Nữ Vương Trở Về, Tổng Giám Đốc Chớ Trốn
Biệt thự ven biển
Ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu vào thân hình lõa thể của hai người đang năm trên giường.
Hạ Du Huyên từ từ mở to hai mắt, lộ ra một chút thần sắc mông lung.
Người đàn ông trước mặt vẫn ngủ say như cũ.
Ánh mặt trời chiều thẳng vào sườn mặt người đàn ông, làm cho mái tóc tím bạc phát ra những tia sáng lấp lánh. Đường cong khuôn mặt nhu hòa đẹp đẽ, làn da trắng nõn khiến con gái cũng phải hâm mộ, sống mũi cao thẳng tựa như vị thần ánh sáng Apollon trong thần thoại Hy Lạp cổ, đôi môi anh đào tuyệt mỹ mê người.
Lúc này Lãnh Liệt Hàn đã không còn vẻ cuồng ngạo tà khí như bình thường. Trái lại giống như một đứa trẻ đang an tĩnh chím sâu trong giấc ngủ.
Hạ Du Huyên cẩn thận đứng dậy, tiện tay cầm lấy chiếc áo sơ mi nam, cài vào mấy nút thắt, thuận tiện, đặt lên má người đàn ông một nụ hôn nhẹ, dịu dàng nói "Hàn, anh ngủ tiếp đi, em xuống làm bữa sáng cho anh."
Bước nhẹ nhàng ra cửa.
Cùng lúc đó, Lãnh Liệt Hàn mở hai mắt ra, đôi mắt lam mê người chợt lóe lên tia sáng sủng nịnh, khóe miệng nâng lên một nụ cười tươi tắn "Được."
Phòng bếp
Bình thường ở nhà Hạ Du Huyên rất ít khi vào bếp, ngay cả mẫu thân đại nhân nhà cô cũng chưa từng được thưởng thức những món ăn do chính tay cô nấu.
Tại sao ư?
Bởi vì mẫu thân đại nhân nhà cô nói rằng tài nghệ nấu nướng của cô rất tuyệt, như thế sẽ khiến bà ấy nghiện mất, hơn nữa Hạ Du Huyên cũng rất lười ! !
Thế nhưng hôm nay cô lại chủ động thức dậy làm bữa sáng cho Lãnh Liệt Hàn.
Thật là không thể tưởng tượng nổi, sức mạnh của tình yêu thật vĩ đại ! !
Toàn thân Lãnh Liệt Hàn mặc tây trang màu đen, bước đến gần bóng dáng xinh đẹp đang thuần thục bận rộn trong bếp.
Hai cánh tay từ phía sau vòng qua ôm lấy eo Hạ Du Huyên, hơi thở ám muội phả vào bên tai Hạ Du Huyên "Bảo bối, buổi sáng tốt lành."
Hạ Du Huyên kinh ngạc giật mình, xoay người lại, còn chưa kịp đáp lời, đôi môi nhỏ nhắn đã bị chặn lại "Ưm. . .Hàn. . ."
Lãnh Liệt Hàn nhếch môi, hai người môi dán môi "Bảo bối, anh đây."
Hạ Du Huyên bình tĩnh đẩy người đàn ông trước mặt ra, xoay người lại, tiếp tục bận rộn tay chân "Hàn, anh đi ra ngoài trước đi, em cũng sắp chuẩn bị xong rồi."
Lãnh Liệt Hàn nheo lại đôi mắt màu lam, cô nhóc này không hề biết rằng, anh chỉ cần nhìn thấy bóng lưng của cô cũng đã cảm thấy có một cỗ lửa dục hừng hực bốc cháy.
Mái tóc màu rượu đỏ của cô dài đến ngang eo, che khuất đi dáng người hoàn mỹ. Thân hình cô cao khoảng 1m73, đối với chiều cao trung bình của phụ nữ thì không hề lùn chút nào, cũng có thể nói là khá cao. Thế nhưng khi cô mặc chiếc áo sơ mi nam màu trắng lên người, chiếc áo đó lại giống như một chiếc váy ngắn.
Vừa vặn dài đến bắp đùi. Để lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn. Cái cô nhóc mê người này. . .
Khả năng tự kiềm chế của người đàn ông này vô cùng tốt, cuối cùng xoay người rời khỏi phòng bếp.
Không lâu sau, Hạ Du Huyên bưng ra rất nhiều món ăn.
Ánh mắt Lãnh Liệt Hàn vẫn luôn nhìn theo bóng dáng bận rộn của cô nhóc, điều này khiến anh cảm thấy cực kỳ thỏa mãn.
Hai người giống như đôi vợ chồng già, ân ân ái ái như keo như sơn.
Cuối cùng cũng xong hết tất cả, Hạ Du Huyên còn chưa kịp ngồi xuống ghế đã bị một cỗ lực đạo ôm lấy, trong nháy mắt ngã ngồi lên trên đùi người đàn ông.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...