Nửa Đời Sau Của Ta

Hắn nhìn ta, điểm lỗ mũi của ta một cái, thở dài: "Nàng nha! Thôi thôi, Sở Vương thúc trẫm nhất định không thể tha cho ông ta, còn Dực Phong.... Dực Phong cũng không thể giữ." Ta thử hỏi: "Việc này, có thể không tịch thu tài sản giết cả nhà hay không?" Hắn cười to, lôi kéo ta ngồi vào một bên: "Linh Tuyết, nàng thật đáng yêu, nàng muốn cầu cạnh giùm bọn họ sao?" "Có lẽ có vài người là vô tội" ta nhún nhún vai, "Nói ví dụ nha hoàn hầu gái, tiểu tử nô tài."

Hắn trầm tư mấy giây, cuối cùng nhìn ta: "Linh Tuyết, có phải nàng có gì hiểu lầm hay không, cảm thấy hoàng đế như ta là người vô cùng ác độc, một lưới bắt hết Tín thân vương phủ cùng Sở vương phủ?" Trên ti vi không phải nói như vậy sao? Người soán vị thua cuộc xong nhất định bị bắt giữ tịch thu gia sản, giết kẻ phạm tội, giết cửu tộc, (hìn tình huống điều này có thể giảm, vì nói đến cửu tộc, không phải đều là mấy người nhà họ Trần sao, giết hết thì ai làm Hoàng đế?). Hoặc là nam nhân sung quân, nữ nhân sung kỹ, hoặc là đày đi biên cương, hoặc là đày đi Ninh Cổ Tháp... 

Nam nhân bên cạnh thấy ta không chuyên tâm, không nói không rằng, chỉ lẳng lặng nhìn ta.

Đợi ta tự động phục hồi tinh thần lại, liền hiếu kỳ hỏi: "Vậy ngươi tính toán xử trí bọn họ như thế nào?" Hắn cười cười: "Thật ra thì rất đơn giản, kẻ đáng chết không để lại ai, kẻ nên sống trẫm liền để cho hắn sống tạm mấy năm." Nhìn hắn rõ ràng qua loa tắc trách, ta cũng biết điều không hỏi nữa, đứng dậy cáo từ. Hắn kéo tay của ta lại: "Sao trẫm cảm thấy lần này nàng đi sẽ không về nữa?"

"...... Để cho ta ngẫm lại" ta chần chờ hồi lâu, cuối cùng nói.

Hắn nâng mu bàn tay ta nhẹ nhàng hôn một cái: "Thật ra thì trẫm cũng biết, sau đêm giao thừa đó, nàng không bao giờ nguyện thân cận với ta nữa, nhưng trẫm không cam lòng, lên bích lạc xuống hoàng tuyền, trẫm đều muốn dắt nàng đi chung." Không trách được rạng sáng ngày đó, hắn lại hung mãnh khác thường, nhất quyết không tha, cơ hồ bị hắn làm cho tan chảy, thì ra là.... Hắn sớm đoán được chuyện có thể như vậy.

Nhìn thấy bộ dạng thâm tình khẩn thiết của hắn, ta lại bị mê hoặc, nhẹ nhàng bước đi tới bên cạnh hắn, đầu nhập vào lồng ngực ấm áp quen thuộc đó, hắn ôm ta thật chặt, chôn đầu sâu vào trong khăn quàng cổ lôngh cồn của ta. Không thể phủ nhận chính là, giờ phút này sự quyến luyến của hắn dành cho ta không phải giả dội. Không phải không bàng hoàng, không phải không cảm động, động lòng không bằng hành động, ta nâng mặt của hắn, chậm chạp khẳng định nói: "Không cho phép quên mất ta, nếu không.... lên bích lạc xuống hoàng tuyền, ta tuyệt không tha cho chàng!" Một câu vừa xong, hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước lên đôi mắt dịu dàng đang mừng rỡ kích động, nó vì ta mà ngoan ngoãn nhắm lại, quản hắn khỉ gió là thật tâm thích hay là bị mê hoặc chốc lát thậm chí nhất thời mê luyến, một linh hồn từ thế kỷ mới đến như ta chả quan tâm làm gì, vừa nghĩ đến đây không khỏi rất là động lòng, vội vàng hôn lên đôi môi bởi vì kích động mà khẽ run....

Hắn chấn động, lập tức lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai chiếm thượng phong, vòng eo bị hắn dùng sức thít đau, nóng bỏng từ trên môi truyền tới như muốn làm ta tan chảy, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy trời đất đều mất, chỉ còn dư ta và hắn, tâm dán tâm, giống như giờ khắc này chính là cả đời, chỉ mong đời đời kiếp kiếp, bạc đầu chẳng xa nhau.

Nụ hôn nồng tình mật ý càng lúc càng nhiều, bốn phía kích tình dần dần ấm lên, biến chất, cả không khí cũng bắt đầu trở nên mỏng manh, bốn phía tràn đầy tư vị tình dục. Đôi bàn tay không có quy củ đã chui vào từ áo khoác lông chồn, quen đường quen nẻo chui vào trong khe trống, di động dọc theo đường cong thân thể ta qua một lớp áo trong. Ta cảm thấy không đúng, đang chuẩn bị đẩy hắn ra, hắn đã dừng lại mờ ám trước ta một bước, ôm ta thở khẽ, nghỉ ngơi một chút mới buồn cười nói: "Trẫm đã là người 30 tuổi rồi, luôn luôn noi theo tiên hoàng thanh tâm quả dục, đã từng duyệt nữ vô số, nhưng đều có chừng mực, cố tình gặp gỡ được nàng, mỗi lần đều mất khống chế, giống như thiếu niên vừa trải việc đời." Ta nhúc nhích không được, không muốn dây dưa với hắn nữa, đẩy hắn đứng dậy, ai ngờ hắn phát hiện, dùng sức kéo cánh tay ta qua, hơi khom người, hai mắt tràn ngập tình dục, cực kỳ nghiêm nghị hỏi thăm: "Phủ Sở Vương thúc tạm thời bất kể, nếu như trẫm giữ một mạng của Dực Phong, cấm túc hắn cả đời, trên dưới Tín vương phủ không liên quan đều được đặc xá, vậy nàng có chịu một lòng ở lại cạnh trẫm hay không?" Thì ra hắn vẫn biết ta có cách nghĩ khác. Nhìn thấy hắn hơi khẩn cầu hỏi thăm, ta rất là khiếp sợ và mê hoặc. Hắn là người có tâm kế lòng dạ tuyệt tình, dễ dàng tha thứ mọi cách với ta, mấy lần thối lui, đây rốt cuộc là cái gì?

Mặc kệ nó, hôm nay chỉ để ý chuyện trước mắt, đâu để ý gió tuyết ngày mai. Thấy tình dục còn tồn tại trong đôi mắt kia, ta quyến rũ cười một tiếng, nâng ngón trỏ phải lên chậm rãi nhẹ nhàng lướt trên môi, nhấc mủi chân, thở ra hơi thở thơm như hoa lan, trong thanh âm tràn đầy đẹp đẽ: "Bệ hạ, có muốn dẫn nô tì thăm long sàng của ngài một lát hay không?" Cặp mắt kia càng ngày càng đen, thanh âm khàn khàn lại hấp dẫn: "Muốn! ~" dứt lời liền ôm lấy ta.

Trong lúc bất chợt, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa không thức thời vụ, ta cười khẽ, nam nhân chưa thỏa mãn dục vọng không nhịn được hỏi: "Người nào? Chuyện gì?" Thanh âm lắp bắp của Chu Tam vang lên ngoài cửa: "Bệ hạ, Binh Bộ Thượng Thư và Hoàng thần tướng đều ở Thư phòng chờ đợi!" Nam nhân chần chờ trong nháy mắt, thấy thế ta lập tức thức thời chuẩn bị nhảy xuống. Tay nam nhân căng thẳng, phân phó với bên ngoài: "Thiên hạ thái bình, bảo bọn họ nên làm gì thì làm đi" dừng một chút, tiếp tục quát: "Ngươi làm tổng quản bao nhiêu năm rồi, còn không biết phải làm sao?" Chu Tam lập tức đáp: "Nô tài biết rồi, nô tài cáo lui." Hắn hài lòng cười một tiếng, cúi đầu nhẹ nhàng cắn tay nhỏ bé đang làm loạn ở khóe môi hắn của ta, lại mút hôn lưỡi, mặt đỏ lên ta, không dễ chơi đùa, nghiêng đầu nhìn một cái, long sàng vàng sáng đã gần trong gang tấc, bị nam nhân đặt nhè nhẹ ở trên giường, ta đang muốn trở mình né ra, nam nhân đã níu lại cánh tay ta, dùng giọng nói từ tính cực thấp tựa sát tai ta dịu dàng hỏi: "Long sàng của trẫm chẳng những đẹp mắt, còn dùng rất tốt, vương phi có muốn thử một chút hay không?" Nam nhân này là một yêu nghiệt, nếu không ta làm sao bị trấn áp, không tự chủ được gật đầu nói được?

Hắn.... Hết sức dịu dàng, không, là hoàn toàn dịu dàng, nhất cử nhất động, đều làm cho ta chấn động vô cùng, cảm thụ thâm sâu hơn bất kỳ lần nào trước kia, ngâm ở trong đó thật sâu.

......

Đợi ta từ trong ý loạn tình mê phục hồi tinh thần lại, nam nhân đã mặc quần áo trong thật chỉnh tệ, đang cực kỳ dịu dàng thận trọng nhè nhẹ giúp ta lau sạch cả người, ta kinh hãi, chuẩn bị đoạt lấy khăn tự làm, hắn lại bắt được tay ta thả vào bên môi hôn nhẹ, cười nói: "Trẫm thích làm như vậy." Thấy ánh mắt khẳng định không cho hoài nghi này, ta cực thẹn, quay đầu sang chỗ khác không nhìn hắn.

Hắn hài lòng nhìn thành quả lao động của mình, hôn một cái lên trán ta, cười nói: "Trẫm cư nhiên rất có cảm giác thành tựu!" Ta không để ý tới hắn, tìm tòi xiêm y của ta chung quanh. Hắn cầm lên xiêm y của ta ở cuối giường cười thật dịu dàng với ta, thật nghĩ công phu mặt mo của ta thâm hậu sao? Ta lắc đầu, lại kéo chăn gấm lên che kín thân thể, vừa đứng dậy muốn đoạt đồ, đôi tròng mắt đen kia lại tựa như hết sức vui vẻ: "Trẫm không ngại đợi lát nữa lau giúp tiểu Linh Tuyết lần nữa!"

Được rồi, ngươi thắng, ta nhắm mắt lại không nhúc nhích. Hắn cười sang sảng, cúi người hôn một cái nữa: "Trẫm giúp ngươi mặc quần áo, có khổ sở như vậy không?" Ta không muốn nhìn thấy khuôn mặt tươi cười đắc ý của ngươi có được hay không? Bất đắc dĩ mở mắt, thấy hắn vụng về mặc từng món đồ cho ta dưới sự chỉ dẫn của ta. Ta nhất quyết không tha, khiêu khích: "Oh, nô tì cho là bệ hạ cởi y phục nữ nhân rất quen thuộc, mặc quần áo nhất định là hết sức lành nghề, vậy mà...."

Hắn không bắt chuyện với ta, chỉ hôn một cái để trừng phạt, lại hào hứng bừng bừng cố gắng phấn đấu với những xiêm áo nhiều hạn chế này của ta. Nhìn hắn ra sức diễn xuất, ta cũng không biết nói gì, chỉ đưa mắt nhìn nhất cử nhất động của hắn.

Rốt cuộc, từng cái xiêm áo được hắn mặc lên người ta, hắn hài lòng cười: "Trẫm giống như sáng lập một vương quốc mới." Ta bị cảm giác vui mừng tràn đầy trong lòng, thốt ra: "Về sau không cho phép giúp nữ nhân khác mặc quần áo." Hắn sửng sốt, ngay sau đó cười: "Đó là tự nhiên, mặc quần áo giúp nữ nhân, còn mệt mỏi hơn xem tấu chương cả ngày nhiều, trẫm cũng không muốn tìm mệt mỏi." Nhìn sắc mặt ta không tốt, lập tức bổ sung: "Nhưng giúp Linh Tuyết mặc quần áo, trẫm tâm cam tình nguyện."

Vùi trong lồng ngực ấm áp không muốn động, nhưng sợ rằng Lục Ngạc đang gấp đến độ muốn khóc tại bên ngoài, lúc tới ta cắn răng nghiến lợi, ra cửa lại....

Nhìn ta lại bắt đầu mất hồn, hắn cũng không nhắc nhở, chỉ nhẹ nhàng dắt tay của ta, đợi ta hồi hồn, đã nắm tay đi ra cửa với hắn, thấy Chu Tam, Lục Ngạc cùng mấy cung nhân thân cận cúi đầu, vẫn không che giấu được vẻ mặt mập mờ, người khác không nói, Chu Tam là Võ Lâm Cao Thủ, nhĩ lực tất nhiên không thể so với người bình thường, những người khác có lẽ chỉ phỏng đoán ta tiến vào hơn nửa ngày để làm gì, nhưng chắc tổng quản Chu Tam tiểu thụ đã nghe được rõ ràng, ta thẹn quá thành giận, ta chuẩn bị mạnh mẽ tránh thoát cái tay nắm chặt kia, nhưng hắn lại là cầm thật chặt, mỉm cười nhìn.

Ta đỏ mặt ngồi lên kiệu cung với Lục Ngạc, trở về đảo Như Ý ở phủ Tín vương.


Lục Ngạc thật là một bé ngoan, bình thường thích nhất nhiều chuyện về người khác, lại không bình luận nửa câu về chủ tử như ta, giống như ta giết người đều là đúng, thiên kinh địa nghĩa.

Một đêm không lời.

Đến ngày thứ hai, gió êm sóng lặng.

Ngày thứ ba, lại gió êm sóng lặng.

Ngày thứ tư, từ trong cung truyền đến tin tức, Sở vương gia thừa dịp đêm giao thừa, dưới sự hiệp trợ của Hộ Bộ Thị Lang Lưu Dương (tấn thăng từ Hộ Bộ tham sự vào năm Gia Tĩnh thứ ba), thừa dịp Tướng quân đại thần các lộ đều tề tụ trong cung, cổ động phạm thượng làm loạn, sau lại dính dấp Tín thân vương gia ra trận, Tín thân vương gia thâm minh đại nghĩa, cuối cùng hiệp trợ hoàng thượng bắt hết các lộ quân phản loạn. Giờ phút này Tín thân vương gia chịu trọng thương, ở lại trong cung tĩnh dưỡng.

Chuyện này hiện đã tra rõ chân tướng, đặc biệt tịch thu tài sản giết cả nhà Sở vương gia và Lưu Dương, người làm nam đày đi biên cương sung quân, tất cả nữ bộc sung quan tỳ.

Mặc dù Tín thân vương và Lưu Dương là người thân, nhưng lạc đường biết quay lại, đặc biệt thứ cho tội khác, cách chức Phụ Ân Tướng quân, bỏ tước Thân Vương, nhưng vẫn giữ tước Quận Vương, thừa kế vĩnh viễn. Trắc phi Lưu thị, cho phép đến Hoàng Quốc tự xuất gia làm ni, trọn đời không đạp hồng trần, người khác trong phủ đều được tha.

Thì ra hắn thật làm được, chuyện cuối cùng được xử trí như thế, rốt cuộc thương nghị với các đại thần dưới trướng hắn như thế nào, chuyện này có thể làm được như vậy, ta cũng không biết là nên vui nên lo.

Tấm biển "Phủ Tín thân vương" như rồng bay phượng múa, sau hai năm nhiệt nhiệt nháo nháo, rốt cuộc lặng yên không tiếng động đổi lại "Phủ Tín Quận Vương". Các đại thần biết gốc biết rễ đều không đặt chân vào vương phủ nửa bước, quan viên chức vị thấp cũng thỉnh thoảng nghe được chút tiếng gió, nhưng không ân cần lui tới như thường ngày, nhất thời trước cửa có thể giăng lưới bắt chim.

Những người trong phủ cũng được thả về, nhưng không biết sao xác thực thiếu rất nhiều người, cả người trên đảo, từ mười hai người lúc trước, trừ đi hai người ta đã gả, mà chỉ còn ba người trở lại, rõ ràng đều là lão thần tử nhiều năm của bà bà Tín thái phi, ta cảm thấy kỳ quái, xoay người hỏi Gia Tĩnh đế, hắn trào phúng cười một tiếng: "Không phải mỗi người ăn cơm Tín vương phủ, đều hướng về Tín vương phủ. Về sau nàng là đương gia, trẫm giúp nàng dọn dẹp, lần này sạch bóng, không còn người dư thừa rồi." Ta hoảng hốt, thì ra còn có thật nhiều gián điệp hoặc gián điệp tạm thời, tra cái gì chứ? Tra Tín thân vương hôm nay làm việc ở đâu, buổi tối ngủ ở đâu, mỗi ngày đi tiểu đêm mấy lần? Cực lạnh! ~

......

Tín thân vương phạm thượng làm loạn, bởi vì chánh phi và hoàng thượng có dây dưa, được hồ ly tinh vương phi gió thoảng bên gối, cả phủ bình an sống tạm, là xì căng đan lớn thế kỷ của hào môn đang được truyền đi khắp kinh thành hiện nay, người người nói chuyện say sưa, trong lúc nhất thời, thanh danh của quý phụ phong lưu Tín thân vương phi (không, Tín Quận Vương phi) trong Kinh Thành - Trương thị Linh Tuyết lên cao lần nữa.

Gian phu trong truyền thuyết trước kia, thì ra không phải đại phò mã, mà là Hoàng Đế Gia Tĩnh, tất cả mọi người tính sai người, đại phò mã chịu tội sai, khó trách lúc ấy trưởng công chúa qua Tín vương phủ tìm phiền toái thì tơi tả mà về. —— dân chúng Kinh Thành nói như vậy.

Tín Quận Vương phi này xinh đẹp khác thường, sắc đẹp họa nước, lúc ấy gả vào Tín vương phủ, lại còn hơn cả kinh thành đệ nhất mỹ nhân - trắc phi Lưu Ngưng Hương. Trong lúc nhất thời, mọi người bỏ ngàn lượng hoàng kim chỉ vì cầu được ảnh ngọc tả thật của Tín Quận Vương phi.

......

Kể từ khi Tín vương phủ được giải trừ cấm lệnh, ta liền bảo Lục Ngạc dẫn ám vệ cùng lên phố dò thăm tin tức trên phố. Dù sao, ta vẫn rất quan tâm hình tượng bên ngoài của mình. Trở lên chính là tin tức Lục Ngạc mang về rồi chỉnh lý ra. Ta rất kỳ quái, tại sao cả Hoàng thất, cư nhiên không ai ra mặt ngăn cản, đây rốt cuộc là tại sao?

Sau lại...... Ta cuối cùng coi là biết là tại sao.

Ngày thứ mười cũng chính là ngày mười lăm tháng giêng, Tín Quận Vương trở về phủ, Tín Quận Vương phủ giới nghiêm lần nữa. Ta được đến tin tức, do dự hồi lâu, rốt cuộc quyết định ra đảo đến thăm hắn. Coi chừng chánh viện mày, chính là thống lĩnh Chu Bột mà ta quen thuộc, Gia Tĩnh không hề buông lỏng cảnh giác đối với hắn. Chu Thống lĩnh thấy ta muốn vào thăm Dực Phong, trong nháy mắt hơi chần chờ, nhưng rất nhanh liền khom người cho ta vào.

Ta gặp được hắn thì nước mắt cơ hồ tràn mi ra, không liên quan tình cảm, có lẽ ở giữa ta và hắn chưa bao giờ có tình cảm, bất kể như thế nào, giờ phút này còn lại, chỉ toàn là thương tiếc. Hắn đang nằm ở trên giường nghỉ ngơi, bình thường là một người thần thái phấn khởi, hôm nay lại giống như ông cụ non, chòm râu không cạo, tóc xơ xác. Người mới vừa tròn 20, lại nhìn như sớm qua tuổi lập gia đình. Oanh nhi đang phục vụ hắn uống nước, thấy ta vào, nàng khéo léo đặt ly trà xuống, cúi cúi người với ta, cúi đầu đóng cửa lại đi ra ngoài.

Từ khi ta vào cửa hắn liền một mực yên lặng quan sát ta, lúc này thấy bên trong phòng không có ai, cười một tiếng với ta rồi nói: "Nàng đã đến rồi, lại đây ngồi đi." Ta thuận theo ngồi vào mép giường, suy nghĩ rất nhiều lời nhưng lại không nói ra miệng, trầm mặc một hồi lâu rốt cuộc từ từ mở miệng: "Ngươi...."

"Nàng...." Hắn đồng thời lên tiếng. Thấy thế, hắn cười càng thê lương: "Ta muốn nói.... Nàng có khỏe không?"


Ta gật đầu không nói.

"Hắn.... Đối đãi nàng có tốt không?"

Ta do dự một lát, vẫn gật đầu một cái.

Hắn cười khổ, xoay đầu vào bên trong: "Ai, việc này không trách người được, hắn nói đúng, đích xác là ta tặng nàng cho hắn. Nếu như ban đầu ta cũng rộng mở cánh cửa lòng đối đãi nàng, nàng cũng sẽ không ở chung với hắn." Nước mắt của ta rốt cuộc không nhịn được rớt xuống. Nhìn tinh thần hắn uể oải, ta không khỏi hỏi: "Ngươi rốt cuộc làm sao rồi?"

Hắn thấy vẻ mặt buồn bã của ta, ngẩn người, vươn tay ra chuẩn bị giúp ta lau nước mắt trên mặt, ta lại cứng đờ, hắn phát hiện, lúng túng thả tay xuống, cố cười nói: "Không sao cả, chỉ là công phu bị phế, tứ chi vô lực mà thôi."

Hoá ra là như vậy, có lẽ hắn đã không thể mạnh như rồng hổ nhảy loạn.

"Nàng còn giận ta lợi dụng nàng không?" Hắn nhỏ giọng cẩn thận hỏi thăm.

Ta lắc đầu một cái. Việc đã đến nước này, chưa nói tới người nào lợi dụng người nào. Nếu như ban đầu hắn thật toàn tâm toàn ý đối đãi ta, ta sẽ không gặp Gia Tĩnh đế sao? A, thật châm chọc, không phải sớm đã gặp sao, ban đầu gặp gỡ bên hồ Vị Danh, ma chướng đã sinh ra, nếu như sau đó Dực Phong thật có thể đối đãi ta thật lòng, ta cũng không biết sẽ thế nào? Cuộc đời ta hận nhất uất ức mình, một chút xíu cũng không cam tâm, nếu như nhìn trúng người hoặc vật, ta sẽ chết sống muốn trả lại, thật là oan nghiệt.

"Nàng có xem thường ta không?" Hắn không chết tâm hỏi nữa.

Ta cười, cầm tay của hắn: "Được làm vua thua làm giặc, ta có lập trường gì xem thường ai?" Hắn cười, vẫn rực rỡ như trước, giống như mới gặp gỡ.

Lại trầm tịch hồi lâu, hắn lên tiếng lần nữa, "Chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu hay không?" Hắn buồn bã hỏi.

Ta sửng sốt, lại tuyệt vọng lắc đầu một cái, nhìn vẻ mặt cô đơn của hắn, ta lắc đầu cười khổ: "Tin tưởng ta, Dực Phong, đây là tổn thất của ta."

Hắn mỉm cười, "Vậy sao, vậy ta được vậy là nhờ ai?"

Ta nhất thời cứng họng, không thể trả lời, kinh ngạc nhìn hắn.

Qua hồi lâu, hắn thản nhiên nói: "Ngươi biết bên ngoài đang lưu truyền cái gì không? A, mỗi ngày đều có người ở bên ngoài ‘ nhỏ giọng ’ nói chuyện bên cạnh, đúng lúc ta mới vừa nghe thấy. Tất cả mọi người nói Tín vương Dực Phong ta dựa vào nữ nhân sống tạm."

Ta vội vàng trấn an hắn: "Còn sống là tốt rồi, là hắn niệm tình huynh đệ của hai người, không liên quan chuyện của nữ nhân."

Hắn thở dài nói: "Còn sống. Cho tới bây giờ ta mới hiểu được, còn sống thật không dễ dàng, phải cần rất nhiều dũng khí chống đỡ." Thấy ánh mắt phòng bị cảnh giác của ta, hắn cười: "Nàng yên tâm. Nàng vẫn sẽ đối xử với Hàm nhi như trước chứ?"

