Nữ Xứng Xuyên Qua Sách: Nam Chính Né Ra Xa
Kể từ sau lần bị con nhóc đánh lén Mộ Đình Phi cảm thấy hắn như đang ở chung với ác ma vậy... không phải một mà là hai... nhất là con mèo ngu ngốc đó. Hắn có cảm giác con mèo đó là oan gia của hắn. Bởi vì chỉ cần hắn vừa thấy mặt hay sơ ý đụng trúng Diệp San là y như rằng con mèo ngu ngốc đó bay tới đạp hắn qua một bên sau đó chạy lại an ủi đang thút thít Diệp San còn không quên dùng ánh mắt cảnh cáo hắn. Đùa... hắn mà cần cô cảnh cáo mới tránh xa nhóc con ở bẩn kia sao? NEVER.... Bất quá gần đây hắn phát hiện một việc rất kỳ lạ... con nhóc ở bẩn không lại gần hắn như mấy ngày đầu tiên mà cách hắn cỡ 10 bước chân. Cho dù cô có đi đâu mà sơ ý đụng hắn thì cũng là cách mười bước chân... Có vài lần hắn cố ý rút ngắn khoảng cách lại thì con nhóc kia đã lúng túng hồng hốc mắt rồi dùng tốc độ nhanh nhất để kéo xa khoảng cách... việc này xảy ra một thời gian rất dài.... Đến ngày thứ tư thì hắn không chịu được nữa. Con nhóc đó tránh hắn cứ như tránh tà vậy.... Không được.... Tiểu mỹ nam có mị lực như hắn sao lại có thể bị ở bẩn con nhóc ghét bỏ chứ. Bất quá... cô nhóc Hàn Diệp San lúc không chảy nước miếng nhìn rất đáng yêu... Khuôn mặt hồng hồng...cái miệng nhỏ khẽ chúm lại làm hai bên má phồng phồng, mái tóc màu xám được thả ra ngang vai, trên đầu là chiếc ruy băng màu đỏ....cộng thêm ánh mắt ruby đỏ xinh đẹp... như con búp bê bằng sứ... Đương nhiên con mèo đáng ghét kia cũng rất xinh nhưng tất nhiên là không bằng San San của hắn. Ách~ của hắn sao? Không nên.... Không nên.... Sao hắn lại thích con nhóc ở bẩn được a~ Nhưng mà làm sao bây giờ, nhìn thấy San San ăn ly kem con mèo ngu ngốc đó cho còn cười híp mắt lại thỏa mãn.... Hắn thấy người mình đang nóng lên....rất muốn thay thế vị trí con mèo ngu ngốc đó.... Để xoa đầu cô... Đáng ghét... con mèo ngu ngốc kia đang vuốt tóc San San của hắn còn ném ánh mắt khinh bỉ lẫn khiêu kích về phía hắn nữa aaaa~ Rất muốn San San dùng ánh mắt sùng bái nhìn bản thân mình.... Lần đầu tiên trong cuộc đời... hắn cảm thấy ghen tị với một ai đó... Lần đầu tiên trong cuộc đời hắn muốn chiếm hữu sự sùng bái của một ai đó.... Lần đầu tiên trong cuộc đời hắn cảm thấy ....có lẽ lúc trước đối xử không tốt với cô nhóc con đó là sai rồi.... Mộ Đình Phi thẩn thờ ngồi suy nghĩ... lần đầu tiên hắn gặp cô là vào năm ngoái... trong buổi tiệc sinh nhật của Hàn gia đại thiếu gia Hàn Diệp Hạo. Khi đó hắn trông thấy một cô bé xinh xắn với mái tóc nâu cam mặc trên người chiếc đầm đã bạc màu....hắn cảm thấy thật lạ... Buổi tiệc sang trọng sao lại có người ăn mặt một cách thất lễ như thế... rồi hắn chú ý tới cô dùng ánh mắt hoảng sợ lại run rẩy nhìn một đứa bé gái. Nó làm hắn trở nên thật tò mò... cô nhóc 7 tuổi sao lại sợ đứa con nít chỉ có 4 tuổi??? Khi thấy Hàn gia chủ đuổi cô bé kia đi rồi chạy tới dỗ dành cô nhóc đang khóc đột nhiên hắn lại cảm thấy cô nhóc 4 tuổi đó thật chán ghét. Hắn cảm thấy bạn thân của ba hắn cũng vô cùng chán ghét.... Rồi hắn nghe ba hắn nói cô bé mặc chiếc đầm bạc màu kia là con gái riêng. Khi đó hắn lại nghĩ con riêng thì sao chứ? Không phải đều là con sao? Sao một đứa đối xử như hoa trong nhà kính còn một đứa lại như ngọn cỏ bên đường như vậy? Có lẽ từ giây phút đó hắn cảm thấy chán ghét cô. "Nghe nói tiểu tiểu thư năm ngoái mới vừa xuất viện sao?"
"Phải a~ Trước đó cũng xém tí bị mất mạng."
"Không phải chứ? Sao lại nghiêm trọng như vậy?"
"Còn không phải đứa con riêng kia bắt nạt...."
"Con riêng? Ngươi nói nhị tiểu thư Bạch Liên Kiều sao?"
"Nhị tiểu thư? Hừ... cô ta không xứng.."
"Chậc... cô ta làm gì ngươi mà ngươi hận cô ta như vậy a~?"
"Haiz... Lúc trước hai mẹ con cô ta ở đây khiến ngôi nhà này như cái địa ngục. Ngươi không biết khi đó tiểu tiểu thư mới có ba tuổi... cô ta nỡ lòng nào đẩy tiểu tiểu thư xuống cầu thang. Ngươi không biết lúc đó lão gia rất tức giận. Vì chuyện đó mà hai người kia bị đuổi khỏi nhà...lão gia còn xém tí quăng đứa con riêng đó xuống lầu."
"Ngươi đang đùa ta sao? Rõ ràng là đứa bé đó mới 6 tuổi sao lại độc ác như vậy a?"
"6 tuổi. Ngươi không biết ánh mắt đứa trẻ kia lúc đó đâu... rất....rợn người.... Ta cứ có cảm giác như đó là một con rắn độc. Ta thấy rất rõ nha...cô ta nhìn tiểu tiểu thư nằm trong vũng máu còn nở nụ cười."
"Kinh dị thật. Bất quá ta nghe nói sau chuyện đó cô ta còn dám tham gia sinh như của đại thiếu gia. Thật là da mặt dày...."
"Sau buổi sinh nhật đó tiểu tiểu thư lại lại nữa nhập viện... chỉ mới khỏe lại nửa năm trước... thật là... Bác sĩ đã nói tiểu tiểu thư còn xót lại di chứng lúc trước nên sẽ rất yếu ớt... Ông trời thật không công bằng a~ Người tốt thì lúc nào cũng gặp chuyện xấu... người xấu lại khỏe phây phây...."
Mộ Đình Phi cứng đờ cả người khi nghe thấy câu chuyện.... Hắn không ngờ người mình có hảo cảm cùng đồng tình lại là người như thế... trong khi người bị ủy khuất hắn lại ghét cay ghét đắng. Nhớ viết nhiều lắm mà ta??? Sao lại chỉ có 1000 từ hơn.... Đả kích a~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...