Editor: Thơ Thơ
“Minh Nhi……” Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến tiếng Hoàng Phủ Dương Vinh.
Tuyết Vi vội vàng nhấc lên cái chăn ở trên người, bộ dáng làm bộ thống khổ.
“Cha……” anh em hai người mở cửa phòng ra hành một cái lễ với Hoàng Phủ Dương Vinh.
“Tuyết Vi bị thương thế nào?” Ông bước nhanh đi tới bên giường.
Tuyết Vi cố sức ngồi dậy, ôn nhu nói: “Cảm ơn bác quan tâm, vết thương của cháu không có gì đáng ngại.”
“ừ, nếu không nghiêm trọng thì tốt. Minh Nhi, nguyệt nhi, cha có lời muốn cùng Tuyết Vi đơn độc tâm sự, các người đi ra ngoài trước đi.”
“Này……?” Hoàng Phủ Minh căng thẳng, khẩn trương nhìn mắt Tuyết Vi nằm ở trên giường.
“Nhìn bộ dáng con lo lắng, cha còn có thể ăn thịt vợ con sao? Chạy nhanh đi ra ngoài!” Hoàng Phủ Dương Vinh xem như đối với đứa con trai này hoàn toàn hết chỗ nói rồi. Chính mình bất quá là muốn tìm Tuyết Vi đơn độc nói chuyện một lát, Hoàng Phủ Minh cũng đã khẩn trương thành như vậy! Ai……
Thấy vậy, anh em hai người kia chỉ phải rời khỏi phòng.
Lập tức, trong phòng trở nên có chút yên Tĩnh, Hoàng Phủ Dương Vinh nhìn Tuyết Vi dựa vào trên đầu giường muốn nói lại thôi…… Thơ_Thơ_
“Bác, bây giờ không có người ngoài, chỉ có hai người chúng ta, không bằng ngài có chuyện cứ việc nói thẳng đi.”
“Ai……” ông nặng nề thở dài, chậm rãi nắm lên tay Tuyết Vi: “Nha đầu, mấy năm nay vất vả cho cháu.”
“Bác, không có gì vất vả hay không vất vả. Có chút thời điểm, tính tình cháu có chút khó coi, nhớ lại trước kia, cháu thật là không ít lần chọc ngài tức giận.”
“Ha hả……” Hoàng Phủ Dương Vinh mỉm cười lắc lắc đầu: “Kỳ thật, bác thực thích tính tình này của cháu, đáng tiếc…… cháu không phải con gái của bác, mà là con dâu của bác, bác liền tự nhiên hy vọng cháu có thể hơi chút nhu mì một chút.”
Buông tay Tuyết Vi ra, ông đứng dậy, hai tay bắt chéo sau lưng …… “cháu có khả năng không biết, trong ba con trai này, kỳ thật bác thích nhất chính là Minh Nhi, nó có thể