"Đừng nóng vội, chúng ta sẽ từ từ chơi đùa." Liệt Diễm nắm chặt cằm Hạ Du Huyên, bế cô lên, thả cô trở lại căn nhà gỗ.
"Ngoan ngoãn ở trong này, đừng nghĩ muốn trốn. Ở gần đây, không ai có thể cứu cô đâu." Liệt Diễm nói xong, đứng dậy, đi đến ngôi nhà bên cạnh nhà gỗ nhỏ.
Hạ Du Huyên nhíu mày, nhìn cánh cửa bị đóng chặt.
————–————–
Mãi cho đến tối
Bốn người Lãnh Liệt Hàn, Đường Sâm, Thanh Long cùng Ngân Long rốt cuộc cũng về đến nhà.
"Oa? Huyên Huyên nhà anh không có ở nhà? Đã muộn như vậy rồi." Đường Sâm nghi hoặc mở đèn phòng khách, nhìn thoáng qua lầu hai. Không có một tia sáng.
Lãnh Liệt Hàn nhíu mày, nhìn ngó xung quanh. Không có dầu vết bị người ngoài xâm nhập.
Đi lên lầu hai. Đồ đạc của Hạ Du Huyên vẫn chỉnh tề ngay ngắn.
Đi đến phòng khách "Thanh Long, lập tức truy tìm tung tích của Huyên Huyên. Ngân Long, cậu đến bệnh viện tìm xem."
"Vâng" Thanh Long.
"Vâng" Ngân Long.
"Này, có phải Huyên Huyên nhà anh đến đâu đó chơi quên cả thời gian rồi hay không?" Đường Sâm trêu đùa.
Lãnh Liệt Hàn trợn mắt nhìn Đường Sâm, ý bảo anh câm miệng.
Đường Sâm nhún nhún vai, được rồi, em câm miệng.
Mấy phút đồng hồ sau
"Đương gia, vị trí của tiểu thư Huyên Huyên. . . truy tìm được một nửa thì bị người khác chặn lại." Thanh Long cúi đầu, không giám nhìn đương gia.
"Đương gia, tiểu thư Oánh Oánh nói, hôm nay không nhìn thấy tiểu thư Huyên Huyên." Ngân Long lúc này cũng vội vàng chạy về.
"Cái gì? Kẻ nào to gan như vậy? Ngay cả bảo bối của anh cũng dám bắt?" Đường Sâm đứng dậy, rống to.
Tới cùng là tên chết tiệt nào chán sống?
Lãnh Liệt Hàn nhíu chặt mi "Tìm cho tôi, trong mười phút, phải tìm bằng được vị trí cho tôi."
Đường Sâm thấy Lãnh Liệt Hàn nổi giận, khẩn trương lấy điện thoại ra, bắt đầu gọi điện.
Mười phút sau, vẫn như cũ không có một chút tin tức.
Lãnh Liệt Hàn giận dữ "Phế vật, toàn bộ con mẹ nó thật vô dụng, nuôi các cậu trở thành phế vật thì có lợi ích gì? Nếu vẫn không tìm thấy, toàn bộ đem đầu đến gặp tôi."
Đường Sâm nhíu mày, trên mặt lúc này không có một chút nào là không chịu đựng được, tràn đầy nghiêm túc, lạnh lùng nghiêm túc, giống như biến thành người khác.
"Hôm nay, Liệt Diễm cũng không xuất hiện." Đường Sâm nói một câu, khiến cho Lãnh Liệt Hàn bình tĩnh hơn một chút.
"Liệt , Diễm?" Đã biết hắn không hề đơn giản như vậy!
"Tìm cho tôi." Khuôn mặt tuấn tú của Lãnh Liệt Hàn lạnh băng, giống như ác ma tới từ địa ngục.
"Đương, đương gia. Điện thoại." Một tên tiểu đệ cầm theo điện thoại, thở hổn hển chạy đến trước mặt Lãnh Liệt Hàn.
"Không tiếp." Bảo bối của mình còn chưa tìm thấy, làm gì còn tâm tư nghe điện thoại? Cho dù tổng thống có gọi đến cũng không nghe.
"Vâng, là một người tên Liệt Diễm gọi tới."
Hai mắt Lãnh Liệt Hàn liền ngưng lại, cướp lấy điện thoại "Liệt Diễm, người phụ nữ của tôi đang ở đâu?"
"A a, Lãnh đương gia, tại sao anh lại xao động như vậy, cũng không giống với tính cách bình tĩnh ngày thường của anh a. . ." Một trận âm thanh phóng đãng không kiềm chế được truyền tới.
"Hãy bớt sàm ngôn đi, người phụ nữ của tôi đang ở đâu?"
"Chậc chậc. . . Lãnh đương gia, đừng nóng vội. Người phụ nữ của anh đang ở chỗ tôi a. Nếu không, cho anh nghe thấy âm thanh của cô ta?" Liệt Diễm nói xong, đem điện thoại đưa tới bên tai Hạ Du Huyên.
Hạ Du Huyên gắt gao cắn môi dưới, không cho thanh âm của mình phát ra.
"Thật là. . ." Liệt Diễm nhíu mày, không kiên nhẫn tát Hạ Du Huyên một cái.
"A. . ." Hạ Du Huyên kêu rên ra tiếng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...