Edit: Phuong1988, Jun
Beta: girl_sms
Nói xong Silvia cười xấu xa sờ cằm:
"Theo tôi thấy, rất có thể lúc còn trẻ Đông Phương đã hạ thủ với Nhậm Doanh Doanh."
"Silvia."
Khóe miệng Kỷ Nhạc Huyên co giật:
"Chị tưởng tượng thật phong phú, Diệc Hàm có thể bị lời lẽ sai trái của chị thuyết phục?"
"A, tôi nghĩ tôi nói rất đúng a."
Silvia nhún vai, nhìn về phía Cố Nhu Thần:
"Thần tỷ, chị nói đi."
Cố Nhu Thần bắc đắc dĩ lắc đầu:
"Nha đầu à, đừng cùng tôi tán dóc với Nhạc Huyên nữa, để nàng chuẩn bị diễn đi.
Một lát là quay rồi."
"Được rồi."
Silvia vỗ vỗ tay:
"Tiểu Kỷ em cố lên, lúc em quay, tôi sẽ đi trường quay xem em a."
"Ngược lại tôi thà rằng chị không đi xem còn hơn."
Kỷ Nhạc Huyên nghiến răng nghiến lợi, nàng cũng không hy vọng khi diễn bị bà tám Silvia thấy, nếu không sẽ không biết nàng ta cười nhạo mình thế nào.
Nhưng đáng tiếc, lúc nàng đang diễn, Silvia vẫn đến trường quay.
Silvia và Cố Nhu Thần đứng đằng xa, nhìn khắp nơi trường quay đang chuẩn bị quay cảnh Kỷ Nhạc Huyên và Giang Diệc Hàm, không khỏi cảm thán.
"Thần tỷ à, truyền hình bây giờ thật là càng ngày càng mở rộng, việc giáo dục cũng có thể đưa lên a."
Hai tay Silvia ôm ngực nhìn Kỷ Nhạc Huyên cách đó không xa, đang nằm sấp trên đùi Giang Diệc Hàm, không khỏi cười trộm:
"A, bộ dáng tiểu Kỷ như vậy thật là thụ."
Cố Nhu Thần ở một bên sửa chữa:
"Cái gì mà giáo dục, đó rõ ràng chính là việc răn dạy.
Nhưng mà nội dung phim thật là kỳ lạ, nhưng vẫn hấp dẫn người xem."
"Đúng vậy, bây giờ mọi người rất tò mò."
Silvia nhún vai.
Cố Nhu Thần lại cười lạnh:
"Lấy em làm ví dụ luôn."
Cảnh làm Cố Nhu Thần và Silvia nghị luận sôi nổi như vậy rốt cuộc là gì đây?
Kỳ thực phân cảnh này, nói đến cũng không phải rất thú vị gì.
Chính là lúc còn trẻ người non dạ, Nhậm Doanh Doanh, lúc chưa có sự cho phép của Đông Phương Bất Bại, lén lút trốn ra ngoài, sau đó Đông Phương Bất Bại trách mắng nàng, nàng còn không chịu nhận sai.
Đông Phương Bất Bại nhất thời tức giận, đã đem Nhậm Doanh Doanh đặt trên đùi, "ba ba ba" đánh mông nhỏ của nàng.
Lúc này Kỷ Nhạc Huyên đang bị đặt trên hai chân Giang Diệc Hàm, Kỷ Nhạc Huyên uốn éo người, trong miệng vẫn hô:
"Đông Phương Bất Bại, ngươi là kẻ xấu xa, tên khốn kiếp."
Giang Diệc Hàm nhíu mày, giơ tay lên hung hăng đánh mông Kỷ Nhạc Huyên.
Sau đó chính là cảnh bàn tay chạm đến mông "Ba" một tiếng cùng với tiếng kêu sợ hãi của Kỷ Nhạc Huyên "A" luân phiên tiếp nối...
Lúc sau, chính là khuất phục dưới bàn tay của Giang Diệc Hàm, Kỷ Nhạc Huyên sợ hãi nghẹn ngào nhận lỗi:
"A, ta nhận lỗi là được a.
Đừng đánh nữa mà, thật là đau."
Giang Diệc Hàm buông lỏng tay, Kỷ Nhạc Huyên vội vàng từ trên người nàng nhảy dựng lên, sau đó hướng về phía nàng làm mặt quỷ, tức giận hừ dậm đất nói câu "Thúc thúc xấu xa", lại chạy nhanh ra ngoài.
Giang Diệc Hàm mặc nam trang của Đông Phương Bất Bại, nhìn bóng dáng mỹ nhân mặc trang phục màu ngó sen, khoé miệng nhợt nhạt cong lên.
Lúc quay xong cảnh diễn này, sắc mặt Kỷ Nhạc Huyên có chút âm trầm, thật sự là quá mất mặt, trước mặt nhiều người như vậy, bị tiểu thụ nhà mình đánh mông! A, không được, sau này có cơ hội, tôi nhất định phải đánh lại.
Mím môi tính toán đại nghiệp phục thù sau này, bên tai lại truyền đến thanh âm châm chọc của Silvia:
"Ôi kìa, tiểu Kỷ diễn thật là nói không nên lời, một tiếng "Thúc thúc xấu xa" Chậc chậc, làm ruột gan tôi cồn cào."
Kỷ Nhạc Huyên không cho nàng vẻ mặt tốt, lạnh lùng liếc nàng, không nói gì, lại giận đùng đùng cất bước ra ngoài, nàng cần an tĩnh một chút, thật sự là quá mất mặt mà.
"Ha ha, bạn nhỏ tiểu Kỷ thật là đáng yêu mà."
Silvia nhìn bóng lưng Kỷ Nhạc Huyên âm thầm bật cười, lại không chú ý tới Giang Diệc Hàm đang chậm rãi về phía mình.
"Silvia."
Nụ cười trên mặt dần dần biến mất, Silvia xoay người, nhìn quanh thân Giang Diệc Hàm đều tản ra hàn khí, run rẩy cười cười:
"Diệc Hàm à, không phải tôi cố ý chế nhạo tiểu Kỷ nhà chị đâu."
Sắc mặt Giang Diệc Hàm càng thêm u ám, Cố Nhu Thần lại thấy Silvia trước mặt mọi người nói lỡ lời, vội vàng đẩy nàng một chút:
"Silvia, tôi biết em thích cặp đôi Nhậm Doanh Doanh và Đông Phương Bất Bại, nhưng cũng phải phân rõ hiện thực a."
"A, Đúng!"
Silvia phát hiện bên người có vài nhân viên công tác đều hướng về phía bên này với ánh mắt tò mò, trong lòng nàng âm thầm kêu khổ:
"A, Diệc Hàm, xin lỗi, tôi nói sai.
Nhất định là trong người không khoẻ, tôi thấy tôi nên về khách sạn nghỉ ngơi thôi."
Nói xong Silvia lôi kéo tay Cố Nhu Thần đi ra ngoài
"Thần tỷ, đỡ em một chút, em sắp xỉu rồi."
Giang Diệc Hàm nhìn bóng lưng Silvia và Cố Nhu Thần, hơi nhíu mày.
Nàng nhàn nhạt quét mắt về những người nhiều chuyện xung quanh, lúc này mấy người xung quanh đang nghị luận, nàng chỉ lặng lẽ rời khỏi.
***
Cuối tuần, Giang Diệc Hàm và Kỉ Nhạc Huyên xin nghỉ, cùng nhau đi đến z thị.
Hai người đến z thị vào buổi chiều, vừa đến nơi, Giang Diệc Hàm không vội mang Kỉ Nhạc Huyên đến buổi tiệc mà đem nàng đến một cửa hàng bán quần áo cao cấp.
Tại quầy chọn trang phục, Giang Diệc Hàm chọn hai bộ váy dài trắng đen tương phản, sau khi mua trang phục xong, nàng lại sang hiệu giày kế bên mua hai đôi giày cao gót, cũng là một đen một trắng.
Sau đó, lại mang Kỉ Nhạc Huyên đi tới tiệm trang điểm nổi danh của z thị, lệnh cho nhân viên trang điểm phải hóa trang cho tiểu quỷ nhà nàng thật tinh xảo.
Đợi mọi thứ đều chuẩn bị hoàn tất, Kỉ Nhạc Huyên lúc này đã ăn mặc chỉnh tề, ngồi an vị trong xe của Giang Diệc Hàm, ngoan ngoãn cùng nàng ta đi dự tiệc.
Trên đường đi, không hiểu sao Kỉ Nhac Huyên lại hỏi
"A, Diệc Hàm, đêm nay là tiệc gì, sao phải chuẩn bị kỹ lưỡng như vậy?"
Giang Diệc Hàm không trả lời cụ thể, chỉ thản nhiên nói ra một câu:
"Đến nơi em sẽ biết"
Xe một đường chạy thẳng, đợi đến nơi, Kỉ Nhạc Huyên mới phát hiện, hiện thực cùng với điều mình nghĩ có chút khác, nàng vốn tưởng đây là một buổi yến tiệc linh đình, tổ chức ở một khách sạn xa hoa, nhưng trước mắt, đây hình như chỉ là tiệc gia đình, tuy rằng biệt thự này không giống như loại một gia đình giàu có bình thường có thể mua được.
Đây rốt cuộc là loại tiệc gì? Kỉ Nhạc Huyên mím môi, quay đầu nhìn Giang Diệc Hàm, lại phát giác Giang Diệc Hàm cố ý không nhìn mình, nhấc chân đi vào.
"Làm gì mà thần bí như vậy."
Bĩu môi, Kỉ Nhạc Huyên nhỏ giọng nói thầm một câu, mặt đầy vẻ không vui.
Tới khi vào tới đại sảnh, Kỉ Nhạc Huyên mới phát hiện sự chuẩn bị trước đó quả là không thừa.
Nàng nhìn quét qua một lượt những người trong đại sảnh, nhìn quần áo và cử chỉ của họ, nàng lập tức nhận ra khách mời của buổi tiệc tối nay hình như đều là những người không tầm thường, hơn nữa ngoại trừ nàng và Giang Diệc Hàm dường như không có ai trong giới giải trí, đây rốt cuộc là tiệc gì?
Mím môi nghi hoặc, Kỉ Nhạc Huyên lại đột nhiên nhìn thấy một nam nhân mặc âu phục trắng ở phía trước, vẻ mặt vô cùng vui sướng chạy về phía Giang Diệc Hàm, bổ nhào vào lòng Giang Diệc Hàm.
Lông mày Kỉ Nhạc Huyên không khỏi nhướng cao ba thước, nàng căm giận đi tới, chuẩn bị đem nam nhân dính trên người nữ nhân nhà mình kéo ra, nhưng lại gần liền phát giác bóng dáng nam nhân này rất quen thuộc...A, nhớ ra rồi, đây là tên nam nhân thần bí trên báo! Thật tốt a, lại dám yêu đương vụng trộm, họ Giang, chị thật to gan!
"Hừ"
Có chút tức giận hừ một tiếng, Kỉ Nhạc Huyên thấy nam nhân kia vui mừng tách khỏi người Giang Diệc Hàm, mặt đầy kinh ngạc nhìn chằm chằm vào mình, vốn nàng đang định vênh váo nổi giận, lại nghe nam nhân kia có chút nghi ngờ mở miệng hỏi:
"Chị, người đó là ai?"
"Chị?"
Vẻ mặt Kỉ Nhạc Huyên mờ mịt, nam tiểu tam này hóa ra lại thích tình chị em, tuy rằng hắn nhìn rất nhỏ, nhưng vì sao dám chiếm tiện nghi Diệc Hàm nhà mình, còn kêu nàng là chị? Kỉ Nhạc Huyên nhìn Giang Diệc Hàm vẫn lạnh lùng như trước,
"Hắn gọi người là chị?"
Giang Diệc Hàm nhìn khuôn mặt đầy vẻ hoảng hốt của Kỉ Nhạc Huyên, liền biết tiểu quỷ này lại bắt đầu suy nghĩ linh tinh, nàng thật sự cảm thấy với đầu óc của Kỉ Nhạc Huyên, không đi viết tiểu thuyết quả thật là uổng phí.
Giang Diệc Hàm nhìn Kỉ Nhạc Huyên, thản nhiên nói:
"Nó là em trai tôi, không gọi tôi là chị thì gọi là gì?"
"Em trai chị."
Kỉ Nhạc Huyên vô cùng kinh hãi, nàng tươi cười thò tay chỉ chỉ nam nhân đó, nói:
"Nam tiểu tam trong truyền thuyết hóa ra lại là em trai chị! Nga, ông trời a! Lỗ tai em nhất định có vấn đề!"
Giang Diệc Hàm bất đắc dĩ cong cong khóe môi, thân thiết đưa tay sờ sờ đầu Kỉ Nhạc Huyên,
"Tiểu quỷ, tiểu tam cái gì, hắn là em trai tôi, báo chí truyền thông viết bậy bạ mà em cũng tin"
Kỉ Nhạc Huyên nhíu mày, có chút địch ý nhìn nam nhân trước mắt,
"Thật sao?"
"Đương nhiên là thật."
Giang Diệc hàm còn chưa trả lời, em trai nàng lại giành trả lời trước, hắn hướng về phía Kỉ Nhạc Huyên vươn tay,
"Tôi nghĩ cô chính là Kỉ tiểu quỷ mà chị thường nói.
Xin chào, tôi chính là nhân vật chính của buổi tiệc hôm nay, cũng là em trai Giang Diệc Hàm, Trầm Diệc Vân."
Kỉ Nhạc Huyên liếc mắt nhìn Trầm Diệc Vân một cái, vươn tay hung hăng vỗ hắn một cái, trong đầu nghĩ cái gì mà Kỷ tiểu quỷ, nam tiểu tam nhà ngươi!
"Ai u"
Trầm Diệc Vân đau đến kêu ra tiếng, quay đầu tố khổ với Giang Diệc Hàm,
"Chị, nàng đánh em."
"Nàng đánh em, em đứng im cho đánh thì tốt rồi."
Giang Diệc Hàm thản thiên nhìn Trầm Diệc Vân một cái, tùy ý cầm tay Kỉ Nhạc Huyên, tiếp tục bước đi.
Kỉ Nhạc Huyên hất cằm liếc Trầm Diệc Vân, khinh thường hừ lạnh, lại nhận thấy điều khác thường, Diệc Hàm họ Giang, Trầm Diệc Vân họ Trầm, hai người họ nhìn cũng không giống nhau lắm, làm thế nào lại là chị em, chẳng lẽ vẫn là tiểu tam?
"Diệc Hàm"
Kỉ Nhạc Huyên mở miệng muốn hỏi, lại nhìn thấy một nữ nhân mặc lễ phục hồng, mái tóc đen lượn sóng, bưng chén rượu cười nhẹ nhàng đi về phía mình.
Giang Diệc Hàm vừa nhìn thấy nữ nhân đó liền biết nàng sẽ đi tới, liền thản nhiên mở miệng nhả ra một chữ làm Kỉ Nhạc Huyên ngẩn người lần nữa
"Chị."
"Chị?"
Hai mắt Kỉ Nhạc Huyên mở to, thì đã thấy nữ nhân kia ở trước mắt, cầm chén rượu, cười ưu nhã với mình
"Ân, chị biết vị tiểu muội này, gần đây lúc nào cũng xuất hiện trên TV, là diễn viên nổi tiếng Kỉ Nhạc Huyên, Kỉ đại mĩ nữ, phải không?"
Kỉ Nhạc Huyên đối với những lời này rất hưởng thụ, nàng cười gật gật đầu,
"Vâng, chào chị."
Nữ Nhân cười cười sờ đầu Kỉ Nhạc Huyên
"Thật Ngoan."
Kỉ Nhạc Huyên trước giờ ghét bị người khác xoa đầu, lần này ngoại lệ lại không khó chịu, mà lại đỏ mặt cười.
Giang Diệc Hàn thấy vậy, cũng nở nụ cười nhạt, vỗ nhẹ bả vai Kỉ Nhạc Huyên,
"Tiểu quỷ, ở đây đợi tôi, tôi với chị ấy có chút chuyện cần nói." .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...