Edit: Phuong1988
Beta: girl_sms
Giang Diệc Hàm lắc đầu, Kỷ Nhạc Huyên tức giận đến dậm chân, Giang Diệc Hàm thấy vậy che miệng cười trộm, Kỷ Nhạc Huyên vô cùng tức giận, nàng cào cào búi tóc đen của mình, nhìn giống như đang nổi khùng.
Giang Diệc Hàm nhìn Kỷ Nhạc Huyên đang nổi khùng, nàng chậm rãi đi lên trước, nâng mặt Kỷ Nhạc Huyên lên, đang lúc Kỷ Nhạc Huyên thoáng kinh ngạc, nghiêng người hôn lên.
Nụ hôn vừa qua đi, Kỷ Nhạc Huyên thật sự chuyển biến tốt hơn nhiều, đã bình tĩnh trở lại.
"Diệc Hàm."
Kỷ Nhạc Huyên liếm môi một cái, nàng có chút chưa thoả mãn.
"Sao?"
Giang Diệc Hàm nâng mắt nhìn Kỷ Nhạc Huyên, nàng từ trong mắt Kỷ Nhạc Huyên thấy được sự trông đợi nào đó.
Nàng ngẩn ra, còn chưa làm gì, thì bị Kỷ Nhạc Huyên chặn ngang bế lên.
Kỷ Nhạc Huyên đặt Giang Diệc Hàm vững vàng trên giường, nàng bắt đầu cởi bỏ quần áo trên người Giang Diệc Hàm, nhưng ngón tay vừa chạm đến quần áo mỏng manh, thì bị Giang Diệc Hàm nắm.
Giang Diệc Hàm nắm tay Kỷ Nhạc Huyên, kéo nàng đến bên cạnh mình nằm xuống, nâng nửa người lên, câu cằm dưới Kỷ Nhạc Huyên lên:
"Tiểu quỷ, ngày mai phải tham gia show thời trang , không được."
Kỷ Nhạc Huyên vô cùng oán niệm bĩu môi:
"Không thèm đi."
Giang Diệc Hàm đến gần, nhẹ nhàng hôn Kỷ Nhạc Huyên một cái:
"Ngoan nào, ngày mai sẽ có rất nhiều đạo diễn ngoại quốc cùng với ngôi sao điện ảnh nổi tiếng tham gia, tôi muốn em giao thiệp tốt với họ."
Tuy Kỷ Nhạc Huyên vẫn có chút buồn bực, nhưng được Giang Diệc Hàm hôn, thì ổn định lại tâm tình, nàng hừ lạnh trả lời:
"Những người đó em không có hứng thú."
"Có người nói Canada có nhóm Wish tham dự."
Kỷ Nhạc Huyên bỗng ngẩn ra, đột nhiên mặt nàng hiện lên ý cười
"Các nàng sẽ đến à.
Lúc em đi học rất thích nghe các nàng hát.
Tuy mấy năm trước các nàng mới ra mắt không lâu, thì công khai tình cảm, nhưng em vẫn rất thích các nàng."
Nói đến đây, hai mắt Kỷ Nhạc Huyên bỗng phát sáng lên:
"Thực ra Diệc Hàm chị thấy đó, người chân chính thích chị, căn bản sẽ không vì chị công khai tình cảm mà ghét chị.
Không bằng, chúng ta cũng thế nha?"
Giang Diệc Hàm biết ý tứ trong lời nói của Kỷ Nhạc Huyên, nàng không trực tiếp trả lời, chỉ cười nhẹ:
"Để xem."
Nói xong nàng xoa xoa tóc Kỷ Nhạc Huyên, dịu dàng xua đuổi Kỷ Nhạc Huyên trở về phòng nhưng Kỷ Nhạc Huyên nhất quyết không đi, Giang Diệc Hàm đành chịu, cũng chỉ có thể để nàng ta ngủ lại, nhưng bắt tiểu quỷ thức trước 6 giờ, để trợ lý của mình còn chưa gõ cửa thì người kia đã ngoan ngoãn trở về phòng.
Kỷ Nhạc Huyên ôm Giang Diệc Hàm , bình yên vào giác ngủ.
Nàng có mộng đẹp, trong mộng nàng ăn sạch người trong lòng...
Hôm sau trời còn chưa sáng, Kỷ Nhạc Huyên đã bị Giang Diệc Hàm thúc giục, mang gương mặt buồn ngủ rón ra rón rén trở về phòng mình.
Ngủ cùng với Giang Diệc Hàm, tất nhiên là tốt hơn nhiều so với ngủ một mình, nhưng mà từ trước đến nay Kỷ Nhạc Huyên luôn duy trì giấc ngủ dài, bây giờ chỉ có ngắn ngủi vài giờ, cơn buồn ngủ của nàng vẫn khó tiêu tan.
Mệt mỏi trào dâng, Kỷ Nhạc Huyên vừa về phòng, liền ngã nhào lên giường, ngủ thật say.
Cho đến 9h sáng, Tiêu Ức Tình nhiều lần đập cửa, Kỷ Nhạc Huyên mới bất đắc dĩ từ trên giường đứng lên.
"À, Hoa tỷ, vào đây ngồi."
Kỷ Nhạc Huyên dựa cửa lấy tay che miệng ngáp một cái, nàng vẫy vẫy tay với Tiêu Ức Tình,sau đó lại đi đến giường
"Tôi ngủ thêm chút nữa."
Nói xong Kỷ Nhạc Huyên ngã xuống giường "Thịch"một tiếng.
Tiêu Ức Tình nhìn Kỷ Nhạc Huyên nằm trên giường, cảm thấy rất chán chường, hai tay ôm ngực, không biết làm sao chỉ có thể lắc đầu:
"Nhạc Huyên, cô còn ngủ nữa, thì Giang tiểu thư đã tham gia hoạt động xong đi về rồi."
"Ừhm."
Kỷ Nhạc Huyên dùng giọng mũi thấp đến nổi không thể nghe thấy, qua 3 giây, nàng bật người ngồi dậy:
"Hả?"
Mặt Tiêu Ức Tình đầy ý cười nhìn nàng:
"Lúc ừ lúc hả, tối qua cô nhất định làm chuyện mà người ta ước ao."
Những lời này thật là làm đau lòng Kỷ Nhạc Huyên, vừa nghĩ đến tối hôm qua, lòng nàng có chút buồn bã.
Kỷ Nhạc Huyên có chút mất mác mím môi một cái, sau đó đen mặt trừng lại:
"Không đứng đắn, còn không mau giúp tôi chuẩn bị đi."
Tiêu Ức Tình thấy vậy, thì cũng biết tối qua Kỷ Nhạc Huyên chắc là không tốt đẹp gì lắm, nàng cười cười xin lỗi, đợi Kỷ Nhạc Huyên rửa mặt chải đầu xong, thì đưa nàng đến nơi làm việc của nhà thiết kế.
Sau một màn trang điểm tỉ mỉ, Tiêu Ức Tình liền dẫn Kỷ Nhạc Huyên đến hội trường của tuần lễ thời trang Paris ở hoa viên Tuileries.
Hoa viên Tuileries là một trong những hoa viên của Paris làm người ta say mê nhất, nằm gần sông Seine, trong hoa viên có cây dẻ, cây lê cùng với những cánh hoa đầy màu sắc, điều này làm nó nhìn càng thêm yên tĩnh, hơn thế bên trong nó chứa nhiều tác phẩm điêu khác bằng đồng làm nó có vẻ trang nghiêm long trọng, ở một nơi như vậy thưởng thức cà phê chắc chắn là chuyện làm người ta mãn nguyện.
Kỷ Nhạc Huyên đến xem thời trang, tất nhiên không thể ngồi một mình bên hồ nước mà uống cà phê, tuy nàng không thấy hứng thú với thời trang lắm, nhưng nơi này có người mà nàng muốn gặp.
Quần áo Kỷ Nhạc Huyên mặc là do nhà thiết kế nổi tiếng người Pháp thiết kế rất tỉ mỉ với phong cách trang phục kỵ sĩ, bắt đầu hành trình đi tìm vợ của nàng.
Hoa viên Tuileries rất lớn, Kỷ Nhạc Huyên đi lâu rồi mà không thấy bóng dáng Giang Diệc Hàm đâu, nhưng trong lòng nàng lại vẫn có chút rung động, vì đột nhiên nàng thấy một thân ảnhxinh đẹp mỹ lệ là người mà nàng vô cùng muốn gặp.
Bên hồ nước lớn, có hai nữ nhân dáng người cao gầy dựa vào nhau, đang ở xa xa nhìn sàn diễn thời trang.
Kỷ Nhạc Huyên ở xa đã nhận ra hai người kia.Đó mà một trong những nhóm mà nàng thích nhất thời đi học, Wish.
Trong lòng Kỷ Nhạc Huyên vui lên, nàng sửa lại ống tay áo kỵ sĩ màu đen của mình một chút, vỗ vỗ quần short của mình, nhẹ nhàng cười đi tới:
"Hi, Wish."
Kỷ Nhạc Huyên dùng tiếng Anh lưu loát để biểu đạt sự yêu mến của mình với các nàng, mà điều làm nàng không nghĩ tới là nữ nhân hơi cao hơn một chút trong nhóm Wish kia, lại dùng tiếng Trung lưu loát trả lời nàng:
"Vô cùng cám ơn sự yêu mến của cô, Kỷ tiểu thư."
Sắc mặt Kỷ Nhạc Huyên nhất thời tràn đầy vẻ kinh ngạc, nàng biết nữ nhân trước mắt áo xám tro cổ áo chữ V rộng thùng thình còn phía dưới là quần short bó sát cùng với giày bó đen qua đầu gối nói chuyện ôn hoà với nàng là ai, đó là Bạch Thất Nguyệt trong nhóm Wish, cũng là người năm đó từng nổi tiếng một thời ở Mỹ, thời gian Bạch Thất Nguyệt ra mắt ở Mỹ, Kỷ Nhạc Huyên còn chưa qua Mỹ, nhưng nàng cũng biết người này, nàng nghĩ Bạch Thất Nguyệt này là con lai, rất phản nghịch, cũng rất có khí khái.
Tuy nàng rất thích, nhưng vẫn không mãnh liệt như với Giang Diệc Hàm.
Người dựa vào lòng Bạch Thất Nguyệt, một thân váy liền áo màu hồng nhạt mỏng manh như nước, áo khoác jacket sang trọng chất liệu sequins dành cho nữ, thấy vẻ mặt Kỷ Nhạc Huyên tràn đầy kinh ngạc, bỗng nhiên giải vây nói:
"Kỷ tiểu thư đừng thấy lạ.
Tôi lớn lên ở Trung Quốc, mặc dù Bạch Thất Nguyệt là người Mỹ, nhưng nàng cũng từng ở Trung Quốc một thời gian rất dài.
Lúc tôi và Bạch Thất Nguyệt rảnh rỗi, cũng đi liên hoan phim điện ảnh, lúc đó có xem qua một bộ phim cô diễn.
Kỷ tiểu thư, diễn xuất của cô không tệ.
Rất mong chúng ta có cơ hội hợp tác."
Kỷ Nhạc Huyên biết Wish mặc dù là nhóm nhạc, nhưng mấy năm gần đây hai ngươi liên tiếp phát triển ở mảng điện ảnh và truyền hình, phim của Wish đóng, Kỷ Nhạc Huyên cũng xem qua vài bộ, nàng nghĩ hai người này giống nàng và Giang Diệc Hàm đều là người diễn viên vô cùng hiếm thấy---có diễn xuất lại có tướng mạo, là phái thần tượng có thực lực.
"Ha ha, được."
Kỷ Nhạc Huyên không hề nghĩ ngợi thì đồng ý đề nghị của Tô Thanh Hàm trong nhóm Wish.
Khi Kỷ Nhạc Huyên thấy bộ dáng hai người dính như keo sơn, trong lòng nàng lại có chút ghen tị, trường hợp của các người có thể công khai ân ái như thế.
Oaoa! Tôi và Diệc Hàm thì không được! Công khai thật tốt biết bao!
Đương nhiên những lời này, Kỷ Nhạc Huyên cũng chỉ dám gào thét trong lòng, để nàng gào thét ngay trước mặt nhiều người như vậy, nàng vẫn không dám, trong lòng nàng bây giờ vẫn cố kỵ chuyện này.
Dù sao fan Trung Quốc không thể cởi mở như nước ngoài, hơn nữa công ty như Thượng Nghi , cả yêu nhau cũng không cho phép, nếu bây giờ nàng công khai tình cảm, thì nàng chờ bị đóng băng đi là vừa.
"Haizz.."
Kỷ Nhạc Huyên thở dài, nàng bỗng nghĩ đến hợp đồng của mình với Thượng Nghi qua vài tháng sẽ đến hạn, đến lúc đó nàng trực tiếp đổi công ty đến nơi Giang Diệc Hàm chắc cũng không cần sợ bị đóng băng.
Dù sao Giang Diệc Hàm không có khả năng đóng băng nàng, nhưng mà Giang Diệc Hàm muốn công khai tình cảm không?
Kỷ Nhạc Huyên lại có chút do dự.
Tô Thanh Hàm nhìn vẻ mặt Kỷ Nhạc Huyên vốn tràn đầy vui sướng khi nói chuyện với mình lúc này bỗng nhiên có vẻ lo lắng u buồn, nàng không khỏi quan tâm hỏi một câu:
"Kỷ tiểu thư, cô làm sao vậy?"
"Không...không có việc gì."
Kỷ Nhạc Huyên cười gượng.
Khi mà nàng vừa thấy cảnh Bạch Thất Nguyệt và Tô Thanh Hàm ân ái, nàng lại không khỏi oán giận, khốn kiếp! Tiểu thụ lão phật gia của ta rốt cuộc chết đâu rồi!
Trên thực tế, lúc này Giang Diệc Hàm cũng đang đi tìm nàng, Giang Diệc Hàm đến hội trường sớm hơn Kỷ Nhạc Huyên, đầu tiên nàng đứng ở nơi rất dễ thấy, chờ Kỷ Nhạc Huyên đến.
Đáng tiếc Kỷ Nhạc Huyên đến không phải lúc, lúc nàng tới, Giang Diệc Hàm đang bị rất nhiều phóng viên bao vây ở giữa, ánh đèn chói loá sáng quá mức, Kỷ Nhạc Huyên sợ bị làm phiền, cũng không thèm nhìn đến bên kia.
Nhưng Giang Diệc Hàm từ trong đám người lại chú ý tới nàng, nhưng đợi khi nàng giải quyết xong giới truyền thông, Kỷ Nhạc Huyên đã sớm không thấy bóng dáng.
Nhưng Kỷ Nhạc Huyên đến đây, nàng cũng an tâm rồi, cho dù hoa viên Tuileries có lớn hơn nữa, nhưng trước khi chưa tìm thấy em thìtôi cũng sẽ không rời khỏi đây, không phải sao?
Cứ như vậy, rất tự tin, Giang Diệc Hàm cũng bắt đầu hành trình tìm vợ của mình.
Vì Kỷ Nhạc Huyên ở chung với Tô Thanh Hàm và Bạch Thất Nguyệt, ba người xinh đẹp không tả như vậy đứng cùng một chỗ, tất nhiên là rất dễ thấy.
Giang Diệc Hàm đi được vài bước, thì thấy thân ảnh của các nàng.
Nàng ưu nhã đi đến.
"Tiểu quỷ."
Còn chưa đến gần, Giang Diệc Hàm đã mở miệng gọi Kỷ Nhạc Huyên một tiếng.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...