Editor: Thơ Thơ
Bụng nhỏ trở nên có chút căng chặt.
Rõ ràng Tuyết Vi đã nhận ra người đàn ông này biến hóa, oán hận cắn răng: “anh, đồ lưu manh, vậy mà ở ngay lúc này……?”
“Rốt cuộc hai ta ai là lưu manh? Người phụ nữ, nếu cô nói lộn xộn, tôi liền một chân đá cô đi ra!!!”
Nghe giọng người đàn ông kia âm lãnh, thân mình Tuyết Vi ngẩn ra, quả nhiên không dám cử động một chút.
Mượn cơ hội này, bàn tay to của Hoàng Phủ Minh vòng ở eo cô dần dần tiến vào bên trong quần áo tham nhập……
Đáng chết, tên lưu manh này giả bộ rất đứng đắn, kêu cô bất động, chính là vì tùy tâm sở dục chiếm tiện nghi của cô sao??
“này…… tôi, tôi cảnh cáo anh, anh đừng ở…… Đừng được một tấc lại muốn tiến một thước.” Thân thể lần thứ hai bất an lắc lư về phía trước, đôi đầu gối hình như va chạm vô ván cửa buồng vệ sinh, phát ra tiếng vang ‘ thịch thịch thịch ’.
“Báo cáo đội trưởng, chỗ này tựa hồ có người!!” Tiếng động lạ trong ô vuông làm bừng tỉnh quan quân ngoài cửa.
Quan quân đi đầu nhíu mày đập cửa ‘ Cốc cốc cốc ’: “người bên trong mở cửa ra, theo lệ điều tra!!”
Xong…… Xong đời!
Khuôn mặt nhỏ của Tuyết Vi trắng bạch, nếu bị bắt ngay từ đầu, chẳng qua chỉ rơi xuống cái tội danh trà trộn vào hội sở. Nếu bây giờ bị bắt chính là tội danh thông dâm. Đến lúc đó không thể nói thật cùng Hoàng Phủ Minh, là người đàn ông này phi lễ cô đi? Cũng quá không nói đạo nghĩa. Thotho_
Tính! Bất cứ giá nào!!!
Tuyết Vi dùng sức cắn môi dưới, mị nhãn nheo lại: “ưm…… ưm…… Thân…… Thân ái, mau…… Mau dừng lại, Bên ngoài …… Bên ngoài có người!” Giọng phát ra đến mắc cỡ, khuôn mặt cô đỏ bừng, đỏ bừng.
Các quân quan đứng ở ngoài cửa, vừa nghe, một đám đi theo cũng đỏ mặt. “Đội trưởng, này??”
“Thôi, đi trước!!”
“vâng……” một khi phát ra mệnh lệnh rút lui.
Tuyết Vi thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Lúc này, Hoàng Phủ Minh đứng ở phía sau cô cười hài lòng, đầu chậm rãi để vào bên tai cô: “Tiếng kêu thật đúng là thuần thục.” Giọng ái muội tràn ngập châm chọc ý nhị.
Tuyết Vi dùng sức cắn chặt răng, còn không phải do anh ban tặng sao?!!
“này, bọn họ đã đi rồi, anh có thể lấy tay anh ra đi?!” Tầm mắt hung ác nhìn về phía tay người đàn ông tham nhập trong quần áo mình. Cô một phen ném tay anh ra, bước nhanh chạy ra khỏi toilet ô vuông. “Đa tạ, tôi đi trước!”
Nói xong những lời này, Tuyết Vi quay đầu muốn đi.
Nhưng càng nghĩ càng cảm thấy sai, người đàn ông này lại sờ soạng cô một cái, lúc cô gần đi còn nói thêm câu ‘ cảm ơn ’, thật khó chịu.
Bất quá…… ít nhiều gì cũng nhờ biện pháp của anh mới có thể bức lui những quan quân đó.
Mắt Hoàng Phủ Minh nhìn bóng dáng Tuyết Vi rời đi, bất động thanh sắc.
Cô mới vừa kéo mở cửa buồng vệ sinh, cả người kinh hoảng luống cuống lại lui trở về……
“sao không đi nữa rồi?” Anh hài hước mở miệng.
Tuyết Vi mở to mắt, phần lưng dựa vào ván cửa: “Ngoài…… Bên ngoài…… Bên ngoài có thật nhiều người.”
A, Hoàng Phủ Minh liền biết, binh lính do anh huấn luyện ra làm sao sẽ đơn giản bị địch nhân lừa gạt như vậy? “Tôi đi trước đây.” Nói xong, anh liền phải rời đi.
Tuyết Vi gắt gao giữ cửa lớn: “Đừng đi!!! Anh, nếu anh đã giúp tôi một lần, không bằng, chuyện tốt làm đến cùng, đưa Phật đưa đến tây phương, suy nghĩ biện pháp đưa tôi ra khỏi nơi này đi.”
“Có thể!”
!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...