Sáng sớm hôm sau, Giang Diệc Hàm liền bị có tiếng chuông di động quấy nhiễu giấc mộng, mắt nhập nhèm buồn ngủ cố gắng mở ra, lại nghe được một tiếng kêu rên.
Ngoái đầu nhìn lại đã thấy người nằm ở bên cạnh mình ~ Kỉ Nhạc Huyên đang mím môi nhích gần về phía gối nằm của mình, cũng tùy tay đoạt lấy chăn trên người Giang Diệc Hàm che lỗ tai lại, uốn éo thân mình.
Giang Diệc Hàm thấy vậy không khỏi nhéch miệng cười cười, nàng vội vàng lấy di dộng đặt tủ đầu giường, nhấn nút nhận cuộc gọi.
"Alô"
So sánh thanh âm lạnh lùng của Diệc Hàm, bên kia điện thoại truyền ra giọng nữ có vẻ rất nôn nóng.
"Diệc Hàm, mau thu thập a, trong chốc lát tôi tới đón chị, theo tôi đi tham dự hoạt động hôm nay."
Giang Diệc Hàm không khỏi nhíu mày, thanh âm lại như trước, rất lạnh lùng thản nhiên hỏi lại
"Rất quan trọng sao?"
"Cũng không phải."
"Vậy em mang người khác đi đi, chị nhớ rõ em giống như có vài người mới mà."
Nói xong, Giang Diệc Hàm liền muốn cúp điện thoại, nhưng lúc này đối phương lại hô lớn
"Nè! Diệc Hàm, gọi chị là Giang nữ vương không sai mà, chị đang nhàn rỗi không có chuyện gì làm thì đi theo giúp tôi đi !"
"Ngại quá, trùng hợp mấy ngày nay chị có việc quan trọng."
Thản nhiên cười cười, Giang Diệc Hàm chấm dứt cuộc điện thoại.
Giang Diệc Hàm không phải cố ý không cho người đại diện của mình ~ Silvia chút mặt mũi, chỉ là với hiểu biết của nàng về người đại diện này thì hai người ở cùng một khu biệt thư, Silvia phỏng chừng là muốn nàng đi vì đỡ phải chạy xa đón nghệ sĩ khác, vì muốn nhàn hạ mới gây rối cho nàng.
Vì thế, nàng tự nhiên không muốn đi, huống chi trước mắt nàng còn có một tiểu quỷ đang ngủ bên cạnh như vậy.
Giang Diệc Hàm nằm xuống, nhìn nửa khuôn mặt giấu ở trong chăn của cục cưng, còn đang không ngừng cọ lên ngực mình để ăn đậu hủ, không khỏi mỉm cười, nhưng mới vừa cười xong, trong lòng lại không khỏi muốn đem tiểu quỷ này đá xuống dưới giường.
Kỉ Nhạc Huyên tựa vào trong lòng Giang Diệc Hàm, nhẹ giọng hừ lạnh, dường như đang nói mớ
"Nè, làm gì ngủ gần tôi như vậy, hừ, chị cho là thân thể của chị đối với tôi rất có mị lực sao? Giỡn hoài, chị có bổn tiểu thư cũng có, còn tốt hơn chị trăm lần."
Giang Diệc Hàm xốc chăn trên người lên, đồng thời nhẹ nhàng đạp Kỉ Nhạc Huyên một cước, nhìn tiểu quỷ kia thuận thế trở về vị trí lúc ban đầu của nàng ta, Giang Diệc Hàm mới cười khẽ đi xuống giường, âm thầm trêu tức Kỉ Nhạc Huyên đang buồn ngủ.
Nhìn tiểu quỷ lúc này như lợn chết, bị đẩy trở lại vị trí kia chỉ kêu rên thanh rồi lại bịt kín chăn tiếp tục yên giấc, Giang Diệc Hàm bỗng nhiên cảm thấy người này tựa hồ có chút khả ái nói không nên lời.
Vì nhìn thấy chút khả ái mơ hồ này, Giang Diệc Hàm bỗng nhiên cảm thấy phải làm chút gì đó để thưởng cho Kỉ Nhạc Huyên, như vậy nghĩ, Giang Diệc Hàm liền đi vào phòng tắm thay quần áo, sau đó lại bước chân đi ra khỏi phòng.
Tục ngữ nói người đại diện ra sao sẽ có dạng nghệ sĩ như vậy, Giang Diệc Hàm tuy nói Silvia lười, nhưng chính nàng cũng không chịu khó là bao, lúc này Giang Diệc Hàm đã đem biểu hiện của lười biếng lộ ra hết, bất quá phải đi siêu thị kế bên khu biệt thự mua đồ ăn thôi nhưng Giang đại tiểu thư vẫn dùng đến Porsche panamera để ra khỏi cửa.
Đối với người luôn luôn có chứng khiết phích như Giang Diệc Hàm mà nói, nàng mua đồ ăn cũng muốn hợp mắt, xấu một tí cũng không mua, bộ dạng không đáng yêu cũng không mua, nhìn không thể ăn cũng không mua, ...!liền như vậy Giang đại tiểu thư sau một phen tinh tế lựa chọn xong, thời gian đã là hơn một tiếng trôi qua.
Nhưng Giang đại tiểu thư lại đối với một đống rau dưa nhìn thập phần khả ái mà mình vừa mới tuyển chọn lại cảm thấy rất dương dương tự đắc, nàng vỗ nhẹ nhẹ tay, lại chạy đến khu đồ ăn vặt, mua hai thanh chocolate, lúc này mới đẩy xe đi tính tiền.
Đợi hết thảy đều sắp xếp sau, Giang đại tiểu thư mới lên xe.
Đem gói to gói nhỏ tùy ý ném tới vị trí phó lái, Giang Diệc Hàm rút ra di động nhìn xem thời gian, trời, mười một giờ, đã trễ thế này, không biết tiểu quỷ kia buổi sớm có ăn hay chưa nữa.
Giang Diệc Hàm lắc lắc đầu, lúc này mới khởi động xe, nhanh chóng chạy về phía biệt thự, nhưng nàng không nghĩ tới chính mình ở ngã tư đèn xanh đèn đỏ đụng phải người buổi sáng phá vỡ giấc mộng của mình ~ Silvia.
Silvia đi một chiếc xe thể thao mui trần màu hồng sắc, gió lạnh thổi vào xe, mái tóc dài nhuộm vàng tung bay trong gió, rất phóng khoáng, trên mặt còn mang theo nụ cười tươi, nàng hướng về phía Giang Diệc Hàm vẫy vẫy thủ, Giang Diệc Hàm cũng đem cửa kính xe hạ xuống.
Silvia nhìn qua cửa kính thấy bên cạnh Giang Diệc Hàm tràn đầy rau dưa thịt tươi, không khỏi trừng lớn con ngươi, nàng lấy một loại ngữ điệu trêu chọc nói:
"Ui cha, nay mặt trời mọc ở phía tây sao, Giang đại tiểu thư muốn tự mình xuống bếp a!"
Giang Diệc Hàm không để ý đến nàng, Silvia tuy là rất mất mặt, nhưng cũng không buồn khổ, nàng như trước là cười ha hả
"Hiếm khi có cơ hội như vậy a, Diệc Hàm, giữa trưa tôi đến nhà chị ăn cơm."
"Tùy em, chị không cam đoan mình sẽ hoan nghênh em."
Nói xong câu này, Giang Diệc Hàm vừa thấy đèn xanh bật lên, liền giẫm chân ga, chạy thẳng về phía trước.
Về nhà, khó có thể tin là Giang Diệc Hàm không nghe thấy tiếng oán trách của Kỉ Nhạc Huyên, nghĩ lại thì có thể tiểu quỷ kia bởi vì say rượu mà ham ngủ chưa tỉnh lại, Giang Diệc Hàm cũng không để ý nữa.
Bắt đầu rửa tay, rồi làm đại tiệc của mình.
Đại khái là qua nửa giờ, Giang Diệc Hàm vừa đem rau dưa thịt cá làm sạch thì kẻ lấy ăn ké cơm Silvia đã mặt dày đi tới nhà của nàng.
Silvia vào nhà, muốn giảm bớt ngại ngùng liền chủ động xin đi giết giặc đi phòng bếp giúp đỡ Giang Diệc Hàm.
Nhưng Silvia này cũng là đại tiểu thư quen sống an nhàn, lười biếng, nên cũng không giúp được Giang Diệc Hàm cái gì.
Hai người cố gắng đại khái hơn một giờ, mới đại công cáo thành.
Giang Diệc Hàm đem món đồ sào cuối cùng để lên đĩa trang trí, lại nghe được thanh âm cảm khái sợ hãi của Silvia
"A, Diệc Hàm, chị thật sự là quá lợi hại, không đi làm đầu bếp thật sự là uổng phí."
"Để lên bàn đi."
Giang Diệc Hàm đem cái đĩa đưa cho Silvia, sau đó lại xoay người, bắt đầu chuẩn bị bát đũa.
Silvia ngoan ngoãn đem cái đĩa để lên trên bàn, nhìn một bàn toàn món ngon, lại thấy Giang Diệc Hàm lấy ra ba cái bát, Silvia liền sâu sắc phát hiện vấn đề
"Diệc Hàm, chị hôm nay mời khách nào nữa?"
Giang Diệc Hàm không đáp lại, Silvia lại cười khẽ lên
"Này rất tốt a, tôi mấy ngày hôm trước nghe đồn chị cùng tiểu quỷ tính tình không tốt Kỉ tiểu muội muội chia tay, tôi còn sợ chị sẽ khổ sở.
Xem ra hiện tại đã có tân hoan, tôi cũng an tâm."
"Nghe đồn? Tỷ tỷ em nói?"
Silvia không nghĩ tới gương mặt Giang Diệc Hàm vốn không có biểu cảm nay đột nhiên lại ẩn chứa một tầng lạnh nhạt, lúc này Silvia cầm đũa trong tay gắp trộm đồ ăn, nghe thấy vậy liền mím môi, không dám phát ra thanh âm nào.
Giang Diệc Hàm thấy vậy, liền hiểu chính mình có lẽ hơi quá đáng, cũng không ép hỏi Silvia mà, chỉ lưu lại một câu liền xoay người lên lầu.
"Thành thật đợi đi, mọi người đầy đủ rồi ăn".
Silvia tuy rằng là người đại diện của Giang Diệc Hàm nhưng cũng không phải kiểu người đại diện như bình thường, nếu không nàng như thế nào có tiền mua biệt thự, mua xe thể thao đây?
Silvia tên thật là Lý Mĩ Kì, lúc học trung học do thành tích quá kém, không thi được vào đại học, liền bị người nhà đưa đi nước ngoài du học, lăn lộn mãi mới lấy được bằng tốt nghiệp đại học.
Sau khi trở về, cha mẹ thấy tỷ tỷ nàng là Lý An Kỳ mở công ty giải trí Thượng Nghi có vẻ hừng hực khí thế, liền bắt nàng đi Thượng Nghi để tỷ tỷ chiếu cố.
Bất quá, Lý Mĩ Kì tuy rằng không thích học tập, nhưng vẫn là có chút thông minh vặt, làm cấp dưới của tỷ tỷ Lý An Kỳ không đến một năm liền được đề cử làm người đại diện.
Mà nghệ sĩ đầu tiên dưới trướng của nàng chính là Giang Diệc Hàm lúc ấy mới vào nghề, hai người vì vậy mà khá thân thiết.
Giang Diệc Hàm nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ, hình ảnh đầu tiên rơi vào mi mắt của nàng đó là Kỉ Nhạc Huyên ôm chăn thoải mái ngủ say.
Giang Diệc Hàm lúc này cũng không khỏi bắt đầu bội phục Kỉ Nhạc Huyên, tiểu quỷ này thật đúng là ham ngủ, mặt trời đều lên cao như vậy, nàng ta cư nhiên còn ngủ.
Bất đắc dĩ lắc lắc đầu, Giang Diệc Hàm đi tới bên cạnh Kỉ Nhạc Huyên.
Nàng nhìn dung nhan xinh đẹp khi ngủ say của Kỉ Nhạc Huyên, xem con ngươi đóng chặt kia, cái miệng nhỏ nhắn chu chu như làm nũng, trong lòng lại sinh ra một cỗ thương tiếc không lỡ đánh thức cục cưng.
Lúc này nàng kìm lòng không được liền lấy tay xoa xoa hai má trắng như tuyết của Kỉ Nhạc Huyên, da thịt mềm mại nhẵn nhụi như không có tì vết, Giang Diệc Hàm không khỏi bắt đầu hâm mộ người trẻ tuổi trước mắt, tuy rằng nàng bao dưỡng không tệ, nhưng người hai mươi sáu so với người hai mươi hai tuổi vẫn có khoảng cách .
Âm thầm tự giễu chính mình, Giang Diệc Hàm cảm thấy không thể để tiểu quỷ trước mắt tiếp tục lười biếng ngủ ngày nữa, nàng vỗ nhẹ nhẹ lên hai má Kỉ Nhạc Huyên kêu
"Đứng lên, tiểu quỷ."
Kỉ Nhạc Huyên nhíu mày, nhưng không mở mắt.
Giang Diệc Hàm thấy vậy không khỏi dâng lên một tia muốn trêu tức, nàng dùng hai ngón tay mảnh khảnh kẹp lấy chóp mũi của Kỉ Nhạc Huyên, vì vậy liền khiến cái miệng nhỏ đang mím của Kỉ Nhạc Huyên bắt đầu há to ra thở dốc.
Nhìn người trước mắt vì khó thở mà khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, Giang Diệc Hàm không khỏi cười khẽ.
Mà nụ cười này lại bị Kỉ Nhạc Huyên đúng lúc tỉnh lại nhìn thấy.
"Họ Giang , chị làm gì !"
Tiếu ý trên mặt chỉ trong một cái chớp mắt mà biến mất, Giang Diệc Hàm khôi phục bộ dạng lạnh lùng, thản nhiên nói
"Mau một chút, rời giường.
Rửa mặt, thay quần áo, sau đó xuống dưới ăn cơm."
Nói xong, Giang Diệc Hàm xoay người đi xuống lầu, mà Kỉ Nhạc Huyên cũng ngoan ngoãn đi vào toilet rửa mặt.
Lúc Kỉ Nhạc Huyên rửa mặt xong, nàng cũng không vội vã xuống lầu, mà nằm lại lên trên giường để suy nghĩ trầm tư.
Mới vừa rồi Giang Diệc Hàm nói cái gì, thay quần áo? Ăn cơm còn phải thay quần áo? Thật là, có gì đâu mà phải thay, không sợ bẩn quần áo mới mua à!
Thoáng mím mím môi, biểu đạt chính mình đang không vui, Kỉ Nhạc Huyên lại từ tủ quần áo lấy ra bộ đồ Giang Diệc Hàm mua cho mình hôm qua, nghĩ nếu bộ đồ bị làm bẩn thì cũng bẩn đồ của mặt than mua thôi, vì vậy liền thay váy lụa trắng trên người ra.
Thay xong quần áo, Kỉ Nhạc Huyên lại âm thầm cảm thấy một cỗ ấm áp, không thể nghĩ được người này chọn quần áo vừa người mình như thế.
Vì vậy tiểu quỷ liền quên ngay thù mới hận cũ của mình với Giang đại tiểu thư, khóe miệng tươi cười, Kỉ Nhạc Huyên vui vẻ đi xuống lầu.
Còn chưa đi đến phòng ăn, Kỉ Nhạc Huyên liền bắt đầu ồn ào
"Chết đói mất thôi, giữa trưa nay ăn cái gì nào?"
Khí thế là thế nhưng khi nàng vừa đi đến bàn ăn, lại bị cấm khẩu ngay, lúc này chỉ thấy người ngồi ở bên cạnh bàn ăn ~ Silvia đang há to miệng kêu lên:
"Trời ơi! Kỉ Nhạc Huyên, các người không phải chia tay sao?! Hơn nữa người cư nhiên khập khiễng, trời ơi trời à! Em sẽ không phải bị......"
PS: Giang nữ vương vừa ra được phòng khách, vừa vào được nhà bếp, quá hoàn hảo chỉ là mặt than quá thoi =))) Kỉ cục cưng mà còn làm giá nữa là nữ vương bay mất lun đó nha :"> Còn chế Chẹp chẹp thoi nai nói ít không mấy bạn nói mình lảm nhảm nhìu :3 .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...