Nữ Vương Trở Về, Tổng Giám Đốc Chớ Trốn

Ngày hôm sau

Lãnh Liệt Hàn ôm Hạ Du Huyên xuống lầu, vừa xuống đến nơi liền nhìn thấy Tạ Mẫn cùng Ngải Lệ đang ngồi trên ghế sofa thong thả uống trà.

Nhìn thấy hai người xuống lầu, Tạ Mẫn cùng Ngải Lệ liếc mắt nhìn nhau, nở nụ cười sáng tỏ.

"Mẹ, dì Lệ, hai người tại sao lại ở đây?" Hạ Du Huyên nhất thời kinh ngạc, nhìn vào hai người đang ngồi trên sofa.

"Mẹ, dì Mẫn." Lãnh Liệt Hàn nhàn nhạt chào hỏi.

"Hàn nhi, Huyên Huyên, đến đây." Ngải Lệ cười ôn nhu. Hài lòng nhìn cô con dâu tiêu chuẩn.

"Nha đầu, có đàn ông liền không thèm quay về thăm mẹ rồi hả?" Tạ Mẫn nhíu mày, cố ý làm dáng vẻ bất mãn.

Hạ Du Huyên bĩu môi, từ trong ngực Lãnh Liệt Hàn nhảy xuống, đi đến bên cạnh mẹ mình, lấy lòng kéo tay Tạ Mẫn "Mẹ, nữ vương đại nhân. Người không phải rất bận hay sao? hơn nữa, đều do người nào đó, cả ngày khóa chặt con bên người."

Hạ Du Huyên đẩy trách nhiệm sang cho Lãnh Liệt Hàn, Lãnh Liệt Hàn không nói gì, nhếch môi. Cô nhóc này càng ngày càng lớn gan rồi, tuy nhiên nói cũng không sai.

"Ha ha. . . con, nha đầu này." Tạ Mẫn nhẹ nhàng vỗ trán Hạ Du Huyên.


"Mẹ, dì Lệ, vô sự không đăng tam điện bảo, nói đi. Tìm chúng con có việc gì?" Hạ Du Huyên giả dạng bề trên, làm bộ làm tịch đứng lên, nghiêm túc nhìn hai người nói.

"A đúng rồi, dì và mẹ con đang chuẩn bị đi du lịch khắp nơi. Vì thế, đến nói cho các con một tiếng." Ngải Lệ cười nhẹ.

"Đi du lịch? Con cũng muốn đi." Hạ Du Huyên kinh hỉ mở lớn hai mắt.

"Không cho phép."

"Không cho phép."

"Không cho phép." Ba âm thanh đồng thời vang lên.

Hạ Du Huyên nghi hoặc nhìn ba người.

"Mọi người từ khi nào thì ăn ý như vậy?" Hạ Du Huyên cuối cùng đem ánh mắt dừng trên người Lãnh Liệt Hàn.

"Hix. . .Huyên Huyên, dì và mẹ con đều đã hoa tàn ít bướm, nếu như con đi cùng chúng ta, sẽ ngột ngạt chết mất. Chúng ta chỉ là đi đâu đó một chút để giải sầu thôi a." Ngải Lệ nói lung tung.


"Huyên Huyên, ngoan ngoãn ở bên Hàn nhi đi, các con nên cố gắng bồi dưỡng tình cảm thật tốt." Tạ Mẫn nói.

"Bảo bối, lại đây." Lãnh Liệt Hàn nhíu mày.

Hạ Du Huyên vẫn chưa hiểu gì, chỉ là đi chơi thôi mà, cho mình đi cùng cũng không có việc gì a.

Nghe lời ngồi xuống bên cạnh Lãnh Liệt Hàn "Tại sao anh cũng không cho em đi?"

"Nhóc con, em không có ở đây. Không sợ anh sẽ đi tìm người phụ nữ khác sao?" Lãnh Liệt Hàn nhíu mày.

"Anh dám! Ngày hôm qua anh còn. . ." Hạ Du Huyên lỡ miệng, vội vàng ngậm miệng lại. Lắc đầu, hừ. Người đàn ông này còn nói chỉ có một mình cô, thế mà bây giờ đã nói muốn đi tìm người phụ nữ khác rồi ! ! !

"Vậy em vẫn đi sao?" Lãnh Liệt Hàn tiếp tục hỏi.

"Hừ." Hạ Du Huyên hừ lạnh một tiếng, xoay người đi lên lầu, 'Bịch' một tiếng đóng cửa phòng lại.

Ngồi ở trên giường ôm gối trút giận.

"Nha đầu này, càng ngày càng không hiểu chuyện rồi." Tạ Mẫn lắc đầu nói.

"Không có chuyện gì, tính cách như vậy tôi rất thích. Hàn nhi con nói có phải không?" Ngải Lệ nhìn vẻ mặt tà mị của con trai mình.

"Dì Mẫn, mẹ. Chỉ sợ hai người lần này không phải là đi du lịch đơn giản như vậy." Lãnh Liệt Hàn không trả lời, nói sang một câu khiến cho hai người không khỏi run lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui