Editor: Thơ Thơ
“tôi sẽ không đi Nói với Minh, tôi sẽ không đi Nói, tôi còn không muốn đế quốc ba người chúng ta vất vả thành lập bởi vì người phụ nữ này mà sụp đổ. Chuyện hôm nay, coi như chuyện gì cũng chưa phát sinh qua, nhưng!!!! Tôi hy vọng…… Đây là một lần cuối cùng! Nếu các người còn có một chút lương tâm, liền thỉnh hơi chút bận tâm tới tình anh em, còn có…… tình vợ chồng!!!” Tầm mắt phẫn hận nhìn về phía Tuyết Vi.
Mộ Thần Hiên không muốn đi khiển trách Bạch Dạ cái gì, bởi vì Hoàng Phủ Minh có sai trước, là anh đoạt vợ tới tay Bạch Dạ; mà Tuyết Vi……
Hoàng Phủ Minh không có một tia thực xin lỗi Tuyết Vi, Mộ Thần Hiên có thể chỉ trời mà Nói, cả đời này Hoàng Phủ Minh đều chưa từng đối tốt với người phụ nữ nào được một phần mười như Tuyết Vi, nhưng Hoàng Phủ Minh đổi lấy…… Lại là…… Phản bội sao?!
“Nhưng, tôi không thể coi chuyện gì cũng như chưa từng phát sinh!”
Đột nhiên.
Sau lưng ba người truyền đến một tiếng âm lạnh.
Vẻ mặt ba người kia căng thẳng, chậm rãi…… Chậm rãi…… tầm mắt nhìn về phía cửa ……
Chỉ thấy, Sắc mặt Hoàng Phủ Minh âm trầm đứng ở nơi đó, khí tràng bao phủ ở quanh thân anh là quỷ dị như vậy, là gọi người thấu bất quá khí như vậy.
Bọn họ không biết…… rốt cuộc anh tới đã bao lâu.
Cũng không biết…… giờ phút này tâm tình anh làm sao.
Chỉ biết là, bây giờ Hoàng Phủ Minh…… Thật đáng sợ…… Thơ_Thơ_ddlqd
“Minh??” Một cổ ác niệm xẹt qua trong óc Mộ Thần Hiên, anh ra vẻ không có việc gì ráng nặn ra nụ cười: “cậu nghe tôi Nói, phương diện này có thể là có cái gì lầm……”
Hoàng Phủ Minh lạnh lùng nâng tay lên, quả quyết ngăn Mộ Thần Hiên nói kế tiếp. Bước chân, một bước, một bước tới gần Tuyết Vi và Bạch Dạ.
Bạch Dạ liền lạnh lùng như vậy nhìn anh, mà Tuyết Vi từ đầu đến cuối đều chưa từng nâng lên quá mức, bởi vì…… Cô thật sự không biết nên làm sao đối mặt người đàn ông yêu mình như vậy, người đàn ông này sắp cùng mình gắn bó bên nhau!
‘ rầm……’
Thời khắc Hoàng Phủ Minh đi đến trước người Bạch Dạ, cái gì đều không có nói, giơ tay lên chính là một quyền thật mạnh đi lên……
“Minh?!!” Trong lòng Tuyết Vi căng thẳng, theo bản năng bảo hộ ở trước người Bạch Dạ: “Đừng như vậy……” trên khuôn mặt nhỏ mộc mạc điểm xuyết nồng đậm lo lắng.
Truyền đạt đến trong mắt Hoàng Phủ Minh lại là châm chọc như vậy: “Thấy vẻ mặt cô bây giờ, thật đúng là làm tôi…… Ghê tởm!!” Khóe môi giơ lên một nụ cười tà, bàn tay to, mạnh mẽ nắm lấy cánh tay Tuyết Vi, anh vừa muốn mang theo cô rời đi……
“Minh, có chuyện gì tới với tôi!” Bạch Dạ liền chặn lại ở trước người bọn họ.
“Bạch tướng quân! Đây là chuyện giữa vợ chồng chúng tôi, không quan hệ với anh! Đến nỗi chuyện hai ta …… Có rất nhiều cơ hội nói!!!” Mắt sâu không thấy đáy nháy mắt xẹt qua một tia nguy hiểm.
Tuyết Vi lập tức liền cảm giác được tâm tư Hoàng Phủ Minh, thấy Bạch Dạ không có bất luận ý tứ gì nhường đường, cô dùng sức cắn góc môi dưới, nhàn nhạt nói: “Dạ, thỉnh anh…… Tránh ra……” Dứt lời.
Bạch Dạ không cam lòng nắm chặt nắm tay, lúc này mới tránh ra con đường phía trước. Thơ_Thơ_ddlqd
Cô là phát ra từ đáy lòng cảm kích Bạch Dạ tôn trọng đối với mình, đương nhiên…… Cũng là phát ra từ đáy lòng oán trách tâm mình tàn nhẫn.
Chính là……
Đối với chuyện cảm tình, từ trước đến nay Tuyết Vi đều rõ ràng sáng tỏ, đối mặt người mình thích dùng sức nắm chắc; đối mặt quá khứ không ướt át bẩn thỉu, đây là phong cách cô nhất quán làm việc.
