Nửa Cõi Sơn Hà

Tây Bình phường bất dạ thiên tửu lầu.

Sơn ngoại thanh sơn lâu ngoại lâu.

Tây hồ ca vũ cơ thời hưu,

Noãn phong huân đắc du nhân túy

Trực bả Hàng Châu tác Biện Châu.

Tạm dịch :

Lầu hồng hồng, non xanh xanh ngắt,

Vắng Hồ Tây cung nhạc vọng đưa,

Gió hiu hắt mơn đùa ngọn sóng.

Khách ngà ngà trông ngỡ Biện Châu.

Hàng Châu, vào đời Tống là một nơi đại đô hội. Sau khi Nam Tống chọn làm đế đô liền cải danh là Lâm An, sử sách về Lâm An có nói: Cố đô nhà Tiền Đường là một nơi rất phồn hoa, Tống Cao Tông nam du vẫn thường lưu lại tại nơi đây tạo nên một giai thoại không tiền khoáng hậu. Đông nam Tây Bắc nhà cửa nối nhau san sát phố xá rất náo nhiệt khiến cho du khách tứ phương không sao thưởng thức hết mọi danh lam thắng cảnh hoặc trà đình tửu quán được nổi danh khắp năm châu ở nơi đây.

Nhưng nơi phồn hoa đô hội nhất phải nói là ở phía Đông nam “Tây bình phường bất dạ thiên tửu lâu” là một nơi ăn nhậu nổi tiếng nhất tại thành Lâm An này, cho nên không thiếu gì vương tôn công tử cùng những nhà quyền quý cao sang ra vào tấp nập.

Hôm đó vào ngày đầu Xuân, mới giờ Ngọ mà khách đã tới chật ních.

Các thương gia, nhân sĩ và những giang hồ hào khách đi ngang qua đó cũng đều xuống ngựa, lên lầu thưởng thức một phen.

Bỗng có hai kiếm sĩ vội vã bước lên lầu, ngồi xuống một chiếc bàn phía góc tường, rồi lớn tiếng gọi :

- Tửu bảo, có thức nhắm tốt hãy mau bưng ra đây!

Dứt lời, hai người liền với tay cởi bảo kiếm đeo trên vai treo lên trên vách, rồi mới phủi cát bụi bám vào quần áo, nom thái độ rất kiêu hãnh.

Lúc ấy trên lầu cũng không thiếu gì những nhân vật võ lâm tới đó thưởng Xuân, thấy thái độ ngang tàng của hai kiếm sĩ nọ, họ đều lộ vẻ khó chịu, thì thầm bàn tán với nhau, rồi đưa mắt liếc nhìn hai người nọ, xem chúng là những nhân vật thuộc giới nào?

Ngồi ở phía Đông là hai nhân vật giang hồ, một già một trẻ.

Người trẻ tuổi cất tiếng nói :

- Gia gia có nhận được hai gã kia là nhân vật thuộc giới nào, mà thái độ lại ngạo nghễ như vậy?

Vị lão già được gọi là “gia gia” vội đưa mắt ra hiệu, không để cho thiếu niên nói tiếp, rồi khẽ đáp :

- Chớ nên lắm chuyện. Gần đây trong võ lâm vừa xảy ra một biến cố rất lớn. Kim Phật giáp, Giang Lăng trang, Tương Dương phiêu cuộc, các nơi võ lâm thế gia đó đều bị tiêu hủy. Mới đây Khai Phong Viễn Dương phiêu cuộc cũng lại bị chung số phận. Từ nay về sau, nếu gặp những nhân vật võ lâm lạ mặt, thì ngươi đừng có dây dưa với họ mà mang điều phiền phức.

Chỉ nghe thấy thiếu niên nọ hừ nhạt một tiếng, giọng căm phẫn nói :

- Con thường nghe gia gia nói: Phàm người học võ, gặp chuyện bất bình phải rút đao tương trợ. Kim Phật giáp các nơi đó đều là danh môn chính phái, mà nay họ đều bị đuổi tận giết tuyệt như thế, mà những người xưa nay vẫn tự xưng hiệp nghĩa đạo đều không dám hó hé nửa câu.

Ông già trừng mắt lên, khẽ mắng :

- Câm mồm!

Ông ta vội đưa mắt liếc nhìn hai kiếm sĩ lạ mặt nọ, thấy một người đứng bật dậy, trợn mắt lên như hai ngọn đèn ló nhìn trừng trừng vào mặt thiếu niên đang định bước tới thì người kia bỗng cất tiếng cười khô khan, giơ tay ra ngăn cản khẽ nói :

- Chuyện này hãy tạm gác sang một bên kẻo để lỡ mất việc chính.

Mọi chuyện xảy ra không qua khỏi mắt của vị hòa thượng ngồi ở góc phía Tây. Vị hòa thượng này không phải ai xa lạ mà chính là Huy Châu Hoàng Giác tự Ngữ Minh Thượng Nhân.

Hôm đó, sau khi kịp thời tới tiếp ứng Kim Phật giáp, Hoàng Diện Phong Cái liền từ biệt bỏ đi ngay. Ngữ Minh Thượng Nhân cũng cáo biệt Trương Tòng Khê, đi thăm người bạn là Chung Nam cư sĩ.

Khi trở về ông ta nghe tin giang hồ đồn đại rằng Kim Phật giáp đã bị thiêu hủy rồi đến lượt Giang Lăng Tương Dương các nơi vân vân... Ngữ Minh Thượng Nhân niệm A Di Đà Phật nghĩ thầm :

- “Các nhân vật bị tàn sát đều là những nhân vật hiệp nghĩa, đã tham dự trận chiến giúp đỡ Kim Phật giáp. Còn Khai Phong Viễn Dường phiêu cuộc Trần tiêu đầu cũng là người có mặt tại đó, không biết tình hình ra sao?”

Không bao lâu sau giang hồ có tin Khai Phong Viễn Dương phiêu cuộc lại bị bọn người bịt mặt giết sạch. Tất cả những phiêu sư cùng bọn gia nhân không một ai sống sót. Sự việc tuy mọi người đều quyết đoán do Tây vực Hỏa Thần giáo gây nên, nhưng Ngữ Minh Thượng Nhân xét thấy Hỏa Thần giáo trong võ lâm danh vọng cùng thực lực rất lớn, nếu muốn vào Trung Nguyên tầm thù thì hà tất phải bịt mặt làm chi?

Nhưng ngoài mối nghi vấn về Hỏa Thần giáo ra thì tuyệt nhiên không còn một yếu tố nào khác để truy ra manh mối được.

Dọc đường Ngữ Minh Thượng Nhân luôn dò la tin tức lo lắng cho sự an nguy của Hoàng Diện Phong Cái mới chính là người mà Hỏa Thần giáo cần phải giải quyết để rửa mối nhục và bảo tồn uy danh của mình. Tuy Hoàng Diện Phong Cái võ công đã luyện tới mức siêu phàm nhập hóa nhưng làm sao đề phòng nổi những quỷ kế âm độc hại ngầm của giáo chúng Hỏa Thần giáo. Cứ xem những thủ đoạn đối phó với Kim Phật giáp chủ các người bọn bịt mặt không hề đếm xỉa gì tới những quy củ trên giang hồ cả.

Ngữ Minh Thượng Nhân tới Lâm An lần này mục đích là để thăm dò tin tức của Hoàng Diện Phong Cái. Vì Lâm An là đất đế đô, kỳ nhân dị sĩ tới lui không ngừng nhất là tin tức trên giang hố thì lại rất linh thông.

Hôm đó ông ta đi ngang qua Tây Bình Phường thấy Bất Dạ Thiên Tửu lâu vô cùng nhộn nhịp và có nhiều giang hồ hảo hán xuống ngựa giải yên bước lên lầu, Ngữ Minh Thượng Nhân liền cảm thấy động lòng vội theo các người đi lên trên lầu kiếm một cái bàn ở góc phía Tây ngồi xuống gọi tửu bảo đem một bình trà tới rồi chậm rãi nhấm nháp.

Những lời nói vừa rồi của một già một trẻ ông ta đều nghe thấy rõ hết. Sau đó thấy kiếm sĩ nọ xô bàn đứng dậy Thượng nhân động lòng lo âu cho ông già nọ liền chuẩn bị can thiệp. Nhưng sau đó thấy kiếm sĩ kia kéo người đồng bàn lại không cho phát tác, ông ta mới thở đến phào một cái nghĩ thầm :

- “Hai kiếm sĩ này là người thuộc giới nào? Trông họ không có vẻ gì là nhân vật quang minh chính đại”.

Thượng nhân đang định nâng chén trà lên uống, bỗng thấy một vật gì màu trắng nhẹ nhàng bay vào lòng bàn tay mình.

Ngữ Minh Thượng Nhân võ công đã luyện tới mức siêu phàm cảm thấy lòng bàn tay mình hơi nóng, biết ngay sự việc này là do cảm ứng của nội lực ngoài đẩy tới.

Lúc ấy ông ta chưa vội xem trong tay mình là vật gì liền ngửng ngay đầu lên, đưa mắt nhìn ra bốn phía, thấy khách quanh đó vẫn cười cười nói nói như thường, tuyệt nhiên không có gì là khả nghi cả.

Ngữ Minh Thượng Nhân tuy tĩnh tâm định thần mà vẫn không sao phát giác được người vừa ném tấm giấy vào tay mình là ai, liền thất kinh, nghĩ thầm :

- “Người này là ai mà thân pháp lại nhanh nhẹn tuyệt luân như vậy thật bình sinh hiếm thấy?”

Ông ta cúi xuống nhìn vào lòng bàn tay mình. Thì ra đó là một cuộn giấy. Ông ta giở ra xem thấy trong đó viết rằng: lão tiền bối xin chú ý tới câu chuyện của hai tên kiếm sĩ này có quan hệ tới đại cuộc của Trung Nguyên chúng ta. Vãn bối có việc bận phải đi ngay không thể lại bái kiến tiền bối được”.

Hạ khoản không thấy ký tên mà chỉ vẽ sơ sài một lá liễu. Ngữ Minh Thượng Nhân khẽ vỗ trán suy đoán, nhưng rốt cuộc vẫn không sao nghĩ ra được, liền tự hỏi thầm rằng :

- “Nhân vật này là ai mà võ công lại luyện tới mức phi phàm như vậy? Còn dấu hiệu này là cái gì?”

Dù sao vẫn có một điểm mà ông ta có thể khẳng định được là người này ắt hẳn phải thuộc về giới hiệp nghĩa đạo. Ông ta không dám chậm trễ vội vận nội lực, chăm chú lắng nghe hai tên kiếm sĩ nọ bàn bạc với nhau chuyện gì?

Ông ta nghe thấy một tên nói :

- Ăn nhanh lên, mình còn phải lên đường chứ!

Tên kia hỏi lại :

- Đường đi tới Tiêu Dao quan còn xa không?

Chỉ còn vài dặm đường nữa là tới nơi, cách ngoại thành không xa.

- Phó tổng chế phái chúng ta đi lần này có chuyện gì thế?

- Vị ấy phái chúng ta đi lần này là để thi hành kế hoạch dụ chuột vào lu, chắc chắn thể nào cũng sẽ thành công trăm phần trăm.

Tên kia hỏi tiếp :

- Tại sao lại gọi là dụ chuột vào lu?

- Phó tổng chế không có nói cho bạn nghe hay sao?

- Không! Vị ấy chỉ bảo mỗ đi theo người rồi sẽ tùy cơ hành sự thôi.

- Nếu vậy chả trách ngươi không biết là phải. Phó tổng chế đã phái sáu kiếm thủ đệ nhị cấp trong doanh tới Tiêu Dao quan càn quét hết bọn đạo sĩ ăn hại ở đó rồi lột đạo trang các tên đó giả dạng thành những đạo sĩ Thống Thiên Hiểu sư gia đã tính chắc tên ăn mày dơ dáy đó khi tới Tiêu Dao quan thể nào cũng bụng đói miệng khát mà nơi đó trước không có tửu điếm, sau không có thôn xóm, y không vào đạo quan xin ăn thì còn biết kiếm đâu ra đồ ăn thức uống nữa? Trong rượu và thức ăn, chúng ta đều tẩm sẵn Mông Hãn dược. Sau khi thuốc đã phát tác, y té lăn ra đất, thì chỉ một đao cũng có thể kết liễu được tính mạng của y một cách dễ dàng. Đó không phải là dụ chuột vào lu thì còn gọi là cái gì nữa?

Tên kia lại hỏi :

- Kế hoạch đã chu toàn như vậy, phó tổng chế còn phái hai anh em chúng ta tới đó làm chi?

- Ngươi không rõ gì hết ư? Tên án mày nhơ bẩn đó rất lợi hại.

Chính Vu Điền Hỏa Thần giáo đã bị đánh bại trong tay y mà phải bỏ chạy. Vì thế phó tổng chế sợ rằng thuốc mê không làm cho y ngã nổi cho nên mới phái thêm anh em chúng ta tới để tiếp ứng. Thôi ăn nhanh lên, chúng ta phải đi ngay mới được. Bằng nếu để cho tên ăn mày đó thoát thân, trách nhiệm nặng nề ấy chúng ta không gánh chịu nổi đâu.

Hai kiếm sĩ nọ tuy ghé tai nhau thì thầm rất khẽ nhưng câu nào cũng đều bị Ngữ Minh Thượng Nhân nghe thấy rõ hết. Ông ta giật mình cả kinh nghĩ thầm :

- Đáng hổ thẹn thật! Nếu vừa rồi ta không được người nọ ngầm thông báo cho hay thì Hoàng Diện Phong Cái lần này không sao thoát khỏi tai ách Ông ta nóng lòng sốt ruột chỉ muốn rời khỏi nơi đó để đi Tiêu Dao quan xem sao ngay, nhưng vừa rồi hai kiếm sĩ nọ chỉ nói rằng ra khỏi ngoại thành chừng vài dặm nữa tuyệt nhiên không nói rõ phương hướng Đông Tây Nam Bắc gì cả, nếu đi hai đường e lỡ hết đại sự cho nên ông ta cố nén lòng mà ngồi tiếp tục uống trà thản nhiên như cũ.

Không đầy một khắc sau hai kiếm sĩ nọ gọi phổ ky tới tính tiến, rồi bước xuống lầu nhắm hướng Đông thẳng tiến.

Ngữ Minh Thượng Nhân liền ngầm ngấm đi theo sau ngay nhưng cũng không dám bám quá gần sợ chúng phát giác được hành tung của mình.

Khi ra tới ngoại thành lúc này hai bên đường đồng ruộng thẳng tắp, xa xa những rặng núi ẩn hiện trùng điệp cảnh sắc thật u tĩnh.

Hai kiếm sĩ nọ liền trổ thuật phi hành thân pháp vô cùng đẹp mắt khinh công đã luyện tới mức cực kỳ tinh xảo. Ngữ Minh Thượng Nhân thủy chung vẫn duy trì mức khoảng cách như cũ. Khi rẽ qua một eo núi tên kiếm sĩ đi trước liền đưa tay ra chỉ nói với tên đồng bọn rằng :

- Kìa! Tiêu Dao quan ở phía trước lặt đó!

Ngữ Minh Thượng Nhân vội đưa mắt nhìn, liền thấy một ngôi đạo quan ẩn hiện trong rừng, rất lớn rộng qui mô.

Thấy hai kiếm sĩ nọ liền bước thẳng vào trong quan ông ta cũng vội tung mình nhảy lên trên đầu tường, liền nghe thấy phía dưới có giọng cười lanh lảnh nói :

- Lão già nhơ bẩn kia, có huynh đệ chúng ta ở đây ngươi còn muốn tác oai tác phúc nữa phải không?

Người vừa lên tiếng nói là một trong hai kiếm sĩ nọ. Tên kiếm sĩ thứ hai cũng lớn tiếng quát :

- Tên ăn mày già này đã trúng phải Mông Hãn dược sao các ngươi còn chưa ra tay thiến y đi, còn đứng ngẩn người ra ở đó làm chi?

Chỉ nghe thấy giọng nói của mấy tên hoảng sợ đáp :

- Thuộc hạ tội rất đáng chết!

Một tên trong bọn họ run giọng nói tiếp :

- Bẩm chánh phó quản đái, công lực của tên này thật cao siêu ngoài sự tưởng tượng của bọn thuộc hạ. Mông Hãn dược chỉ có thể làm giảm bớt công lực của y chứ không thể làm cho y mê hẳn đi được. Vừa rồi anh em thuộc hạ đã động thủ, nhưng suýt tí nữa thì bị y đả thương.

Chỉ nghe thấy “chát chát” hai tiếng, tên vừa nói liễn bị xơi luôn hai cái bạt nhĩ. Ngữ Minh Thượng Nhân đưa mắt quan sát, thấy Hoàng Diện Phong Cái đang chống cây Đả cẩu bổng dựa vào vách tường, hai mắt lim dim, có lẽ đang vận công để đẩy chất mê dược ra bên ngoài.

Sáu kiếm thủ đệ nhị giả dạng đạo sĩ đang lom khom lưng cúi đầu đứng cạnh đó chịu tội. Tên kiếm sĩ được xưng là chánh quản đái quát lớn :

- Các ngươi còn đứng ngẩn người ra ở đó làm chi! Hãy động thủ đi!

Sáu tên giả dạng đạo sĩ tinh thần phấn chấn, sáu thanh trường kiếm đều vươn thẳng ra chỉ thẳng vào người hoàng Diện Phong Cái.

Lão Khất cái bỗng lớn tiếng cười ha hả, nói :

- Khoái thật! Lại có thêm hai tên chánh phó quản đái tới giúp vui.

Tên chánh quản đái lại lớn tiếng quát :

- Giết!

Sáu thanh trường kiếm như sáu giải lụa trắng nhất tề vung ra.

Hoàn Diện Phong Cái cũng lớn tiếng quát :

- Giết!

Đả cẩu bổng liền cuồn cuộn quét ra. Chỉ nghe thấy những tiếng chát chát nối lên liên hồi, bốn thanh trường kiếm đã bị đánh bật rời khỏi tay, bay đi mất. Còn hai tên chưa bị rớt kiếm đều cảm thấy hổ khẩu tay tê tái, vội lui về phía sau.

Hoàng Diện Phong Cái cũng lảo đảo lùi về phía sau hai bước, hiển nhiên công lực của ông ta chưa được khôi phục. Tên phó quản đái cười ha hả nói :

- Lão ăn mày nhơ bẩn kia, nếu ngươi biết điều thì mau quăng cây đả cẩu bổng đi, lão tử sẽ cho ngươi được chết một cách nhanh nhảu.

Nếu ngươi còn bướng bỉnh, chọc cho lão tử nổi giận, thì ngươi sẽ bị lão tử lột da lóc thịt ngươi cho mà coi!

Hoàng Diện Phong Cái cười sằng sặc nói :


- Cây trúc trượng của lão nhi mỗ vốn là gậy đánh chó, mỗ cần phải đập các ngươi một phen cho thật sướng tay đã chứ!

Phó quản đái sắc mặt bỗng thâm trầm, mắt lộ hung quang. Chỉ nghe đến soạt một tiếng y đã rút thanh trường kiếm đeo sau lưng ra khỏi vỏ.

Mọi người bỗng thấy tinh quang lóe mắt lãnh khí rợn người, thì ra đó lả một thanh bảo kiếm. Tên nọ hình như vẫn hãi sợ oai phong của Hoàng Diện Phong Cái nên y không dám khinh suất, vội từ từ vận công lực lên toàn thân đồng thời đưa mắt ra hiệu cho sáu tên kiếm thủ cùng xông lại tập kích.

Tên chánh quản đái lúc đó đang đứng khoanh tay ung dung quan sát, theo sự ước định của y Phong Cái công lực đã bị tản mát gần hết, nay phó quản đái đã ra tay thì còn sợ gì không thành công.

Trong khi y đang đắc ý thì trường kiếm của phó quản đái đã vung lên trông thế thức tấn công rất chậm chạp nhưng kỳ thật kiếm thế đã bão hòa một luồng kình lực vô thượng.

Khi đầu mũi kiếm còn cách Hoàng Diện Phong Cái chừng hai tấc bỗng như một con linh xà kiếm phong phát ra những tiếng kêu xì xì nhằm ba mươi sáu đại huyệt của lão Khất Cái mà lấn át tới.

Sáu tên kiếm thủ đệ nhị cấp cũng vội phân ra trước sau tả hữu ồ ạt tấn công tới. Chỉ thấy bóng đả cẩu bổng của Hoàng Diện Phong Cái thấp thoáng nhằm Kỳ Môn huyệt của phó quản đái điểm tới.

Chiêu thức này của ông ta phát động sau nhưng lại tới trước đoạt ngay lấy tiên cơ.

Phó quản đái giật mình kinh hãi vội nghiêng đầu né tránh, trường kiếm liến biến thế nhanh nhẹn đưa ngang chống đỡ cây trúc trượng của đối phương. Tuỵ vậy cây đả cẩu bổng của Phong Cái cũng nhanh hơn một bước lại nhắm Hoa Cái huyệt của đối phương điểm tới.

Tiếc thay lúc này chất độc trong mình ông ta đã phát tác cho nên thế thức của lão ăn mày bỗng chậm hẳn lại, ông ta giật mình kinh hoàng nghĩ thầm :

- Hỏng to rồi. Lần này ch vì ta tham ăn tham uống mà đã trúng phải quỷ kế của bọn giặc này. Mỗ phải tính kế làm sao để thoát khỏi được nơi này mới ổn.

Nghĩ tới đây, Hoàng Diện Phong Cái vội nghiêng mình né tránh thế kiếm của một tên kiếm thủ đệ nhị cấp tới. Đả cẩu bổng lại như một ngôi sao xẹt ra nhằm ngang lưng tên nọ vụt tới. Tên kiếm thủ đó liền bị hất tung lên vừa lúc đầu mũi kiếm của tên phó quản đái điểm tới nơi. Y chỉ còn biết kêu lên một tiếng la thảm khốc tên kiếm thủ nọ liền bị mũi kiếm xuyên thẳng từ trước ngực ra phía sau lưng.

Hoàng Diện Phong Cái cười sằng sặc nói :

- Thật tuyệt diệu. Đó là lễ vật của lão nhi mỗ cống hiến ngươi đấy.

Sự biến hóa đột ngột ấy khiến bọn kiếm thủ nọ đều ngẩn người ra.

Tên chánh quản đái vội rút luôn trường kiếm ra quát lớn :

- Lão già nhơ bẩn hãy giương mắt lên coi kiếm của mỗ đây!

Tiếng nói vừa dứt kiếm quang đã tới nơi nhanh nhẹn cực độ. Tên chánh quản đái lúc này đã nhận ra được chất độc dược trong người Phong Cái đã bắt đầu phát tác và cũng chính là cơ hội hạ thủ rất đúng lúc, y liền đưa mắt ra hiệu cho các đồng bọn rồi cùng chia nhau tả hữu giáp chiến, thế công dũng mãnh phi thường.

Năm tên kiếm thủ còn lại thấy hai vị chánh phó quản đái đều đã động thủ cũng không dám chậm trễ nhất tề ồ ạt múa binh khí chém tới.

Bảy thanh trường kiếm, thế như thạch phá thiên kinh bao trùm lấy Hoàng Diện Phong Cái.

Hai tên chánh phó quản đái của Đông Doanh này công lực không thua kém gì một chưởng môn nhân, Hoàng Diện Phong Cái lúc bình thời có coi bọn chúng vào đâu. Vì ông ta vốn là một trong Vũ Trụ ngũ kỳ võ công đã luyện tới mức Kim Cương bất hoại, ngay cả Hỏa Thần giáp Ngũ Hành Đội cũng đã bị đánh bại dưới tay ông một cách dễ dàng, huống hồ hai tên chánh phó quản đái này. Nhưng vừa rồi ông ta đã bị trúng phải chất độc Mông Hãn dược đặc chế của Đông Doanh, khi chất độc phát tác, không sao có thì giờ vận công đẩy ra, nay lại động dụng tới chân khí cho nên dược tính lại xâm nhập nhanh gấp bội.

Lúc này Hoàng Diện Phong Cái đã cảm thấy đầu nặng mắt hoa, nhưng công lực vốn cao thâm hơn người nên nhất thời ông ta vẫn chưa bị té lăn ra đất.

Đột nhiên, kình phong đả cẩu bổng rít lên “vèo vèo” Tiếp theo đó là tiếng binh khí va chạm nhau kêu “loảng xoảng”, những thanh trường kiếm của bọn nọ đua nhau rời khỏi tay rớt xuống đất. Nhưng hai thanh kiếm của hai tên chánh phó quản đái ở hai bên tả hữu đã như hai con linh xà xuyên thẳng tới.

Hoàng Diện Phong Cái lúc này dược tánh đã bốc lên tới đỉnh đầu, hai mắt cảm thấy tối sầm, uể oải, tựa như chỉ muốn đánh ngay một giấc ngủ. Tuy trong óc ông ta suy tính muốn thoát ly khỏi vòng chiến, nhưng hai chân không còn nghe theo sự điều khiển của mình nữa, mềm nhũn không sao cất lên nổi. Ông ta trong bụng liền kêu khổ thầm: Nguy mất rồi, tai nghe thấy kiếm thế xé gió đâm tới mà ông ta không sao còn đủ hơi sức để chống đỡ.

Đang lúc ấy, bỗng nghe thấy một tiếng xoảng nổi lên. Tuy thần trí của Phong Cái đã mơ hồ, nhưng ông ta vẫn phân biệt được trường kiếm của đối phương đã bị vật gì ngăn cản, nên cố ngước mắt lên nhìn thấy Ngữ Minh Thượng Nhân đang ngồi xếp bằng tròn trên đầu tường từ hồi nào, tay cầm một chuỗi hạt niệm chú.

Thì ra vừa rồi ông ta đã lấy ra hai hạt, búng trúng hai cây trường kiếm của những tên chánh phó quản đái, cứu thoát tính mạng của Phong Cái.

Bọn kiếm thủ nọ đều giật mình kinh hoàng vội nhảy lùi về phía sau. Hoàng Diện Phong Cái cười sằng sặc nói :

- Kìa bọn chó má các ngươi đã thấy chưa? Cứu binh của lão nhi này đã tới rồi đấy. Nếu muốn lão nhi tha mạng cho hãy mau quỳ xuống khấu đầu lạy bạ lạy mới ổn.

Bị hạt niệm châu búng trúng trường kiếm, tên chánh quản đái cả giận giơ thanh trường kiếm lên chỉ thẳng về phía Ngữ Minh Thượng Nhân mắng chửi :

- Tên trọc kia, ai sai ngươi tới đây phá đám bọn lão tử như vậy?

Ngữ Minh Thượng Nhân chắp tay, cúi đầu, nói :

- A Di Đà Phật! Phàm người nào có huyết tính, không một ai chịu khoanh tay đứng nhìn hành động ám muội của các vị được. Lão nạp tuy đã nương mình vào chốn cửa Thiền, tứ đại giai không, nhưng càng không thể nào cam tâm nhìn những hành động làm uế cửa Phật như vậy được.

Phó quản đái bỗng cất tiếng cười hô hố, quát lớn :

- Tên đầu trọc này không muốn sống nữa chắc? Bọn bay đâu, hãy tiến lên giải quyết tên này trước đã.

Hoàng Diện Phong Cái cất tiếng cười hì hí nói :

- Hòa thượng ngươi tới đúng lúc thật! Lão nhi mỗ đang buồn ngủ muốn chết đây!

Lúc ấy tên phó đái đã lướt tới phía vách tường, trường kiếm xé gió đâm ra. Bỗng nghe thấy “huỵch” một tiếng, tên phó quản đái đã ngã lăn ra đất. Sự thể xảy ra nhanh khó tả, khiến cho những tay kiếm thủ của Đông Doanh đều kinh ngạc trố mắt lên nhìn, xem tại sao viên phó quản đái bỗng dưng lại té ngã như vậy?

Thì ra vừa rồi tên nọ lại bị hai hạt niệm châu của Ngữ Minh Thượng Nhân bắn trúng đùi, khiến y cảm thấy hạ bộ tê tái, không sao đứng vững mà ngã lăn ra như trên.

Hoàng Diện Phong Cái lại la lớn :

- Đáng tiếc thật! Đáng tiếc thật! Đầu chó có can dự gì đâu, mà sao lại dộng dộng xuống đất như thế!

Tên chánh quản đái đưa mắt xem xét tình thế, nhận thấy không ổn liền nghĩ thầm :

- “Công lực của tên trọc này hình như cũng không thua kém gì tên ăn mày nhơ bẩn. Nếu mình còn dây dưa ở đây lâu, thể nào tình thế cũng sẽ bất lợi. Hơn nữa, đợi đến khi độc tính trong người tên ăn mày già kia được hóa giải, lúc ấy mình có muốn đào tẩu cũng không còn kịp nữa”.

Tuy suy nghĩ như vậy, nhưng chân vẫn không dám di động nửa bước, vì y chợt nghĩ tới điều quy của Miêu Truyền tổng chế rất nghiêm ngặt. “Nếu như tra xét ra được mình chưa chiến đã lui, thể nào cũng sẽ ra tay trừng trì, lúc đó mình có muốn cầu sống cũng không được cầu chết cũng không xong. Còn như ta chống cự mà bị thất bại chăng nữa, cũng coi như đã hoàn thành được nhiệm vụ. Lúc ta về tổng doanh hình phạt cũng sẽ được châm chế rất nhiều”.

Nghĩ đoạn y liền nghiến răng mím môi, tay nắm chặt thanh trường kiếm, lớn tiếng quát :

- Bọn bay đâu? Tiến cả lên!

Tên chánh quản đái vừa quát dứt liền phất tay áo ra hiệu, rồi cả bọn cùng xông cả lại tấn công Hoàng Diện Phong Cái tức thì. Trong đầu óc bọn chúng đều có một ý nghĩ :

- “Mệnh lệnh của Lưu phó thống chế là chỉ đối phó với Hoàng Diện Phong Cái. Hơn nữa, Phong Cái đang bị chất độc phát tác, rất dễ cho mình hạ thủ”.

Lúc ấy Hoàng Diện Phong Cái đang nhân cơ hội đó mà vận công đẩy chất độc ra bên ngoài, bất ngờ bị sáu tên nọ vung kiếm đột ngột xông tới tấn công, khiến ông ta nhất thời cũng phải cuống quít chân tay. Nhất là tên chánh quản đái võ công không phải tầm thường, lúc này y lại tấn công một cách chí mạng, nên Phong Cái lại lâm vào tình trạng nguy hiểm cực độ.

Ngữ Minh Thượng Nhân niệm một câu “A Di Đà Phật”, sáu hạt niệm châu đồng thời bay ra. Lại nghe thấy những tiếng loảng xoảng nổi lên. Trường kiếm của năm tên kiếm thủ đệ nhị cấp đều bị búng trúng, bắn văng ra ngoài hơn trượng. Còn tên chánh quản đái thì bị chấn động đến hổ khẩu tay tê liệt, vội nhảy ngay về phía sau.

Ngữ Minh Thượng Nhân nhẹ nhàng tung mình nhảy luôn xuống đất, tên chánh quản đái thét lớn :

- Tiến lên vây chặt lấy y.

Mấy tên kiếm thủ nọ vội chạy đi nhặt trường kiếm lên rồi cùng liều mạng xông tới bao vây Ngữ Minh Thượng Nhân vào giữa.

Ngữ Minh Thượng Nhân quay đầu lại cười nói với Hoàng Diện Phong Cái :

- Lão khất cái ngươi cứ yên tâm vận công khử độc đi những vị này cứ để một mình lão nạp đối phó là được rồi!

Hoàng Diện Phong Cái cười ha hả nói :

- Không ngờ lão nhi này lại có lúc làm phiền tới hòa thượng ngươi như thế. Hay lắm! Mỗ khử độc còn hòa thượng ngươi hãy chặt phăng những thiếc cẳng chó đó đi Nếu ngươi chặt không được hết thì cứ việc kêu mỗ.

Ngữ Minh Thượng Nhân nói :

- Được rồi, ngươi cứ yên tâm khử độc đi. Lão nạp này sẽ phụ trách công việc đó cho.

Ông ta quay sang tên chánh quản đái nói :

- A Di Đà Phật! Lão nạp biết chư vị thừa lệnh của Đông Doanh Lưu phó tổng chế mà hành sự, chứ không do chính quý vị tự gây nên việc này. Xưa nay lão nạp vốn tránh xa việc khai sát giới. Cục diện này chúng ta coi như đã giải quyết xong. Các bạn nghĩ sao?

Tên chánh quản đái nghe nói hơi động lòng. Nhưng y bỗng cười nhạt một tiếng, lạnh lùng nói :

- Tên lừa sói đầu này nói dễ nghe thật! Mệnh lệnh của thống chế chúng ta, dù có đương kim hoàng đế cũng phải phục tùng. Nếu ngươi biết điều thì mau tránh ra nếu không ta không nể mặt Phật.

Ngữ Minh Thượng Nhân nói :

- “A Di Đà Phật! Tuy bể khổ vô bờ, nhưng quay đầu lại sẽ thấy bến ngay. Như vậy, các vị đã nhất định muốn gây nên sát nghiệp phải không”

Bỗng Hoàng Diện Phong Cái cất tiếng cười ha hả, nói :

- Hòa thượng ngươi hãy tránh ra! Lão ăn mày nhơ bẩn này đã lâu không được nếm mùi vị chân chó rồi. Ngươi còn đứng ỳ mãi ra ở đó, chẳng lẽ muốn giành ăn với mỗ hay sao đấy?

Lúc này sắc mặt của Phong Cái đã thấy hồng hào, tỉnh táo hẳn.

Tay xách Đả cẩu bổng ông ta tung mình nhảy tới.

Thì ra Phong Cái có cơ hội điều công vận tức, cho nên đã đẩy được hết chất dư độc ra bên ngoài. Ngữ Minh Thượng Nhân thấy Phong Cái đôi mắt đã lấp lánh có thần, mặt liền lộ vẻ hoan hỉ, nói :

- A Di Đà Phật! Lão Khất Cái đã khôi phục lại được công lực rồi đấy à?

Hoàng Diện Phong Cái cười hi hí, đáp :

- Xấu hổ quá đi mất! Đây là lần thứ nhất mà lão nhi mỗ nếm phải mùi vị của bọn chó rná này, khiến thiếu chút nữa lão đã phải vế chầu tổ rồi. Hòa thượng ngươi mau tránh sang bên đứng coi lão nhi mỗ giải quyết bọn chuột nhắt này.

Hoàng Diện Phong Cái lúc này sắc mặt đã lộ vẻ tức giận nom rất kinh người, khiến cho năm tên kiếm thủ đệ nhị cấp thấy vậy cũng phải hoảng sợ thầm, không hẹn mà cùng thối lui về phía sau mấy bước.

Hoàng Diện Phong Cái lớn tiếng mắng chửi :

- Bọn chó chết các ngươi dám giả dạng làm đạo sĩ, lén đầu độc lão gia, lại luôn mồm gọi lão gia là lão ăn mày già dơ bẩn, không còn coi gia gia này vào đâu cả. Bọn ngươi quả thật to gan lớn mật. Các ngươi so sánh với Hỏa Thần giáo Ngũ Hành Đội ra sao và sáu vị Lạt Ma cao thủ của Lạp Táp như thế nào mà dám vuốt râu hùm như vậy.

Lúc ấy không những năm tên kiếm thủ hoảng sợ đến mặt tái mét, mà ngay tên chánh quản đái cũng cảm thấy mình mẩy lạnh toát.

Nhưng vốn là một kẻ tài cao gan lớn y vội trấn tĩnh tinh thần, tuy thầm biết rất ít hy vọng thắng nổi đối phương nhưng nếu rút lui sẽ không sao tránh khỏi được cái thết thảm khốc. Y liền nghiến răng trợn mắt quát lớn :

- Tấn công!

Sáu thanh trường kiếm lại ồ ạt đâm thẳng vào người Hoàng Diện Phong Cái. Phong Cái lúc này không còn nương tay gì cả, mặt đã nổi sát khí, đả cẩu bổng vận dụng luôn Cái bang Chấn Thiên tâm pháp.

Chỉ thấy đả cẩu bổng phát ra những luồng gió nhẹ cuộn thẳng vào sáu thanh trường kiếm tiếp theo đó là một tiếng quát lên rồi có những luồng kình phong mang theo âm hưởng như sấm sét nổi lên. Năm tên kiếm thủ đệ nhị cấp công lực non nớt liền bị kình lực của cây đả cẩu bổng cuốn lên như cá mắc câu rồi bị hất văng ra ngoài mấy trượng.

Tên chánh quản đái mũi kiếm vừa chạm vào cây trúc trượng liền biết ngay có điều bất ổn vội vận công lực lên chống cự nhưng y cũng cảm thấy máu huyết trong người đảo lộn, lảo đảo lui về phía sau mấy bước.

Lại thấy bóng trúc trượng loáng lên, đả cẩu bổng đã nhằm trán y phi tới, thế công này nhanh cực độ y muốn tránh cũng không sao kịp.

Trong lúc nguy cấp y vội giơ ngang thanh trường kiếm lên vận toàn lực chống đỡ.

Chỉ nghe thấy bách một tiếng cây trường kiếm vừa va chạm phải luồng cương khí Chấn Thiên tâm pháp liền văng rời khỏi tay bay đi, cây đả cẩu bổng không còn gì cản trở tiếp tục nhắm thẳng Thiên Đình huyệt tên chánh quản đái phi tới.

Chỉ nghe thấy một tiếng kêu “hự” tên chánh quản đái đầu bị cây đả cẩu bồng đập vỡ toang, óc phọt văng tung tóe ngã lăn ra đất.

Ngữ Minh Thượng Nhân miệng niệm “A Di Đà Phật”. Trong số năm tên kiếm thủ nọ, ba tên bị Chấn Thiên tâm pháp chấn đứt tâm mạch đã sớm tắt thở, còn lại hai tên cũng đều bị thương rất nặng, tuy không nguy hiểm tới tính mạng, nhưng toàn thân lực đều bị Chấn Thiên tâm pháp phá hủy hết.

Ngữ Minh Thượng Nhân cúi đầu xuống nhìn mấy cái thi thể, rồi chắp tay nói :

- Tội nghiệp! Tội nghiệp!

Hoàng Diện Phong Cái vẫn chưa nguôi cơn giận, thấy hai kiếm thủ nọ vẫn còn sống sót, ông ta định xuống tay giải quyết nốt, nhưng Ngữ Minh Thượng Nhân vội giơ tay ra ngăn lại, khuyên bảo :

- Nếu có thể tha thứ cho người thì hãy nên tha thứ! Hai tên này đều đã thọ trọng thương, vậy lão hãy nên nới tay cho chúng.

Hoàng Diện Phong Cái hậm hực nói :

- Không phải lão nhi mỗ tâm địa ác độc, nhưng đổi lại nếu lão nhi lâm vào tình cảnh này, liệu bọn chó má đó có buông tha cho lão nhi mỗ không?

Thượng nhân thấy Hoàng Diện Phong Cái đã nguôi cơn giận phần nào, ông ta vội móc thuốc cứu thương độc môn của Hoàng Giác tự ở trong người ra, cho mỗi tên kiếm thủ nọ uống một viên. Giây lát sau đã nghe thấy chúng cất tiếng rên rỉ. Ngữ Minh Thượng Nhân vội đưa hai tay ra đè lên Thiên Xứ huyệt của chúng, dùng nội lực trợ giúp chúng khôi phục lại chân nguyên.

Không đầy nửa tuần trà, hai tên nọ đã lai tỉnh. Ngữ Minh Thượng Nhân chậm rãi nói :

- Các ngươi đã uống độc môn cứu thương đơn của lão nạp, chỉ cần nghỉ ngơi khoảng hai tiếng dộng hồ sau, các ngươi đã hành động lại được như thường.

Hoàng Diện Phong Cái “hừ” nhạt một tiếng, xen lời nói :

- Hai tên chó chết kia, ai đã sai khiến các ngươi tới đây giả dạng đạo sĩ để ám toán gia gia? Còn những đạo sĩ thật trong đạo quan này đâu cả rồi? Nếu các ngươi không mau khai ra thì đừng có trách lão nhi mỗ ác độc.


Hai tên kiếm thủ lúc này đã có vẻ tỉnh táo, nghe Hoàng Diện Phong Cái hỏi như vậy chúng chỉ đưa mắt nhìn nhau, không tên nào dám lên tiếng trả lời.

Phong Cái liền nổi giận quát mắng :

- Lũ chó chết này còn muốn cứng đầu phải không? Lão phải cho mỗi tên một chưởng về chầu tổ mới được. Đừng có trách lão nhi mỗ không biết trọng giang hồ nghĩa khí.

Bỗng một tên thở hổn hển nói :

- Nếu lão nhân gia muốn giết thì cứ việc ra tay đi, đừng hỏi lôi thôi nữa làm gì cho uổng công.

Hoàng Diện Phong Cái giận quá quát lớn :

- Được lắm! Nếu bọn ngươi không muốn sống nữa thì gia gia sẽ giúp các ngươi được toại nguyện ngay.

Dứt lời ông ta liền giơ chưởng đánh xuống, Ngữ Minh Thượng Nhân vội đưa tay ngăn cản khuyên rằng :

- Khoan đã! Bọn chúng do ai sai khiến lão nạp đều biết rõ cả rồi.

Đừng tra hỏi chúng nữa làm chi. Chúng ta đi thôi!

Hoàng Diện Phong Cái ngạc nhiên, hỏi :

- Tại sao hòa thượng ngươi lại biết rõ được thế?

Ngữ Minh Thượng Nhân cười đáp :

- Người xuất gia không hề nói dối bao giờ. Lão Khất Cái ngươi cứ theo lão nạp đi, mỗ sẽ lần lượt nói cho hay.

Ông ta quay đầu lại nói với hai tên kiếm thủ nọ :

- Hai vị đều là thần dân của nhà Đại Tống, cần phải có huyết tính cùng khí tiết, sao lại cam tâm để người dị tộc lợi dụng, tàn hại đồng bào của mình như vậy? Lão nạp vốn thể theo đức hiếu sinh của Bồ Tát, lấy từ bi làm tôn chỉ, hy vọng rằng hai vị sẽ sớm chuyển tâm, quay đầu về lẽ chính.

Hai tên kiếm thủ nọ dường như đã ăn năn hối hận, đưa mắt nhìn Thượng nhân, mặt lộ vẻ cảm kích.

Phong Cái liền thúc giục :

- Hòa thượng đi thôi! Nói nhiều với bọn chó má này nào có ích lợi gì đâu?

Hai người liền rời khỏi Tiêu Dao quan. Đi không lâu thấy ở phía trước mặt có một túp lều con bên trên có dựng chiêu bải bán rượu.

Hoàng Diện Phong Cái mắt sáng rực, đưa tay ra chỉ, nói :

- Ủa! Không ngờ nơi đây cũng có bán rượu. Chúng ta hãy tới đó nghỉ chân đi!

Hai người liền đi vào trong căn lều, kiếm một chiếc bàn ngồi xuống Hoàng Diện Phong Cái vỗ trán :

- Nếu sớm biết nơi đây có rượu thì lão nhi mỗ đâu có trúng phải quỷ kế của bọn khốn kiếp đó. Mỗ không nhờ được hòa thượng ngươi tới kịp thời thì lúc này lão nhi mỗ đã tiêu diêu miền cực lạc rồi. Hy hí, vừa rồi hòa thượng ngươi đã biết rõ ai sai khiến bọn chúng tới ám hại mỗ, phải không?”

Một tên điếm tiểu nhị tiến ra, khom lưng cung kính hỏi :

- Hai vị khách quan muốn dùng gì thế?

Hoàng Diện Phong Cái nói :

- Có rượu ngon, thịt gà, thịt vịt gì đem cả ra để bọn ta ăn nhậu.

Ngữ Minh Thượng Nhân vội xua tay, nói :

- Lão nạp không uống rượu không dùng thịt gà gì cả! Có bình trà nóng đem lên đây là đủ rồi.

Không bao lâu sau điếm tiểu nhị đã dọn ra đầy đủ. Ngữ Minh Thượng Nhân nâng chén lên hớp một ngụm trà, sau mới chậm rãi nói :

- Lão nạp nhờ được người chi điểm, cho nên mới biết rõ chuyện mà tới Tiêu Dao quan.

Hoàng Diện Phong Cái trố mắt lên hỏi :

- Ai đã chỉ điểm cho hòa thượng ngươi thế? Sao người nọ lại biết được lão nhi này bị bọn chúng âm mưu ám toán?

Ngữ Minh Thượng Nhân đáp :

- Điểm này chính lão nạp cũng chưa được vỡ lẽ. Từ ngày cùng với lão Khất Cái ngươi chia tay nhau ở Kim Phật giáp, sau đó trên giang hồ liền nổi lên những cuộc thảm sát khắp nơi, cho nên lão nạp mới vội đi kiếm ngươi để thông báo tin tức. Hiện tại trên giang hồ đều đồn đại những sự trên là do Hỏa Thần Giáo Ngũ Hành Đội bị đánh bại đã rửa hận phục thù. Những lời đồn đại trên là căn cứ vào sự việc phàm những kẻ nào đã tham gia trận chiến ở Kim Phật giáp đều bị sát hại sạch, ngoại trừ lão nạp với lão Khất Cái ngươi. Nhưng theo sự suy đoán của hòa thượng mỗ thì có lẽ đây là một âm mưu do một tập đoàn thanh thế rất lớn nhúng tay vào, lợi dụng sự việc ở Kim Phật giáp mà ngầm ra tay sát hại nhân vật hiệp nghĩa đạo để giá họa cho Vu Điền Hỏa Thần giáo, khiến Trung Nguyên võ lâm và Hỏa Thần giáo thanh toán lẫn nhau làm suy yếu lực lượng của giới hiệp nghĩa.

Sau đó chúng mới di chuyển mục tiêu, thực hành âm mưu của mình.

Theo ý lão nạp, bất luận Hỏa Thần giáo hay là một tập đoàn cực lợi hại nào khác, mục tiêu tối hậu của chúng vẫn là lão Khất Cái ngươi.

Vì vậy, lần này lão nạp mới tới đây để tìm ngươi, sợ ngươi trúng phải sự ám hại ngầm của chúng.

Nói tới đây, ông ta cứ đem chuyện xảy ra ở Tây Bình phường “Bất Dạ Thiên” tửu lâu kể lại một lượt cho Hoàng Diện Phong Cái.

Lão Khất Cái bỗng ngơ ngác hỏi lại :

- Đông Doanh đó có phải do Miêu Truyền tổng chế sáng lập không?

Ngữ Minh Thượng Nhân đáp :

- Khi lão nạp tới thăm Chung Nam cư sĩ, đã được y nói cho ngay :

người Kim lúc này đã không còn tin dùng tên giặc mãi quốc Lưu Dự nữa nên đã ngầm ban mật lệnh, kiếm một nhân vật có thế lực khác ở Trung Nguyên thay thế. Nếu Truyền tổng chế quả thật đã bị người Kim mua chuộc, chúng ta còn lại nửa mảnh sơn hà của nhà Đại Tống này, sớm muộn gì cũng không tránh khỏi sự điêu linh.

Hoàng Diện Phong Cái nghe nói liền lộ vẻ không tin, nói :

- Chưa chắc đã như vậy. Miêu Truyền tổng chế tay nắm đại quyền của triều đình, thử hỏi còn có tham vọng nào to tát hơn thế nữa? Bọn chó má này thể nào cũng là do tên gìặc mãi quốc Lưu Dự điều khiển chúng chứ không sai. À, thế còn người dùng thủ pháp “Phi hoa trạch diệp” báo tin cho hòa thượng ngươi biết là ai thế?

Ngữ Minh Thượng Nhân đáp :

- Chính hòa thượng mỗ cũng không biết rõ mặt mũi cùng tên tuổi của y ra sao, mà chi thấy bên dưới bức thư có vẽ một lá liễu thôi.

Hoàng Diện Phong Cái vừa nghe nói bên dưới bức thư có vẽ một lá liễu liền giật bắn người, nói :

- Ồ! Đúng là y! Chính tên tiểu tử đó rồi. Hiện giờ hòa thượng ngươi có biết y ở đâu không?

Ngữ Minh Thượng Nhân đáp :

- Lão nạp làm sao có thể biết được! Chỉ thấy trên giấy có viết một câu “Văn bối có chút việc bận phải đi ngay, không thể tới bái kiến tiền bối được”.

Hoàng Diện Phong Cái vội đưa tay ra chộp lấy vai Ngữ Minh Thượng Nhân hấp tấp nói :

- Đi! Chúng ta phải đi kiếm y ngay mới được! Tên tiểu tử này là một con quỷ rất tinh khôn. Đối phó với bọn gian ngoan xảo quyệt này, nếu không có y thì không xong.

Ngữ Minh Thượng Nhân ngạc nhiên hỏi :

- Ngươi nói tiểu tử nọ tên tuổi là gì?

Hoàng Diện Phong Cái mặt lộ đầy vẻ cao hứng, cười ha hả, nói :

- Hắn tuy là một thiếu niên trẻ tuổi, nhưng danh phận lại rất lớn.

Y họ Liễu tên Tồn Trung. Cứ đi tới Cam Túc, có lẽ sẽ tìm thấy y cũng nên.

Ngữ Minh Thượng Nhân ngạc nhiên nói :

- Thì ra người này tuổi còn trẻ mà danh phận lại lớn lao đến thế.

Thảo nào công lực của y lại chẳng mạnh đến như vậy. Theo ý của lão nạp suy đoán, có lẽ tài nghệ của y cũng không kém gì chúng ta.

Hoàng Diện Phong Cái cười hi hí, nói :

- Lẽ tất nhiên rồi. Nếu võ của y chỉ vào hạng tiểu bối tầm thường thì lão nhi mỗ còn cần gì phải đi tìm kiếm y nữa. Chúng ta phải đi ngay mới được, kẻo mất cuộc hành trình.

Ngữ Minh Thượng Nhân nói :

- Không có mục tiêu nhất định thì biết tìm kiếm y ở đâu cho ra?

Hoàng Diện Phong Cái nói :

- Cứ đi kiếm khắp nơi, thể nào mả chẳng tìm ra được y.

Dứt lời, ông ta kêu tửu bảo lại tính tiền, rồi hai người rời khỏi cảnh giới Lâm An thẳng tiến. Dọc đường Thượng nhân và Phong Cái bỗng nghe thấy các người đồn đại: trên giang hồ bỗng xuất hiện một nhân vật trẻ tuổi võ công quái dị khôn lường, không hiểu đã dùng thủ pháp gì, mà chỉ trong nháy mắt đã dọa nạt khiến Thiên Mục Ngũ Quỷ phải hoảng sợ đến xanh mắt, bỏ chạy vắt giò lên cổ. Sau đó, có một bọn võ lâm nhân vật lưng đeo trường kiếm hành tung rất bí mật, xuất hiện. Nhưng bọn này không lâu sau đều bị giết chết một cách rất lạ lùng, lưng tên nào tên nấy đều bị chưởng lực chấn nát nhừ. Sau đó có người phát giác ra được những nhân vật nọ đã bị giết chết dưới tay vị thiếu niên có hành tung phiêu hốt đó.

Sở dĩ Thiên Mục Ngũ Quỷ có thể thoát thân được là vì bọn chúng cũng chưa đến nỗi phạm phải những trọng tội cùng hung cực ác, nên mới được vị thiếu niên nọ nương tay cho.

Hôm đó Hoàng Diện Phong Cái cùng Ngữ Minh Thượng Nhân đi tới Độc Tùng quan. Phong Cái bỗng quay sang Thượng nhân nói :

- Những lời đồn đại dọc đường đó theo ý mỗ thì đến chín thành thiếu niên nọ phải là Liễu Tồn Trung rồi. Sở dĩ lần này lão nhi mỗ phải tìm cho ra y chỉ là vì đại sự Cái bang. Một ngày gần đây, hòa thượng ngươi sẽ biết rõ. Hiện giờ chúng ta hãy tạm chia tay nhau ở đây Hòa thượng ngươi hãy tới Thọ Xương chờ đợi mỗ. Ngày rằm tháng sáu chúng ta sẽ tái ngộ. Nếu quá kỳ hẹn, không thấy mỗ tới, thì vào khoảng Trung Thu sang năm, chúng ta sẽ tái ngộ tại Tổng đàn ở Thành Đô.

Ngữ Minh Thượng Nhân khẽ gật đầu, niệm A Di Đà Phật, rồi lớn bước tiến thắng về phía Thọ Xương.

Hoàng Diện Phong Cái, sau khi chia tay với Ngữ Minh Thượng Nhân, liền trực chỉ thắng Độc Tùng quan. Độc Tùng quan là một địa phương rất nghèo nàn, tiêu điều nơi đó thường tụ họp những bọn đầu trộm đuôi cướp tam giáo cửu lưu.

Hoàng Diện Phong Cái đi tới một ngôi miếu đổ nát. Trước cửa thềm miếu, một tên Cái bang trung niên gầy gò đôi mắt lim dim dường như đang ngủ gật vậy, bỗng nghe thấy lão Khất Cá lớn tiếng nói :

- Thiên Địa Huyền Hoàng, Vũ Trụ Hồng Hoang.

Tám chữ này người ngoài nghe không ai hiểu ất giáp gì cả. Nhưng Phong Cái vừa thốt ra xong, tên đệ tử Cái bang nọ đã giật mình kinh hoảng, trố mắt lên nhìn. Thấy trước mặt là một lão Khất cái mặt vàng khè, đầu tóc rối bù, y không sao nhận ra được là ai, liền ngơ ngác lên tiếng hỏi :

- Vừa rồi ai mới thốt lên khẩu hiệu đó thế?

Hoàng Diện Phong Cái đáp :

- Chính mỗ đấy. Thiên Địa Huyền Hoàng, Vũ Trụ Hồng Hoang.

Tên ăn mày nọ vội hỏi lại :

- Ngài là nhân vật thuộc đẳng cấp mấy túi?

Hoàng Diện Phong Cái giơ cao cây đả cẩu bổng lên đáp :

- Ngươi cứ coi đây thì sẽ rõ.

Tên ăn mày nọ bèn chăm chú nhìn thấy trên cây có khắc liên tiếp chín cái vòng nho nhỏ. Bên dưới có chạm thêm một hàng chữ vàng lấp lánh. Tên nọ vừa xem xong giật mình kinh hoảng vội quì sụp ngay xuống dập đầu nói :

- Đệ tử thuộc chữ Vũ xin ra mắt tổ sư gia.

Hoàng Diện Phong Cái đưa tay áo khẽ phất một cái liền có một luồng nhu kình đỡ tên hán tử nọ ngồi dậy rồi nghiêm giọng nói :

- Nơi đây không tiện hành lễ. Phân đàn được thiết lập ở đâu?

Tên Cái bang đệ tử nọ liền cung kính đáp :

- Bẩm tổ sư gia ngay tại trong miếu đường.

Hoàng Diện Phong Cái liền theo tên nọ tiến thẳng vào bên trong thấy đó là một gian tự đường hoang phế đã tàn hương lạnh khói, mạng nhện trắng khắp nơi.


Tên Cái bang nọ vội khom mình thưa :

- Khải bẩm tổ sư gia thỉnh người vào trong sảnh đường.

Hai người liền xuyên qua từ đường nọ thấy bên trong là một căn phòng rộng rãi sạch sẽ. Tên Cái bang nọ cung kính mời Phong Cái an tọa còn mình thì đứng hầu một bên. Phong Cái hỏi :

- Nơi đây ai là phân đàn chủ?

Tên ăn mày nọ đáp :

- Là sư thúc vai vế chữ Hoàng.

Hoàng Diện Phong Cái liền sai bảo :

- Ngươi mau đi kiếm y tới đây gặp ta.

Tên nọ lớn tiếng dạ rồi vội vã đi ngay. Không bao lâu sau một nhân vật Cái bang tuổi trạc ngũ tuần lật đật đẩy bọn đệ tử tới nơi, vừa trông thấy Hoàng Diện Phong Cái, y vội vã cúi mình làm lễ nói :

- Đệ tử thuộc chừ Hoàng là Triệu Như Cơ xin cung kính bái kiến tổ sư gia.

Bọn đệ tử Cái bang vội quì rạp xuống miệng đồng thanh xưng hô :

- Tổ sư gia.

Hoàng Diện Phong Cái nghiêm nghị nói :

- Thôi mau đứng cả dậy, bất tất phải hành đại lễ lôi thôi làm gì!

Ông ta quay sang Triệu Như Cơ hỏi :

- Ngươi đã tham kiến tiểu sư tổ Liễu Tồn Trung chưa?

Triệu Như Cơ vội đáp :

- Đệ tử đã tiếp nhận được lệnh của Bang chủ do chim bồ câu đem tới bảo rằng Liễu Tồn Trung tiểu sư tổ đã xuống miền Nam nên đệ tử chưa được kiến diện vị ấy.

Hoàng Diện Phong Cái hỏi tiếp :

- Nếu vậy ngươi vẫn chưa biết y là ai phải không?

Triệu Như Cơ đáp :

- Thưa đúng như vậy, đệ tử vô duyên nên chưa được may mắn gặp gỡ tiểu sư tổ gia.

Hoàng Diện Phong Cái nói :

- Điều này cũng không có gì đáng trách cả, y không tới phân đàn thì làm sao ngươi biết y là ai được, lúc này nơi đây động tịnh ra sao?

Triệu Như Cơ đáp :

- Từ hồi Bang chủ xuống lệnh bảo Liễu Tồn Trung tiểu sư tổ sắp giá lâm miền Nam này, Cái bang đệ tử phải lưu tâm nghênh giá nhưng mãi tới hôm nay vẫn chưa thấy đại giá của tiểu sư tổ, thuộc hạ rất nóng lòng đã phái đệ tử đi khắp nơi để dò xét hành tung của vị ấy.

Y vừa dứt lời bỗng thấy có hai đệ tử Cái bang hớt hơ hớt hải từ bên ngoài chạy vào đi tới trước mặt Triệu Như Cơ khom mình hành lễ. Như Cơ vội đưa mắt ra hiệu cho bọn chúng rồi quát bảo :

- Vị này là tổ sư gia của chúng ta vai vế chữ Địa các ngươi mau lại bái kiến đi!

Hai người nọ giật mình kinh hoảng vội quỳ móp xuống hành lễ, đồng thanh nói :

- Đệ tử chữ Vũ Tiểu Cái Nhị và Tiểu Cái Tam ra mắt tổ sư gia.

Hoàng Diện Phong Cái cười ha hả nói :

- Mau đứng lên đi, bất tất phải hành đại lễ làm chi! Lão nhi mỗ không ưa tập quán hủ lậu đó.

Triệu Như Cơ cung kính nói :

- Khải bẩm tổ sư gia hai tên đệ tử này đã được phái đi Thanh Sơn dò thám trở về đây.

Y quay đầu lại hỏi :

- Thanh Sơn Cơ Thái Bạch Lâu vừa xảy ra chuyện gì thế?

Tiểu Cái Nhị đáp :

- Thái Bạch Lâu là vùng của Tiểu Cái Tam đảm nhận.

Tiểu Cái Tam nói :

- Khải bẩm tổ sư gia, khi đệ tử đi tới vùng đó nhận thấy Thái Bạch lâu là một nơi mà các võ lâm hào khách thường ghé đó nghỉ chân, thầm nghĩ động tĩnh trên giang hồ nơi đây tất phải linh thông hơn cả, rất tốt để dò thăm tin tức về tiểu sư tổ. Đệ tử liền tiến vào kêu một ly trà rồi ngồi nhấm nháp.

Nói tới đây, Tiểu Cái Tam liền đưa tay lên vỗ trán, suy nghĩ một hồi, rồi mới kể tiếp :

- Hôm đó khách tới Thái Bạch lâu rất nhộn nhịp. Quả nhiên đông đủ mặt anh hào. Mọi người đều xôn xao bàn tán rất huyên náo. Đệ tử liền để tâm nghe ngóng, nhưng tuyệt không thấy một ai nhắc nhở tin tức nào liên quan đến tiểu sư tổ hết. Giữa lúc ấy, bỗng ở góc phía Đông có người kể đến chuyện chàng thiếu niên chỉ dùng chưởng mà đã đánh chết liên tiếp sáu tay kiếm thủ áo xám. Đệ tử vội chăm chú lắng tai nghe. Mọi người quanh đó đều hồi hộp theo dõi, đợi chờ người nọ kể tiếp.

Phong Cái bỗng “à” lên mọt tiếng, xen lời hỏi :

- Sau đó người nọ đã kể tiếp những gì?

Tiểu Cái Tam đáp :

- Y không kể tiếp gì cả. Có lẽ sự hiểu biết của y chỉ giới hạn có thế.

Phong Cái chép miệng :

- Tiếp thật? Đáng tiếc thật!

Tiểu Cái Tanh ngạc nhiên hỏi :

- Sư tổ bảo cái gì đáng tiếc thế?

Phong Cái lại chép miệng, đáp :

- Người dùng chưởng lực đánh chết mấy tên kiếm sĩ nọ là tiểu sư tổ của các ngươi đấy.

Tiểu Cái Tam vội đáp :

- Đúng rồi. Lúc ấy đệ tử cũng nghĩ như vậy. Vì gần đây trên giang hồ đồn đại nhiều tin tức tương tự liên quan đến tiểu sư tổ. Chỉ đáng tiếc là những tin tức đó đều rất mơ hồ, không một người nào biết rõ sau đó tiểu sư tổ đã đi về hướng nào cả. Trong lúc đệ tử đang thất vọng bỗng nghe thấy phía cầu thảng có những tiếng bước chân thật nhộn nhịp, rồi có một bọn võ lâm bước lên, đầu người nào người ấy đều vấn một chiếc khăn anh hùng phủ xuống tới nửa mặt và cùng ăn vận võ phục màu xám. Đệ tử đưa mắt quan sát, thấy tất cả là tám người trong đó chỉ có một cô gái trẻ tuổi là ăn vận khác hẳn. Bọn người áo xám nọ liền kiếm một chiếc bàn lớn rộng rồi ngồi xuống, gỡ thanh trường kiếm đeo trên lưng ra quăng lên bàn. Một tên trong bọn lớn tiếng quát :

- Mẹ kiếp! Bọn mày mù cả rồi hay sao?

Vừa nói, y vừa trợn mắt lên nhìn bọn tửu bảo. Một tên phổ ky vội chạy lại, vâng dạ rối rít, khép nép hỏi :

- Khách quan muốn xơi gì?

Một tên áo xám khái quát lớn :

- Còn phải hỏi lôi thôi gì nữa! Có đồ ăn thức uống thượng hảo hạng gì hãy đem tất cả ra đây.

Một tên khác nói :

- Có phải bọn ngươi sợ bọn gia gia này không có tiền trả đấy không?

Y vừa dứt lời, cả bọn chúng đều cất tiếng cười hô hố. Một tên trong bọn liền giơ bàn tay to như chiếc quạt nan ra vuốt vào má vị cô nương nọ, cười hi hí, nói :

- Mỹ nhân của ta xinh đẹp thật?

Chỉ thảy cô nương trẻ tuổi nọ khóe mắt đẫm lệ, cổ họng nghẹn ngào nhưng không thấy có phản ứng gì cả.

Tiểu Cái Tam vừa kể tới đó, Hoàng Diện Phong Cái không sao nhịn nổi, vội hỏi :

- Vị cô nương nọ là ai thế?

Nhưng ông ta chợt nghĩ lại, nhận thấy mình đã hỏi một câu thừa thãi, vì Tiểu Cái Tam làm sao biết được vị cô nương nọ là gì? Ông ta liền ngửng mặt lên trời, cất tiếng cười ha hả. Tiểu Cái Tam vội kể tiếp :

- Lúc ấy đệ tử cũng tự hỏi: vị cô nương này là ai? Cứ xem tình hình thì có lẽ nàng đã bị bọn người này cầm giữ. Nhưng điều kỳ quái nhất là vị cô nương nọ chỉ ngẩn người ra, thổn thức khóc, tuyệt nhiên không thấy nói năng gì cả. Trong lúc đệ tử đang cố tìm hiểu nguyên nhân thì lại thấy ở phía đầu cầu thang có một trung niên đại hán, lưng dắt Quỷ đầu đao, bước lên. Lên tới trên lầu, vừa trông thấy bọn kiếm thủ áo xám nọ, đại hán trung niên liền biến sắc mặt. Sau đó, bỗng phát giác được vị cô nương nọ, đại hán vừa mừng rỡ như điên khùng, vội kêu gọi :

- Tiểu thư! Tiểu thư?

Dứt lời, y liền chạy lại nắm lấy tay vị cô nương nọ.

Một tên kiếm thủ áo xám thấy vậy vội đưa tay ra ngăn cản, quát hỏi :

- Ngươi gọi ai thế?

Đại hán trung niên như không thèm để ý tới, chỉ khẽ nghiêng người đưa tay lên gạt tên nọ sang bên, tay phải vẫn nắm chặt lấy tay vị cô nương nọ.

Vừa trông thấy trung niên đại hán, vị cô nương nọ đã lộ vẻ mừng rỡ khôn tả, môi mấp máy, nhưng vẫn không sao thốt ra được lời nào.

Đang lúc ấy, đại hán trung niên bỗng cảm thấy phía sau lưng có một luồng gió lấn át, rồi có mấy thanh trường kiếm đột nhiên tập kích.

Thì ra trong bọn kiếm thủ áo xám nọ đã có mấy tên rút trường kiếm ra nhắm lưng, vai đại hán nọ đâm tới.

Triệu Như Cơ ngồi ngẩn người ra nghe. Tới đây, y bỗng thất kinh, nói :

- Ối chà! Nếu vậy đại hán nọ không sao thoát khỏi cái chết.

Phong Cái liền xen lời :

- Chưa chắc. Phàm là một võ sĩ đã có đôi chút kinh nghiệm, tất nhiên phải đề phòng sẵn một con đường thoái. Cứ xem tình hình đó, nếu không phải là hạng cao thủ đệ nhất lưu, thì tay phải cũng chỉ bị trúng kiếm thương mà thôi.

Tiểu Cái Tam vội nói :

- Đúng thế. Tổ sư gia liệu việc như thần. Tay phải của đại hán nọ quả nhiên đã bị đâm trúng một kiếm, máu tươi phun ra đầy bàn. Vị cô nương nọ dường như rất kinh hoảng, miệng muốn thốt ra câu ối chà nhưng chỉ ú ớ thôi tựa hồ như một người câm vậy.

Chỉ nghe thấy một tên kiếm thủ cười ha hả, nói :

- Tên điên khùng này ở trong hang hốc nào chui ra, dám múa may quay cuồng ở trước mặt bọn mỗ. Ngươi đã thấy môn công phu “Tam cương miêu” lợi hại chưa?

Tên khác nói :

- Chắc tên này đã ăn gan hùm mật báo gì, giữa ban ngày ban mặt dám chọc ghẹo thiếu nữ nhà người ta như thế.

Đại hán trung niên nọ nghiến răng mắng chửi :

- Các người không coi vương pháp vào đâu hay sao? Khai Phong Viễn Dương phiêu cuộc xưa nay đối với các ngươi không oán không thù, sao các ngươi lại tới giết sạch như vậy?

Lúc ấy những người có mặt trên lầu vừa nghe đại hán dứt lời đều đổ dồn mắt nhìn cả về phía đại hán với bọn người áo xám nọ. Một kiếm thủ bỗng cất tiếng cười nhạt hỏi :

- Tại sao ngươi biết chúng ta đã giết sạch Viễn Dương phiêu cuộc?

Đại hán trung niên liền đưa tay ra chỉ nói :

- Vị cô nương này là con gái của Trần tổng tiêu đầu chúng ta. Nếu không phải chính các ngươi đã ra tay tàn sát Viễn Dương phiêu cuộc, thì tại sao nàng lại bị cầm giữ trong tay các ngươi? Nhân tang vật chứng đã rõ ràng, các người còn chối cãi gì nữa?

Một tên kiếm thủ liền nói :

- Vương pháp là cái quái gì? Chẳng lẽ chúng ta lại còn sợ vương pháp nữa hay sao?

Một tên khác nói :

- Không phải là chúng ta sợ hãi gì mà không dám nhận việc sát hại Viễn Dương phiêu cuộc, nhưng bằng cớ gì mà ngươi dám chắc vị cô nương này là con gái của vị Trần tổng tiêu đầu?

Một tên nữa nói :

- Nếu nàng ta quả thật là con gái của tên Trần tổng tiêu đầu, lẽ tất nhiên nàng ta phải nhận ra được ngươi. Ngươi thử kêu nàng một tiếng xem nàng có trả lời hay không?

Đại hán “hừ” nhạt một tiếng, nói :

- Các ngươi đã điểm vào huyệt câm thì nàng làm sao còn trả lời được nữa.

Tên kiếm thủ đứng đầu bọn liền nói :

- Nếu vậy ngươi cứ việc tiến lại, thử giải huyệt cho nàng ta đi, xem nàng có chịu nói chuyện với ngươi không.

Lúc ấy mọi người trên lầu nghe tới đây đều đổ xô tới coi. Những nhân vật tự phụ võ công và thủ pháp giải huyệt xuất chúng đều lách mình tới gần vị cô nương nọ xem sao? Tên kiếm thủ đứng đầu bọn ngẩng lên hướng về phía mọi người, nói :

- Vị cô nương này là thân thích của một vị huynh đệ chúng tôi.

Tên này bỗng từ đâu tới, mạo nhận nàng là con gái của Trần tổng tiêu đầu, rồi lại vu oan giá họa chúng tôi đã điểm vào huyệt của nàng ta. Vậy xin quý vị bất luận là ai, hãy tiến lại xem xét huyệt đạo của vị cô nương đây có bị điểm hay không.

Y vừa dứt lời, những tay xưa nay vẫn nổi tiếng là cao thủ giải huyệt đều lần lượt tiến lại, ra tay thử thách. Đại hán trung niên nọ tuy là một người thô lỗ nhưng lúc này cũng thấy sáng suốt hẳn, vội chắp tay vái chào mọi người ở trên lầu một lượt rồi lớn tiếng nói :

- Chư vị đều là giang hồ bằng hữu, vậy xin hãy chứng giám cho.

Tại hạ đã nhận sự ký thác của người, vì vậy phải hết sức tận trung.

Tại hạ là Lâm Phú, thủ túc của Khai Phong Viễn Dương phiêu cuộc Trần tổng tiêu đầu Thảm trạng toàn gia Trần tổng tiêu đầu bị tàn sát có lẽ chư vị đều đã hay rõ cả rồi, sở dĩ tại hạ được sống sót cho tới ngày nay là vì đã may mắn, khi bị trúng kiếm thương của một tên giặc bị giết, và từ trên mái ngói rớt xuống bên dưới lại rơi trúng ngay vào một căn phòng chứa rơm nuôi ngựa, bị mê man bất tỉnh suốt một ngày đêm, mãi tới giờ Ngọ hôm sau mới hồi tỉnh lại. Tại hạ vội đi kiếm thuốc trị liệu thương thế. Lúc ấy tại hạ đã nguyện, dù có phải đi khắp chân trời góc biển, cũng phải tìm cho ra được Trần cô nương để làm tròn sự ký thác của cố nhân.

Lời nói của y bao hàm đầy vẻ khẳng khái, chính nghĩa, khiến tất những nhân vật võ lâm có mặt tại đó đều bị khích động vô cùng. Bọn kiếm thủ áo xám chỉ sợ đại hán gợi lên sự công phẫn của mọi người, lúc ấy sẽ bị khó xử vô cùng, liền nói :

- Chư vị chớ nên nghe những lời nói điên khùng của tên này. Việc tàn sát Viễn Dương phiêu cuộc là việc ân oán thường tình trên chốn giang hồ, nhưng anh em chúng tôi không hề dính líu tới. Nay tên này không những đã vu khống lại còn muốn lôi kéo quý vị vào trong cuộc. Như vậy có phải bản sắc của một hảo hán?

Lâm Phú lớn tiếng nói :

- Lâm mỗ học nghệ không thông, có chết cũng không oán trách. Nhưng bọn các ngươi khi hành động đều che đầu phủ mặt, hành vi rất xảo quyệt. Vì vậy, mỗ đành phải kêu gọi sự công tâm của các võ lâm đồng đạo có mặt tại đây. Thỉnh chư vị chứng kiến giúp cho. Lâm mỗ giải huyệt cho vị cô nương này, các ngươi không được tấn công lén.


Mọi người đứng quanh đó đều nói :

- Lẽ tất nhiên phải như vậy, vì nếu kẻ nào tấn công lén sẽ coi như công địch của võ lâm. Chúng tôi quyết sẽ không đứng làm kẻ bàng quan.

Lâm Phú nghe nói vội tiến lại gần vị cô nương nọ, vỗ luôn vào Thiên Trụ huyệt của nàng, nhưng chỉ nghe thấy nàng ta kêu “ư ư” mấy tiếng, rồi lại bất động như cũ.

Mấy tên kiếm thủ nọ thấy đều cười ha hả, nói :

- Thế nào? Chúng ta đã bảo là không hề điểm huyệt vị cô nương này. Nàng vốn là một thiếu nữ bị câm từ hồi còn nhỏ. Đó, có phải là ngươi đã vu cáo giá họa cho người đấy không?

Lúc ấy Lâm Phú hổ thẹn mặt đỏ bừng. Nhưng y bỗng giơ một ngón tay ra, nhắm thắng Ngọc Trầm huyệt của vị cô nương nọ điểm tới. Chỉ nghe thấy trong cổ họng của nàng nấc lên mấy tiếng, rồi lại im lặng như cũ.

Một tên kiếm thủ cười hắc hắc, nói :

- Buồn cười thật? Đến lúc này mà tên điên khùng ngươi vẫn chưa chịu sáng mắt ra.

Đang lúc ấy, trong đám người bỗng có tiếng nói :

- Đây là độc môn điểm huyệt thủ pháp, thì làm sao các ngươi có thể hóa giải nổi? Để ta vào xem sao?

Chỉ thấy một nhân vật trông như một vị lang trung đại phu, rẽ mọi người tiến vào. Y vừa xuất hiện, liền có tiếng xì xào bàn tán nổi lên ngay.

- Vị này là Thần Huyệt Tử Âu Đại Minh tiên sinh đấy.

- Vị Âu Đại Minh tiên sinh này tuy võ công chỉ vào mức bình thường nhưng thủ pháp giải huyệt thì phải công nhận là độc bộ trong thiên hạ.

Lại có người lên tiếng nói :

- Nếu không phải thế, tại sao y dám xưng mình là Thần Huyệt Tử được.

Thần Huyệt Tử Âu Đại Minh tiên sinh nghe sau lưng có tiếng xì xào ca tụng mình, trong lòng cảm thấy rất thích thú, khẽ đằng hắng mấy tiếng rồi mới tới gần vị cô nương nọ, chăm chú xem xét rồi ung dung nói :

- Vị cô nương này đã bị người ta dùng cách điểm huyệt độc môn phong bế á huyệt. Vị bằng hữu nọ Lâm đây không rõ về cách đả huyệt pháp, chỉ biết ra tay điểm bừa bãi như thế, làm sao có thể hóa giải nổi.

Bỗng nghe thấy tên đứng đầu bọn kiếm thủ lạnh lùng nói :

- Thế ngươi có chắc hóa giải được không?

Âu Đại Minh cười đắc ý, nói :

- Các hạ không nghe thấy mọi người vừa bàn tán chuyện gì ư?

Ngoại hiệu của bỉ nhân là Thần Huyệt Tử, không phải là mỗ nói dóc, bất cứ độc môn điểm huyệt thủ pháp nào, mỗ cũng tự tin có thể hóa giải được hết.

Tên kiếm thủ nọ chỉ “hừ” nhạt một tiếng, không nói năng gì nữa.

Âu Đại Minh lúc này chỉ muốn biểu lộ tuyệt học của mình để dương oai trước mặt quần hùng, liền vén cao tay áo lên, nhanh nhẹn đưa tay ra vỗ luôn vào Song Quan huyệt của vị cô nương nọ tức thì.

Chỉ nghe thấy vị cô nương nọ thốt lên mấy tiếng “ư ư” bên trong cổ họng, rồi lại ngưng bặt như cũ. Bọn kiếm thủ áo xám thấy vậy đồng thanh cất tiếng cười hô hố, còn những người đứng xung quanh đó mặt đều lộ vẻ thất vọng.

Âu Đại Minh thấy vậy, mặt liền lộ vẻ ngạc nhiên, tả hữu thủ đồng thời điểm ra sử dụng pháp Mãn Thiên Hoa Vũ, nhằm các đại huyệt Trọng Lâm, Khí Hải, Tích Trụ của vị cô nương nọ vỗ tới. Chỉ thấy mặt vị cô nương đó lộ vẻ đau đớn, cổ họng thốt ra những tiếng hự hự liên tiếp thôi.

Bọn kiếm thủ nọ mặt đều lộ vẻ đắc ý, cứ cười nhạt luôn mồm.

Thần Huyệt Tử lại dùng thủ pháp tuyệt diệu, tiếp tục vỗ ra liên tiếp một hồi, nhưng vẫn không thấy thâu hoạch được chút kết quả nào, trong lòng liền kinh hoảng, thủ pháp đã thấy hỗn loạn, không còn theo thể thức gì nữa.

Quấn hùng đứng quanh đó không sao nhịn được đều nói :

- Thần Huyệt Tử tiên sinh tại sao cứ vỗ loạn xạ lên như thế?

Không còn biết thương hương tiếc ngọc chút nào ư?

Thần Huyệt Tử nghe nói, mặt liền lộ vẻ hổ thẹn vội thâu tay lại bẽn lẽn nói :

- Quái lạ thật! Quái lạ thật! Chẳng lẽ vị cô nương này là một người câm thực sự ư?

Một tên kiếm thủ nói :

- Thần Huyệt Tử tiên sinh chịu bó tay rồi, phải không? Bọn mỗ đã nói là tên điên khùng Lâm Phú này đã mạo nhận, mà các vị vẫn không chịu tin.

Lâm Phú liền lớn tiếng thóa mạ :

- Bọn khốn kiếp các ngươi có lẽ đã cho Trần cô nương đây uống loại á dược gì rồi. Hãy coi đao!

Y liền rút luôn thanh Quỷ đầu đao ra, chuẩn bị tấn công. Mọi người đứng quanh đó vội ùn ùn rút lui về phía sau. Cục diện nơi đó đã bắt đầu hỗn loạn.

Lúc ấy bỗng thấy một thanh niên, mình mặc một chiếc áo ngắn màu huyền, mày kiếm, mắt sao, thái độ trầm hùng, đầu đội một chiếc nón rơm rách, từ trước tới giờ vẫn lặng lẽ ngồi ở một cái bàn góc phía Đông, thủng thẳng đứng dậy, lớn bước tiến tới, cao giọng nói :

- Các hạ có phải là Lâm Phú bằng hữu đấy không? Tại hạ xin có lời chào.

Lâm Phú ngạc nhiên hỏi lại :

- Các hạ là ai?

Thiếu niên nọ đáp :

- Sau này các sẽ biết rõ tại hạ là ai. Hiện giờ chớ nên hỏi nhiều làm chi. Xin hãy thâu Quỷ đầu đao lại, để tại hạ thử xem qua huyệt đạo của vị cô nương này đã...

Thanh niên nọ chưa nói dứt câu, quanh đó đã nổi lên những tiếng phê bình :

- Ngay như Thần Huyệt Tử còn giải huyệt không nổi, huống hồ một tên trẻ tuổi như vậy.

- Nếu y có tà ý, thể nào lão gia cũng sẽ trừng trị y ngay tại chỗ cho mà coi.

Lại có người nói :

- Trông thanh niên này khí độ hiên ngang, lẫm lẫm chính khí, không lẽ lại làm điều xằng bậy như vậy được.

- Biết ngay y chả phải là một tên vô dụng, chỉ tốt mã bề ngoài đó thôi.

Thanh niên nọ như không thèm để ý tới lời phê bình của mọi người cứ ung dung tiến thẳng đến cạnh bên cô nương nọ, rồi lên tiếng nói với bọn kiếm thủ :

- Chư vị vừa rồi có nói: bất luận là ai cũng đều có thể ra tay giải huyệt đạo cho vị cô nương này, có phải không?

Một tên kiếm thủ mặt lộ đầy vẻ ngạo nghễ, lạnh lùng đáp :

- Đúng thế, nhưng tiểu tử ngươi vẫn chưa thấy rõ cái gương của Thần Huyệt Tử vừa rồi hay sao, mà còn muốn ra đây, định làm trò cười cho thiên hạ hay sao?

Thanh niên bỗng buông tiếng cười dài, quay sang cô nương nọ, dịu dàng nói :

- Cô nương có tin tại hạ có thể giải được huyệt đạo hay không?

Nếu tin, xin cô nương hãy gật đầu, ra hiệu cho tại hạ được biết.

Quả thật kỳ lạ. Vị cô nương trẻ tuổi nọ vừa thấy thanh niên tiến tới gần, mắt bỗng tia ra những luồng ánh sáng lấp lánh khác thường dường như là bị dáng dấp anh tuấn của thanh niên nọ hấp dẫn, liền ngoan ngoãn khẽ gật đầu.

Thanh niên thấy vậy liền nói: Tốt lắm, rồi tiếp :

- Nếu vậy, thỉnh cô nương hãy đề khí nơi đơn điền lên nhé?

Cô nương nọ lại khẽ gật đầu. Thanh niên liền giơ một chưởng ra đặt lên trên Tích Truy huyệt của nàng, bỗng thét lớn :

- Đi!

Chỉ thấy người cô nương chợt bay bổng lên, nhằm thẳng phía Lâm Phú phi tới. Sự thể xảy ra đột ngột, khiến những người trên lầu đều thất thanh la ó. Lâm Phú cũng giật mình kinh hãi, định giơ tay ra đỡ nhưng không kịp nữa. Y chỉ kêu được một câu “Hỏng rồi” nhưng người của cô nương nọ khi phi tới gần y kình đạo bỗng đột nhiên thâu liễm hẳn, rồi nhẹ nhàng hạ chân xuống mặt đất như là ở phía sau lưng có người điều khiển vậy.

Cô nương nọ chân vừa đặt xuống mặt đất đã cất tiếng kêu gọi :

- Lâm thúc thúc! Lâm thúc thúc!

Tiếng nói của nàng thanh thoát như chim hoàng oanh. Nàng vừa thốt lên tiếng gọi ấy khiến những người có mặt tại đó đều kinh ngạc khôn tả.

Tiểu Cái Tam thao thao bất tuyệt kể tới đó rồi đưa mắt nhìn Hoàng Diện Phong Cái. Chỉ thấy Phong Cái ngửng đầu nhìn lên trần nhà mặt lộ vẻ trầm tư, miệng lẩm bẩm nói một mình :

- Đúng rồi! Đúng rồi!

Tiểu Cái Tam ngạc nhiên hỏi :

- Tổ sư gia vừa bảo cái gì đúng thế?

Hoàng Diện Phong Cái đáp :

- Thanh niên nọ đến chín thành là tiểu sư tổ rồi, nhưng không biết Trần cô nương đã bị ai điểm huyệt đạo mà đến cả Thần Huyệt Tử cũng không hóa giải nổi? Chẳng lẽ lại là bọn chúng chăng?

Triệu Như Cơ xen lời hỏi :

- Bọn chúng là ai?

Hoảng Diện Phong Cái đáp :

- Là Thanh Hải Lạp Bột tự. Trừ phi là Vu Công điểm huyệt pháp của Thanh Hải Lạp Bột tự ra thì mới có thể làm cho Thần Huyệt Tử phải bó tay thúc thủ như thế. Nếu quả thật Thanh Hải Lạp Bột tự đã tới đây, thì việc này thật phiền phức cho chúng ta.

Triệu Như Cơ lại hỏi :

- Tổ sư gia có biết tiểu sư tổ dùng thủ pháp gì mà có thể giải huyệt đạo cho cô nương nọ không?

Hoàng Diện Phong Cái đáp :

- Tiểu tử Liễu Tồn Trung làm sao có thể giải nổi Vu Công điểm huyệt pháp của Lạp Bột tự được? Đó là y đã dùng Cái bang Chấn Thiên tâm pháp của chúng ta để đả thông huyệt đạo đấy thôi.

Triệu Như Cơ kinh ngạc hỏi :

- Tiểu sư tổ cũng thông hiểu được môn Chấn Thiên tâm pháp?

Phong Cái cười đáp :

- Tiểu tử Liễu Tồn Trung phúc duyên thâm hậu, lại là một tài năng có căn cốt luyện võ bất phàm, cho nên mới có thể luyện thành sớm như vậy. Theo tình hình Tiểu Cái Tam vừa kể, Liễu Tồn Trung giải khai á huyệt cho vị cô nương nọ, ngoài việc dùng Chấn Thiên tâm pháp ra, y còn sử dụng thêm một chưởng pháp khác nữa. Vì nếu chỉ sử dụng Chấn Thiên tâm pháp thôi, tuy huyệt đạo có thể giải được nhưng Trần cô nương tất nhiên sẽ phải thọ thương vì Chấn Thiên tâm pháp cương mãnh có dư, mà nhu kình thì không đủ. Tên tiểu tử Liễu Tồn Trung quả thật tinh minh. Tiểu Cái Tam, sau rồi thế nào?

Tiểu Cái Tam đáp :

- Liễu Tồn Trung tiểu sư tổ đã sớm dự liệu thể nào bọn kiếm thủ áo xám cũng đột ngột tấn công. Chỉ sợ Trần cô nương đã bị liên lụy cho nên người mới dùng chưởng lực đẩy Trần cô nương bay tới cạnh Lâm Phú. Sự việc giải huyệt cứu người đều xảy ra chỉ trong nháy mắt.

Hoàng Diện Phong Cái xen lời :

- Đúng! Đúng? Tiểu sư tổ của ngươi vốn là một tên ranh mãnh như quỷ. Bất luận việc gì, y cũng đã dự trù thật chu đáo trước cả. Sau rồi thế nào, ngươi mau kể tiếp đi?

Tiểu Cái Tam lại tiếp :

- Sự việc trên xảy ra, bọn kiếm thủ nọ liền biết có sự đại biến.

Bọn chúng tất cả bảy tên, thì sáu thanh trường kiếm đã nhanh nhẹn rút ra khỏi bao, vây chặt lấy tiểu sư tổ còn một tên vội tung mình nhảy về phía Lâm Phú, định cướp lại Trần cô nương. Lúc ấy mọi người trên lầu đều nhốn nháo hỗn loạn, hào khí vừa rồi cũng đã tan biến mất, ai nấy chi sợ mang họa vào thân vội ùn ùn bỏ chạy tứ tán.

Lâm Phú vừa rồi đã thọ kiếm thương nên đã mất năng lực chiến đấu rất nhiều. Chỉ trong khoảnh khắc y đã bị tên kiếm thủ áo xám đánh té, rồi tên nọ liền cắp Trần cô nương tung mình nhảy lên bàn, định phóng qua cửa sổ nhảy xuống dưới đường. Tiểu sư tổ thấy vậy liền thét lớn một tiếng phóng chưởng đánh té hai tên kiếm thủ, chân điểm xuống đất một cái người như một mũi tên bắn rời khỏi cung bay vọt về phía cửa sổ, giương năm ngón tay ra như năm cái móc sắt chộp vào người đối phương. Đệ tử kể thì chậm nhưng sự việc ở đó xảy ra nhanh cực cùng.

Vừa lúc tiểu sư tổ giơ tay ra chộp lên kiếm thủ nọ, thì bỗng có hai tên cao thủ áo xám đột ngột từ ngoài song cửa lướt vào, kiếm quang lóe mắt, nhằm thẳng năm ngón tay tiểu sư tổ chém tới.

Tiểu sư tổ vội nghiêng mình rụt tay, tránh thoát trong gang tấc.

Tên áo lam còn lại đỡ lấy Trần cô nương trên tay tên kiếm thủ rồi quay người nhảy ra bên ngoài. Tiểu sư tổ vội huy động đơn chưởng nhắm tên cao thủ áo lam vừa xuất hiện tấn công. Nhưng kiếm pháp của tên này cao minh xuất kỳ, vũ lộng lên như bão táp thủ giữ chặt lấy song cửa.

Lúc ấy mấy tên kiếm thủ áo xám cũng đã xông cả lại Tiểu sư tổ liền bị lâm vào tình thế bốn mặt thọ địch rất bất lợi.

Tiểu Cái Tam kể tới đó dường như là bị cục diện kịch liệt của trận chiến hấp dẫn, hai mắt như thất thần tay cứ khua ngang gạch chéo lia lịa miệng thì kêu la om sòm. Hay lắm! Chiêu tuyệt diệu này tới đúng lúc thật! Mười mạng nho nhỏ như tên Tiểu Cái Tam này cũng đã đi đời nhà ma rồi. Ối chà! Nguy hiểm thật!

Hoàng Diện Phong Cái thấy y như mê mẩn cả thần trí, liền cười hi hí nói :

- Tiểu Cái Tam, có phải ngươi nói cho mình nghe đấy không?

Tiểu Cái Tam buột miệng đáp :

- Dĩ nhiên rồi.

Rồi đột nhiên y như người nằm mơ vừa chợt tỉnh, tay vội buông xuôi xuống, mặt lộ vẻ hoảng sợ nói :

- Tổ sư gia! Tiểu Cái Tam này thật đắc tội!

Phong Cái cả cười nói :

- Tội cái gì! Ngươi vừa kể tiểu sư tổ bốn mặt thọ địch, sau rồi thế nào!

Tiểu Cái Tam nói :

- Tình hình lúc đó tuy kinh mà vô hiểm, gặp hung lại hóa cát.

Tên kiếm thủ áo lam thủ giữ song cửa, mặt được che bầng một chiếc khăn lụa màu lam; từ lúc xuất hiện vẫn không hề lên tiếng nói câu nào, nhưng kiếm pháp của y quả thật cao minh, kiểm khí lạnh buốt xương. Lúc ấy hai người đều đã ở sát song cửa. Tiểu sư tổ tiến thoái như con mãnh hổ, ung dung thi triển chưởng pháp bao trùm lấy đối phương. Mấy tên kiếm thủ áo xám bỗng đột ngột từ phía sau tập kích tới, mà tiểu sư tổ dường như vẫn không hay biết gì cả. Đệ tử thấy vậy liền toát mồ hôi lạnh ra, kêu khổ thầm. Bỗng nghe thấy tiểu sư tổ cất tiếng rú dài, lăng không phi thân lên chiếc xà nhà nhanh như điện xẹt, thân pháp tuyệt đẹp. Tiếp theo đó liền có những tiếng kêu “ái chà” liên tiếp nổi lên. Chỉ thấy hai tên áo xám đầu văng khỏi cổ, bắn ra ngoài hơn trượng, còn hai tên thì tay phải bị đứt lìa, ngã lăn ra đất.

Phong Cái nghe tới đây, không sao nhịn nổi, vỗ đùi đến đét một cái, cười hi hí nói :

- Tuyệt diệu! Thật là tuyệt diệu! Thế Phi Yến Xuyên Lương này của tiểu tử Liễu Tồn Trung đã khiến cho bọn chúng tự tàn sát lẫn nhau.

Tiểu Cái Tam vội hỏi :

- Tổ sư gia làm sao mà biết được bọn chúng tự tàn sát lẫn nhau?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui