Nửa Đời Ngược Đãi Tra Nam Đợi Ta


Ban đêm gió lạnh, Lục Sênh bị thổi tới mức đầu óc tỉnh táo một chút.Cô bỗng nhiên ý thức được một vấn đề, thời điểm Hoắc Trầm gọi cùng lúc cô nhắn tin đi quá trùng hợp, có thể tin nhắn kia Hoắc Trầm đã thấy thay vì vào tin nhắn chặn chăng?Thế là xong!Nhìn chiếc xe trong gang tấc, chân Lục Sênh như mọc rể, không cử động.Bỗng nhiễn cửa sổ xe kéo xuống, Hoắc Trầm không kiên nhẫn nhìn qua: “Không mau lên xe? Chờ tôi xuống mời à?”Nghe giọng điệu trào phúng của anh, Lục Sênh lại vô cùng bình tĩnh, cúi đầu vào xe.Trong xe, Hoắc Trầm vẫn đang xử lý công vụ.Lục Sênh không nhịn được mà nhìn anh vài lần, nhìn thấy Hoắc Trầm cũng không có gì bất thường, dường như không nhìn thấy tin nhắn kia của cô.Nhưng cô không xác định, cũng không dám hỏi tới.Có lẽ vì cô nhìn anh quá chăm chú, nên Hoắc Trầm liếc mắt nhìn lại.Lục Sênh vội vàng làm như không có gì, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.Nhìn bộ dáng giả vờ bình tĩnh của Lục Sênh, Hoắc Trầm hạ mi mắt, không biết nghĩ gì.Anh cất máy tính, chuẩn bị nhắm mắt nghỉ ngơi một chút.Lúc này, bỗng nhiên xe chuyển hướng gấp, Lục Sênh trực tiếp bị văng vào ngực Hoắc Trầm.Đâm vào lồng ngực rắn chắc làm mũi cô hơi đâu, nước mắt rươm rướm.Một mùi hương xộc vào mũi, cơ thể mềm mại của phụ nữ làm cho Hoắc Trầm nhớ về đêm đó.“Xin lỗi.” Lục Sênh vội vàng tránh ra khỏi lòng ngực Hoắc Trầm, cúi đầu yên lặng ngồi sát cửa xe.Cảm nhận mất mát, cơ thể anh phản ứng theo bản năng, sắc mặt Hoắc Trầm lập tức trầm xuống, gằn từng chữ: “Chu Vũ, kỹ thuật lái xe không tốt thì trở về học lại đi!”Chu Vũ ngồi phía trước vội đáp lại, cũng không dám phản bác.Hương thơm thoang thoảng của người phụ nữ kia quanh quẩn Hoắc Trầm, anh bực bội kéo cà vạt, hạ cửa kính xuống, ý muốn làm cho hương thơm kia tan đi một chút..

.


.

.


.

.Rất nhanh, xe đã tới nhà cũ.Lục Sênh bước xuống xe trước.Hoắc Trầm nhìn cô bước nhanh, trán giật ngược lên tiếng: “Lục Sênh, đứng lại!”Lục Sênh dừng chân, nhưng vẫn cúi đầu.Anh lạnh lùng mở miệng, mang theo ngữ khí bá đạo: “Khoác tay tôi.”Lục Sênh nhìn cánh tay kia, cuối cùng cũng khoác lên.“Cô cũng đã biết trước mặt mẹ nên nói gì, không nên nói gì.”"Ừ."Ánh mắt Lục Sênh ảm đạm không còn tươi sáng, nhỏ giọng nói.Mẹ Hoắc là Đặng Ngọc Quân đã ở trong phòng khách đợi, thấy hai người về thì đứng lên đón.“Sênh Sênh, lâu rồi con không tới thăm mẹ.” Đặng Ngọc Quân kéo Lục Sênh đến trước mặt mình, cứ như không nhìn thấy Hoắc Trầm.”Ai không biết còn tưởng Lục Sênh là con gái ruột của bà.“Mẹ, con…”Lục Sênh đang nghĩ đến lý do thoái thác, Đặng Ngọc Quân đột nhiên nâng mặt Lục Sênh lên: “Sênh Sênh, sao con cứ cúi đầu thế?”Đặng Ngọc Quân liếc mắt nhìn mũi cùng mắt của Lục Sênh đỏ lên, bà sửng sờ vài giây, đột nhiên quay về phía Hoắc Trầm: “Có phải con ức hiếp con dâu?”Lục Sênh ngốc tại chỗ, Hoắc Trầm cũng hơi không hiểu.Hoắc Trầm nhíu mày nhìn Lục Sênh, đối diện là ánh mắt đỏ của Lục Sênh, nhìn qua, giống như cô từng khóc.Hoắc Trầm quay mặt nhìn Lục Sênh, đưa tay xoa đuôi mắt cô, động tác có vẻ ôn nhu, nhưng lại mang theo chút lực, xoa đuôi mắt càng làm cô đau hơn.Anh nói bên tai cô: “Lục Sênh, cô được lắm.”Nói xong, anh đi lên lầu.Lục Sênh rùng mình, lúc này mới giải thích: “Mẹ, Hoắc Trầm không hề ức hiếp con, chỉ là con không cẩn thận đập trúng mũi, cho nên…”“Con không cần giải thích thay nó, thằng nhãi ranh này quá đáng, Sênh Sênh yên tâm, có mẹ giúp con chống lưng!”“…” Lục Sênh cảm động nhưng lại có một chút tuyệt vọng.Cô muốn nói không phải do Hoắc Trầm, nhưng Đặng Ngọc Quân hoàn toàn không cho cô có cơ hội mở miệng!Lục Sênh không dám nghĩ, cô phải đối mặt với lửa giận của Hoắc Trầm thế nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận