương, theo tính tình của thanh niên trẻ ở thế kỷ 21, trực tiếp ảnh hưởng chiều huống giới tính của nhà đế vương Đại Hán triều, ta lại là mẹ nó, làm sao mà chịu nổi? Ngươi nói ta không phải.... Uất ức sao.

Cho nên khi ta có thể xuống giường tự động hoạt động, liền bắt đầu kế hoạch điều tra xuyên qua của ta.

Người phụ trách hành động: ta. Thư ký riêng: Thanh Thanh. (kể từ sau khi nàng xả thân cứu giúp, ta liền thăng nàng làm tiểu tâm phúc.)

Mục tiêu điều tra: Trần Bảo, Trần Duệ.

Bước đầu tiên: dẹo hết tất cả mọi đồ vật liên quan đến hiện đại bên trong bên ngoài vườn, bây giờ mấy tiểu tử xuyên qua đều rất là thông minh, ta không thể lộ tiếng gió.

Kế hoạch một, thông qua giới tính để điều tra chứng thật xem có người xuyên qua không.

Trừ vú nuôi ra, ta còn triệu tập tiểu nha hoàn xinh đẹp trong vườn, cộng thêm mấy tiểu thụ tuyệt sắc, an bài họ chơi đùa với Bảo Nhi và Tiểu Duệ.

Kết quả: hai tiểu P hài rất tuân theo nguyên tắc ‘ tham phú phụ bần ’, chỉ nhận vú nuôi, ta, cha của chúng, những người khác đều không để ý.

Kế hoạch hai, thông qua thơ của Mao thị để nghiệm chứng có xuyên qua không.

Ta bảo Thanh Thanh để một tập thơ ký tên ‘ Dịch Tín thái phi Trần Triệu thị ’, nói một cách thẳng thừng chính là tập thơ 《 Thấm Viên Xuân - Tuyết 》 của chủ tịch Mao mà ta đã đọc thuộc lòng cùng với mấy câu thơ hay hỏi cúc vịnh liễu trong Hồng Lâu Mộng ở trên giường. Ta giả bộ lơ đãng đọc di tác của lão thái phi, bảo Thanh Thanh ẵm đứa bé đã bảy tháng có thể bò thả vào trên giường cho tự do hoạt động. (Chú thích: phân hai lần khảo nghiệm)

Kết quả: một, Bảo Nhi bò đến trong lòng ta giành sách, ta ỡm ờ cho nó, kết quả.... Tay nhỏ bé của nó lật lung tung mấy cái, liền trực tiếp nhét vào trong miệng rồi. Ta chỉ phải buông tha kế hoạch điều tra, đổi qua giáo dục chủ đề không thể ăn sách hết nửa ngày. Đứa bé kia rất khó tính, ngủ thiếp đi, có lẽ không có nghe vào nửa chữ. Ta kết luận: hoàn toàn không có khác thường.

Hai, Tiểu Duệ Duệ rất hung hãn trực tiếp vươn tay đến cuốn sách, lại rất hung hãn xé một chập, ta lại buông tha kế hoạch điều tra, lại giáo dục nửa ngày, chủ đề là không thể chà đạp lương thực tinh thần. Đứa nhỏ này cũng rất khó tính, quay đầu lại ôm Thanh Thanh muốn tìm vú nuôi. Ta kết luận:.... Cũng không khác thường.

Đến lúc này, kế hoạch điều tra hoàn toàn kết thúc. Ta chỉ có thể nói, ta thất bại, chưa bắt được điểm yếu của hai tiểu quỷ; ta cũng thành công, không có sinh ra đứa bé xuyên không. Dĩ nhiên, ta cũng phải cảm kích bạn học Thanh Thanh có lòng ủng hộ và độ phối hợp của mấy tiểu quỷ. Nhất là bạn học Thanh Thanh, dưới tình huống không hiểu rõ tính chất, nội dung, mục đích của kế hoạch, vẫn trung thành cảnh cảnh làm đồng mưu của ta, cho nên ta lại tăng chức cho nàng, hiện tại nàng đã là phó thủ lĩnh nữ quan ở trung cung hoàng hậu, cũng rất là mạnh.

Dĩ nhiên, tình cảm người mẹ của ta cũng không giảm vì hứng thú tệ hại như ta, ta yêu bọn nhỏ của ta. Ta thậm chí nghĩ, ngộ nhỡ thật có đứa bé nào là người xuyên qua, ta cũng nhận, rốt cuộc bối phận vẫn chiếm tiện nghi mà?

......

Chu Nhan từ sau lần hành thích đó, hoàn toàn biến mất ở trong cuộc sống của ta. Từ ánh mắt nghiêm nghị của Gia Tĩnh và ánh mắt thỉnh thoảng thoáng qua áy náy của Chu Tam, ta biết rõ Chu Nhan sợ là bị điều vị trí công tác rồi. Có lẽ lần hành thích đó, nàng không phải đồng mưu, chỉ là mắc tội trì hoãn và không ra tay kịp lúc. Tóm lại, đều là họa đào hoa của Gia Tĩnh, mặc dù ngoài miệng không nói gì, nhưng mà ta sanh con đã lâu rồi vẫn không chịu cùng chàng.... Gì kia, chàng cũng biết ta biết rõ rồi, nên rất ăn ý không đề cập, ta cũng buông tay rồi.

Con của mình đương nhiên là mình chăm sóc, căn cứ theo kiến thức về em bé có hạn trong đầu, dầu gì cũng cần đám ma ma của mấy đứa bé có chút khoa học, cho nên ta tự chủ trương, chuyển hai tiểu quỷ qua kế bên Hương Tạ. Gia Tĩnh thương yêu đứa bé lắm, cho nên cũng không nói thêm gì, mặc ta làm. Sau đó tự mình chọn ra mấy vú nuôi xuất chúng hầu hạ.

......

Đã thấy hoàng đế tự thay tả cho con mình chưa? Ta đã thấy. Bây giờ, Gia Tĩnh bệ hạ thiên tử phong lưu của Đại Hán triều đang ẵm tiểu công chúa Trần Bảo mới nửa tuổi của chàng, luống cuống tay chân vụng về thay tả dưới sự chỉ huy của hoàng hậu ngự thê —— chính là ta.


Chuyện là như vầy: nửa đêm, Duệ nhi đái dầm rồi khóc, vú nuôi muốn dọn dẹp cho nó, nhưng ta bị làm thức lại muốn thử một chút, kết quả dưới sự chỉ đạo của đám vú nuôi, đã rất thành công thay xong. Nhưng trong quá trình Duệ nhi lại không mấy phối hợp, vừa khóc vừa gây kêu la một lát, vú nuôi liền ẵm đi ra ngoài cho ăn.

Sau đó Bảo Nhi công chúa cũng bị ca ca đánh thức, hơn nữa rất thuận tiện cũng tiểu một ít.

Cha hoàng đế nào đó một bên quan sát toàn bộ hành trình ta thay tả cho nhi tử, cũng hào hứng bừng bừng đề nghị: "Bây giờ đổi trẫm tới thử." Nhìn mặt mo hưng phấn, chà sát tay, nhao nhao muốn thử.

Ta thật sự không đành lòng đả kích lòng tự tin của chàng, cố gắng đè xuống cảm giác bị thất bại do tiếng khóc kháng nghị vừa rồi của nhi tử kích phát, xung phong nhận làm lão sư nhập môn cho kế hoạch thay tả lần đầu của một hoàng đế, dầu gì vừa rồi ta đã xuất sư (tốt nghiệp).

Dĩ nhiên, Hoàng đế vẫn muốn mặt mũi, nếu như không thay tả được, lòng tự ái của hoàng đế bệ hạ sẽ rất bị thương. Cho nên chàng rất tức thời bày ra dáng vẻ Đế Hoàng, khiến chúng vú nuôi ra ngoài chờ đợi, chỉ có một nhà ba người chúng ta ở trên giường mò mẫm giày vò.

Bảo Nhi cô nương con ta là một bảo bảo hoạt bát, từ khi được cha bé ôm ở trong tay, lập tức ngưng tiếng khóc uất ức, một đôi mắt to lóe sáng tò mò nhìn chằm chằm phụ hoàng mặc quần áo trong, để tay nhỏ bé của chính mình vào trong miệng mút lấy ngon lành.

Lại nói người làm hoàng đế, chút thông minh vẫn miễn cưỡng có. Không cần ái thê ta mở miệng, liền theo trình tự nhìn thấy khi ta thay tả cho Duệ nhi lúc nãy, có bài có bản lặp lại. Chỉ là.... người cầm quen bút son đột nhiên cầm cái tả nhỏ.... Ách, có hơi không hợp lắm, cho nên cả động tác cũng không mấy phối hợp. Mới đầu, tiểu Bảo nhi công chúa cũng rất nỗ lực phối hợp động tác của cha bé, chỉ ha ha cười nhìn. Mười phút về sau, có lẽ là động tác vụng về của cha bé khiến bé thất vọng, bé bắt đầu không nhịn được nhích tới nhích lui, cuối cùng vung mạnh tay dính đầy nước miếng lên mặt cha bé, nhìn thấy cha bé hơi nhíu chân mày, rất là hả hê cười khúc khích. Có lẽ cảm thấy như vậy hết sức thú vị, bé lập tức cũng đút một tay khác vào trong miệng mút một lát, rồi trực tiếp thọt đến trên mặt cha bé. Hoàng đế chưa bao giờ ứng phó trường hợp như vậy, muốn ngăn bé nhưng lại sợ làm bé bị thương, chỉ đành phải tránh trái tránh phải.

Ta ở một bên nhìn hồi lâu, thấy cha con hai người trét nước miếng vào nhau, hết sức thú vị. Rốt cuộc không nhịn được hả hê cười lớn.

Tiểu Bảo nhi nghe tiếng cười của ta, ngưng lại quyền công nước miếng với cha bé, quay đầu vươn tay muốn ẵm. Ta suy tính nửa ngày xem có nên chen vào khi cha con hai người đang vui mừng không, đợi gặp được ánh mắt cầu viện của Gia Tĩnh, ta vẫn nhận lấy, tả ướt của tiểu Bảo nhi đã bị cha bé kéo xuống rồi, ta lại nhận lấy tả khô trong tay Gia Tĩnh, hai người ghé vào nhau, một ra sức giữ chặt cô bé hiếu động, một luống cuống tay chân thay tả cho bé. Hai phút sau, giải quyết. Chúng ta trao đổi một ánh mắt thắng lợi cho nhau, thấy bé rất có tinh thần, liền chuẩn bị để ba người chúng ta vui đùa một lát, còn chưa có động tác, đã cảm thấy ngực đau nhói, ta cúi đầu nhìn lại, nha đầu tiểu Bảo nhi này, trên người sạch sẽ liền muốn tìm lương thực, vừa lúc động tác ta ẵm bé thay tả rất thích hợp.... cho bé tìm nguồn cội, bé cũng không hàm hồ, ngậm lấy nụ hoa bên phải của ta.

Ngày mùa hè, trước khi hai tiểu quỷ đái dầm, cha của bọn chúng đang ăn ở xấu gặm gặm cắn cắn. Nghe đám tiểu quỷ tỉnh, ta chưa kịp mặc yếm, chỉ mặc áo ngủ mát mẻ rời giường. Quần áo vốn cũng không mỏng lắm, vậy mà bị tiểu nha đầu ngậm lấy, thì nước bọt dồi dào của bé lập tức tự động tiết ra, nhiễm nụ hoa nhỏ ướt đẫm, thấy được tất rõ ràng.

Mặt ta đỏ lên, theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía cha đứa bé, quả nhiên cha bé đúng như ta dự đoán, hai mắt tĩnh mịch nhìn chằm chằm động tác của tiểu nha đầu, tiểu nha đầu lại không phát hiện gì, mút hai cái, hình như cảm thấy xiêm áo làm phiền bé, tay nhỏ bé vung loạn, áo ngủ vốn không thắt chặt này bắt đầu rời ra, cổ áo ngủ dính vào áo ngoài, trượt xuống theo cánh tay. Tiểu nha đầu trừng mắt nhìn, lẩm bẩm hai tiếng "ô ô" với nụ hoa không còn bị ngăn cản, lại nhanh chóng mút vào, lẫn với nước miếng phát ra tiếng chụt chụt.

Mặt của ta đã đỏ bừng rồi. Ban đầu thân thể ta rất căng cứng, đứa bé chưa bao giờ mút được chút sữa nào từ trên người người mẹ như ta. Tự nhiên không có bất kỳ kinh nghiệm nào. Bây giờ ngay trước mặt Gia Tĩnh, lại bị đứa bé ‘ cợt nhã ’, vừa ngứa vừa đau, nhất thời không biết làm sao, chỉ đành phải ngẩng đầu nhìn chàng.

Ngẩng đầu mới phát hiện, hai mắt vốn tĩnh mịch càng thêm tối lại, còn xen lẫn chút ghen tức, gắt gao nhìn chằm chằm bé một hồi lâu, hậu tri hậu giác chàng đã êm ái mà kiên định đoạt đi đứa bé từ tay ta, bởi vì nước miếng của bé mà ngực ta đầy nước miếng, tiểu Bảo mất đi mục tiêu, chu mỏ, đang chuẩn bị khóc rống kể khổ, cha bé lập tức lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai chạy về phía cửa, đem con kín đáo đưa cho chờ tại bên ngoài vú nuôi: "Cho nó ăn no." Dứt lời bước vào phòng chuẩn bị đóng cửa lại, giương mắt nhìn ta, rồi lại mở cửa phân phó: "Ẵm xa một chút, tối nay không cho phiền trẫm và nương nương." Cũng không quản bên ngoài có nghe được hay không, liền gài cửa lại, đi thẳng về phía ta.

"Tuyết Nhi ~ lúc nãy cười đã?" Giọng nói dịu dàng khác thường.

Dùng chân cũng biết chàng nghĩ gì, ta liên tục phất tay phủi sạch quan hệ: "Không buồn cười, tuyệt không buồn cười, rất nghiêm túc."

"Nhưng trẫm cảm thấy rất buồn cười!"

".... Kiệt lang luôn tài trí hơn người." Ngàn xuyên vạn xuyên, mông ngựa không xuyên.

Chàng híp mắt, cười rực rỡ: "Vậy sao? Ừ, hai ta nghiên cứu một phen nữa đi, hai vợ chồng, ý định luôn phải nhất trí mới tốt." Vừa dứt lời, đã lấn người lên, ẵm ta lên, trực tiếp đi về phía giường lớn.

"Kiệt lang...... Khuya lắm rồi!" Sợ lại là cả đêm không chợp mắt, ta vội la lên.

Chàng dịu dàng ôm ta mặt không đỏ hơi thở không gấp: "Đúng vậy, đã rất khuya, cho nên động tác chúng ta phải nhanh."

......

Ta bị đặt lên giường, eo bị giữ chặt, chỗ tiểu Bảo nhi vừa mút đã đổi thành cha bé, hai cha con bé thật đồng tâm nha. Chỉ là, sức lực của nam nhân không cam lòng càng lớn hơn nữ nhi của chàng.

Thần trí ta không rõ, giằng co như vậy hơn nửa đêm, chờ tất cả đều bình tĩnh lại, mới nghe đượcthanh âm căm giận bất bình mơ hồ của cha đứa bé: "Tiểu nha đầu, dám há miệng rồng đoạt thức ăn với, sau này phải dạy nó lại.... Nhưng, mùi vị thật thơm."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui