Khi đồng học Chu Tam ‘ sùng bái ’ đưa mắt nhìn, ta và hắn chậm rãi đi vào nhã gian ‘ Trạng Nguyên các ’ ở lầu hai.
Nhất Phẩm cư tổng cộng xây dựng năm căn phòng trang nhã, chia ra làm: Nhân Đức, Tụ Hiền, Trạng Nguyên, Bảng nhãn, Thám Hoa. Người trong nước từ xưa đến nay có phẩm đức quá mức khiêm tốn, cho dù ngươi là tài tử tuyệt thế cuồng vọng không kềm chế được cỡ nào, ở dưới chân thiên tử, trước khi thi Hương chưa từng có ai dám xưng mình là Trạng Nguyên, Nhất Phẩm cư là nơi nhiều học sinh tụ tập, mấy cái nhã gian đã không đơn thuần là nhã gian rồi, cho nên người ở Nhất Phẩm cư đều muốn, Trạng Nguyên các lại thiếu người hỏi tới. Thật khiến ta có lời, đỉnh đạc ngồi xuống, làm anh tài cả sảnh đường kinh sợ, dần dà, Trạng Nguyên các thành phòng bao riêng của ‘ Linh công tử ’.
Đi vào trong, đứng lại trước cái bàn gần cửa sổ, ta nghiêng người chuẩn bị đón hắn vào ngồi, vậy mà hắn vẫn không nói lời nào hết sức đi theo sau ta, ta chợt quay người lại, mém ngã lên người của hắn, bị đụng đỏ mặt, hắn tự tay đỡ, mặt cười như muốn bị đánh: "Linh công tử thích ôm ấp yêu thương ở đây sao?"
Ta càng đỏ mặt hơn, há mồm cãi lại: "Ai biết ngươi không hơi không tiếng đứng sau lưng của ta?"
Chu Tam, Phi Hồng, Lục Ngạc ngây người như phỗng đứng ở một bên xem ta, họa là từ ở miệng mà ra, xem ta lắm mồm chưa này, đang định mở miệng sửa lại lời nói, hắn đã cầm quạt ép nhẹ môi ta, dịu dàng nói: "Không sao." Quạt nhọn xẹt qua môi của ta, rõ ràng chỉ có trong nháy mắt, ta lại cảm thấy lâu như một thế kỷ, hắn vịn nhẹ khuỷu tay ta, đỡ ta ngồi xuống, mình thì lửng thững đi tới đối diện ngồi xuống. Ta không cách nào tiêu hóa cử động vừa rồi của hắn, trời ạ, ở xã hội phong kiến nam tôn nữ ti, được một Đế Vương cổ đại rất lịch sự chăm sóc ngồi xuống, ta có phúc vậy sao?
Hắn không nói gì cười một tiếng, lộ ra hàm răng trắng noãn đẹp mắt. Quay đầu phân phó tiểu nhị mới vừa vào cửa: "Cho hai gia một bình trà xuân Long Tỉnh, vài món điểm tâm đặc sắc, cứ như vậy." Phất tay ra hiệu tiểu nhị lui ra, đảo mắt cười một tiếng với ta, dáng vẻ này, học thật mau nha, lần trước ra cửa còn giả bộ đại gia, gần như không hiểu, hiện tại đã hiểu được phân nửa.
Sau khi tiểu nhị ra cửa, Chu Tam Phi Hồng Lục Ngạc thối lui đến đứng kế khung cửa xa xa, hiện trường hơi trầm muộn, ta thuận miệng hỏi: "Vừa rồi ở trên lầu, huynh đài hàn huyên chuyện gì với các tài tử?" Lời mới ra miệng, liền thấy lỗ mãng. Vừa muốn thay đổi đề tài, hắn đã theo tiếng mà hỏi: "Ngồi chung với ta, khiến Linh công tử cảm thấy áp lực sao? Khẩn trương như vậy, nói chuyện cũng tỉ mỉ cẩn thận."
"Hắc hắc...." Ta chỉ phải cười khúc khích không nói.
"Vừa rồi ở dưới lầu các học sinh nói đến sự liên quan giữa ‘ thăng quan ’ và ‘ phát tài ’." Hắn lại giải thích cho ta ngoài dự đoán của mọi người, "Nói vậy Linh công tử ở đây cũng đã nghe được những lý luận giống vậy rồi, không biết công tử có cao kiến gì?"
A, thật lạ, nghe nói tháng trước phi tử đang được cưng chiều, muốn tham gia vào thượng thư phòng khuyên thánh mến tài, đã bị giáng chức vào lãnh cung không thể lật người, sáng nay lại lấy thời cuộc hỏi thăm ta, vậy là sao?
Đối phó trường hợp lúng túng, đáp lại tốt nhất là giả bộ không nghe thấy. Ta cười cười không trả lời, đảo mắt nhìn ngoài cửa sổ. Phố đối diện có một khách điếm, đã là cuối giờ Thân rồi, đang là giờ cao điểm, cửa có rất nhiều người quần áo khác nhau ra vào. Ta chỉ vào đối diện cười nói: "Cả khách điếm chính là xã hội thu nhỏ, phòng thượng đẳng, phòng nhị đẳng, phòng bình thường, thảm lớn và chăn đệm nằm dưới đất. Giá tiền bắt đầu cần phải cao chút, trả không nổi cũng không ai oán trách!"
Hắn bưng trà qua uống một hớp, kinh ngạc nhìn ta cười khẽ, "Linh công tử quả thật là người thông suốt, từ một khách điếm có thể nhìn ra cuộc sống, khiến người suy tư."
Ta cười cười: "Chẳng qua là từ góc độ khác nhau nhìn chúng sanh thôi, không đáng nhắc tới!"
Hắn sững sờ nói: "Từ góc độ khác nhau? Góc độ của ta chỉ có một." Uh, góc độ của ngươi, chính là góc độ của Hoàng đế, đối đãi chúng sinh, như con kiến loại sợ hãi cuộc sống có biến, quyền thế quan trọng nhất.
Mặc cho suy nghĩ bay xa, hắn cũng không nói chuyện, chỉ ngồi yên, trên đường đầu bên phải có hai bà cháu đi tới, mặc xiêm áo cũ nhưng được giặt sạch, đi qua cửa khách điếm, cháu trai kia bướng bỉnh, đi một chút lại nhảy nhảy, không cẩn thận đụng vào một người đọc sách quần áo hoa lệ đang muốn vào tiệm, bị lực quán tính bắn té ngược ra, ngã trên bậc thang, người đọc sách này cũng không quản tiểu tử kia, mặt căm hận vỗ vỗ vạt áo bị đụng, nghênh ngang vào tiệm. Hừ, người lạnh nhạt như thế, ngông cuồng đọc sách thánh hiền. Ta phân phó Phi Hồng đã thấy rõ nguyên do sự việc, đang tức giận một bên: "Đi hỏi thăm một chút vị đại gia đi học kia là hiền tài ở đâu!" Nàng tuân lệnh đi.
Cũng không quản các ánh mắt quan sát, chuyển nhìn ngoài cửa sổ, bà bà này im hơi lặng tiếng đỡ tiểu tôn tử dậy, khi tiểu nhị xem thường thì kéo tiểu tôn tử bị bể đầu chảy máu đến, nhẹ nhàng dùng ống tay áo lau vết máu trên trán.
Ta nặng nề dằn ly trà trong tay lên bàn.
Hắn nhẹ nhàng hỏi: "Tức giận?"
Ta gật đầu, thở dài nói: "Người nghèo muốn duy trì một chút tự ái không dễ dàng."
Thấy Phi Hồng cho lão bà bà kia một thỏi bạc, lão bà bà kia cố gắng từ chối, Phi Hồng không cách nào, chỉ đành phải lấy ra một bình nhỏ phấn hồng từ trong túi, đoán chừng là thuốc trị thương, cứng rắn nhét vào trong tay lão bà bà kia, bà bà này sốt ruột cháu yêu, cũng không từ chối nữa, chỉ gật đầu nói cảm tạ.
Phi Hồng đứng lên, đi tới khách điếm. Phi Hồng ăn mặc bất phàm được tiểu nhị khách khí ân cần đón vào trong tiệm, chưa qua một giây liền xoay người ra, ngẩng đầu cười đắc ý về phía ta.
Ta biết rõ nàng đã hỏi ra, đợi nàng lên tới lầu, không kịp chờ đợi liền hồi bẩm: "Hai vị chủ tử, người đọc sách đó là đệ nhất tài tử Mân Đông - Triệu Tuấn Kiệt, gia đình là đại hộ ở Mân Đông, ngày thường rất là tâm cao khí ngạo, ỷ tài phóng khoáng. Lúc này đang rất được ủng hộ."
"Hả? Đệ nhất tài tử? Thất kính thất kính, về sau nhất định là nhân tài trụ cột của quốc ta." Ta khách khí với người đang cầm quạt ngồi đối diện.
Hắn xem thường cầm quạt gõ nhẹ mặt bàn, "Ý của Linh công tử ta hiểu. Chúng ta vẫn nên uống trà, đừng mất hứng vì những người không liên quan."
Hai người đều không nói thêm gì nữa, nhìn trời âm u ngoài cửa sổ, bất giác khổ sở, lẳng lặng uống trà, giống như mùa xuân ở Luân Đôn, ngồi ở trong quán cà phê hưởng thụ thời gian trà chiều yên tĩnh.
Vậy mà bản thân rốt cuộc không thích hợp giả bộ cao thâm, ý định vừa động, hỏi nam nhân ngồi đối diện một chút: "Kinh Thành rất nhỏ sao?"
Hắn sửng sốt, ngay sau đó sáng tỏ cười một tiếng: "Gần đây Linh công tử rất nổi tiếng ở kinh thành, bản thân đã là tiên, lại dẫn hai nha hoàn song sinh tuyệt sắc, ngay cả ta cũng đoán được, nói vậy người có lòng hơn phân nửa đều biết."
Ta vỗ trán một cái: "Trời ạ, ta còn tưởng rằng thần không biết quỷ không hay" thấy Phi Hồng đứng một bên mỉm cười, ta kéo tay của nàng, "Chỉ trách Phi Hồng tỷ tỷ của chúng ta quá xinh đẹp, thật là chiêu hoa dụ bướm....." Phi Hồng lại đỏ ửng mặt, giận cười nói: "Chủ tử lại chê cười người ta, chủ tử ngài mới là hoa!" Hoàng đế cười nhận lấy câu chuyện: "Vậy trong này ai là bươm buớm đây?"
Phi Hồng bị lời nói hù dọa, đang muốn quỳ xuống tạ tội, ta thuận thế đứng lên, ngăn cản cử động của nàng, cười nói: "Hôm nay có thể uống trà chung với huynh đài, thực là chuyện may mắn trong cuộc sống của Linh nhi, thời gian không còn sớm, Linh nhi muốn xin được cáo lui trước."
Hắn cười cười: "Không ngồi thêm chút sao?"
"Không, huynh đài một ngày kiếm tỷ bạc, nói vậy cũng có chuyện quan trọng trong người. Khác, Linh nhi vẫn có một câu muốn khuyên nhủ huynh đài, huynh đài là người xuất chúng, tôn quý phi phàm, mới thật là tiên. Nói vậy sau khi ra cửa, những người có lòng hơn phân nửa cũng đã biết, vì miễn đi những phiền toái có hay không đều được, lần tới nên cải trang xuất hành thì thỏa đáng hơn."
Chu Tam bên cạnh hết sức đồng ý liên tục gật đầu. Tròng mắt hắn mỉm cười, dịu dàng hỏi: "Ngươi quan tâm ta?"
Mặt ta đỏ lên, vái một cái: "Tiểu đệ là vì thiên hạ chúng sanh, nên quan tâm huynh đài thôi. Tiểu đệ nói đến thế thôi, xin cáo từ, sau này còn gặp lại." Nụ cười của hắn càng đậm: "Sau này còn gặp lại." Mang theo hai người Hồng, Lục đứng dậy chuẩn bị ra cửa, lại một phen nghi thức xã giao, mới bước đi thong thả ra cửa.
Chỉ nghe sau lưng truyền đến thanh âm nói: "Trẫm không ngại mình là bươm buớm."
Thanh âm rất nhỏ, người khác căn bản không biết hắn đang nói gì, nhưng những lời này, rõ ràng chui vào trong lỗ tai ta, tứ chi bách hài đều ấm áp.
Ta chấn động, không tự kìm hãm được quay đầu nhìn lại, lâm vào một đôi mắt đen nhánh trầm tĩnh, cặp mắt kia luôn thâm trầm, xa lánh, kiêu ngạo, trong con ngươi cô tịch, không có chán ghét, không có đề phòng, không có hoài nghi, vẻ mặt rất chân thành, khiến ta chỉ cảm thấy rung động vô hạn, cùng với mê ly.
Ta hoảng hốt cướp đường ra, không để ý tới tiếng chào hỏi của các tài tử lầu dưới, lên thẳng xe ngựa trở lại đảo Như Ý từ cửa sau của vương phủ.
Tín thái phi một thân một mình ngồi ở trên ban công uống rượu, lòng ta không yên, lên tiếng chào hỏi, rồi vội vã vào phòng, ngơ ngác ngồi một canh giờ, sắc trời đã hoàn toàn tối xuống cũng không biết. Cho đến khi Tín thái phi bưng đèn cầy đẩy cửa vào, gian phòng lập tức sáng lên.
Nàng đi tới trước mặt, đè tay của ta, thắp sáng rồi ngồi xuống ghế, dịu dàng nói: "Có chuyện gì muốn nói với ta không?"
Ta vội vàng bắt lấy tay của nàng, ngàn vạn ngôn ngữ, không biết nói từ đâu.
Nàng cười, "Hôm nay lúc ngươi trở lại, chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn nửa vui nửa lo, thế nào, gặp phải hắn?"
"Người nào?" Ta như bị đạp cái đuôi mèo, nhảy dựng lên hỏi.
"Còn có ai, đương nhiên là người đạp mây năm màu mà đến." Nàng buồn cười nói.
Mặt ta đỏ lên, đây không phải là không đánh đã khai đến sao, suy nghĩ một chút, hỏi "Lần đầu tiên ngươi gặp tiên đế gia, là tình hình như thế nào?"
"Lúc đó hắn dùng một loại ánh mắt rất kỳ quái, giống như tri kỷ nhìn chằm chằm ta, một nháy mắt kia, ta biết rõ ta xong rồi." Nàng mỉm cười lâm vào trí nhớ.
"Ngươi hối hận sao? Bất kể danh phận ở chung với hắn như vậy."
"Yêu, chính là không hỏi có đáng giá hay không."
Ta cười, "Thì ra là bà bà xuyên qua tiên phong của ta cũng là độc giả của Trương Ái Linh."
"Nhưng đã nhiều năm rồi, ta lúc nào cũng nhớ lại tình hình ban đầu, biết hắn không phải không yêu ta, chỉ là người ở trên, luôn có sự khó xử của hắn, nhưng mà ta lại lại không nhịn được hận hắn, không hận hắn, ta liền không có mục tiêu sống sót."
A, người ở trên, luôn có sự khó xử của hắn.
Ta như có điều suy nghĩ nghĩ, Tín thái phi từ trong hồi ức tỉnh lại chê cười, nói: "Khiến ngươi chế giễu, ta là người từng trải, nói thật, thật ra thì con người, tìm ai đều tốt, chính là không cần tìm tới ở trên, chỗ cao không thắng lạnh...."
"Ai, thời điểm duyên phận đến, không cho phép ngươi không tìm...." Ta bùi ngùi than.
Nàng sửng sốt, thanh âm lạnh mấy phần: "Ngươi xem trọng Gia Tĩnh hay là Gia Tĩnh coi trọng ngươi?"
Ta ngừng cười: "Ngươi không đồng ý?"
"Hắn làm soa nhanh chóng thích ngươi như thế? Ta nhìn hắn lớn lên, hắn còn tuyệt tình hơn lão tử của hắn, khối băng ngàn năm, không phải người dễ dàng động tình?" Thanh âm nàng lành lạnh, nhẹ mà đạm, lại mang theo chút uy nghiêm.
Đúng vậy, mặc dù ta và hắn không có nhiều giao tình lắm, nhưng nhìn hắn bình thường xử lý quốc sự, đối đãi huynh đệ lại kiên quyết và quyết tuyệt, nào có nửa phần buông lỏng khi đi chung với ta? Khi hắn ở chung với ta, rốt cuộc là diện mạo thật của hắn hay là giả vờ thân thiết hiền hòa?
"Ta, ta không biết." Ta lắp bắp đáp.
Nàng thở dài: "Có hi vọng tự nhiên là tốt, nhưng thường thì chuyện đều không hợp tâm nguyện! Người trong hoàng gia, đều quen thói ít tình ít nghĩa."
Một khắc đó, ta bỗng nhiên thanh tỉnh, tất cả tất cả, chợt hiểu ra từ đầu chí cuối! Lời nói nhẹ nhàng nhất thời liền khiến ta không có chừng mực, ai biết hắn có lòng hay vô ý? Đối với hắn mà nói, ta có lẽ là mới lạ, lâu rồi thì sẽ gặp cảm thấy không thú vị, hắn vẫn có lẽ thong dong trở về làm thánh quân thiên cổ của hắn, mà ta.... Ta vạn kiếp bất phục.
"Ta biết rõ nên làm gì bây giờ, cám ơn ngươi!" Ta cầm tay của nàng thật chặt.
Nàng mỉm cười mang theo chút ý lạnh: "Linh Tuyết, nói cho ngươi biết, làm người, cần nhất là yêu mình, vô luận người phương nào cũng phải xếp hạng thứ hai."
Ta cười khổ nói: "Bệnh cấp tính gặp người chết, chết còn chưa tính, nhưng thất tình lại không chết, sống sờ sờ chịu đau khổ, mà lại không miễn dịch, thống khổ một lần lại một lần, cứ thế không dứt, bản tính của con người lại tiện, cư nhiên khát vọng tình yêu tới nữa, thật là!"
Nàng kinh hãi: "Ngươi nhìn thấu?"
Bất đắc dĩ cười cười, ta nói: "Nói dễ hơn làm. Đây là Diệc Thư[1] nói."
"Đừng sợ, ngươi đã nói thất tình dù sao cũng sẽ không chết, chúng ta còn có cơ hội thua keo này bày keo khác." Nàng khuyên lơn.
Ta không nói gì nắm chặt tay của nàng.
Nàng yên lòng, "Đi, mẹ chồng nàng dâu ta cùng đi ăn, mọi sự ăn cơm lớn, ăn no thì ngủ ngon, mơ một giấc mộng, chuyện gì cũng trôi mất."
......
Có nửa tháng ta không hề đến Nhất Phẩm cư, thành nhật đều ở nhà ngắm hoa hái cỏ, lúc này mới phát giác, hơn nửa năm qua ta đều bận việc... Du ngoạn, tiểu Triệu Hàm đã lớn lên rất nhiều.
Tín thái phi mặc thường phục mang dép ngồi ở phía trước sân phơi, ta đi tới ngồi xuống, theo ánh mắt của nàng thấy Phi Hồng và tiểu Triệu Hàm chơi đùa ở trên hành lang.
Hắn lại lớn thêm một tuổi, đứa bé ba tuổi, bởi vì gia đình bất hòa, trưởng thành sớm quá mức, được chúng ta nỗ lực dạy dỗ, vẫn khéo léo không như người bạn nhỏ cùng lứa.
Tín thái phi nhìn hắn chán nản cười nói: "Nhìn đứa bé này, thật mau lớn, đảo mắt đã cao rất nhiều. Nhìn hắn, muốn không cảm thán cũng không được, cảnh xuân tươi đẹp dễ già."
"Hắn vụng trộm lớn lên, lừa gạt chúng ta."
Tiểu Triệu Hàm thấy bọn ta đều mỉm cười đưa mắt nhìn hắn, cười chạy tới nhào vào trong lòng ta, làm nũng nói: "Mẫu phi không thương Hàm nhi sao? Về sau Hàm nhi bảo đảm ngoan ngoãn, mẫu phi thường xuyên chơi với Hàm nhi có được hay không?"
Ta lấy khăn qua lau mồ hôi trên đầu cho hắn, áy náy bảo đảm: "Trước đó vài ngày cử chỉ của mẫu phi điên rồ, cho nên đều quên Hàm nhi và bà nội Thái phi, sau này sẽ không."
Hắn vui vô cùng muốn Tín thái phi chứng thực: "Mẫu phi nói là sự thật sao?"
Tín thái phi cười: "Mẫu phi ngươi là con chim bay trên bầu trời, sớm muộn gì sẽ ở không quen lồng tre, nhưng bất kể như thế nào, nàng đều nhớ Hàm nhi ngoan của chúng ta."
Hắn vui mừng quá đỗi, lại cắm đầu ngã vào trong ngực Tín thái phi vụt tới vụt đi, miệng kêu la: "Vẫn là bà nội thái phi tốt nhất, cả ngày chơi đùa cùng với Hàm nhi."
"Đó là bởi vì cánh của bà nội Thái phi gãy rồi, bay không cao, cho nên chỉ có thể ở trong vườn chơi với Hàm nhi."
Lục Ngạc thấy Thái phi hơi cố hết sức ẵm tiểu Hàm nhi bướng bỉnh, liền kéo qua rũ đi hái hoa, hắn sôi nổi đi theo. Trước đó còn nhìn ta cầu được bảo đảm: "Mẫu phi bảo đảm Hàm nhi trở lại vẫn ngồi ở nơi này?"
Nhìn thấy ta gật đầu đáp ứng mới yên tâm vội vàng đi theo.
Tín thái phi nói: "Trong khi ngươi ở bên ngoài tiêu dao, Phong nhi cũng đến 1~2 lần, hỏi ngươi có muốn trở về chánh viện hay không." Kể từ khi ta chuyển lên đảo, Tín thái phi chỉ cho Phong nhi và Lưu thị mỗi tháng tới một lần, ta không muốn nhìn thấy bọn họ, cơ hồ mỗi lần đều tránh mặt, coi như rõ ràng ở trên đảo cũng nói không thoải mái.
"Ý của ngươi thế nào?" Ta hỏi nàng.
Nàng cười cười: "Ta sợ mình chính là bà bà thứ nhất ủng hộ con dâu vượt tường. Hoàng đế này mặc dù không phải phu quân, nhưng Phong nhi tuyệt đối cũng không là chồng tốt, ngươi nhịn hắn một lần, về sau muốn lật người lại càng không dễ dàng. Hắn, trong ngoài đều bị người ta nuông chiều thành thói quen."
Uh, bản tính hắn như thế, trong lòng hắn đều là nam quyền đệ nhất, bản thân lại cực kỳ tự cao tự đại, sao chứa được một tiểu nữ tử quậy thế giới vốn có của hắn đến long trời lở đất?
Khi nói chuyện, nghe nói Bích Vân tới bẩm báo: "Lưu trắc phi đến rồi!"
Chúng ta hai mặt nhìn nhau, nàng là người đại quý, vô sự không lên Tam Bảo điện, Tín thái phi cười một tiếng an ủi ta: "Không sao." Gật đầu bảo Bích Vân: "Mời nàng vào đi."
Lưu thị đến sân phơi, không nói hai lời quỳ xuống khóc sướt mướt nói: "Vừa rồi vương gia lại dẫn theo một cô nương kỹ viện về, nói là an trí ở trong sân, cũng chưa được mẫu phi và vương phi đồng ý, quá không nể mặt rồi."
Là không nể mặt ngươi đi, chúng ta cũng chưa có nói gì. Ta và Tín thái phi nhìn nhau cười một tiếng, Tín thái phi giương tay lên: "Đứng lên đi, cũng không phải là chuyện lớn gì, nhà luôn có cá tam thê tứ thiếp, ồn ào ầm ĩ chọc người cười, cứ ra trước đợi ta và tiểu vương phi. Ngươi xem, khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt sắc, khóc hư cũng không đẹp."
Lưu thị sửng sốt, không ngờ Tín thái phi có thể nói vậy, tức giận bất bình lắc lắc khuôn mặt nhỏ nhắn, lui xuống.
Thấy nàng đã ra Hương Tạ, ta vỗ tay đứng dậy: "Đi, bà bà, hai mẹ con ta đi xem náo nhiệt!"
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1]Diệc Thư: Diệc Thư từng đến nước Anh tu học, sau đó trở về nhậm chức ở bộ phận PR của một khách sạn, sau đó tiến vào nhậm chức ở bộ tin tức của chính phủ, đã từng làm biên kịch truyền hình. Sau đó chuyển thành tác giả chuyên nghiệp. Đã viết nhiều sách hay, được phái nữ ưa thích.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...