Giang Diệc Hàm lộ ra vẻ vô tội.
Kỉ Nhạc Huyên không nghĩ tới lúc này Giang Diệc Hàm còn dám đùa với mình, lại nhìn thấy nàng ta đem theo một chiếc quần lót màu trắng mới tinh treo lên giá, sau đó thản nhiên nói.
"Tôi cảm thấy ta phải nhắc nhở em một câu.
Tôi mắc chứng khiết phích rất nặng, nơi này chỉ có một gian phòng ngủ có giường, cho nên em......"
"Được rồi được rồi, tôi thay liền nè, đi được chưa?"
Kỉ Nhạc Huyên đã bị Giang Diệc Hàm đánh bại.
Nhưng nghĩ đến Giang Diệc Hàm nói nơi này chỉ có một chiếc giường, lòng của nàng lại không khỏi rung động.
Câu nói kia có ý tứ muốn cùng mình đồng giường cộng chẩm sao?
Giang Diệc Hàm gật gật đầu, nàng hướng ra ngoài cửa bước đi, vừa đi tới cửa, lại quay đầu lại, nhắc nhở.
"Nga, đúng rồi.
Cái mới này em cũng không cần mua đền, coi như là tôi cho em."
Tâm tình Kỉ Nhạc Huyên trở nên bạo phát, nàng rất muốn cái váy ngủ đang che tại trước ngực ném lên mặt mốc của Giang Diệc Hàm.
Nhưng nàng không thể, vì thế nàng cũng chỉ có thể rống to với Giang Diệc Hàm.
"Cám ơn chị! Mau đóng cửa lại, đi ra ngoài giùm tôi!"
"Sầm" một tiếng, cửa toilet khép lại.
Trong phòng tắm cũng thoáng chốc im lặng.
Kỉ Nhạc Huyên âm thầm thở dài, đem váy ngủ treo lên giá.
Nàng hiện tại không dám đi đứng mạnh bạo, mới vừa rồi chỉ vì bước đi không cẩn thận mà trượt vào bọt xà phòng, sau đó trượt té, oành, thật mất mặt.
Nàng thật cẩn thận vịn tường, ngồi vào bồn tắm, mở nước nóng, đem vòi sen lên gần trên mặt.
Nàng chậm rãi nhắm lại con ngươi, bắt đầu nhớ lại những ngày đã qua......
****
Nếu không phải ba năm trước đây, trong lúc nhất thời rảnh rỗi ở trên mạng xem bộ phim [ Nhược thủy ba ngàn ], bị vai diễn cao quý mà lại ôn nhu như nước của Giang Diệc Hàm lay động, nàng làm sao lại dám cãi lại lời của mẹ, dứt khoát kiên quyết chạy về Trung Quốc.
Báo danh tại học viện điện ảnh XX, làm tiểu sư muội của tên đáng chết Giang Diệc Hàm kia.
Nàng ở Mĩ học trường trung học Thomas Jefferson hàng đầu nước này, hơn nữa ở trong đó luôn đứng nhất, cũng rất nổi danh.
Cha mẹ nàng đều tốt nghiệp trường danh tiếng, tất nhiên là ký thác kỳ vọng rất cao vào nàng.
Nhưng chỉ vì xem bộ phim kia, nàng cảm thấy mình đã thay đổi, nàng tìm được mục tiêu theo đuổi của đời mình.
Nàng chưa từng gặp qua nữ nhân hoàn mỹ như vậy, lòng của nàng rung động.
Nàng muốn nhìn thấy nữ nhân kia, muốn làm quen với nàng ta, muốn làm bằng hữu.
Khi đó nàng nhìn chính mình trong gương, một khuôn mặt yêu mị và ửng đỏ, trong lòng tràn đầy chờ mong.
Thử nghĩ với dung mạo của Kỉ Nhạc Huyên nàng, trong giới giải trí có được mấy người (Chế ơi, khiêm tốn chút đi =.=!).
Từ điểm đó có thể thấy được, nàng Kỉ Nhạc Huyên có chút tự kỷ.
Bất quá có được bao nhiêu ngôi sao không bị tự kỷ, không thì như thế nào lại có nhiều hot girl rảnh rỗi chụp hình rồi trở thành người nổi tiếng.
Do tuổi trẻ khí thịnh, hơn nữa trời sinh nàng có tính cách quyết đoán, thích là làm.
Vì muốn tiếp cận Giang Diệc Hàm, Kỉ Nhạc Huyên bỏ ngay trường đại học danh tiếng đang đợi nàng nhập học, nàng quyết định gia nhập giới giải trí.
Tất nhiên trong nhà nàng không ai tán thành.
Nhưng cha mẹ nàng cũng thực khai sáng, tôn trọng ý nguyện của con gái, bất quá là không chu cấp tiền bạc cho nàng.
Chỉ mua tặng một vé máy bay đi Trung Quốc, còn lại đều phải dùng học bổng ba ngàn đô mà lúc trung học tiết kiệm được.
Cuộc sống lang thang trong giới giải trí của Kỉ Nhạc Huyên đã bắt đầu.
Cũng may Kỉ Nhạc Huyên nàng dễ dàng thỏa mãn, dù sống ở nơi xa lạ, không quen biết ai, cũng vẫn là có thể tìm được học viện XX.
Nói đến điểm ấy, Kỉ Nhạc Huyên thật đúng là có số tốt, nàng dựa vào dung mạo xuất chúng, cùng với diễn xuất thiên phú, chiếm được ưu ái của thầy giáo.
Dù có hơn 3000 thí sinh trổ hết tài năng, nhưng vẫn rất nổi trội.
Thời gian học trong học viện, Kỉ Nhạc Huyên cũng rất cố gắng hoàn thiện bản thân.
Đáng tiếc bởi vì tính tình nóng nảy, lần đầu tiên đi thử vai đã đem một nam diễn viên nổi tiếng lúc ấy chọc giận.
Nam diễn viên kia có bối cảnh vững chắc, đạo diễn cũng không dám làm gì hắn, mà lập tức đem Kỉ Nhạc Huyên đuổi ra ngoài.
Lúc sau Kỉ Nhạc Huyên vài lần theo bạn học đi thử vai, cũng không có đạo diễn nào dám dùng.
Thời điểm tốt nhất cũng chỉ được đóng vai phụ, lời thoại cũng không có.
Bất quá, đối mặt với kết cục này, Kỉ Nhạc Huyên cũng không chút hối hận.
Nam diễn viên kia dám mượn cơ hội cường hôn khinh bạc nàng, nàng tự nhiên không thể khiến hắn đạt được mục đích.
Lập tức liền giơ tay quăng cho hắn một cái tát, xong liền vung tay áo đi ra ngoài.
Đối với những chuyện này, mới đầu Kỉ Nhạc Huyên cũng không thể chịu được.
Nhưng phí tiêu dùng hằng ngày đã khiến học bổng của nàng không còn bao nhiêu, nàng cần phải kiếm tiền.
Cho nên chỉ phải cắn răng, đóng vai quần chúng.
Bất quá cho dù như vậy, kì nghỉ năm thứ nhất nàng vẫn là lựa chọn về Mĩ thăm cha mẹ.
Thế nhưng cha mẹ lại bắt buộc nàng trở về học đại học, nàng giận dữ quay về học viện.
Đồng thời tuyên bố không thành danh, tuyệt đối không trở về.
Vì nói cứng như vậy, nàng cũng chỉ có thể ở lại Trung Quốc chịu khổ, bất quá cũng may mắn là khổ tận cam lai.
Học kì sau, nàng rốt cục được một đạo diễn không sợ nam diễn viên kia nhìn trúng, do đó trong bộ phim tiếp theo đã được đảm nhận vai diễn lớn.
Đạo diễn nổi tiếng, tác phẩm đầu tư lớn, trừ bỏ nàng là diễn viên chính nhưng chưa có tên tuổi gì, có thể nói bộ phim này chưa quảng bá đã gây chú ý.
Khi đó Kỉ Nhạc Huyên không hề nghĩ mình sẽ bị phóng viên đuổi theo, nàng đột nhiên cảm giác được mình đã vượt qua được thời kì tăm tối.
Trong quá trình đóng phim mới, nàng luôn luôn khiêm tốn lãnh giáo sự chỉ bảo của tiền bối, hơn nữa đem kịch bản đọc đi đọc lại không dưới hai mươi lần, cơ hồ toàn bộ lời thoại nàng đều có thể nhớ kỹ.
Nếu có người lật kịch bản của nàng ra xem, nhất định sẽ sợ hãi mà than bởi cuốn kịch bản toàn chữ là chữ.
Đó là những lí giải và cảm xúc của Kỉ Nhạc Huyên đối với cảnh ngộ của nhân vật.
Dựa vào sự tự thân cố gắng của nàng, bộ phim đã khiến nàng lấy được giải thưởng lần đầu tiên trong sự nghiệp diễn xuất.
Giải thưởng mà vô số ngôi sao tranh giành — Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất tại lễ trao giải hằng năm.
Từ đó về sau, nàng ~ Kỉ Nhạc Huyên đã nổi tiếng.
Nàng rốt cục không còn là một diễn viên quần chúng không có tiếng tăm gì, mà trở thành một trong những diễn viên được săn đón nhiều nhất.
Khi đó, Kỉ Nhạc Huyên học năm ba, năm ấy mọi công ty lớn nhỏ trong giới giải trí đều muốn kí hợp đồng với nàng, vì dự đoán nàng sẽ trở thành cây hái ra tiền nhanh nhất.
Kỉ Nhạc Huyên lúc ấy mới có cảm giác thụ sủng nhược kinh, bởi vì nàng nhìn thấy trong số đó có công ty giải trí hàng đầu cả nước ~ Thượng Nghi, cũng chính là công ty chủ quản của Giang Diệc Hàm.
Tuy rằng lúc ấy thầy giáo của nàng đều khuyên nàng hảo hảo suy xét kĩ, bởi vì Thượng Nghi trong hai năm đã đi đổi chủ, hơn nữa thích chèn ép người mới, chỉ coi trọng ngôi sao.
Bất quá Kỉ Nhạc Huyên nghĩ đến mình sắp sửa cùng Giang Diệc Hàm đứng chung dưới một mái hiên, liền cảm thấy thân thiết hơn một ít.
Lập tức không quản việc khác, tức khắc ký hợp đồng.
Nhớ rõ lúc ấy Thượng Nghi tỏ vẻ thực cảm tạ nàng ký ước, nên đã đem tin này tuyên bố rộng rãi long trọng, còn tổ chức một biểc tiệc giới thiệu.
Kỉ Nhạc Huyên gật gật đầu, biểu đạt lòng biết ơn, nàng lúc ấy chỉ chờ đợi có thể ở trong bữa tiệc nhìn thấy Giang Diệc Hàm.
Nhưng kết quả thực đau buồn, tuy buổi tiệc tất cả các diễn viên khác trong công ty đều đến, nhưng Giang Diệc Hàm lại không tới.
Kỉ Nhạc Huyên có chút nghẹn khuất, tự an ủi là Giang Diệc Hàm có lẽ là bận rộn, cho nên không tới.
Bất quá không quan hệ, nàng về sau chung công ty với Giang Diệc Hàm, cũng là người một nhà, cuối cùng rồi sẽ nhìn thấy .
Nhưng trên thực tế, Kỉ Nhạc Huyên công tác nửa năm tại Thượng Nghi đều không nhìn thấy Giang Diệc Hàm.
Nàng cùng Giang Diệc Hàm lần đầu tiên gặp mặt là tại một buổi tiệc mừng.
Buổi tiệc này quy tụ rất nhiều nhân vật nổi tiếng, nàng cùng Giang Diệc Hàm đều là khách quý.
Nói đến ngày đó, Kỉ Nhạc Huyên hẳn là suốt đời khó quên.
Nàng lúc ấy biết được Giang Diệc Hàm cũng tham dự buổi tiệc mừng kia, hưng phấn cơ hồ một đêm không thèm ngủ.
Trời sáng thì mắt đã có quầng thâm, phải dùng lớp phấn dày mới che hết, suốt một đêm nàng đều suy nghĩ xem nên chào hỏi Giang Diệc Hàm như thế nào cho ấn tượng.
Đáng tiếc là cả đêm cũng vô dụng, nàng vào bàn ngồi sớm hơn nhiều so với Giang Diệc Hàm, vì vậy đành phải ở chỗ ngồi uống Champagne, đợi giai nhân đến.
Nhưng đợi chừng một giờ cũng không nhìn thấy bóng dáng mỹ nhân, khi đó không khỏi bực mình.
Không nghĩ tới nàng ~ Kỉ Nhạc Huyên lại thích Đại Minh tinh chảnh chọe.
Nhưng khi thấy Giang Diệc Hàm xuất hiện ở trước mặt mọi người, Kỉ Nhạc Huyên đã sớm quăng tức giận vừa rồi.
Ngày đó Giang Diệc Hàm mặc chiếc váy dài màu đen, thân hình đã cao lại mang giày cao gót 8 phân, nhìn nàng trong đám người có thể nói là nổi bật hoàn hảo.
Kỉ Nhạc Huyên cứ như vậy yên lặng nhìn chăm chú mỹ nhân.
Giang Diệc Hàm chẳng để ý đến ai, đi một bước lướt qua người Kỉ Nhạc Huyên, lập tức ngồi vào một góc hẻo lánh.
Kỉ Nhạc Huyên rất muốn nâng chén rượu đi qua chào hỏi, nhưng lúc ấy lại thẹn thùng, mắc cỡ.
Nàng nhăn nhó nửa ngày, cuối cùng rốt cục cố lấy hết dũng khí, nắm chặt ly rượu đi đến gần.
Mà khi nàng đi qua, nàng lại có chút kinh ngạc.
Như thế nào bên cạnh nữ nhân hoàn mỹ này lại không có ai theo đuổi, rất không hợp với lẽ thường? Trong lúc đang nghĩ như vậy, nàng đã đi đến trước mặt Giang Diệc Hàm.
Vừa tới gần, Kỉ Nhạc Huyên liền nhận ra khí áp xung quanh có chút giảm xuống, quanh thân mình giống bị cái gì đó bao phủ, nàng cảm thấy thân mình có chút phát lạnh.
"Có việc?"
Đó là câu nói đầu tiên mà Đại Minh tinh của Kỉ Nhạc Huyên nói với nàng, không mang theo một tia tình cảm.
Kỉ Nhạc Huyên nhất thời giật mình, đây là mĩ nhân hoản mỹ mà nàng ngày nhớ đêm mong sao? Trừ bỏ khuôn mặt ngoài, không có một chỗ nào giống với hình tượng trong lòng nàng.
Kỉ Nhạc Huyên cảm thấy chính mình sắp nghẹn chết.
Nàng giơ ly rượu cười cười với Giang Diệc Hàm.
"Không có việc gì, tôi chỉ là đi ngang qua."
Nói xong, nàng cũng không đi xa, mà ngồi vào vị trí cách Giang Diệc Hàm không xa.
Nàng cứ như vậy nhìn chăm chú vào mỹ nữ hoàn hảo trong lòng mình, một mình ngồi ở chỗ kia lẳng lặng uống rượu.
Tư thái tuy lãnh diễm, nhưng cũng động lòng người.
Kỉ Nhạc Huyên vốn tưởng rằng Giang Diệc Hàm sẽ mỉm cười với mình, cũng sẽ ôn nhu nói chuyện công việc.
Cũng không nghĩ đến nàng ta chỉ làm mặt lạnh, cùng với một câu nói không chút tình cảm "Có việc?".
Kỉ Nhạc Huyên vừa nghĩ đến việc này, liền uống một ngụm Champagne, ôn nhu hoàn mỹ nữ nhân sao? Hoàn mỹ cái đầu cô!
Tuy Champagne kia có độ cồn cao, nhưng với tửu lượng của Kỉ Nhạc Huyên, tất nhiên sẽ không gây chuyện.
Bất quá dù vậy, nàng vẫn là làm ra vài việc điên cuồng.
Khi đó nàng ngồi ở chỗ kia nhìn Giang Diệc Hàm đến xuất thần, thương tâm cho chính mình.
Đột nhiên nhìn thấy bàn bên có một nam nhân đi tới bên cạnh Giang Diệc Hàm.
Cũng giống như vừa rồi, Giang Diệc Hàm đáp lại hắn cũng là một khuôn mặt lạnh lùng.
Nhưng này nam nhân hình như là công tử nhà giàu, hắn vừa thấy Giang Diệc Hàm không quan tâm hắn, liền cảm thấy mất thể diện, vì thế ở trước mặt Giang Diệc Hàm chửi ầm lên.
"Họ Giang , cho cô chút mặt mũi, cô lại tự cho mình là nữ vương.
Tôi xem cô có thể có được ngày hôm nay, còn không biết cùng bao nhiêu nam nhân lên giường......"
Kỉ Nhạc Huyên tuy rằng đối Giang Diệc Hàm có chút bất mãn, nhưng thần tượng của mình bị người khác vũ nhục, nàng vẫn là nhịn không được.
Nàng lập tức liền nắm ly Champagne kia, đi về phía hắn ta, không hề nghĩ ngợi, vung tay đem ly Champagne đổ lên mặt nam nhân kia.
Nam nhân kia vì vậy mà ngây ngẩn cả người, mà lúc này Kỉ Nhạc Huyên cũng nhận ra nữ thần Giang Diệc Hàm đang đặc biệt nhìn mình.
Từ gương mặt của Giang Diệc Hàm, nàng có thể nhận thấy được rất có một sự biến hóa rất nhỏ, cùng lúc trước bất đồng.
Nữ thần của nàng nhìn nàng, môi mấp máy dường như muốn mở miệng.
Bất quá Kỉ Nhạc Huyên cũng không ở lại lâu, nàng lưu lại một câu.
"Thứ lỗi, tôi có chút không thoải mái."
Sau đó liền nhanh chóng rời đi.
****
Kỉ Nhạc Huyên vừa nghĩ đến nơi, lửa giận trong lòng không khỏi đốt cháy lên.
Nàng mạnh mở mắt, đem vòi nước khóa lại, liền đứng dậy, chà lau thân mình.
Mặc áo ngủ đàng hoàng, bắt đầu đi tìm nữ vương mặt than Giang Diệc Hàm.
PS: Tình cảm và sự cố gắng của chế Huyên làm mình nhớ đến chế Vương Tử Hựu trong Ngự tỷ giang hồ quá, cũng vì Idol mà tiến thân vào giới giải trí, chịu đủ cay đắng :'( Được cái chế Huyên nhà ta tự kỉ quá lố =))) Không biết chế đẹp mà sao mà có cái màn tự soi gương tự thấy có mấy ai đẹp bằng mình :v Còn chế Hàm mặt than thì khỏi nói, chắc mặt than bẩm sinh, làm vỡ mộng của bao fan gơ =)))
Dạo này lười biếng ghê, có 1 chương truyện mà lay lắt mấy ngày mới xong =))) Chắc già cả nên ngón tay bắt đầu đình công :'(.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...