Editor: Thơ Thơ
Cô chỉ muốn một đáp án, một người đàn ông đã từng tình cảm chân thành cho một phần đáp án; kết quả một thiếu nữ trả giá cảm tình chân chính ……
Nếu sai rồi, coi như là trải qua một trận mây khói, theo gió mà đi;
Nếu đúng rồi, chứng minh, cô ở hoa niên đẹp nhất, trả giá chua ngọt đắng cay đều là đáng giá……
Nhìn Tuyết Vi cách đó không xa, một giọt nước mắt trong suốt dường như nhỏ vào trong lòng Bạch Dạ, làm tim anh đau như vậy, khó chịu như vậy. “Vi Nhi, kỳ thật hai năm trước, tôi……”
“Bạch tướng quân!!!!” Đột nhiên, một giọng nói thình lình xảy ra cắt đứt lời Bạch Dạ.
Tuyết Vi nhanh chóng lau khô tất cả nước mắt trên mặt, ngơ ngác nhìn chăm chú một chỗ.
“Bạch tướng quân, Bạch tướng quân…… Ngài bị thương hả??” Trong phòng ‘ bá bá bá ’ vọt vào tới vài tên lính Quân Khu Bạch Hổ. Khi nhìn đến Bạch Dạ ngồi ở trong vũng máu, bọn lính nháy mắt ngớ ngẩn.
Hoàng Phủ Minh khoan thai tới muộn một cái bước xa bước vào trong phòng, ánh mắt đầu tiên liền thấy được Tuyết Vi ngồi dưới đất phát ngốc. “Vi……” Vừa muốn mở miệng, dư quang chú ý tới Bạch Dạ nơi cửa ……
“Dạ?” Khẩn trương ngồi xổm xuống, đánh giá thương thế Bạch Dạ.
“Không có việc gì.” Bạch Dạ ra vẻ bình tĩnh cười cười. Thơ_Thơ_diendan
Hoàng Phủ Minh thấy vậy, mắt nghiêm khắc chợt lóe, phẫn nộ quát: “Các người đều thất thần ở đây làm gì?!! Còn không lập tức đưa Bạch tướng quân đi bệnh viện quân khu cứu trị?!!”
“Vâng …… Vâng, Hoàng Phủ Quân Trường.”
Có những lời này của Hoàng Phủ Minh, lúc này bọn lính mới bình thường trở lại, vội vàng nâng Bạch Dạ lên thật cẩn thận, đưa đi bệnh viện quân khu cứu trị……
Một lát sau, ồn ào trong phòng rốt cuộc trở nên an tĩnh xuống.
Hoàng Phủ Minh chi khai binh lính phụ trách thủ vệ, chậm rãi kéo Tuyết Vi phát ngốc từ trên mặt đất lên: “Nơi nào bị thương sao?” Trong lời nói, lộ ra quan tâm.
“Không……” Tuyết Vi vô lực lắc đầu, trong đôi mắt phượng không hề có nửa điểm ánh sáng.
“Dạ bị thương……” Trong giọng nói, anh trầm khẩu khí, tiếp tục hỏi: “Là Dạ Phi Linh làm bị thương hả?”
Khi Tuyết Vi ở trên hành lang nói thấy một binh lính có dáng ngoài tuyệt mỹ, Hoàng Phủ Minh đã nhận ra không thích hợp. Khi cô nói đến một đôi mắt lam, anh cũng đã khẳng định trăm phần trăm, hẳn là Dạ Phi Linh mang theo người lén lẻn vào sân huấn luyện mô phỏng của Quân Khu Bạch Hổ.
Chỉ là không nghĩ tới……
Mục đích Dạ Phi Linh vậy mà từ trong miệng Tuyết Vi tìm ra bản phân tích dược vật YV!! Thơ_Thơ_diendan
Tuyết Vi vô lực nâng lên mi mắt, nhìn Hoàng Phủ Minh liếc mắt một cái, lại chậm rãi rũ xuống. “Đúng ……”
“sắc mặt cô không tốt lắm, tôi kêu quân y lại đây giúp cô xem một chút đi.”
Thân mình ngẩn ra, nhìn động tác Hoàng Phủ Minh quay đầu rời đi, trong ánh mắt Tuyết Vi tràn đầy không thể tưởng tượng.
Nếu Hoàng Phủ Minh đã đoán được người tới là người phương nào, tin tưởng lấy trí thông minh của anh cũng nhất định đoán được phương diện này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, rốt cuộc vì sao Bạch Dạ bị thương.
Nếu không phải bởi vì cô, Bạch Dạ muốn tự bảo vệ mình cũng tốt, hay là muốn ngay tại chỗ bắt Dạ Phi Linh cũng thế, kỳ thật đều là chuyện dễ như trở bàn tay.
Hoàng Phủ Minh cứ như vậy không tiếp tục truy vấn xuống sao? Hay là nói…… Anh tính toán đi truy cứu khuyết điểm Bạch Dạ hả?
“Từ từ……” Giật mạnh cánh tay anh …… “Kỳ thật……”
“hả?”
Muốn nói sao?
Nói ra hết thảy tình hình thực tế?
Nói ra nguyên nhân Bạch Dạ bị thương, nguyên nhân thả Dạ Phi Linh chạy? “Kỳ thật, tôi…… Chỉ là có chút mệt mỏi mà thôi.” Dưới gian nan lựa chọn, Tuyết Vi vẫn không có dũng khí nói ra đủ loại cùng Bạch Dạ, Thơ_Thơ_diendan hết thảy…… Hay là kêu Hoàng Phủ Minh chính mình đi tra đi, lại hoặc là……
Anh sớm đã xem thấu hết thảy, chỉ là…… Không muốn hỏi mà thôi!
“Vậy cô nghỉ ngơi đi.”
“Còn anh?”
“tôi……”
‘ Cộc cộc cộc ’ tiếng đập cửa cắt đứt lời Hoàng Phủ Minh nói. “Báo cáo, Hoàng Phủ Quân Trường.”
“Nói!” Một chữ lạnh lùng rơi xuống.
Binh lính ngoài cửa cung kính nói: “Hoàng Phủ Quân Trường, người làm nhà ngài vừa mới đi tới sân huấn luyện mô phỏng, nói muốn tìm một nữ binh kêu Tuyết Vi.”
“Tìm tôi hả?” Sắc mặt Tuyết Vi lập tức liền trầm xuống, mờ mịt nhìn Hoàng Phủ Minh trước mắt.
“Đáng chết!” Hoàng Phủ Minh oán hận nghiến răng, giọng nói lạnh lùng: “Nói cho bọn họ, sáng mai tôi sẽ tự mình đưa Tuyết Vi trở về!”
“Vâng, Hoàng Phủ Quân Trường.” Thơ_Thơ_diendan
Đợi binh lính rời đi, Tuyết Vi vội vàng truy vấn lên: “Phát sinh chuyện gì, vì sao người nhà của anh chạy đến nơi đây tìm tôi?”
“Còn không phải cô một hai phải tham gia luyện tập quân sự gây họa!”
Hoàng Phủ Minh trả lời không hiểu được càng kêu cô khó hiểu: “Tôi tham gia hay không tham gia luyện tập quân sự, cùng người nhà anh tới tìm tôi có quan hệ gì sao?”
Trong lúc nhất thời, Hoàng Phủ Minh thật sự không biết nên làm sao nói rõ cùng cô. “Ngày mai rồi nói sau, cô trước tiên ngủ đi.” Nói xong, anh thật cẩn thận đỡ cô tới bên giường, kéo chăn trên giường, đắp ở trên người cô.
“Vậy còn anh?”
“Chờ cô ngủ rồi, tôi sẽ đi.”
Nhìn Hoàng Phủ Minh ngồi ở đầu giường, Tuyết Vi trầm mặc sau một lúc lâu, không nói một lời.
Quay lưng lại, chậm rãi nhắm hai tròng mắt.
Trong óc, không tự chủ được nhớ lại từng màn trải qua đêm nay ……
Bạch Dạ xả thân cứu giúp, Dạ Phi Linh nói, từ từ chờ……
Cô có quá nhiều nghi vấn muốn đi tới Bạch Dạ chứng thực, nhưng…… Ít nhất có một câu Bạch Dạ nói rất đúng. Thơ_Thơ_diendan
‘ hỏi cái này có ý nghĩa gì sao? ’
Đúng vậy……
Hết thảy, thật sự đã không có bất luận ý nghĩa gì đi? Cho dù hỏi ra đáp án lại có thể thế nào đây?
Nhưng ……
‘ tôi chỉ là muốn biết, muốn biết…… rốt cuộc anh có …… Yêu sai anh hay không ……’
Ở tuổi hoa niên tốt đẹp nhất, yêu chính là anh.
Có cười vui, có nước mắt.
Biết được hết thảy là sai, đó là đau vĩnh viễn; nhưng…… khi biết được hết thảy là Đúng, kết quả kia …… Lại làm sao đây?
Một giọt nước mắt cầm lòng không đậu xẹt qua khóe mắt Tuyết Vi, một đêm này đối với cô mà nói sẽ là chưa chợp mắt ……
Hoàng Phủ Minh ngồi ở đầu giường lẳng lặng nhìn Tuyết Vi đưa lưng về phía mình, dư quang trong lúc vô tình nhìn về phía bàn nhỏ hỗn độn ……
Chậm rãi đi qua, cầm lấy phân tích đồ YV giả trên mặt bàn kia.
YV.
Dạ …… Vi……! Thơ_Thơ_diendan
Đáp án, rõ như ban ngày, anh sớm đã đoán ra hàm nghĩa tên thật dược vật YV này, càng biết rõ ràng nguyên nhân hôm nay Bạch Dạ bị thương!
Rốt cuộc, huynh đệ hai người bọn họ cộng sự đã không biết bao nhiêu năm, phong cách Bạch Dạ làm việc, anh hiểu biết.
Đối mặt nguyên thủ lớn nhất của quân địch lẻn vào, Bạch Dạ làm sao bỏ qua cơ hội bắt sống Dạ Phi Linh chứ?
Nhưng, hiện nay, không chỉ Dạ Phi Linh thành công chạy thoát, ngay cả Bạch Dạ phải thân chịu trọng thương, này…… Hoàn toàn không giống như là chuyện Bạch Dạ sẽ làm ra tới!!
Thực hiển nhiên, hết thảy sở dĩ sẽ diễn biến thành như vậy, chỉ vì……
Mắt nghiêm khắc sâu không thấy đáy lần thứ hai nhìn phân tích đồ YV giả trong tay, trong giây lát, một tờ giấy trắng đã bị Hoàng Phủ Minh gắt gao vuốt ve ở bên trong lòng bàn tay, nếp uốn không chịu nổi...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...