Nửa Đời Phù Hoa
Vì lời dặn trước khi lên triều của Tứ gia lên Phù Hoa có muốn làm gì đó phụ giúp bọn người Tiểu Thuận Tử cũng không được. Bọn họ vẫn hòa nhã cười nói, hỏi han quan tâm đến nàng nhưng tuyệt nhiên không để nàng làm gì hết. Phù Hoa rất buồn chán, không nói được, cũng không được làm gì hết bèn ngồi nghe Vân Cẩm kể chuyện vậy.
Hôm nay trời mùa đông có nắng nhẹ lên nàng cùng Vân Cẩm kê ghế ra ngoài sân ngồi dưới gốc cây lộc vừng. Nhìn cây lộc vừng to lớn đã chút bớt lá, thầm nghĩ mùa hoa năm sau không biết khi nó nở hoa sẽ đẹp thế nào nhỉ. Liệu có giống với cảnh đẹp trong kí ức của nàng không nhỉ. Chắc chắn sẽ đẹp hơn rồi. Cây lộc vừng này lâu năm lắm rồi. Chỉ tiếc rằng mùa hoa lộc vừng vừa rồi, mặc dù ở trong phủ nhưng nàng chưa đến Tứ nghi đường lên không thể thấy được vẻ đẹp của nó.
Hôm nay nàng ngồi dưới gốc cây này, ngắm một ít nắng sớm còn vương hơi lạnh. Bên cạnh là Vân Cẩm đang ngồi nói với nàng những truyện bát quái xảy ra trong phủ. Lúc sáng khi nàng biết đến Vân Cẩm qua lời của Tứ gia, cô nàng này đã đến gặp nàng và giới thiệu về mình. Vân Cẩm là nha hoàn đi theo Tứ gia từ lúc Hiếu Hiền Hoàng Hậu còn sống. Nàng năm nay hai mươi ba tuổi, lớn hơn Tứ gia ba tuổi. Nàng là con gái của bà vú Tứ gia lên từ lúc còn bé đã ở bên cạnh vui đùa và chăm sóc chàng. Cũng có thể coi cô nàng là thanh mai trúc mã của Tứ gia ấy chứ.
Vân Cẩm rất tuy lớn tuổi hơn nàng nhưng không có vẻ gì là trưởng thành hết, cô nàng điềm đạm đáng yêu lắm. Cô nàng đúng kiểu chị gái quốc dân luôn ấy chứ. Thế nên Tứ gia mới tôn trọng để cô nàng sống trong phủ, nhưng không phải với thân phận nha hoàn mà là chị em kết nghĩa với chàng.
Phù Hoa mặc dù không mở miệng nói chuyện được nhưng vẫn chăm chú lắng nghe những chuyện bát quái của cô nàng. Vân Cẩm kể chuyện nha hoàn nào ăn vụng bị bắt được rồi phạt như thế nào. Sau đó lại kể chuyện thị vệ nào đó tương tư cô nào đó ở trong phòng bếp nữa cơ. Sau đó còn kể một số chuyện xấu hổ ngày bé của Tứ gia nữa chứ. Phù Hoa không ngờ rằng ngày bé Tứ gia cũng có dáng vẻ nghịch ngợm hồn nhiên như vậy. Chàng cũng có thời kì trốn học đi chơi, bốc đồng cãi nhau với hoàng thượng để rồi bị phạt. Nàng muốn thấy dáng vẻ lúc đó của chàng quá chứ đâu như bây giờ mặt lạnh, trầm tính. Mà cũng không hẳn, nàng cũng từng thấy một số biểu cảm đáng yêu của chàng rồi.
Nghe cô nàng Vân Cẩm trò chuyện trên trời dưới đất mà nàng gật gù, cười cong cong khóe mắt. Lâu lâu còn gật gù đồng ý với quan điểm của nàng ấy nữa. Phải công nhận nàng với Vân Cẩm như tri kỉ với nhau từ bao giờ ấy chứ. Nói chuyện, quan điểm đều có điểm chung.
Bên cạnh đó, ở phía Dận Chân, hôm nay phụ hoàng cho tan triều sớm, cũng không có việc gì đặc biệt cần giải quyết lắm. Nên chàng lên xe ngựa chuẩn bị hồi phủ. Đi qua phố đông đúc,tấp nập người qua lại và hàng quán. Bình thường nàng sẽ không để ý những thứ này. Nhưng hôm nay mùi bánh quế hoa ở một hàng bán rong nào đó đã khiến chàng liên tưởng đến nàng ấy. Nàng ấy có vẻ thích ăn đồ ngọt mua chút bánh về cho nàng ấy ăn sau mỗi lần uống thuốc cũng tốt.
Thế là một sự kiện lần đầu tiên xảy ra trong đời của Dận Chân. Xếp hàng đợi mua bánh quế hoa cho người trong lòng. Khi mua được bánh xong, chàng lên xe ngựa tiếp tục về phủ. Trong lòng thì suy nghĩ xem dáng vẻ của nàng khi nhận được món quà này như thế nào. Càng nghĩ chàng càng mong chờ.
Về đến Tứ nghi đường, Dận Chân thấy bóng dáng người mình mong chờ nãy giờ đang ngồi cười đùa với Vân Cẩm ở trong sân. Mặc dù không lạnh lắm nhưng như thế vẫn rất dễ bị bệnh. Định yêu cầu nàng đi vào phòng, nhưng nhìn dáng vẻ, tươi cười rạng rỡ thế kia, chàng lại không nỡ phá hỏng nó. Chàng tiến đến gần rồi mà hai con người đó còn chưa phát hiện ra.
Phù Hoa đang ngồi vừa nghe Vân Cẩm kể chuyện vừa cười lên không để ý xung quanh lắm. Với lại tầm này chưa phải giờ Tứ gia về phủ nên nàng thoải mái không kiêng kị gì trước mặt Vân Cẩm hết. Nhưng tự nhiên nàng thấy ánh mắt nhìn chăm chú vào mình. Ngước đầu lên thì thấy Tứ gia đã về. Hôm nay chàng về sớm hơn bình thường, trên tay còn cầm hộp gì đó. Nàng vội đứng dậy khỏi ghế, cúi người hành lễ với Tứ gia. Bên cạnh Vân Cẩm thấy nàng như vậy cũng đứng dậy hành lễ theo.
Dận Chân thấy cuối cùng hai con người đó đã biết đến sự xuất hiện của chàng. Cũng miễn lễ cho hai người. Sau đó ánh mắt ra hiệu cho Vân Cẩm lui xuống. Vân Cẩm nhìn Dận Chân ra hiệu như thế cũng hiểu ý cười tủm tỉm rời khỏi Tứ nghi đường.
Dận Chân đi vào phòng,theo sau là Phù Hoa. Vào đến phòng chàng cởi áo choàng,vắt lên ghế,sau đó đưa hộp bánh cho Phù Hoa.
" Tiện đường lên ta mua. Nàng ăn đi, không thích thì vứt bỏ."
Phù Hoa thấy Tứ gia đưa chiếc hộp cho nàng thì cầm lấy. Sau đó lại nghe những lời chàng nói thì cười thầm mắng chàng trẻ con ở trong lòng. Mở chiếc hộp ra, thấy trong đó là những chiếc bánh hoa quế tinh xảo tỏa hương thơm lừng cả căn phòng. Lấy một miếng bánh đưa vào miệng, vị bánh ngọt ngào, mềm dẻo thơm ngon. Nàng vui sướng trong lòng vì món quà nhỏ, ăn từng miếng nhỏ để nhấm nháp hương vị đó. Đây là món quà lần đầu tiên nàng được nhận từ một người nào khác ngoài ba mẹ.
Dận Chân nhìn thấy nàng ăn bánh, tâm trạng thì vui sướng,đôi mắt long lanh,lấp lánh. Thấy bản thân mình cũng bị nàng làm vui theo. Cảm thấy quyết định mua món bánh này thật đúng. Sau này lên mua mấy món điểm tâm ngọt ngào này cho nàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...