Ta ngồi nghiêm chỉnh, lời thề son sắt: "Đó là đương nhiên, sáng mai dẫn Hàm nhi tới thăm ngươi." Hắn hài lòng cười.

Lại ngồi hồi lâu, thấy hắn đã mỏi mệt, ta liền giúp hắn dịch chăn, nhẹ nhàng lui ra ngoài, đi tới cửa, cứ tưởng đã ngủ nhưng hắn lại vô cùng nhỏ giọng khuyên nhủ: "Hắn luôn vô tình vô nghĩa với người khác, chỉ có đối đãi nàng giống như trân bảo, nàng phải tiếc phúc."

Ta khiếp sợ, có tài đức gì, ta biết hai nam nhân tính kế lẫn nhau, đến cuối cùng đều có thể tha thứ tất cả hành động không hợp quy củ của ta, được thì vui, mất không buồn, người rút lui còn có thể mỉm cười đưa lên chúc phúc, có chuyện gì chứ?


Bọn họ chỉ là sinh không gặp thời thôi, ta chán nản tinh thần.

Ra khỏi viện, Chu Thống lĩnh tự mình hộ tống ta còn đang sầu não đến cửa đảo, Phi Hồng dẫn Hàm nhi tiến lên đón. Hàm nhi vừa thấy ta liền nhào tới, nũng nịu sẳng giọng: "Mẹ, người đi đâu thế, Hàm nhi vừa tỉnh lại, không trông thấy mẹ, cho là mẹ lại không muốn Hàm nhi nữa." Ta ôm lấy hắn, mè nheo mấy cái trên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại đó, cười nói: "Hàm nhi là bảo bối của mẹ, sao lại không cần Hàm nhi được?" Nhớ tới trạng thái không được tốt của Dực Phong hôm nay, tâm tình xuống thấp, có lẽ cho Hàm nhi đi qua nhốn nháo, tâm tình sẽ tốt hơn rất nhiều, suy nghĩ một chút, phân phó Phi Hồng: "Ngươi dẫn tiểu thế tử tới đằng trước cho Vương Gia nhìn chút. Hiện tại Vương Gia đang nghỉ ngơi, ngươi ở đó chờ một chút, đợi Vương Gia tỉnh rồi vào." Nhìn dáng vẻ có mấy phần miễn cưỡng của Phi Hồng, ta giận trừng qua, nàng không còn dị nghị. Ta thở dài, lại xoay người gọi lại Chu Thống lĩnh đang muốn rời đi: "Có thể dẫn tiểu thế tử đi thăm Vương Gia không?" Cũng lấy ánh mắt khẩn thiết hỏi thăm, hắn cũng là người thức thời, khách khí cười cười: "Nương nương quá lo lắng, dĩ nhiên có thể, mời tiểu thế tử theo ty chức."

Ha, tình cảnh hôm nay của ta như vậy, người trước trước sau sau vẫn còn ngoan ngoãn, mở miệng một tiếng nương nương, không hề tự ti, cũng không mất tôn kính, bất kể tương lai như thế nào, tóm lại chắc là sẽ không gọi sai.

......

Này đêm, ta ngủ vô cùng không yên ổn, ác mộng liên tiếp, nơi xa rõ ràng truyền đến tiếng gõ canh hai. Hàm nhi và Lục Ngạc Phi Hồng đều ở trong Mẫu Đơn viên, lúc nửa đêm, trong Hương Tạ yên tĩnh đáng sợ, nhất thời không còn buồn ngủ, chỉ đành phải xuống giường tùy ý phủ thêm áo khoác lông chồn, dạo bước đi tới trước quầy rượu, tìm được rượu nho đỏ Tây Vực năm đó bà bà trân quý, tự rót tự uống. A, người thích uống mấy ly, tóm lại không phải người tốt, hai thân phận cũ mới của ta, đều yêu vật trong ly vô cùng, ta cười khổ, người à, phiền não thì hận không thể lập tức sống mơ mơ màng màng, xong hết mọi chuyện. Nửa tỉnh nửa say, giống như nhìn thấy có người đến gần, mới đầu ta cho là Gia Tĩnh đế, liền không quan tâm hắn, tiếp tục uống rượu, vậy mà, hắn đi đến hồi lâu cũng không nói chuyện, ta thấy kỳ quái, cố gắng mở ra mở to mắt nhìn, thì ra là Dực Phong. Ta cười, hắn bình thường rất ít lên đảo. Bây giờ đến, nhất định là có lời muốn nói với ta! Đợi ngồi vào chỗ của mình, ta lấy qua một cái ly khác rót đầy rượu đưa tới, hắn cười cười nhận lấy uống một hơi cạn sạch.

"Đây là rượu gì?" Hắn lắc lư cái ly hỏi. Ta cười: "Đây là rượu nho ban đầu bà bà lấy được từ chỗ tiên hoàng, từ Tây Vực tới, rất ít, ước chừng chỉ có vài bình, đều bị vơ vét đến đây."

"Mẹ thật là có thủ đoạn, thứ tốt như vậy, nói vậy tất cả mọi người trong cung đều không có khẩu phúc."

Ta nghĩ đến mục đích hắn tới, không khỏi hỏi ra tiếng. "Thân thể ngươi khá hơn rồi à? Trễ như thế còn tới làm gì?" Hắn cười cười: "Ta và nàng rốt cuộc là phu thê, cũng là nữ nhân duy nhất ta để mắt tới lại xem thường ra, phút cuối cùng tới thăm nàng một chút." "Phút cuối cùng? Có ý gì? Ngươi chuẩn bị lên trời xuống đất?" Ta giễu cợt, chuẩn bị rót đầy ly rượu trước mặt hắn, thì ra là làm phu thê đến thế này, mới có thể tâm bình khí hòa ngồi xuống uống rượu tán phiếm.

Hắn phất tay ý bảo không cần thêm rượu, buồn cười nói: "Nàng có thấy kỳ quái vì sao lời đồn về ta nàng và hắn kéo dài không ngớt trong kinh?" Ta đàng hoàng gật đầu: "Ngươi biết là vì cái gì không?"

"Bởi vì hắn không chấp nhận ta! Lại biết tính tình ta kiêu ngạo, nhất định không chịu nổi sống ở nhân gian, mà lại dưới sự che chở của nữ nhân, cho nên càn rỡ mặc cho tin đồn càng náo càng lớn, ta không lùi ra hắn tuyệt không dừng tay." Thở dài, đi tới trước mặt ta nhẹ nhàng đứng lại: "Bất kể như thế nào, tất cả hắn tính toán, luôn không muốn bạc đãi nàng, cứ như vậy, chính là định tốt sau này nàng sẽ được tốt hơn."

Ta hoảng hốt, chuyện đến nước này, vẫn chưa ai tính toán dừng tay, chẳng lẽ ở giữa huynh đệ, cần phải chơi một cuộc ngươi chết ta sống sao? Hắn thấy thần sắc ta không vui, cười: "Chỉ là, nói đi thì nói lại, nếu như hắn không như vậy, giữ lại ta sống, về sau có được cơ hội trả đũa hắn, ta vẫn sẽ không bỏ qua."

Thì ra là, đều không phải người thích nam thương nữ, chỉ có mình ta tin tưởng người khác ở lúc đầu luôn có lòng tốt. Ta nâng bình mãnh liệt rót, hắn thở dài, đoạt lấy bầu rượu của ta đặt ở trên quầy, dịu dàng khuyên nhủ: "Trước kia chưa từng đối đãi nàng thật tốt, tính ta xin lỗi nàng, ngoan, khuya lắm rồi, trở về phòng ngủ đi."

Ta không để ý tới hắn, tiếp tục một mình trầm tư, dần dần mệt mỏi, chỉ đành phải vô lực lười biếng nằm ở trên quầy. Hắn một mực dịu dàng nhìn chăm chú ta, giờ phút này cũng cười, không đợi ta gật đầu, mạnh mẽ ôm eo ta, ngăn cản ánh mắt muốn phản kháng của ta: "Đừng cự tuyệt ta, ta chỉ là muốn tiễn nàng trở về phòng." Ta thật thà mặc hắn ôm, giống như trở về sáng sớm lần đầu tiên bái kiến bà bà, hắn cũng dịu dàng như thế.

Trong lúc mơ màng ngủ, chỉ nghe hắn thì thầm: "Như vậy vừa đúng, ta hoa lệ lui ra, thành toàn các ngươi thôi, đời này của ta, chưa bao giờ từng suy nghĩ vì người khác, lúc này, coi như chỉ vì nàng....." Mơ hồ, hắn giúp ta cởi áo lông chồn xuống, êm ái đặt ta vào chăn, dịch tốt chăn, nhẹ nhàng đóng cửa rời đi. Trong lòng ta cảm thấy có chút không đúng, muốn gọi hắn lại, nhưng đánh không lại cảm giác say, dần dần cũng ngủ mất.

Đang ngủ hết sức ngon, đột nhiên bị người dùng sức đánh thức. Nỗ lực mở mắt nhìn, là Phi Hồng, Lục Ngạc, kỳ quái, trời còn chưa sáng đã kêu ta dậy làm gì? Phi Hồng cũng thôi, nhưng gương mặt nhỏ nhắn bình thường sóng nước chẳng xao của Lục Ngạc cũng có đầy vẻ luống cuống hốt hoảng, tim ta ‘ trèo lên ’ hạ xuống, giống như dự liệu được cái gì, quả nhiên, Lục Ngạc hết sức kinh sợ: "Chủ tử, Vương Gia mới vừa đi rồi." Ta trầm ngâm hồi lâu mới tiêu hóa được tin tức này, trước đây không lâu hắn còn uống rượu với ta mà.

Ta vội vàng hỏi: "Đi bao lâu rồi?" Phi Hồng giành miệng nói: "Yến di nương nói, lúc canh hai nàng thấy Vương Gia buồn ngủ mới đi đến nhà cầu, đợi rửa tay xong trở về thì.... đã nuốt vàng, chắc là Vương Gia sớm có tính toán."

Ta xụi lơ tại giường, thì ra là.... Vừa rồi hắn đến tạm biệt ta. Ta không để ý tới Phi Hồng Lục Ngạc kêu lên, một mình đi tới Tiểu Hoa sảnh, hai cái ly và một bình rượu rỗng, cũng yên lặng đặt ở đó. Nhất thời chỉ cảm thấy hơi sức tiêu hết, tỷ muội nàng theo sát ta, thấy một đống bừa bãi trước mắt, Phi Hồng chen miệng nói: "Lúc nãy chủ tử uống rượu với ai?" Lục Ngạc rất có cảm thán: "Còn có ai? Đương nhiên là bệ hạ, nếu không, có ai có thể tới từ cửa chính của đảo, cửa chính đóng chặt không có tiếng vang." Ta cầm lên cái ly rượu hắn vừa mới dùng, chuyện rõ ràng đã rất mơ hồ, lại không cảm thấy sợ, chỉ có vô hạn thê lương.

......

Năm ngoái là Tín thái phi, năm nay chính là Dực Phong, đại tang ở Tín vương phủ này không dứt rồi. Ta mỏi mệt ngủ thật sâu, trong phủ Tín thân vương không có trưởng bối, chỉ có một nữ nhân như ta chống đỡ, cho nên đều do Lễ bộ tới tổ chức. Nguyên nhân là Hoàng Đế Gia Tĩnh lại ra một đạo thánh chỉ: Tín Quận Vương lấy cái chết tỏ trong sạch, hội đủ trung nghĩa, tình cảm có đủ, đặc biệt thăng vào Thân Vương, ban hiệu Đoan Kính.

Người sáng suốt đều biết rõ, lúc này nhờ hồng phúc của hoàng thượng, vương phi lại thăng chức, vương phi như ta, cũng được ăn kheo, quả là có bản lĩnh, người xem hoa cả mắt. Gia Tĩnh cũng coi là có lòng, cả Tín thân vương phi cũng không cho ta làm, mà lại tạo ra thêm một Đoan Kính vương phi, như vậy, không có quan hệ gì với hồ ly Tín thái phi và vương gia phản bội - Dực Phong. Ta chính là Đoan Kính vương phi của một mình hắn.

Ha, cao thủ so chiêu, hư hư thật thật, cuối cùng một người phải tử vong mới kết thúc. Nếu không, cho dù hai bên tổn hại cũng muốn phân cao thấp, trả giá nhiều hơn nữa cũng không tiếc. Lúc này Dực Phong sức cùng lực kiệt, hắn thua hoàn toàn, biết rõ có lẽ còn có một phần vạn cơ hội Đông Sơn tái khởi, nhưng hắn không muốn chờ, buông tay đi, nói trắng ra là thành toàn ta, nhưng cẩn thận nhìn lên, giữa ta cùng với Gia Tĩnh, lại thêm một cái gông xiềng, ai thua ai thắng? Trời mới biết.

Đợi linh cữu của Đoan Kính Thân Vương Dực Phong đặt ở Hoàng Quốc tự, lúc này mẹ con hắn coi như là chân chính đoàn tụ trên ý nghĩa

Lúc này là chân chánh cự tuyệt sự dò hỏi của mọi người, bao gồm Thái hậu và trưởng công chúa. Chu Bột đã hồi cung báo cáo công tác, cả Tín vương phủ —— không, bây giờ là Đoan Kính vương phủ đều yên tĩnh, ở buổi chiều bọn hạ nhân cũng không hay đi lại. Có người nói, không chỉ một lần thấy Vương Gia một thân một mình đi bộ ở hậu viện vào nửa đêm, nói linh hồn hiện ra như thật, người nghe nơm nớp lo sợ. Trong lúc nhất thời vương phủ vào đêm không còn tiếng người. Mấy vị lão trắc thái phi, lão di nương và nhóm công tử đều dọn từ trong phủ ra ngoài, chọn đất tốt mưu tìm an lạc, ta cũng dời đến chỗ tốt, đều gửi quà tặng đến.

Cửa đảo cũng không cần khóa nữa, hơn nửa đêm ta thường không ngủ được, đi ra đảo đến phòng mấy di nương ngồi một lát. May mà ba vị di nương Oanh Nhi Yến Nhi Yên Chi, không một ai có thai, không có đứa bé cũng tốt, ta nhiều lần nghĩ, có đứa bé có ích lợi gì, làm người khổ sở nhiều, vui thích ít.... Không cần cũng được.


Ta khích lệ họ, có người thích hợp lại thực lòng đối đãi ngươi, thì xuất phủ cũng không sao, Dực Phong cũng không cần những nữ tử đáng thương này thủ tiết cho hắn.

Mỗi lần nói tới chuyện này, ba nàng đều không nói nữa, thôi, mỗi người có duyên số riêng, ta cũng không phải vạn năng, làm sao quản được các nàng cả đời? Huống chi nói nhiều, không chừng họ còn tưởng ta ghét họ, đến lúc đó càng thêm oán giận.

Gia Tĩnh đế có tới một lần, ta đóng cửa không gặp, hắn thở dài, cũng không ép ta, rốt cuộc chán nản rời đi. Có lẽ, còn chưa đến lúc. Cứ ở trên đảo, ta chỉ cảm thấy sống quá mức đè nén, lại nhớ lại trước kia Lục Ngạc từng nói: Trương gia chúng ta còn có nhà cũ ở Ứng Thiên phương nam, cũng chính là Nam Kinh, trước khi ta xuyên qua là người ở Trường Sa, cũng tính về quê nhà xem một chút. Lúc này nổi hứng, liền phân phó Phi Hồng, Lục Ngạc thu thập châu báu, chuẩn bị đồ đạc lên đường. Thanh Thanh cũng trở về đảo, ta thấy nàng ngoan hơn rất nhiều, liền làm chủ để cho nàng ở lại giữ đảo, lớn nhỏ cũng xem là tổng quản rồi.

Ra đảo hỏi mấy di nương, có người nguyện ý ra ngoài giải sầu với ta không, họ đều lắc đầu không đi. Ta chỉ phải phân phó Triệu tổng quản, mọi chuyện nghe mấy vị di nương, lại dẫn theo Triệu Hàm cùng với Phi Hồng, Lục Ngạc và bốn ám vệ, đi ra cửa.

Tới tới lui lui chuẩn bị cũng hết mấy ngày, lại sớm báo cho ám vệ chuẩn bị, tuy nói không có trực tiếp đi nói cho Gia Tĩnh đế, nhưng ám vệ tóm lại là người của hắn, nói vậy hắn cũng có nghe thấy rồi, nhưng hắn không có tới đảo, ta cũng không đi so đo, thôi, không gặp cũng được, tránh cho đến lúc đó không có đề tài.... Vậy mà, nhìn thấy hắn thật không rãnh để ý không hỏi đến ta, nói không tiếc nuối là giả. Đã quen mỗi ngày được che chở ấm áp, chợt tất cả đều không có, nhất thời làm người ta không tiếp thụ nổi.

Thì ra tất cả chỉ vừa bắt đầu sau khi có được tự do, khó trách thật nhiều nữ nhân căn bản không hướng về trời cao biển rộng, họ tình nguyện nằm ở trong sào huyệt quen thuộc ngày ngày oán trách.

Ba chiếc xe ngựa đinh đinh đương đương đi ra cửa thành, ở cửa thành cũng không có ai kiểm tra. Có chút mất mác nhìn xe ngựa chạy thẳng trên đường. Người trên đường dần dần nhiều hơn, tốp năm tốp ba kết đội nói chuyện với nhau. Đang kỳ quái, tại sao nơi này nhiều người như vậy? Chỉ nghe một tiếng ‘ kút ’, chiếc xe ngựa thứ nhất lại ngừng lại. Không bao lâu, nghe được ám vệ A+ phía trước báo: "Chủ tử, xin ngài đến phía trước." 

Ta hỏi: "Là ai?" Hắn mơ hồ suy đoán, a, còn có thể là ai? Không phải là Hoàng Đế lão gia sao? Nghe nói ám vệ Giáp Ất đều là thị vệ hàm nhị phẩm, còn là người làm việc trước mặt vua, vương công đại thần có thể được bọn họ cho sắc mặt tốt không nhiều, huống chi còn cung kính như vậy.

Gặp lại hắn, ta cũng nói không ra là cao hứng hay là tâm tình gì. Ai, nói ta dối trá cũng được, cao hứng vẫn chiếm nhiều hơn, hắn còn đang quan tâm ta mà?

Đợi ta xuống xe ngựa, may là ta thấy nhiều biết rộng, mới không bị tình hình trước mắt làm giật mình. Bốn phía đứng gần hai ngàn tên cấm quân thị vệ mặc áo choàng ngắn màu vàng. Trên con đường mà ta tới đây, được người dùng thảm lông cừu màu vàng lót đầy. Gia Tĩnh đế được Chu Tam theo cùng, đứng cô đơn ở trên một ngọn đồi nhỏ không xa. Ta chỉ cảm thấy hốc mắt ê ẩm, đi thẳng về phía hắn.

Hắn vẫn dùng ánh mắt khiển trách nhìn ta dần dần đến gần. Ta chỉ cúi đầu lắp bắp nghênh đón, đến trước mặt rồi đứng lại không nói. Hắn hung hăng dùng sức ôm ta vào trong lòng, ta nhăn nhó nói: "Có thật nhiều người nhìn!" Hắn thở dài nói: "Nữ nhân độc ác này, trẫm đối đãi nàng như vậy, nàng lại hồi báo trẫm thế này, tim của nàng làm bằng đá cứng sao?"

Khi dùng sức kháng cự một chuyện là lúc tiêu hao tinh lực nhất, gần như mệt mỏi chết. Ta chỉ muốn tránh hắn một thời gian, hít thở không khí bên ngoài một lúc, thời gian này hai huynh đệ hắn đã chơi đùa ta thương tích khắp người, có lẽ là lo sợ không đâu, nhưng ta mệt mỏi thật sự, cần nghỉ ngơi.

Hắn than: "Hôm nay nàng đi, trẫm còn dư lại cái gì chứ?" Đổ mồ hôi, hai huynh đệ cư nhiên giống nhau như đúc. "Chàng còn giang sơn của chàng" ta trêu chọc. "Nó vốn là của trẫm." Ngôn từ của hắn trở nên áp chế, cảm thấy ta cười thầm trong lòng hắn, suy nghĩ một chút không đúng, lại tiếp tục bổ sung: "Nàng cũng cuối cùng sẽ là của trẫm." "......" Hít sâu, có thể ngửi được mùi thơm ngát dễ ngửi trên người hắn, hắn không thích Long Tiên Hương, việc này ta thấy rất may mắn.

Hắn dừng một lát, rốt cuộc nói: "Trẫm cho nàng hai ngàn tên thị vệ này, nàng đi đến đâu cũng phải dẫn theo cho trẫm, không cho phép bỏ bọn họ tự mình lên đường, nếu không..... Chân trời góc biển trẫm cũng bắt nàng trở lại." Ta kinh ngạc: "Ta không có tiền cung bọn họ ăn cung bọn họ ở."

Hắn giật mình cười: "Nhóc mê tiền, yên tâm, trẫm đã nói, ‘ trên có lão, dưới có tiểu ’ của nàng trẫm đều nuôi giúp nàng, sẽ không nuốt lời." Dừng một lát: "Bốn ám vệ này, chắc nàng cũng không biết tên? Mỗi lần đều gọi ‘ ám vệ giả ’ ‘ ám vệ thật ’." Mặc dù ta bội phục trí nhớ tốt của hắn, nhưng rõ ràng là ám vệ Giáp ám vệ Ất có được hay không, dù thế nào đi nữa bọn hắn cũng chưa nói cho ta biết tên. Hắn cười: "Bọn họ chia ra gọi Trần Nhất, Trần Nhị, Trần Tam, Trần Tứ, nhớ không? Trẫm để Chu Bột lại cho ngươi, ngươi để Trần Tam và Trần Tứ lại cho trẫm." Là heo cũng nhớ ở có được hay không? Tên tiểu bạch như thế, ta nhún nhún vai, xem thường.

Hắn rốt cuộc buông ra ta, buồn cười nhìn ta: "Từ đâu học được dáng vẻ hoang dã này? Tốt lắm, còn nữa, trẫm nhớ nàng đã nói ‘ không cho phép quên nàng ’ nàng cũng nhớ cho trẫm ‘ không cho phép quên trẫm ’."

Đổ nhiều mồ hôi, muốn quên cũng không quên được, cả ngày có một bầy thị vệ đi theo. Hắn nhíu nhíu mày, âm thầm tháo Bàn Long ngọc bội trên người xuống, nghiêm túc đeo lên cho ta. Vừa đeo vừa giao phó: "Đây là tín vật của trẫm, nàng giữ nó muốn chơi thế nào đều được, nhưng không cho phép ném, không cho phép tặng người khác." Ta kêu to: "Vậy nếu bị người ta đánh cắp thì sao?"

Hắn cười hết sức vui vẻ: "Cả thiên hạ đều là của trẫm, ai dám trộm đồ của trẫm trên địa bàn của hoàng thượng, trẫm liền róc xương lóc thịt của người đó. Thị vệ cũng sẽ nghe nàng chỉ huy, nàng muốn như thế nào đều được, chọc giận nàng cứ giết cũng không sao, nhưng.... Không cho phép có tình với họ." Thấy ánh mắt mập mờ của họ, hừ, canh ta như gà mẹ vậy.

Hắn dắt tay của ta đi tới trước xe ngựa, đổ mồ hôi, mỗi người ở đây mặc dù đều rất có phong độ cùng nhau chuyển mắt sang nơi khác, ta cũng không tin bọn họ không nhìn thấy chút gì, hắn thật muốn truyền tin ra, muốn cho bọn họ một cảnh cáo: nữ nhân này là của Hoàng đế ta, không cho phép các ngươi tơ tưởng, cũng phải ngăn cản những người khác tơ tưởng về nàng.

Nhưng mà khiến ta cao hứng là, hắn rốt cuộc nói ra lời kết: "Nhớ, chơi hai ba tháng mệt mỏi hãy về nhà, đừng ở mãi bên ngoài, nghe được không?" Ta vui vẻ gật đầu. Cuộc sống tốt đẹp, ta tới đây.

Thấy vẻ mặt như thế của ta, hắn thở dài, nghiêm mặt nói: "Thấy tiểu sinh anh tuấn, không thể không chớp mắt, không thể nói chuyện với hắn, không cho tới ăn cơm.... Nhất là uống rượu."

"Có thể bỏ trốn với hắn không?" Ta nghẹn họng nhìn trân trối, cười hỏi.

Hắn mở to hai mắt, làm một vẻ mặt dữ tợn.

Ta cười lên xe đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui