Nửa Đời Phù Hoa

Buổi sáng hôm sau, khi Phù Hoa tỉnh dậy trước canh bốn theo thói quen hằng ngày đã thấy Tứ gia đã ngủ quên ở trên bàn từ bao giờ. Hôm qua bị bệnh nàng đã chiếm giường của chàng ấy. Tưởng rằng chàng ấy sẽ đi đến phòng khác ngủ tạm nhưng không, chàng ấy tiếp tục làm việc để rồi ngủ quên ở.

Nhìn người đàn ông đang gục đầu trên bàn ấy, nàng thấy đau xót trong lòng. Tại sao lại phải chịu khổ như thế chứ. Quay trở lại giường, lấy chiếc chăn vẫn còn hơi ấm của nàng phủ lên người Tứ gia để cho chàng được ấm áp ngủ thêm một chút nữa. Còn nàng thì đi ra khỏi phòng đến phòng nhỏ phía tây lấy ít nước ấm rửa mặt lau người.

Xử lý các vấn đề của bản thân xong,Phù Hoa quay trở về phòng chính. Định bụng sẽ tiến vào gọi Tứ gia dậy nhưng đến nơi đã thấy ánh mắt ráo riết nhìn quanh phòng của chàng. Không biết là chàng đang tìm gì mà cầm cả cái chăn trên người đi loanh quanh trong phòng ngủ. Nàng tiến đến gọi khẽ con người đang mất hồn ấy nhưng cổ họng không phát ra được âm thanh nào hết. Phù Hoa quên mất rằng hôm qua bản thân nàng vừa bị tổn thương ở cổ họng. Chắc do uống viên dược hoàn của Ngô đại phu lên ngày hôm nay nàng không thấy cổ họng đau rát nữa.


Tứ gia chắc cũng nhận ra nàng đã tiến vào phòng lên quay người nhìn chằm chằm vào nàng. Phù Hoa thấy đôi mắt Tứ gia vì thiếu ngủ mà hằn lên những tia máu, phía dưới cũng đã xuất hiện những quầng thâm. Trán của chàng vì gối đầu lên tay để ngủ lên có một mảng hồng nhạt xuất hiện ở cái trán bình thường bóng loáng ấy.

Dận Chân nhìn chằm chằm vào người con gái khi chàng tỉnh dậy đã tìm kiếm nãy giờ.Nhìn trên giường trống không, cộng với chiếc chăn đắp trên người, cảm nhận trên đó vẫn còn mùi hương thoang thoảng nhẹ nhàng của nàng. Chàng biết chính nàng đã đắp cho mình. Không biết có phải do thiếu ngủ hay không hay vì lo sợ ngày hôm qua mà dù biết mọi chuyện như thế. Nên chàng đã vô thức tìm khắp phòng bóng dáng nhỏ bé ấy. Cho đến khi nàng xuất hiện sau lưng mình. Nhìn nàng muốn mở miệng nói gì đó nhưng không phát ra âm thanh nào chỉ đành đứng nghiêm chỉnh ở đó nhìn chàng.Dận Chân thấy xót xa vô cùng. Chàng không biết bản thân lên mở miệng nói gì nữa chỉ biết nhìn chằm chằm vào nàng. Nhìn xem nàng đã ổn hơn chưa.

Phù Hoa cũng vậy, nhìn ánh mắt lo lắng bối rối nhưng không nói lời nào của Tứ gia, nàng im lặng. Chính xác hơn là nàng không nói được. Nhưng thế cũng tốt. Ít nhất trong hoàn cảnh xấu hổ như thế này.

Cuối cùng chấm dứt bầu không khí ngột ngạt đó là tiếng gõ cửa của Tiểu Thuận Tử. Dận Chân tỉnh táo lại từ trong những suy nghĩ của mình,đi về phía giường chính ngồi xuống, khôi phục sự lạnh lùng uy nghiêm hằng ngày nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi nàng.

Phù Hoa biết ý cố tình đi ra mở cửa cho Tiểu Thuận Tử để tránh khỏi tầm mắt ấy. Nhưng có lẽ là không được như ý nàng rồi. Tiểu Thuận Tử bưng chậu rửa mặt đang bốc hơi nước ấm cùng với một số dụng cụ đánh răng rửa mặt tiến vào phòng. Hắn còn không quên mỉm cười chào nàng nhưng lại tỏ ra như chưa hề thấy cánh tay nàng giơ lên định bê lấy đồ. Phù Hoa đành đi theo Tiểu Thuận Tử quay trở lại chiếc giường mà nàng đã nằm ngủ hôm qua. Cố gắng giữ trạng thái của bản thân trở về nghiêm túc, ổn trọng như bình thường. Nhưng sâu trong ánh mắt đó gợn sóng không lúc nào dừng lại.


Dận Chân nhìn nàng trở lại dáng vẻ ngoan ngoãn, hiểu chuyện thường ngày. Cảm thấy trong lòng hơi mất mát. Nhìn nàng từ từ tiến đến hầu hạ, chàng cảm thấy khó chịu vô cùng.

" Tiểu Thuận Tử hầu hạ ta. Phù Hoa nàng từ nay không phải làm gì hết. "

Nghe mệnh lệnh của Tứ gia, nàng yên lặng đứng nhìn Tiểu Thuận Tử hầu hạ chàng đánh răng rửa mặt sau đó lại thay y phục. Cả quá trình nàng không phải làm gì hết. Đến lúc ăn sáng, nghĩ rằng chắc bản thân không được ăn nên nàng vẫn đứng im ở một góc phòng. Nhưng chàng vẫn gọi nàng ngồi xuống ăn sáng cùng như mọi lần, chỉ là nàng nhìn những món ăn trên bàn cảm thấy hôm nay thức ăn thanh đạm hơn rất nhiều. Chắc là do nàng bị bệnh lên cảm thấy ăn như thế rất tốt. Nhưng nó lại không phù hợp với những bữa bình thường. Phù Hoa cuối cùng gác lại thắc mắc của mình ăn xong bữa sáng.Nàng chỉ nghĩ chắc là do hôm nay Tứ gia muốn ăn uống thanh đạm thôi. Nhưng đâu biết rằng những ngày sau này cho đến khi nàng khỏi bệnh, các bữa ăn đều thanh đạm như thế.


Dận Chân trước khi lên triều quay lại nhìn ngắm Phù Hoa thêm một lần nữa rồi dặn dò:

" Nàng không phải làm bất cứ một việc gì hết. Hôm nay cũng không cần phải luyện chữ nữa. Nghỉ ngơi và uống thuốc đầy đủ, thấy đắng thì kêu Vân Cẩm lấy kẹo đường đến nhưng không được ăn nhiều. Buồn trán thì đến thư phòng lấy sách mà đọc. "

Nhìn một loạt dặn dò nhiều hơn số chữ ngày thường chàng nói với mình. Phù Hoa vừa ngạc nhiên vừa vui sướng trước sự quan tâm của chàng. Nhưng vẫn còn lo sợ nhiều điều lên nàng đứng lặng lẽ ở đó, gật đầu rồi nhìn theo bóng lưng chàng bước đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui