Đợi hai vị phu nhân rời đi, Lãnh Liệt Hàn mới đứng dậy, đi lên lầu hai.
Mở cửa phòng, Hạ Du Huyên vẫn đang ôm gối, vẻ mặt bất mãn.
"Bảo bối, tức giận?" Lãnh Liệt Hàn nhếch môi, đến gần Hạ Du Huyên, sủng nịnh vuốt vuốt cánh mũi xinh xắn của cô.
"Hừ, em cũng không dám tức giận, nếu không ngày nào đó Lãnh thiếu lại cùng em đại chiến 300 hiệp." Hạ Du Huyên tức giận phồng má, tỏ vẻ cô vợ nhỏ bị ức hiếp.
Lãnh Liệt Hàn cũng không giận. Nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên "Nhóc con, em đúng thật là tiểu yêu tinh, tại sao lại dễ dàng trộm mất trái tim của anh như vậy."
Hạ Du Huyên sửng sốt, người đàn ông này cũng sẽ nói những lời ngon ngọt?
". . ."
"Bảo bối, em có mệt không?" Lãnh Liệt Hàn đột nhiên mở miệng hỏi.
"Không mệt a, sao vậy?" Hạ Du Huyên nghi hoặc, nhìn Lãnh Liệt Hàn, bản thân mình ăn ngon ngủ ngon, cái gì cũng không phải làm, sao có thể mệt mỏi được?
"Còn nói không mệt. Em cả ngày chạy tới chạy lui trong đầu của anh, làm sao không mệt được đây?"
"Hàn. . ." Hạ Du Huyên bỏ gối đầu xuống, ôm chặt Lãnh Liệt Hàn.
Hành động xảy ra bất ngờ, khiến cho Lãnh Liệt Hàn khá sửng sốt. Tại sao hôm nay lại chủ động ôm ấp yêu thương như vậy?
"Bảo bối, làm sao vậy? Có phải đột nhiên phát hiện ra người đàn ông của em rất đẹp trai hay không? " Lãnh Liệt Hàn nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, chóp mũi chạm chóp mũi.
"Anh một chút cũng không đẹp trai." Hạ Du Huyên khinh thường hừ lạnh. Trong mắt một mảng sáng trong.
Lãnh Liệt Hàn tưởng rằng cô bị mình làm cho cảm động, nhếch môi làm càn "Bảo bối, làm sao bây giờ? Anh rất muốn hôn em, cùng em yêu yêu."
"Không được, phía dưới em vẫn chưa khá hơn a." Hạ Du Huyên hơi hơi chu miệng, lại chạm phải đôi môi của người đàn ông.
Lãnh Liệt Hàn nhếch môi, từ từ mê luyến hôn lên cái miệng nhỏ nhắn, ôn nhu triền miên.
Nước mắt, lặng lẽ rơi xuống, Hạ Du Huyên ôm chặt người đàn ông trước mặt, nếu. . . nếu có một ngày mình không nhìn thấy gì, cô nhất định không muốn mình làm liên lụy đến người đàn ông này.
——— ———–
Sân bay
"Mẫn nhi, tại sao vừa rồi không nói với Hàn nhi, thật ra Huyên Huyên vẫn còn một người anh trai cũng đang ở Anh quốc?" Ngải Lệ khó hiểu.
"Lệ, chuyện này, chỉ có hai chị em chúng ta cùng Tu và Thiên Ngạo biết." Tạ Mẫn không muốn Hạ Du Huyên biết chuyện này sớm như vậy.
"Vì sao?"
Tạ Mẫn vẫn lắc đầu như cũ "Em thử nghĩ xem, thân phận của Thiên Ngạo cùng Hàn nhi là ngang vai ngang vế, thực lực tương đương. Trong giới hắc đạo, có không ít người muốn mạng của Tu. Đến bây giờ vẫn không ngừng tìm kiếm tung tích của Tu. Nếu để bọn họ biết thân phận thật sự của Thiên Ngạo, không phải mọi chuyện sẽ loạn đến gà bay chó sủa hay sao?"
Ngải Lệ cẩn thận suy nghĩ " Cũng có lý. Thế nhưng, chị thật nhẫn tâm, vẫn luôn để cho Huyên Huyên bị người khác nói là không có cha. Ngay cả sự tồn tại của anh trai mình cũng không biết?"
Tạ Mẫn cũng đã từng nghĩ đến, bà làm sao không hy vọng người một nhà có thể đoàn tụ cùng một chỗ đây? Chỉ là, vì sự an toàn của Huyên Huyên, không thể được, ít nhất, hiện tại không thể để Huyên Huyên biết toàn bộ sự thật.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...