Trên tàng cây cao, đôi mắt tím rực của Su Su cảnh giác trừng mắt nhìn những điểm sáng đỏ như máu.
Hạ Du Huyên cắn chặt răng, chỉ một chút không cẩn thận thôi cánh tay đang bị thương lại ma sát với cành cây khô thô ráp.
Máu, lại tràn ra ngoài.
Một đàn sói lớn hung dữ hiện ra trước mặt.
Hạ Du Huyên khẽ nhíu mày, cầm chặt khẩu súng trong tay.
Hướng về phía đàn sói bắn từng phát đạn một.
Thật bất đắc dĩ, đàn sói càng ngày càng nhiều, có lẽ, do máu của mình đã dẫn đàn sói tới đây.
Hạ Du Huyên nhìn cây súng trong tay đã bắn hết đạn, lại nhìn về phía cây đại thụ to lớn.
Thân thể linh hoạt nhảy lên, bắt lấy một cành cây rắn chắc leo lên trên. Ai ngờ, đúng lúc này, Su Su thế nhưng lại đi xuống.
"Su Su, leo lên đi. Những con sói này không phải là cừu non đâu." Hạ Du Huyên vừa mới leo lên đến nơi, lại lên tiếng hô to.
Thế nhưng, Su Su vẫn không nghe lời, Hạ Du Huyên đành phải nhảy xuống.
Cô khom lưng, đem Su Su ôm vào trong ngực "Su Su, em không thể chạy loạn a"
Xoay người, cảnh giác nhìn bầy sói. Ai ngờ, bầy sói vốn đang khí thế hừng hực, trong nháy mắt đã bị . . . Su Su ở trong ngực Hạ Du Huyên làm cho yếu đi.
Thế nhưng, ỷ vào số đông, khí thế ấy lại một lần nữa nổi lên, chỉ là không còn hùng tráng như vừa rồi nữa
Hạ Du Huyên nhìn thoáng qua bầy sói, đem Su Su một lần nữa thả lên trên cây.
"Su Su, không cho phép xuống dưới. Còn xuống lần nữa chị liền không quan tâm đến em." Hạ Du Huyên vừa cưỡng bức vừa dụ dỗ, Su Su ủy khuất lắc lắc thân rắn, cuối cũng vẫn là ngoan ngoãn nghe lời.
So với trước đó, bầy sói đã ít hơn rất nhiều. Ước chừng chỉ còn dưới 10 con ở hai bên trái phải.
Hạ Du Huyên lấy ngân châm ra, thật chăm chú nhìn vào bầy sói. Mặc dù không biết vì sao bầy sói đột nhiên lại ít đi nhiều như vậy, thế nhưng trong lòng vẫn thầm than may mắn: Thật tốt, có lẽ mẹ bọn chúng đã gọi về ăn cơm rồi.
Chỉ có thể nói, đại tiểu thư Huyên Huyên, sức tưởng tượng của cô quá giỏi rồi!
Hạ Du Huyên nhắm mấy con sói, hung hăng phi ngân châm. Những cây châm này đều là độc châm trí mạng do cô tự nghiên cứu ra.
Cho dù là người hay là cái gì đi chăng nữa, chỉ cần chạm tới những cây châm này, trong nháy mắt đều sẽ chết đi.
Điều này so với cái chết từ từ như cắt cổ tay hay uống thuốc ngủ tự tử thì thống khoái hơn không biết bao nhiêu lần.
Thế nhưng, vẫn còn lại ba con sói, là sao bây giờ? Chỉ có thể dùng tay thôi!
Ba con sói nhìn ngó những con sói đã chết ở xung quanh, trong ánh mắt lộ ra chút hoảng sợ.
"Ai nha. . . Ngại quá, đã đem đám bạn của các ngươi miểu sát hết rồi." Hạ Du Huyên khoát tay, ngoài mặt thì không sao cả, trong lòng lại khẩn trương muốn chết.
" Oa Hú" Ba con sói đồng loạt gầm rú.
Rồi lại đồng loạt nhìn về phía Hạ Du Huyên.
Hạ Du Huyên thần tốc lấy ra con dao nhỏ, đâm trúng một con sói, rồi nhanh chóng rút ra, lại đâm vào một con sói khác, rồi trong nháy mắt cũng rút dao ra.
Chỉ là, cánh tay đã bị con sói thứ ba cắn lên.
"A." Hạ Du Huyên cắn răng nhịn đau, hung hăng đạp một cước thật mạnh vào con sói.
"Chết tiệt." Hạ Du Huyên bất chợt vung con dao lên nhanh chóng đâm vào mắt con sói.
"Oa Hú" Con sói lập tức nhảy ra.
Có lẽ do mùi máu trên cánh tay Hạ Du Huyên, cũng có lẽ là do mùi máu của đồng loại, đã khơi dậy thú tính của hai con sói khác.
Đột nhiên cùng chạy về phía Hạ Du Huyên.
Hạ Du Huyên cắn chặt răng, lại rút một cây ngân châm ra, cầm con dao găm trực tiếp đâm vào con sói ở gần mình nhất, một cước hung hăng đá ra xa.
Dùng toàn bộ khí lực trong cơ thể, chạy về phía con sói thứ hai. Kỳ quái là, cây ngân châm trực tiếp đâm thủng con sói thứ hai, bay đến đâm vào con sói thứ ba.
"Giỏi quá." Âm thanh vui sướng vang lên, giờ đây Hạ Du Huyên cũng đã quên mất trên cánh tay mình vẫn đang bị thương.
Su Su lúc này mới nhảy xuống đất, khạc ra lưỡi rắn, nhẹ nhàng leo lên bả vai Hạ Du Huyên.
Hạ Du Huyên bất đắc dĩ cười nhẹ. Mày cũng không nhăn chút nào, tự xử lý vết thương của mình.
Về sau, những loài động vật hung ác hơn thế sẽ càng xuất hiện nhiều hơn a! Chút khó khăn này còn không vượt qua được, làm sao có thể báo thù?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...