Từ nhà ga về đến khu tập thể phải đi bộ một đoạn đường, Đồng Tuyết Lục xách theo bao lớn bao nhỏ, thiếu chút nữa đã mệt như chó.
Nhớ các phương tiện di chuyển của thời hiện đại quá, muốn đến đâu cũng tiện lợi và nhanh chóng.
Xem ra vẫn phải cố gắng kiếm tiền mới được, cho dù tạm thời chưa mua được ô tô, tốt xấu gì cũng phải mua lấy một chiếc xe đạp.
“Tuyết Lục, cháu về rồi à?”
Bác Thái nhìn thấy Đồng Tuyết Lục bước vào sân, hưng phấn há miệng gọi to.
Đồng Tuyết Lục cười gật đầu: “Vâng, bác Thái, cháu đến nhà cha mẹ nuôi ngủ một đêm, vốn dĩ bọn họ còn giữ cháu ở lại, nhưng cháu thạt sự không yên lòng về hai anh em Gia Minh và Gia Tín.
”
Vẻ mặt bác Thái vui vẻ nói: “Có người chị gái như cháu, đúng là phúc của hai anh em nó, cháu về là tốt rồi nếu cháu không quay về, không chừng còn có người nói xấu cháu không ra gì nữa đấy!”
Đồng Tuyết Lục quay về chưa đến một ngày đã chạy lấy người, sau khi thấy thế rất nhiều người đều suy đoán lung tung.
Có người nói Đồng Tuyết Lục không chịu nổi cuộc sống khổ cực đã chạy rồi, cũng có người nói cô quay về là muốn mang Đồng Miên Miên đi, Đồng Miên Minh xinh đẹp như vậy, chắc chắn có rất nhiều người muốn.
Sau khi bác Thái nghe thấy thế, bà ấy tức giận lập tức trở mặt mắng cho bọn họ một trận.
Bây giờ thấy Đồng Tuyết Lục đã quay lại, bà ấy có thể không lớn tiếng vả mặt đám người kia sao?
Ánh mắt Đồng Tuyết Lục khẽ đảo qua mọi người trong sân, nói: “Nơi này là nhà cháu, cháu không về đây còn có thể đi đâu được? Chỉ vì cha mẹ nuôi cháu cứ giữ lại, còn chuẩn bị cho cháu rất nhiều đồ mang về nữa, bác nhìn xem, hai tay cháu sắp xách không nổi nữa rồi.
”
Hôm qua cô ở lại trong thành phố, một là vì giả vờ bị bệnh để tiễn Đồng Chân Chân đến nông trường, hai chính là vì để người trong khu tập thể này biết, bốn chị em nhà bọn họ không phải cô nhi không nơi nương tựa, nếu ai có ý định bắt nạt bọn họ, tốt nhất phải xem mình có đủ bản lĩnh không đã.
Bác Thái mở miệng phụ họa giống vai diễn phụ trong vở tuồng: “Cha mẹ nuôi cháu đối xử với cháu tốt quá, cũng đúng thôi, dù gì cũng nuôi dưỡng từ nhỏ, không phải giống con gái ruột trong nhà rồi sao?”
Đồng Tuyết Lục cười gật đầu, sau đó mang đồ vào trong phòng.
Cô lấy vài miếng mứt hồng, và sơn tra đưa cho Đồng Miên Miên, bảo cô bé sang chơi với Trư Đản, còn mình thì nghỉ ngơi một lát chuẩn bị nấu cơm chiều.
Bên nhà họ Đồng cho cô một cân thịt ba chỉ và khoai tây, cô định làm khoai tây kho thịt và khoai tây thái sợi chua cay.
Đồng Tuyết Lục nhanh tay rửa sạch thịt ba chỉ, luộc sơ qua với nước lạnh một phút, sau khi vớt ra lại ngâm trong nước lạnh.
Sau đó cô cắt thịt ba chỉ thành từng miếng hình vuông, nghĩ đến Đồng Miên Miên vẫn còn nhỏ, nên cô cố ý thái nhỏ hơn bình thường.
Trên đường về cô đã ghé qua cung tiêu xã mua một ít hạt tiêu, bát giác, hoa hồi! Hương liệu về nhà.
Sau khi làm nóng nồi, bỏ hương liệu và gừng tỏi vào chảo dầu phi thơm, sau đó để lửa nhỏ xào kỹ.
Đợi đến khi mùi hương tỏa ra thì cho thịt ba chỉ vào, xào cho đến khi mặt khoài biến thành màu vàng thì bỏ ra ngoài.
Sau đó cho đường phèn vào nồi, quấy đều tay cho đường chuyển sang màu cánh gián, thì cho thêm nước tương, rồi bỏ thịt ba chỉ vào đảo đều.
Sau khi mỗi miếng thịt ba chỉ đều bắt màu nước hàng, cô cho thêm ba bát con nước vào nổi, dùng lửa lớn đun sôi, tiếp đó chuyển sang lửa nhỏ chậm rãi hầm kỹ.
Thịt ba chỉ kho tàu tốt nhất nên dùng lửa nhỏ, nhưng mà dùng lửa nhỏ phải hầm mất một tiếng, lần này thời gian không đủ.
Một lát sau, mùi thịt kho thơm lừng đã tỏa ra từ trong nồi.
Mùi hương đậm đà lan tràn khắp khu tập thể, khiến mọi người đều không nhịn được âm thầm nuốt nước miếng.
Người lớn còn không sao, nhưng trẻ con sao có thể nhịn nổi, bọn nhóc đều chạy đến vây quanh cửa nhà họ Đồng, há miệng hít hà.
Có vài đứa trẻ được nuông chiều còn lăn lộn ra mặt đất kêu khóc: “Con muốn ăn thịt, con muốn ăn thịt!”
Trẻ con không hiểu chuyện còn chưa tính, quan trọng là cha mẹ của đám trẻ xấu tính này cũng không hiểu chuyện.
Vợ nhà ông Lâm đi tới, há miệng lộ ra hàm răng vàng khè nói: “Con gái, ngày nào cháu cũng nấu nhiều món ngon như vậy, chắc nhà cha mẹ nuôi cháu giàu lắm nhỉ?”
Đồng Tuyết Lục chỉ cười không nói gì: Có tiền hay không thì liên quan gì đến bà ta.
Thấy Đồng Tuyết Lục mỉm cười, vợ của ông Lâm lại lên mặt nói: “Con gái, thịt cháu nấu thơm quá, cháu xem đám trẻ con đều thèm thịt khóc tu tu rồi, lát nữa nấu xong cho thím non nửa bát nhé?”
Bác Thái ở cách vách nghe thấy lời này lập tức nóng nảy, nhưng bà còn chưa kịp mở miệng, đã nghe thấy Đồng Tuyết Lục cười gật đầu: “Được ạ.
”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...