Đứa bé trai được Bách lão gia đặt tên, tên là Bách Bảo Vận.Bách Dạ Hành kế thừa công ty của Bách gia, dốc sức điều hành vô cùng thuận lợi.Lý Nhã Kỳ sau khi học hết một năm cuối, tốt nghiệp với số điểm cao nhất, sau đó vừa dựng sự nghiệp riêng vừa lên đại học.Bách Bảo Vận được ông bà Bách nuôi dưỡng, ngày ngày trắng trẻo mập mạp, ăn no ngủ khỏe.Thấm thoát đã qua được vài năm._____________"A di! A di!" Một đứa bé trắng trẻo mập mạp chạy lon ton vào nhà, trêи tay là chiếc bánh hoa hồng cao cấp."Tiểu thiếu gia cẩn thận, ngài chạy chậm chút."Đứa bé chạy nhào vào lòng một tiểu cô nương xin đẹp, cô cười nhẹ nhàng nói với người làm: "Ở đây có tôi rồi, anh đi làm việc đi.""Vâng."Đứa bé đưa cánh tay mập mạp ôm Cảnh Ngự, sau đó cười tít mắt đưa miếng bánh cho cô."Đây là gì thế?""Bánh hoa hồng, là ma ma cho Bảo Bảo đó!" Đứa bé háo hức chờ khen."Vậy sao con không ăn đi?""Con là để phần cho tiểu a di nha!" Bảo Bảo cười rạng rỡ.Cảnh Ngự xoa xoa đầu nó, sau đó bẻ miếng bánh ra làm hai, một phần đưa cho nó: "Vậy ta với con mỗi người một phần, có được không?""Được ạ." Đứa bé nhanh chóng ăn hết nửa cái bánh, cảm giác nó vẫn còn thòm thèm, Cảnh Ngự đưa miếng còn lại cho nó."Cái đó là của dì nhỏ..." Bách Bảo Vận phồng má, tỏ vẻ bảo bảo đây quyết không chịu thua cám dỗ.Cảnh Ngự liền xoa xoa đầu nó: "Vậy thế này nha, con ăn miếng bánh này, dì nhỏ đưa con đi mua thêm nhiều bánh hơn cho ba mẹ con cùng ông bà nội ăn, có được không?"Bảo Bảo nghĩ một hồi, sao đó hỏi lại: "Dì nói thật chứ?""Dì nhỏ có bao giờ lừa Bảo Bảo chưa nè?" Cảnh Ngự đứng dậy, phủi phủi quần áo."Vậy được." Bách Bảo Vận một ngụm một ngụm ăn hết miếng bánh, sau đó cầm tay Cảnh Ngự, ngước mắt lên nói: "Ma ma thích ăn bánh Phù Dung, chúng ta đi mua bánh Phù Dung có được không?"Cánh Ngự cười: "Được."Cô dắt Bách Bảo Vận đi ra tiệm bánh ngọt.Thằng bé chọn bánh Phù Dung, sau đó nhìn xung quanh, đôi mắt xin đẹp lướt đến các loại bánh trong tủ.Nhân viên phục vụ đại khái chưa thấy đứa trẻ nào xinh đẹp như thế, cả hai đứa đều rất xinh đẹp, chợt cảm thán sao con nhà người ta có thể xinh đẹp như thế chứ.Nhân viên phục vụ tiến đến gần, hỏi thăm Cảnh Ngự: "Cô bé, em còn muốn mua thêm loại bánh nào không?""Muốn mua thêm loại nào?" Cảnh Ngự hỏi đứa bé.Bảo Bảo nhíu mày nhỏ như đang suy nghĩ.
Nhân viên phục vụ lại hỏi: "Cô bé, đây là em trai của em sao? Đáng yêu quá!"Bách Bảo Vận nghe vậy phồng má không vui.
Sau đó nói lại: "Dì nhỏ là dì nhỏ của Bảo Bảo, không phải chị gái!"Nhân viên cười cười: "Vậy xin lỗi khánh nhân nhỏ, là tôi nhận lầm a!"Bách Bảo Vận gật gật đầu nhỏ tỏ vẻ hài lòng, sau đó nhìn thấy chiếc bánh chocolate ở bên trêи, kéo kéo áo Cảnh Ngự: "Dì nhỏ, chúng ta mua nó được không?"Cảnh Ngự nghiêm túc nói: "Vậy con phải hứa, chỉ được ăn một miếng nhỏ!"Bách Bảo Vận gật gật đầu, Cảnh Ngự mới nói với nhân viên phục vụ: "Làm phiền chị lấy cái bánh trêи kia."Nhân viên phục vụ không đáp."Chị?""A!" Nhân viên phục vụ tỉnh ra, vội lau khóe miệng.Cảnh Ngự lặp lại: "Làm phiền chị lấy giúp cái bánh trêи kia."Bách Bảo Vận còn sợ nhân viên không hiểu, chỉ ngón tay mũm mĩm lên cái bánh trêи cùng: "Cái kia, cái màu nâu có cốm đó...!bên kia...!A! Đúng rồi! Cô giỏi quá!"Nhân viên phục vụ: "..."Nhân viên nhanh chóng đóng gói, sau đó đưa chiếc bánh cho Bảo Bảo.Bảo Bảo ôm không nổi, Cảnh Ngự đưa chiếc bánh cho Tiểu Triệu cầm đi.Ra khỏi cổng, Bách Bảo Vận đi dạo cùng Cảnh Ngự."Dì ơi, sao cô nhân viên nhìn Bảo Bảo lại chảy nước miếng?"Cảnh Ngự phì cười: "Đại khái là do Bảo Bảo nhà chúng ta quá đáng yêu đó!""Thật sao?" Hai mắt Bảo Bảo sáng lên: "Dì ơi, dì thích chocolate không?""Một chút." Cảnh Ngự đáp."Vậy dì thích ăn cái gì nhất?""Ừm..." Cảnh Ngự suy nghĩ, sau đó nói: "Chắc là đùi gà quay đi!"Bảo Bảo: "Vậy sau này Bảo Bảo kiếm tiền, Bảo Bảo mua cho dì thật nhiều đùi gà quay luôn.""Được.""Bảo Bảo sẽ lớn thật nhanh!""Được.""Đến lúc đó Bảo Bảo có phải sẽ như ba ba, kiếm một cô vợ nhỏ, rồi sinh một em bé dễ thương, đến lúc đó có phải dì sẽ bế em bé cho Bảo Bảo?""Được."Bách Bảo Vận cười rạng rỡ, đưa tay lên móc ngoéo với Cảnh Ngự: "Dì nhỏ hứa rồi nha! Nuốt lời làm tiểu cẩu!""Ừ, nuốt lời làm tiểu cẩu!"Bách Bảo Vận vô cùng hạnh phúc, hai chân nhỏ chạy loạn khắp nơi.Đến ngã tư đường nhanh chân chạy qua, không may một chiếc xe tải phóng tới."Cẩn thận!"Cảnh Ngự giật thót tim, còn đang định dùng pháp lực cứu người thì Bách Bảo Vận đã được một nam nhân ôm trong ngực.Người nam nhân mới đầu nhìn lướt qua Cảnh Ngự, sau đó nhìn kỹ càng rồi ôm Bách Bảo Vận tiến đến.Nam nhân có vẻ rất kϊƈɦ động, nhưng bên ngoài vẫn là bộ dạng lãnh đạm: "Em...!Em có phải là Mẫn Mẫn?"Cảnh Ngự ngước mặt lên quan sát, cảm thấy hắn cùng nguyên chủ và Lý Nhã Kỳ có phần tương tự."Anh trai?" Cảnh Ngự ngờ vực hỏi."Đúng, là anh trai." Người nam nhân đích thực là con trai độc nhất nhà họ Lý, Lý Tử Kỳ.Lý Tử Kỳ đại khái là khá thành đạt, không hiểu sao giữa lông mày lại có một chút u sầu, khiến người ta đánh giá chính là một nam nhân lãnh đạm, vạn vật đều không thể mang lại niềm yêu thích cho hắn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...