Nữ Y Về Thời Loạn

Edit: Yunchan

Trước mắt bao người thế này Văn Đan Khê cảm thấy vô cùng áp lực. Cô chẳng hiểu rõ tình hình, không thể nói linh tinh, đã vậy còn không thể không góp ý kiến. Cô cúi đầu suy nghĩ hồi lâu, rồi dùng giọng điệu từ tốn nói: “Ta sẽ nói vài câu theo suy nghĩ của mình. Ta thiên về hướng nên đi cứu trợ. Xét theo phạm vi hẹp, núi Nhạn Minh cách Dịch Châu rất gần, nếu Dịch Châu rơi vào tay Thát Tử, mà quân Phá Lỗ chúng ta đã mấy lần đối nghịch với chúng, sợ rằng tới lúc đó sẽ xảy ra rắc rối lớn. Xét theo phạm vi rộng, “Thiên hạ hưng vong, thất phu hữu trách”, cả tổ vỡ làm sao có trứng lành. Vì cái lớn hơn mà những người nhỏ bé như chúng ta không thể khoanh tay đứng nhìn. Về phần Nhị đệ hỏi về sau chúng ta sẽ ra sao, theo ta nghĩ chúng ta không nên nóng lòng nhất thời. Thiên hạ hiện tại quá loạn lạc, e là sẽ tới lúc lên tới đỉnh điểm cực loạn. Chúng ta chỉ cần tích lũy sức mạnh để chờ thời là được.”

Cô vừa nói dứt câu đã nghe Tần Nguyên lên tiếng tán thưởng: “Tẩu tử quả nhiên là hậu nhân của Bạch Thạch Công, nói một lời mở rộng tầm mắt. Thiên hạ hưng vong, thất phu hữu trách, rất hay.”

Văn Đan Khê nghệt ra, câu này ở đây không có sao? Còn Bạch Thạch Công kia là ai? Nghe giọng điệu của Tần Nguyên thì có vẻ người này có quan hệ với mình, nhưng cô lại không thể hỏi được. Thôi thì cứ thầm ghi lại trong đầu, để sau này tra lại.

Nghĩ tới đây cô vội vã bổ sung một câu: “Ta suốt ngày ở đằng sau núi nên không hiểu nhiều về tình hình hiện tại, mọi người nên nghe ý kiến của Nhị đệ thì tốt hơn.”

Mặt Thẹo reo lên: “Tẩu tử đúng là khiêm tốn. Ta thấy tẩu mới là người có học vấn xếp thứ hai trên núi, Hạ hắc tử phải dạt qua bên.”

Hồng đại hồ tử và Quách Đại Giang cũng đệm thêm vài câu phụ họa.

Trần Tín hưng phấn ra mặt: “Phải phải, nói hay lắm, phải nghe Nhị đệ nói.”

Văn Đan Khê nói câu nào cũng hay, nhưng hắn thích nghe nhất là khi cô vô thức gọi Tần Nguyên là Nhị đệ, điều này chứng tỏ cô đã coi mình là nương tử của hắn rồi, hề hề.

“Vậy mọi người cứ thương lượng tiếp nhé, ta đi chuẩn bị cơm tối đây.” Cô nên ngoan ngoãn lui ra ngoài thì hơn.

Văn Đan Khê vừa đi khuất, trên môi Tần Nguyên đã nở nụ cười nói: “Tẩu tử quả nhiên không phải người tầm thường, đại ca thật có phúc.”


Trần Tín hất hất đầu nói: “Giờ đệ mới biết sao, còn ta thì biết lâu rồi.”

Tần Nguyên chỉ cười không đáp.

“Nào, chúng ta bàn tiếp nên làm thế nào.”

Năm huynh đệ ngồi xuống nghị sự một lần nữa. Theo suy nghĩ của Trần Tín, nếu quyết định cứu giúp Dịch Châu thì cứ dẫn binh lao thẳng xuống núi, trực tiếp chém giết Thát Tử là được rồi. Còn tìm cách này nọ làm gì. Tất nhiên Mặt Thẹo hết sức tán thành suy nghĩ này.

Tần Nguyên thì ngược lại, y suy tư giây lát, chậm rãi nói: “Đại ca, huynh hãy nghĩ kỹ lại đi, bây giờ huynh mang danh Tướng quân, ai cũng biết đó chỉ là hư danh mà triều đình dùng để bình định chúng ta. Không có binh lương và bổng lộc chưa tính, trong mắt người đời thật ra chúng ta vẫn là thổ phỉ. Chúng ta có giết bao nhiêu Thát Tử đi nữa thì cũng chẳng ai báo lên trên. Nói không chừng còn bị kẻ khác tranh công.”

Trần Tín tiếp lời: “Ta giết Thát tử là vì chúng đáng chết, chứ chẳng ham mê thứ công danh vứt đi đó, ai thích thì lấy!”

Tần Nguyên cười lãnh đạm: “Đại ca xem công danh như cặn bã thì tốt, nhưng chúng ta là nam tử hán đại trượng phu, hành sự đâu thể nào chỉ lo cái trước mắt, chỉ lo cho riêng mình, còn phải nghĩ tới tử tôn hậu thế chứ. Chúng ta đâu muốn cho thê nhi mình chẳng còn thể diện để bước chân ra ngoài, cũng đâu muốn cho miệng đời xỉ vả con cháu chúng ta là tặc tử tặc tôn.”

Y vừa nói xong câu này, mọi người đều chùng xuống. Ai nấy đều có vẻ như đang nghĩ ngợi điều gì. Nhất là Trần Tín, hắn vừa nghĩ tới chuyện Văn Đan Khê bị người đời gọi là tặc bà, con cái của họ sau này cũng bị gọi là tiểu tặc thì hắn đã không chịu nổi.

Lần này hắn là người dẫn đầu đập bàn tuyên bố: “Nhị đệ, đệ nói thế nào thì làm thế ấy!”

Ba người còn lại cũng tỏ rõ thái độ nhất trí.


Tần Nguyên thấy mình đã đạt được mục đích, thở phào một hơi, sau đó nói một mạch suy nghĩ của mình: “Thành Dịch Châu tường cao bền chắc, dễ thủ khó công, Thát Tử khó lòng tấn công nổi trong chốc lát, hiện tại chúng ta không nên gấp gáp, mà nên vừa luyện binh vừa nghe ngóng tình hình. Âm thầm chuẩn bị lực lượng, đợi tới khi chín muồi sẽ dốc sức giáng cho bọn Thát Tử một đòn phủ đầu. Tới lúc đó, bách tính Dịch Châu nhất định sẽ mang ơn chúng ta, và chắc chắn thế nhân cũng thay đổi cách nhìn với chúng ta. Đó chính là lúc mà quân Phá Lỗ chúng ta xuống núi. Chuyện trước hết mà chúng ta cần làm chính là dẹp tan nạn cướp bóc ở Dịch Châu, ra tay xử lý những kẻ khét tiếng xấu xa, dọn dẹp tai họa cho bách tính. Như thế, vừa có thể luyện binh vừa có thể tích lũy lương thảo, đồng thời tung hỏa mù đánh lạc hướng Thát Tử, để chúng nghĩ rằng ta không xuất binh cứu viện Dịch Châu…”

Tần Nguyên diễn giải rất rành mạch, tư duy tinh tế, thứ tự lớp lang. Đương nhiên còn rất nhiều chi tiết Tần Nguyên chưa nói rõ, bởi y biết mấy người đang ngồi đầy đều là đá tảng kém thông minh, e nói ra quá sớm họ lại bất cẩn tiết lộ chuyện cơ mật.

Trần Tín vung tay lên, nói khẳng khái: “Được, cứ làm theo lời Nhị đệ.”

Rồi hắn lại thầm than trong lòng, người đọc sách đúng là người đọc sách, nói năng bài bản đâu ra đó. Về sau hắn nhất định phải chăm đọc sách hơn.

Đột nhiên hắn sực nhớ tới câu Tần Nguyên đánh giá Văn Đan Khê, bèn hỏi: “Bạch Thạch Công mà Nhị đệ nói là ai thế?”

Tần Nguyên nhíu mày nói: “Bạch Thạch Công chính là Văn Bạch Thạch nổi danh ở Bình Châu, vừa thạo sách lược vừa thông học vấn, có thể coi là tổ tiên của văn chương bản địa. Luận bối phận thì ông ta chính là đường thúc của tẩu tử, tẩu tử không kể với huynh ư?”

Trần Tín lắc đầu: “Chưa kể.”

Tần Nguyên ngẩn ra, rồi cười xòa: “Cũng do tẩu tử vốn khiêm tốn nên không thích khoe khoang đó thôi.”

Trần Tín cũng gật đầu đồng tình.

Năm người bàn xong chính sự, Tần nguyên cũng thức thời đổi đề tài. Thành ra cả bọn lại trừng mắt lắng tai nghe một mình y diễn thuyết.


Đúng lúc này, Hạ hắc tử bên ngoài gõ cửa hỏi vọng vào: “Tướng quân, tẩu tử hỏi mọi người khi nào ăn cơm?”

Mặt Thẹo vỗ bụng la lên: “Ăn ngay bây giờ, đói rã ruột rồi!”

Trần Tín cũng tán thành với Mặt Thẹo một cách hết sức tự nhiên. Hạ hắc tử phi nhanh xuống bếp chuyển lời. Văn Đan Khê cho người mang thức ăn và rượu lên, còn mình cũng bê một khay thức ăn về nhà.

Trần Tín ăn cơm xong với các huynh đệ, lại bắt đầu ngựa quen đường cũ đi dạo “Tiêu cơm”. Lúc này Văn Đan Khê đang vừa uống trà vừa xem địa đồ Dịch Châu, Trần Tín rón rén bước tới sau lưng cô, cả buổi vẫn không ló mặt ra.

Văn Đan khê tình cờ quay đầu lại ngó thấy Trần Tín thì giật thót tim, giận mắng: “Sao chàng không lên tiếng, muốn hù chết ta hả.”

Trần Tín tiện đà ngồi xuống cạnh cô, khó hiểu hỏi: “Sao nàng không ăn cơm chung với bọn ta?” Lúc ăn cơm không trông thấy cô thì hắn lại thấy cơm không ngon như trước nữa.

Văn Đan Khê đáp nghiêm túc: “Có ta ở đó mọi người không tiện nói chuyện.”

Trần Tín gãi đầu, ừ một tiếng ủ rũ. Sau đó hắn kể lại chuyện mà họ mới bàn xong. Văn Đan Khê nghe mà thầm thán phục Tần Nguyên quả là suy nghĩ thấu đáo. Thế nhưng, khi nghe họ vừa phải đánh thổ phỉ vừa phải đánh Thát Tử, lòng Văn Đan Khê lại bất giác quặn lên.

“Sao tự dưng nàng lại buồn?” Trần tín nhạy bén nhận ra sự biến đổi tâm trạng của Văn Đan Khê.

Văn Đan Khê lắc đầu nói: “Không có gì đâu, ta cũng hiểu thế này mãi không phải là kế lâu dài, nhưng ta sợ chàng gặp nguy hiểm nên lòng có hơi mâu thuẫn thôi…”

Trần Tín nghe cô lo lắng cho mình, lòng bỗng dâng lên dòng nước ấm. Hắn không cầm lòng được cầm lấy tay cô, cao giọng an ủi: “Nàng đừng sợ, sư phụ ta nói vào lúc chiến tranh, người càng không sợ chết thì càng không thể chết. Người càng nhát gan sợ chết thì càng chết nhanh.”

“Thật sao?”


“Tất nhiên. Phải rồi, thầy tướng số còn nói ta có thể sống tới tám mươi tuổi.”

Văn Đan Khê xì một tiếng bật cười, hở tý là thầy tướng số, sao cái người này mê tín dữ thế.

Trong đầu Trần Tín chợt lóe lên tia chớp, hắn vỗ đùi đánh đét kêu lên: “Đúng rồi, nếu rảnh ta phải đi tìm thầy tướng số kia bảo ông ta xem tướng cho nàng mới được.”

Văn Đan Khê chỉ biết cười trừ.

Hai hôm sau, quân Phá Lỗ bắt đầu làm theo kế hoạch của Tần Nguyên, đánh trống khua chiêng sát phạt khắp nơi, trong nhất thời làm cả vùng Dịch Châu gà bay chó sủa. Chỉ nội trong một tháng ngắn ngủi mà thổ phỉ trong phạm vi trăm dặm, ai thuận thì đầu hàng, ngoan cố thì bị diệt. Đoàn quân Phá Lỗ hệt như quả cầu tuyết ngày một bành trướng với tốc độ chóng mặt. Lương thảo và binh khí trong sơn trại càng chất cao như núi.

Cũng chính lúc ấy, trận chiến giữa quân thủ thành Dịch Châu và Thát tử đã tới nước dầu sôi lửa bỏng. Quả nhiên không ngoài dự đoán của Tần Nguyên, tường thành Dịch Châu sừng sững bền chắc, Thát Tử công thành suốt nửa tháng ròng, tổn hao vô số binh mã nhưng vẫn không tài nào đánh hạ. Còn binh lính trong thành cũng đã mệt lả, hai phe rơi vào thế giằng co. Trong khi đó quân Phá Lỗ đứng ngoài cuộc thầm lặng đợi thời cơ, bất cứ lúc nào cũng có thể giáng cho bọn Thát Tử một đòn trí mạng.

Đúng lúc này, cơ hội tới. Dịch Châu bị vây hãm ngày thứ hai mươi, tri phủ Dịch Châu, Lưu Kiến nhân lúc đêm tối dắt díu vợ con bỏ thành chạy trốn. Thành Dịch Châu thành quần long thất thủ, binh sĩ mất hết ý chí chiến đấu, bách tính khủng hoảng tới tột độ. Lúc này không xuất binh thì còn đợi khi nào! Tần Nguyên nhận được tin này, quyết định thật nhanh, lập tức kéo quân tiếp cứu Dịch Châu.

Về phần Trần Tín đánh nhau với Thát Tử ra sao Văn Đan Khê không biết được. Cô lại thấp thỏm ngóng tin trong núi suốt ngày đêm hệt như lần trước. Chẳng qua khác với sự bất an và lo lắng khủng hoảng lần trước, lần này trong lòng cô lại sinh ra cảm giác trấn định và chắc chắn hơn.

May thay nỗi lo của cô không kéo dài bao lâu thì Trần Tín đã gửi tin về, lần này hắn không làm thơ nữa mà viết chi chít đầy cả hai mặt giấy:

“Quân Phá Lỗ rời núi Nhạn Minh, Nhị đệ hạ lệnh chia ra ba tốp, một tốp mai phục trên con đường mà Thát Tử muốn về nhất định phải đi ngang, một tốp núp trong rừng cây dưới thành Dịch Châu, tốp cuối giả làm quân chủ lực khiêu chiến Thát Tử. Thát Tử đánh bọn họ bỏ chạy, Thát Tử rút về, bọn họ lại trở lại khiêu chiến. Rốt cuộc Thát Tử dứt khoát không quan tâm tới nữa, dù khiêu chiến tiếp cũng mặc kệ. Lúc này Nhị đệ bảo chúng ta đột ngột xuất kích, Thát Tử trở tay không kịp nên bị chúng ta đánh cho tơi bời hoa lá, ầm ầm ào ào. Ta vẫn xông lên tiền tuyến, giết tới mấy trăm tên Thát Tử. Tay của ta lại bị thương, tới cái thìa cũng cầm không nổi. Chờ ta xử lý xong chuyện bên này sẽ đón nàng vào thành…”

Như mọi khi, ở cuối thư còn đệm thêm một câu: Hôm nay ta đã học thêm hơn năm trăm chữ. Ta tính đi tính lại, biết năm trăm chữ có thể viết được bức thư hơn một ngàn chữ, nàng biết nhiều chữ hơn ta, thư hồi âm phải viết dài hơn ta.

Văn Đan Khê đọc thư xong, cầm bút viết nhanh gọn: “Sau khi chàng đi rồi, mọi chuyện trên núi đều tốt hết… Chàng phải cẩn thận bảo trọng… Bên dưới lược bớt tám trăm chữ…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui