Edit: Phuong1988
Beta: girl_sms
An Á Lam thở dài, đồng nghiệp của nàng không ít người có chồng ngoại tình, mà kết quả cuối cùng là ly dị.
Với chuyện lần này, thật ra nàng cũng bắt đầu có chút lo lắng người chồng ba tốt của mình.
Gia thế Kỷ Minh Huy tốt, tướng mạo tốt, nhân phẩm cũng tốt.
An Á Lam biết, nữ nhân có tâm tư với Kỷ Minh Huy không phải ít.
Nhưng nàng cũng biết trong lòng Kỷ Minh Huy chỉ có vợ và con, nhưng nàng cũng nhịn không được lo lắng.
Kỷ Nhạc Huyên an ủi
"Mẹ, người đúng là có tuổi.
Ba là ai, đã nhiều năm như vậy, người còn không rõ sao? Một người rất tốt đó, quả thực chính là Liễu Hạ Duệ tại thế.
Ôi, mẹ, người tốt như vậy, người còn chưa chịu nữa, không chừng hắn bị người khác lừa đi a."
"Hắn thực sự có lá gan đó."
An Á Lam hừ lạnh một tiếng, nhấn nút kết nối, thì rống với điện thoại:
"Còn gọi điện gì nữa hả, ông thật phiền phức đó, có biết không? Không phải là muốn ta trở về với ông sao? Được, đến lúc đó ông chuẩn bị tốt chín trăm chín mươi chín đoá hồng cho ta, đứng dưới lầu tỏ tình với ta, thì ta về với ông."
Nói xong, An Á Lam không đợi Kỷ Minh Huy trả lời, thì cúp điện thoại.
"Cầm lấy, hắn sẽ không gọi lại."
Kỷ Nhạc Huyên tiếp điện thoại An Á Lam đưa tới, mím môi một cái, trong lòng không khỏi oán thầm, mẹ thật đúng là ngạo kiều a...
Cứ như vậy vấn đề ba mẹ nhà mình rốt cuộc tạm thời được giải quyết, nhưng chỉ giải quyết vấn đề này thì không được, Kỷ Nhạc Huyên nghĩ về chuyện của mẹ nàng và bà chủ của mình là vấn đề rối rắm nhất.
Tra công cùng si tình thụ à.
Chậc chậc...
Kỷ Nhạc Huyên nhíu nhíu mày, để nàng chắp tay đưa mẹ nàng cho Lý An Kỳ thì khả năng không lớn, huống chi thấy ý của An Á Lam, mẹ nàng tựa hồ không yêu Lý An Kỳ.
Ôi, Kỷ Nhạc Huyên sờ sờ cằm, muốn cởi chuông phải do người buộc chuông, chuyện hai người kia, thì để hai người tự giải quyết đi.
Nghĩ như vậy, hôm sau Kỷ Nhạc Huyên lại mang An Á Lam đến Thượng Nghi.
Lần này, lúc Lý An Kỳ thấy nàng, thì mặt hiện lên vài phần thân thiết, nhưng lúc đối mặt với An Á Lam bên cạnh thì Lý An Kỳ vẫn luôn lãnh đạm, tựa như bên cạnh nàng không có An Á Lam.
Lý An Kỳ nhìn cũng không nhìn An Á Lam, nàng cười đưa một phần tạp chí cho Kỷ Nhạc Huyên.
Kỷ Nhạc Huyên nhìn thấy mày nhíu không khỏi sâu hơn, trong tạp chí là scandal của Giang Diệc Hàm, trên đó viết Giang Diệc Hàm cùng diễn viên chính người Pháp LeGoff trong [Sắc vi chi luyến] yêu nhau cuồng nhiệt, hai người vì diễn chung mà sinh tình, vội vã rơi vào bể tình.
Những lời này cũng không đâm sâu vào lòng Kỷ Nhạc Huyên bao nhiêu, thứ làm nàng cảm thấy tức chính là nàng nhìn thấy ảnh chụp Giang Diệc Hàm và tên người Pháp LeGoff kia ôm hôn nồng nhiệt, ảnh chụp này góc độ rất kỳ lạ, nàng nhìn như là sắp đặt, nhưng lại không giống sắp đặt .Lộn xộn như thế chính nàng cũng phân biệt không rõ, bạn gái nhà nàng rốt cuộc có tìm nam tiểu tam hay không.
Nhưng không có vấn đề gì, vì Lý An Kỳ nói cho nàng hiểu rõ.
"Nhạc Huyên, đừng lo, theo tôi thấy đây cũng là ảnh trong phim [Sắc vi chi luyến], chắc là Silvia các nàng dùng để tuyên truyền, mượn việc này đánh lừa dư luận."
Kỷ Nhạc Huyên nghe xong tâm tình cũng tốt lên, lông mày đang chíu chặt cũng dần dần giãn ra
"Ừa, mấy hôm trước Diệc Hàm cũng nói với tôi, không cho tôi tin scandal."
Lý An Kỳ cười cười với nàng:
"Nàng cũng cùng một ý nghĩ với tôi."
"Sao?"
Kỷ Nhạc Huyên nghi ngờ nhìn về phía Lý An Kỳ, Lý An Kỳ cười tươi với nàng
"Tôi chuẩn bị để cô và diễn viên chính [ Tiếu ngạo giang hồ] Kỳ Hạo tạo một scandal, cũng may lần này diễn cùng cô là Kỳ Hạo, tôi có biện pháp để hắn đáp ứng.
Nếu là người khác, tôi có thể sẽ khó khăn."
Kỷ Nhạc Huyên nhíu mày
'Vì sao?"
"Hắn có nhược điểm trong tay tôi, cụ thể thì cô không cần biết,"
Lý An Kỳ vỗ vỗ vai nàng
"Cứ quyết định vậy đi.
Cô và Giang Diệc Hàm bây giờ cũng không muốn công khai tình cảm, hay là dùng biện pháp đánh lừa dư luận này đi.
Nhạc Huyên, chiều này cô về trường quay đi.
Đến sáng, tôi nghĩ tin tức cô và Kỳ Hạo cũng sẽ giống như Giang Diệc Hàm và diễn viên Pháp kia, bay đến đầu đề của các trang giải trí.
À, nhớ kỹ, lúc cô và Kỳ Hạo ở trường quay, phải cố gắng làm thật ái muội, để lần này giới truyền thông chụp được ảnh."
Mặc dù trong lòng Kỷ Nhạc Huyên không vui, nhưng vẫn đồng ý
"À."
"Được rồi, không có việc gì nữa thì về đi.
Nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai cô phải về trường quay diễn rồi."
Lý An Kỳ cười nói
Kỷ Nhạc Huyên thì có chút e ngại, Lý tổng này vẫn xem nhẹ mẹ mình, hiển nhiên rất giận rồi
Nàng nhíu mày, kiên trì đẩy An Á Lam lên trước mặt Lý An Kỳ
"Lý tổng, tôi thấy giữa các người hẳn nên nói chuyện một chút."
"Nói chuyện? Có chuyện gì để nói sao?"
Sắc mặt Lý An Kỳ thoáng chốc hiện lên tức giận, nàng hừ lạnh nói
"Tôi cùng nàng có cái gì để nói."
An Á Lam thấy cơn giận của Lý An Kỳ lớn như vậy, trong lòng nàng không khỏi hối hận hơn
"Angela, tôi biết là tôi không tốt, nhưng cô..."
"Tôi thì sao?"
Lý An Kỳ thẳng ngoắc trừng mắt nàng, trong mắt tràn đầy lửa giận:
"Tôi là kỹ nữ sao? Chị ngủ dậy, thì vứt tiền cho tôi? Chị có biết không, số tiền kia chị cho tôi, lúc tôi thấy nó thì đã xé nát nó rồi."
An Á Lam đuối lý mím môi
"Tôi...tôi không phải cố ý, tôi chỉ muốn bồi thường cho cô.
Haiz! Nếu không cô đánh tôi một trận trút giận đi."
"Đánh chị?"
Lý An Kỳ cười nhạt
"Yalanda, quả thật tôi rất muốn tát chị một cái.
Nhưng chị không cảm thấy bây giờ thân thể chị, chống đỡ nổi sao? Tuy tôi hận chị, nhưng tôi không muốn cứ như vậy đánh chị chết."
"Tôi chịu đựng được, cô tới đi."
An Á Lam quật cường nhắm mắt lại, nàng chờ Lý An Kỳ đánh một trận.
Nhưng nàng chờ không đến, không nói tới Lý An Kỳ không xuống tay được, chính là lúc này Kỷ Nhạc Huyên ở đây, nàng cũng không có khả năng để người khác đánh mẹ mình
"Lý tổng, nếu chị muốn trút giận, thì đánh tôi đi."
Kỷ Nhạc Huyên chắn trước người An Á Lam
"Tôi cũng chọc chị giận không ít, phỏng chừng chị cũng rất buồn bực về tôi đi."
Lý An Kỳ mỉm cười nhìn nàng
"Cô quả thực chọc tôi không ít."
Nàng nhìn Kỷ Nhạc Huyên bĩu môi, bỗng nhu hoà nở nụ cười
"Nhưng mà cô như vậy tôi mới thích."
Kỷ Nhạc Huyên tràn đầy kinh ngạc nhìn nàng.
Thì thấy nàng cười tự giễu
"Mẫu từ nữ hiếu, cảnh đẹp như vậy, làm sao tôi có thể phá hỏng nó đây."
"Yalanda."
Lý An Kỳ nhìn An Á Lam, An Á Lam cũng nhìn nàng
"Yalanda, tôi nghĩ tôi không thể nào ngừng hận chị, chuyện chị làm với tôi thật sự quá đáng."
"Tôi biết, xin lỗi."
An Á Lam rất chân thành nói lên áy náy trong lòng mình, nếu thời gian có thể trở về, nàng nhất định sẽ không để chuyện này xảy ra.
Nhưng dù có luyến tiếc thì thời gian sẽ không trở về, việc đã xảy ra, nước đổ khó hốt.
Lý An Kỳ biết nàng sẽ hận An Á Lam, nhưng nàng cũng vẫn cứ thích An Á Lam, đây cũng là nguyên nhân nhiều năm như vậy nàng vẫn độc thân, người khác chỉ coi là nàng bề bộn công việc, nhưng không biết lòng nàng đã sớm tan nát từ lâu, không thể yêu nữa.
"Yalanda, tuy tôi không thể không hận chị, nhưng tôi có thể tha thứ chị."
Lý An Kỳ nhìn trong mắt An Á Lam hiện lên vẻ vui sướng, nàng cười cười, ý cười có chút chua xót:
"Nói cho tôi biết, rốt cuộc chị có yêu tôi hay không?"
An Á Lam mím môi một cái, vấn đề này rất khó trả lời.
"Yalanda, không sao, tôi muốn nghe chị nói thật."
Khoé miệng Lý An Kỳ chứa ý cười thương tâm, không thể nghi ngờ chạm đến lòng của An Á Lam, An Á Lam có chút không dám nhìn thẳng nàng, nàng quay đầu sang chỗ khác:
"Angela, tôi nghĩ tôi chỉ coi cô là muội muội, xin lỗi."
"Yalanda, không sao, chị và Nhạc Huyên đi đi."
Lý An Kỳ miễn cưỡng cười vui.
"Angela?"
An Á Lam vẫn còn có chút chần chờ, nàng lo lắng hỏi.
Lý An Kỳ phất tay với nàng
"Đi đi, tôi nghĩ cũng đã lâu rồi, tôi nên buông xuống.
Đã nhiều năm như vậy, có thể nhìn thấy gia đình các người hạnh phúc như thế, tôi rất vui."
An Á Lam thấy Lý An Kỳ nói như vậy, trong lòng cũng thư thái một ít
"Angela, cô vĩnh viễn là muội muội của tôi.
Làm tỷ tỷ, tôi sẽ giúp cô tìm kiếm một nửa kia.."
"Vâng, tỷ tỷ."
Lý An Kỳ cười cười với nàng.
Lúc này Kỷ Nhạc Huyên và An Á Lam rời đi.
Trên mặt Lý An Kỳ chợt hiện lên một nụ cười tươi nhợt nhạt, một chất lỏng theo khoé mắt chảy xuống, ướt gò má của nàng, chỉ tiếc việc này nàng ta không nhìn thấy.
Từ biệt hôm nay chẳng biết lúc nào mới có thể gặp lại.
Tỷ tỷ? Đùa sao, tôi cũng không muốn chị làm tỷ tỷ của tôi! Nhưng nếu như vậy có thể làm chị thấy thoải mái, tôi vẫn nguyện ý gọi chị một tiếng tỷ tỷ.
Si tình đến mức này, chính là tiện sao? Vậy thì cứ để tôi tiện đi, cho dù bị chị tổn thương thành như vậy, tôi vẫn như trước chúc chị hạnh phúc viên mãn....
PS: Quá là bực mình :((((( Cảm thấy tức thay cho Lý ma đầu, si tình như vậy mà cuối cùng vẫn cô đơn hiuhiu, nhưng cũng ko trách đc An thái hậu, haizz người ta thẳng đơ mà ko cong đc :'(((
Làm phụ nữ khổ (tâm)lắm, một cái áo cũng khiến cô ta tương tư thầm thương trộm nhớ bối rối bứt rứt đến mấy ngày :( Chỉ có chị Lương của cô ta là không thích điều này haizz ko biết sống sao qua mùa Noel năm nay =))))))) Khổ quạ, mới đầu tháng đã thấy trước một tháng nghèo đói =))))))))))) .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...