Nhanh chóng đi dép, chạy đến bàn ăn, ngồi xuống.
Không đợi Lãnh Liệt Hàn lấy đũa ra, liền tự mình dùng tay nhấc một miếng thịt gà cho vào miệng, nhai bèm bẹp, thỉnh thoảng còn than thở "Ôi ôi . . . Ngon quá."
Lãnh Liệt Hàn bất đắc dĩ lắc đầu, cô nhóc này thật sự càng ngày càng làm càn rồi. Đến đũa cũng chưa cầm đã trực tiếp dùng tay bốc lên.
Bàn tay to lớn nâng lên, giúp cô lau đi những vết dầu mỡ dính trên khóe miệng, rồi nhét đôi đũa vào trong tay cô "Bảo bối, cầm đũa ăn. Không ai tranh với em."
"Ừm. . .Hàn, anh làm thật ngon. Tay nghề quá giỏi! Nếu có ngày nào đó anh thất nghiệp, em cảm thấy anh có thể đi làm đầu bếp." Hạ Du Huyên vừa ăn vừa nói.
Thất nghiệp?
Lãnh Liệt Hàn nhíu mày, cho dù anh đem toàn bộ tiền bạc ném xuống biển, cũng không thất nghiệp được!
Giá trị của bản thân anh cho đến bây giờ vẫn không có người nào có thể biết được đến tuột cùng là có bao nhiêu. Ngay cả bản thân anh cũng không biết.
"Oa oa. . .Thơm quá." Đường Sâm đột nhiên xuất hiện, khiến Hạ Du Huyên đang ăn phải giật mình.
"Khụ khụ. . . Khụ khụ. . ." Lãnh Liệt Hàn đau lòng nhẹ nhàng vỗ vỗ phía sau lưng Hạ Du Huyên, nhìn cô ho khan.
Trừng mắt với tên đầu sỏ Đường Sâm đã gây ra chuyện.
Tên đầu sỏ vẫn nhìn chằm chằm vào đồ ăn trên bàn "Hàn, anh trổ tài sao, giỏi quá."
Đường Sâm không cần được mời, tự tiện cầm lấy đôi đũa Lãnh Liệt Hàn không động đến, gắp một miếng thịt nhét vào miệng "Oa. . . Ngon a."
Nếu như không phải biết rõ Lãnh Liệt Hàn làm nghề gì, Đường Sâm nhất định sẽ giơ ngón tay cái lên tán thưởng, người đàn ông tốt của gia đình!
Lúc này, Hạ Du Huyên uống một ngụm nước, trừng mắt nhìn Đường Sâm "Đường Sâm thối tha, anh muốn chết sao. Đột nhiên xuất hiện làm tôi giật mình."
"Hử?. . . .A, ngại quá." Đường Sâm lơ đễnh nhìn Hạ Du Huyên. Tiếp tục ăn, ra sức ăn, liều mạng ăn.
Thậm chí còn gọi Ngân Long và Thanh Long vừa mới vào cùng mình "Này, hai cái cọc gỗ sinh đôi cùng qua đây ăn đi."
Thanh Long và Ngân Long thoáng nhìn nhau, cũng cùng đi qua. Lại nhìn thấy sắc mặt của chủ nhân giống như không có gì, chỉ lo chăm sóc cho Hạ Du Huyên, căn bản không có tâm tư quản bọn họ.
Cho nên, hai người bọn họ cũng không khách khí mang hai cặp bát đũa ra, ngồi xuống bàn ăn, cùng nhau ăn.
Hạ Du Huyên nhìn bộ dạng tựa như mấy năm không được ăn của Đường Sâm, theo đó đồ ăn trên bàn càng ngày càng ít, ngọn lửa trong mắt cô càng ngày càng lớn.
Một đôi đũa vô cùng tinh chuẩn ném trúng khuôn mặt tuấn tú của Đường Sâm "Đường Sâm! Đây chính là đồ ăn người đàn ông của tôi làm cho tôi, anh đều ăn sạch rồi."
Đường Sâm sửng sốt một phen, thứ anh xem trọng nhất chính là khuôn mặt của mình "Huyên Huyên, cô làm gì vậy. Nếu như tôi bị hủy dung cô phải bồi thường."
"Bồi thường? Được a, tôi bồi thường cho anh!" Hạ Du Huyên chạy vào phòng bếp, lấy ra một con dao nhỏ.
Cười hì hì nhìn Đường Sâm, lại hướng về phía Lãnh Liệt Hàn nói "Hàn, anh nói xem bây giờ em luyện phi dao thì như thế nào? Không phải có câu nói 'Tiểu lý phi đao trong nháy mắt, Lý Bạch biến thành tiểu thái giám' hay sao?"
Nhìn xuống phía dưới Đường Sâm, vẻ mặt âm hiểm cười "Bây giờ, em thử làm mẫu 'Huyên Huyên phi đao trong nháy mắt, Đường Sâm biến thành tiểu thái giám' nha."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...