Chỉ tiếc, hôm nay, cô lại đánh vỡ nguyên tắc của mình.
Con ngươi vô thần nhìn chăm chú bóng dáng Hoàng Phủ Minh, cô giống như là một con búp bê vải không có linh hồn bị anh mạnh mẽ túm ra phòng nghỉ.
Trên hành lang yên tĩnh, không có một bóng người, không khí lại dị thường áp lực.
Hoàng Phủ Minh đứng yên bước chân, quay đầu lại, lạnh lùng ném ra cánh tay Tuyết Vi, âm trầm nói: “cô, bây giờ thanh tỉnh hay không?!!”
‘ lộp bộp ’ tim kia đã lạnh thấu dường như lần thứ hai phủ thêm một tầng băng sương.
Tuyết Vi nâng lên mi mắt, khó hiểu nhìn Hoàng Phủ Minh trước mắt ……
Rõ ràng anh tức giận, rõ ràng anh phẫn nộ như vậy, nhưng vì sao? Vì sao đến giờ phút này, anh còn có thể vì cô suy nghĩ như thế?
Tuyết Vi biết, Hoàng Phủ Minh nói một lời này chỉ là muốn xác nhận cô rốt cuộc có bị người hạ thuốc hay không.
Cô hy vọng cỡ nào mình chính là bị người hạ thuốc.
Đáng tiếc……
Cô trời sinh chính là một cao thủ thử thuốc, khứu giác cũng vô cùng nhanh nhạy, Bạch Dạ cũng là cao thủ chế thuốc, nếu thực sự có vấn đề, cho dù cô không nhận thấy được, Bạch Dạ cũng đã nhận ra không thích hợp. Thơ_Thơ_ddlqd
Như vậy, nói cách khác……
Bọn họ……
Cũng không có bị người hạ thuốc……
Bọn họ……
Thật sự làm chuyện thực có lỗi với Hoàng Phủ Minh!!
Mi mắt rủ xuống, Tuyết Vi trầm mặc nắm hai đấm, tim, từng đợt quặn đau khó chịu, cô thật sự không muốn nhìn thấy mặt Hoàng Phủ Minh tràn đầy phẫn nộ, nếu không như vậy, chỉ biết kêu cô cảm giác chịu tội càng thêm nặng!
“cô luôn mồm nói cho tôi, không cần tôi phản bội cô, mà cô…… Chính là như vậy với tôi chứng minh cô làm sao bất trung với hôn nhân, làm sao phản bội tôi sao? Hả?!!!”
Tiếng hô tức giận quanh quẩn trên hành lang tĩnh mịch, trong vô hình, biểu đạt nội tâm người đàn ông này đau.
Anh yêu cô như vậy, bảo hộ cô, thủ cô; vì cô, tình nguyện sửa chữa hiến pháp, tình nguyện cùng người nhà đối địch, thậm chí từ bên người anh em mạnh mẽ giam cầm cô.
Cho đến giờ khắc này, anh đều nói cho chính mình phải bình tĩnh, có lẽ, Tuyết Vi chỉ là bị người thiết kế hãm hại.
Nhưng mà……
Trong nháy mắt cô lựa chọn trầm mặc kia, người đàn ông này lần đầu tiên cảm giác được tư vị không gì đáng buồn bằng tâm đã chết ……
“không……”
“Câm mồm!! Đừng nói xin lỗi với tôi!!” Bàn tay to, đột nhiên bóp lấy cổ Tuyết Vi. Cô có biết, một câu cô thực xin lỗi, chỉ biết làm Hoàng Phủ Minh càng thêm tan nát cõi lòng mà thôi!!!
Hô hấp, càng thêm khó khăn. Thơ_Thơ_ddlqd
Khuôn mặt nhỏ mộc mạc của Tuyết Vi chỉ là chốc lát đã trở nên đỏ bừng, cô không có bất luận giãy giụa gì nâng lên mi mắt, nhìn đôi mắt người đàn ông trước mắt kia vì phẫn nộ mà che kín tơ máu, cô biết, cô là hoàn toàn xúc phạm tới người đàn ông đã dụng tâm tới yêu mình. (xem nhanh nhất ở trang dembuon chấm vn)
“anh…… Nếu là…… Muốn giết em…… Liền…… Giết đi……” Tuyết Vi cố sức hộc ra mấy chữ, dứt khoát nhắm lại hai tròng mắt. Có lẽ, vào giờ phút này bị Hoàng Phủ Minh chấm dứt sinh mệnh cũng là một kết cục không tồi, ít nhất, cô không cần đối mặt hành động của mình ……
“A, giết cô sao? Chờ cô sinh con của tôi ra tới, tôi liền thành toàn cho cô!!!” Từ kẽ răng Hoàng Phủ Minh khinh thường hộc ra mấy chữ, đột nhiên buông đôi tay ra, quay đầu liền rời đi……
“Khụ, khụ, khụ khụ……” Tuyết Vi vô lực nằm liệt ở trên hành lang, há miệng, mồm to thở hổn hển, cặp mắt kia sớm đã không có ánh sáng, tim cô cũng hoàn toàn vì thất vọng mình mà chết đi……
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...