Editor: Thơ Thơ
Lúc này……
Xem như phiền toái.
Tuyết Vi thật cảm thấy lời nói dối của mình không chê vào đâu được, nhưng mà đối mặt Hoàng Phủ Dương Vinh nói một không hai, cô thật không có cách.
Bất đắc dĩ bị mời vào phòng chữa bệnh đã chuẩn bị tốt trước tiên.
Tuyết Vi nằm ở trên giường, sắc mặt khó coi nhìn Trương bác sĩ chuẩn bị dụng cụ……
Nếu lúc này Hoàng Phủ Minh ở đây, anh sẽ làm sao?
Nếu thật kêu Trương bác sĩ này kiểm tra thân thể, chuyện không mang thai xác định sẽ lộ tẩy. Như vậy, không chỉ cô sẽ bị đánh ra khỏi Nhà họ Hoàng Phủ, chỉ sợ ngay cả Hoàng Phủ Minh đều sẽ bị kéo xuống nước!!
“Tam tiểu thư, cô thả lỏng chút, tôi phải kiểm tra cho cô rồi.” Trương bác sĩ cầm dụng cụ mỉm cười đi tới bên cạnh Tuyết Vi, vừa muốn vén áo trên cô lên.
Hai tròng mắt Tuyết Vi chợt lóe, đột nhiên bắt được cổ tay ông.
“Tam tiểu thư?”
“Trương bác sĩ đúng không?!” Cô cười dữ tợn ngồi dậy: “Tôi tin tưởng, ngài hẳn là biết, đứa nhỏ này trong bụng tôi đối với Nhà họ Hoàng Phủ mà nói có bao nhiêu quan trọng.”
“Điểm này tôi biết.” Thơ_Thơ_dd
“Nếu ngài biết, như vậy, ngài cũng nên biết, đứa nhỏ này trong bụng tôi đối với Hoàng Phủ Quân Trường mà nói có bao nhiêu quan trọng. Nếu vạn nhất xảy ra cái gì, lão gia tất sẽ giáng tội cho Hoàng Phủ Quân Trường. Đến lúc đó Hoàng Phủ Quân Trường một khi không cao hứng, tôi thật không biết anh sẽ làm ra chuyện gì đáng sợ. Rốt cuộc……” Mắt phượng nheo lại: “Quân Khu Bạch Hổ, chính là Hoàng Phủ Minh anh làm chủ!!”
Đây là cố gắng cuối cùng của Tuyết Vi, cô hy vọng! Hy vọng bác sĩ này đừng ngu xuẩn đến nổi nghe không ra lời cô uy hiếp là muốn biểu đạt ý tứ gì!
“Ha hả, tuyết tam tiểu thư.” Trương bác sĩ bất đắc dĩ vỗ vỗ bả vai Tuyết Vi, nói nhỏ: “cô yên tâm đi, vừa mới rồi, tôi gặp nhị thiếu gia ở hậu viện, nhị thiếu gia…… Đã công đạo qua tôi nên làm sao.”
Cái gì??!!
Nói cách khác?!!
Trời ơi……
Tuyết Vi như trút được gánh nặng thở dài nhẹ nhõm một hơi, cả người vô lực ngã ở trên giường.
Phải biết rằng Hoàng Phủ Minh sớm đã chuẩn bị tốt hết thảy, cô tội gì vắt óc tìm mưu kế nghĩ nhiều đối sách như vậy chứ?
Bất quá cũng đừng nói…… Thơ_Thơ_dd
Hoàng Phủ Minh là thần sao? Làm sao chuyện gì tới trên tay anh đều có thể nhanh như vậy giải quyết ổn thỏa chứ?
A, thật là cái……
Người đàn ông sâu không lường được!
Kiểm tra qua loa kết thúc, Tuyết Vi không chỉ có bình an qua ải, Trương bác sĩ còn đề nghị cùng Hoàng Phủ lão gia kêu Tuyết Vi đi ra ngoài hoạt động nhiều, hoạt động đứa trẻ mới có thể phát triển. Vô hình bên trong, lệnh cấm túc cô cũng giải khai.
“Hừ hừ hừ hừ……” vừa hừ ca, vừa cao hứng phấn chấn đẩy cửa biệt thự ra.
“Tiểu thư, chị đã trở lại.”
“hả? Ninh Ninh, hôm nay em làm sao vậy? Khách khí như vậy?”
“hả……” Ninh Ninh xấu hổ đưa mắt ra đại sảnh, nói nhỏ: “Nhị thiếu gia ở.”
“Ha, Hoàng Phủ Minh tới??”
Tuyết Vi vừa nghe, hưng phấn chạy về phía phòng khách. Nếu không phải ngại nam nữ có khác, cô thật hận không thể nhảy đến trên người Hoàng Phủ Minh, hôn mạnh anh hơn mười cái!
“Minh, anh thật là quá quá quá quá, quá lợi hại!!” Thơ_Thơ_dd
“Mới gặp được Trương bác sĩ là có thể đoán ra chuyện gì không Nói, còn không quên nương cơ hội này công đạo Trương bác sĩ cởi bỏ lệnh cấm túc cho tôi.”
“Ai nha, tôi nên làm sao cảm tạ anh đây?”
Tuyết Vi quơ chân múa tay, mỹ tư tư xoay một vòng tròn, đặt mông an vị ở bên cạnh Hoàng Phủ Minh: “này, làm sao anh không nói……”
Lời Nói xong, ngăn ở yết hầu.
Cô mới phát hiện, giờ phút này biểu tình Hoàng Phủ Minh âm trầm lạnh lùng như vậy, giống như là bão táp đột kích, làm người không khỏi sợ hãi trong lòng.
“Minh…… sao anh……”
“cô có biết hay không, cô, đã làm cái gì!?” Lời nói bình tĩnh mang ra vô tận lạnh lẽo, một đôi mắt sâu không thấy đáy cũng nhộn nhạo ánh sáng làm lạnh nhân tâm.
Trong lòng Tuyết Vi căng thẳng, không nói một lời rũ đầu xuống.
“cô biết rõ cô không có mang thai, vậy mà còn tự la nói đi bệnh viện kiểm tra thân thể! Cô không nghĩ tới, nếu tôi không có tình cờ thấy Trương bác sĩ như vậy, chuyện này sẽ có hậu quả gì?? Hả???” Tiếng chất vấn rơi xuống, Hoàng Phủ Minh đột nhiên đứng dậy, chính diện căm tức nhìn Tuyết Vi.
Không thể phủ nhận, chuyện này sở dĩ sẽ nháo thành như vậy, toàn bộ đều là trách nhiệm của cô. Thơ_Thơ_dd
Theo như lời Hoàng Phủ Minh, hành vi của cô chính là chiêu cáo với mọi người ……‘ tôi, không mang thai……’
Nâng lên mi mắt, nhìn mắt Hoàng Phủ Minh, lại chậm rãi rũ xuống, cô nức nở nói: “Thực xin lỗi……”
“Thực xin lỗi!? Thực xin lỗi!? Thực xin lỗi!!!? Cô liền gấp không chờ nổi như vậy muốn nhìn thấy Bạch Dạ sao?!!!” Tiếng rống giận dời non lấp biển đánh úp lại, Hoàng Phủ Minh ‘ phanh ’ một tiếng, phẫn nộ đá bàn trà bên cạnh.
Ninh Ninh một bên bị dọa đến ngừng hô hấp lại rồi.
Tuyết Vi lại đầy mặt không thể tưởng tượng ngẩng đầu lên……
Khi đối diện hai tròng mắt âm u không thấy đáy kia, cô vội vàng muốn từ đôi mắt này nhìn xuyên tâm tư của anh.
Nề hà……
Nhìn không thấu.
Nhìn không thấu!!
Cô vậy mà một chút đều nhìn không thấu người đàn ông này sâu không lường được!!! Thơ_Thơ_dd
Anh giống như cái gì đều biết; cũng giống như cái gì cũng không biết.
Anh chưa bao giờ hỏi qua cô đôi câu vài lời; lại mỗi lần đều có thể thẳng chọc tâm cô.
Có thể Nói, lúc người đàn ông này không muốn nói, anh biết bất luận chuyện gì đều có thể giấu ở trong bụng.
Thời khắc người đàn ông này muốn nói đó……
Cô chỉ có thể giống như bây giờ, không hề phòng bị, không hề ứng đối kế sách, ngây ngốc…… Không biết làm sao…… Bị anh xem thấu hết thảy tâm tư.
Không thích như vậy, không thích loại cảm giác này bị người nhìn thấu, rồi lại nhìn không thấu người khác!!!
Tay nhỏ, gắt gao nắm chặt nắm tay.
“Hoàng Phủ Minh!!!” Tuyết Vi ‘ đằng ’ lập tức đứng lên: “Tôi biết, lần này là tôi ngu xuẩn, suýt nữa phá hủy mục đích của anh, nếu, tôi nói xong xin lỗi, tôi có thể cam đoan với anh, ngu xuẩn như vậy, Tuyết Vi tôi tuyệt sẽ không tái phạm lần thứ hai. Anh hà tất bởi vì ‘ mục đích ’ đáng chết kia, phát hỏa lớn với tôi như vậy? Anh cho rằng tôi không muốn an ổn lưu tại Nhà họ Hoàng Phủ các người sao?!!”
Tiếng oán trách kéo bầu không khí trong biệt thự đến thấp nhất.
Hoàng Phủ Minh liền xụ mặt nhìn chăm chú Tuyết Vi trước mắt như vậy, không hề nói một lời.
Sau một lúc lâu, anh nheo lại đôi mắt, cũng không quay đầu lại đi ra khỏi biệt thự…… Thơ_Thơ_dd
‘ Hoàng Phủ Minh!!! Anh hà tất bởi vì ‘ mục đích ’ đáng chết kia, phát hỏa lớn với tôi như vậy? Anh cho rằng tôi không muốn an ổn lưu tại Nhà họ Hoàng Phủ các người sao?!! ’
Trong bóng tối, bên tai anh không ngừng quanh quẩn những lời này của Tuyết Vi.
Theo như lời cô ……
Sở dĩ Hoàng Phủ Minh tức giận như thế, chính là bởi vì không muốn cô rời đi Nhà họ Hoàng Phủ. Đáng tiếc…… Cô chỉ đoán đúng một nửa tâm tư của anh, đến nỗi một nửa kia……
Anh không muốn cô rời đi, cùng ‘ mục đích ’…… Không quan hệ!!
Bước chân đi trước yên lặng.
“Tuyết Vi, tôi đã xem đã hiểu cô, đáng tiếc cô lại…… Chưa bao giờ xem hiểu qua tôi.” Đôi mắt thất vọng nhắm lại, Hoàng Phủ Minh nắm chặt bàn tay, ‘ đông ’ một quyền, đánh thật mạnh vào trên thân cây……
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...