Editor: Thơ Thơ
“Không quan hệ với cô!”
Phi!
Tuyết Vi lại là một cái khinh thường. “vậy, đôi mắt ngài?”
“Cùng……!”
“ZERO tiên sinh, thật không dám dấu diếm, ông nội của tôi mở bệnh viện, cho nên, tôi cũng hiểu được một ít y thuật, tôi chỉ là muốn nhìn một chút, tôi có thể giúp được anh hay không, mới có thể truy vấn. Nếu anh không muốn Nói, cho dù.”
Dạ Phi Linh vừa nghe, cặp mắt lam vô thần theo bản năng mị mị: “tôi là trúng độc, mới dẫn đến mù.”
“hả? Hóa ra là như thế này.”
“Làm sao? Cô có biện pháp trị liệu cho tôi sao?”
“Này……” Tuyết Vi vừa muốn trả lời, lại trong lúc vô tình thấy Cảnh Bác Hạo ngồi ở một bên không ngừng gật đầu với mình, ý tứ là nói cho cô, chạy nhanh đáp ứng.
Cô không ngốc, tự nhiên là giúp Dạ Phi Linh trị liệu, chẳng qua…… “Kỳ thật, tôi cũng không quá xác định có thể giúp được ngài hay không. Rốt cuộc là ngài trúng độc gì mới có thể làm cho mù, tôi phải từ trong máu ngài lấy ra thành phần thuốc độc, lúc sau suy nghĩ biện pháp phối trí ra thuốc giải, tới giải độc trên người ngài, nếu vạn nhất rơi rớt loại độc tố nào, hoặc là vạn nhất……”
Nghe tiếng người phụ nữ lải nhải, Dạ Phi Linh bực bội, lập tức cắt lời cô nói. “cô không cần lo lắng, người của tôi phỏng chừng ngày mai liền sẽ tìm được tôi. Tôi muốn nghỉ ngơi trước.”
Cảnh Bác Hạo hung hăng cho Tuyết Vi một cái xem thường, ngay sau đó liền mang theo Dạ Phi Linh đi tới phòng cho khách…… Thơ_Thơ_ddlqd
“Tuyết Vi, lấy năng lực của cô, muốn giải độc trên người anh chẳng phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao? Vì sao không đáp ứng anh ta?” Dàn xếp cho Dạ Phi Linh xong, Cảnh Bác Hạo lập tức túm Tuyết Vi vào trong phòng, quở trách cô.
Đích xác.
Kỹ thuật chữa bệnh của Tuyết Vi khả năng không phải thực tốt, nhưng, về phương diện nghiên cứu chế tạo dược vật, ngoài Bạch Dạ ra, cô muốn nhận thứ hai, không có người dám nhận thứ nhất. Nhưng mà……
“Hừ, lấy tính cách Dạ Phi Linh, nếu tôi đối với anh ta quá mức ân cần anh ta nhất định sẽ nghi ngờ. Nếu là tùy tiện đáp ứng giúp ta anh trị liệu, nói không chừng, ngày hôm sau anh ta liền giết hết chúng ta.”
“Anh ta có đáng sợ như vậy hay không?”
Nhìn bộ dáng Cảnh Bác Hạo không thể tưởng tượng, Tuyết Vi thật muốn Nói, xin đem hai chữ ‘ không có ’ xóa. Vừa nhớ tới, khi đó thủ đoạn Dạ Phi Linh đối với người phụ nữ kia, cô liền toàn thân sợ hãi.
“Tuyết Vi, đừng trách tôi không nhắc nhở cô, nói không chừng Dạ phi Quân Trường chính là bước ngoặt trong cuộc đời cô.” Vẻ mặt Cảnh Bác Hạo đột nhiên trở nên vô cùng nghiêm túc.
Tuyết Vi dương môi cười: “tôi đương nhiên biết ‘ giá trị ’ của anh ta.” Nếu không, cô làm sao có hảo tâm như vậy đem tên biến thái này về nhà?!
“Vậy cô còn không bắt lấy cơ hội này chạy nhanh cứu anh ta? Đối với anh hiến xum xoe, cô không nghe được sao, người của anh ta, ngày mai liền sẽ đón anh ta đi rồi.”
“Ha hả, bây giờ Dạ Phi Linh rơi vào trong tay Tuyết Vi tôi, lại há để anh ta nói đi là có thể đi!?!”
“Tuyết Vi, cô nha, trong hồ lô rốt cuộc muốn làm cái gì? Cô cho rằng chỉ bằng vào cô còn có thể lưu lại Dạ phi Quân Trường sao?” Cảnh Bác Hạo càng thêm không hiểu được Tâm tư của Tuyết Vi, không hiểu ra sao đôi tay xoa eo dò hỏi lên.
“Đương nhiên có thể! Bây giờ, đôi mắt của Dạ Phi Linh bị mù, hành động khẳng định không tiện. Ngày mai nếu người của anh ta thật tìm tới cửa, anh liền nói…… Chưa bao giờ gặp qua người này!” Nói đến đây, Tuyết Vi nở nụ cười quỷ dị.
“A??? Kia không phải tìm chết sao??” Thơ_Thơ_ddlqd
“Tìm chết? Anh đây là lập công có biết hay không? Nếu có một ngày Dạ Phi Linh truy vấn lên, anh có thể Nói, còn tưởng rằng đám người kia có ý đồ bất lợi đối với anh ta, liền nói dối.”
Điểm này nhưng thật ra hành đến thông, Cảnh Bác Hạo nghĩ nghĩ, tiếp tục truy vấn: “Nhưng, anh ta có thể gọi điện thoại cho chính người mình lại đây đón anh ta.”
“Hừ?” Tuyết Vi giảo hoạt cười, đứng dậy, vỗ vỗ bả vai Cảnh Bác Hạo: “Xem tình huống liền biết bây giờ Dạ Phi Linh rơi vào bên trong thế cục bất lợi, anh ta sẽ không ngu xuẩn đến mức gọi điện thoại đi tìm cứu viện, như vậy, không chỉ có thể hấp dẫn người của anh ta cứu viện lại đây, đồng dạng cũng có thể hấp dẫn kẻ thù của anh lại đây.”
“tôi đã hiểu, y theo ý tứ của cô, chính là bây giờ Dạ phi Quân Trường ở vào thế tứ cố vô thân, chỉ có thể chờ đợi cứu viện sao?”
“Đúng!!” Tuyết Vi khẳng định gật đầu.
Bây giờ đôi mắt Dạ Phi Linh lại mù, quanh mình lại xảy ra biến cố, hoàn toàn chính là một con vây thú mà thôi. Nếu cô muốn để anh đi, anh tự nhiên có thể đi; nếu cô không muốn để anh đi, khả năng cả đời anh đều ngốc tại nơi này!
A……
“vậy kế tiếp cô tính thế nào.”
Nhìn mặt Cảnh Bác Hạo nghi hoặc, Tuyết Vi cười tà đôi tay ôm ở trước người: “Đến lúc đó anh sẽ biết! Đúng rồi, Bác Hạo, anh nghĩ biện pháp, giúp tôi gởi Tiểu Cửu và Miêu Miêu cho thân thích của anh một chút thời gian.”
“hả? Vì sao?”
“Dạ Phi Linh tính cách người này thập phần âm tình bất định, tính cách lại tàn nhẫn độc ác, tôi sợ……” Nói đến đây, mặt Tuyết Vi tràn đầy tự tin lập tức tràn ngập lo lắng. Thơ_Thơ_ddlqd
“cô sợ về sau anh ta khỏi sẽ bắt cóc Miêu Miêu và Tiểu Cửu sao?”
“anh biết đó, Bác Hạo, Miêu Miêu và Tiểu Cửu là con của Minh, tôi không thể không đề phòng tâm tư của Dạ Phi Linh. Thật ra tôi không sợ về sau anh ta khỏi lấy Miêu Miêu và Tiểu Cửu đi uy hiếp Minh, tôi là sợ……”
Cô là sợ.
Trong quá trình mình cứu trị Dạ Phi Linh, Dạ Phi Linh liền phát hiện thân phận thật sự của cô do đó gây bất lợi đối với Miêu Miêu và Tiểu Cửu!
“vậy tốt. Tôi trở về đưa bọn họ đi nơi cô của tôi chăm sóc. Tê…… Không đúng …… cô chỉ nghĩ tới con của cô, tôi đây làm sao bây giờ? Cô phải biết rằng, tự cổ chí kim không có một hoàng đế nào thích bộ dáng mình gặp nạn bị người tán dương ra ngoài, vạn nhất anh ta khôi phục, giết chúng tôi diệt khẩu làm sao bây giờ??”
Cảnh Bác Hạo lo lắng đều không phải là tin đồn vô căn cứ, chủ yếu là tính cách Dạ Phi Linh người nọ thật sự quá mức đáng sợ, có lẽ có thể làm ra chuyện giết người diệt khẩu.
Nhưng……
“Bác Hạo, anh tin tưởng tôi. Chỉ cần chờ đôi mắt Dạ Phi Linh khôi phục, không chỉ chúng ta không có việc gì, Miêu Miêu và Tiểu Cửu cũng có thể vượt qua cửa ải khó khăn.” Tuyết Vi giảo hoạt nheo lại đôi mắt, trong nụ cười kia lộ ra một thứ làm người đoán không ra âm mưu.
“được đi. Niệm tình chúng ta là bạn học cũ tôi liền tin tưởng cô lúc này. Tôi trước mang Miêu Miêu và Tiểu Cửu đi chỗ cô của tôi.”
“ừ. Đúng rồi, Bác Hạo…… anh! Không! Nên! Đánh ‘ chủ ý ’ lên người Dạ Phi Linh, đến lúc đó anh ta muốn giết anh, tôi không bảo vệ anh được.”
Bước chân đi trước yên lặng, Cảnh Bác Hạo lập tức lộ ra bộ dáng gian kế bị vạch trần.
“Hừ, tôi liền biết, anh nhiệt tình đối với tôi như vậy, tám phần lại là mong muốn thượng Dạ Phi Linh.” Tuyết Vi nổi lên xem thường, đôi tay chậm rãi ôm ở trước người. (xem nhanh ở dembuon chấm vn)
“Được rồi, được rồi, anh ta là một quân trường, tôi nào dám đánh chủ ý lên anh ta. Trước biến.” Nói xong, vẻ mặt Cảnh Bác Hạo mất mát rời khỏi phòng.
Nhưng vẻ mặt Tuyết Vi lại dần dần mà trở nên ngưng trọng ……
“Dạ Phi Linh, bây giờ! Cuộc đời của tôi liền áp ở trên người anh. Hy vọng…… anh đừng làm tôi thất vọng!!!” Dứt lời, đôi tay nhỏ của cô không khỏi khẩn trương nắm thành cái nắm tay……
!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...