Hứa Thiên Tình thật lâu vẫn không nói được thành một câu hoàn chỉnh: "Tôi tin rằng Xuyên Hạ đại đại hồi học đại học nhất định là rất giỏi."
Chuyện này không những yêu cầu chỉ số thông minh, mà còn cần cả khả năng quan sát, phán đoán.
Nếu có tất cả những yếu tố này, dù đi đến nơi đâu cũng sẽ không quá kém.
Cô chân thành cảm thán "Xuyên Hạ đại đại, cô nhất định là thiên tài."
"Quả thật trong số những người biết tôi cũng rất ít người giỏi như vậy."
Hứa Thiên Tình lại bế tắc lần nữa: "Xuyên Hạ đại đại thật sự không giống những gì tôi nghĩ." Cô có chút buồn bực, nhưng cũng thoải mái hơn: "Tôi thật sự rất thích《 Sau Lưng 》 và 《 Quái Vật 》của cô, tôi tin tên tuổi của Xuyên Hạ đại đại về sau sẽ càng được nhiều người biết đến".
"Tôi còn cố ý nghiên cứu các tác phẩm trước của Xuyên Hạ đại đại, cô giống như là một người khác vậy, tôi vốn cho rằng cô là người của văn học mâu thuẫn, không nghĩ tới con người thật của cô lại làm tôi bất ngờ đến thế."
Nghe xong bài lập luận về xác suất của Diệp Đàm, thật khó để tìm ra mối liên hệ giữa cô và văn học mâu thuẫn.
"Vậy nên tôi làm cô thất vọng rồi sao?"
"Không, ngược lại hoàn toàn." Hứa Thiên Tình nở một nụ cười rạng rỡ: "Thật may mắn khi hôm nay tôi đã có mặt ở đây, hơn nữa lại được trò chuyện cùng Xuyên Hạ lão sư, cô còn mang đến cho tôi nhiều niềm vui bất ngờ hơn cả hai cuốn tiểu thuyết kia nữa."
Hứa Thiên Tình là người yêu thích tiểu thuyết, cô từng đọc qua rất nhiều thể loại, hơn nữa cô còn là người có khả năng giao tiếp rất tốt, biết quan tâm đến sở thích của đối phương vậy nên hai người nói chuyện phiếm tương đối vui vẻ.
Sau cuộc trò chuyện thân mật, hai người để lại thông tin liên lạc cho nhau.
Sau khi Diệp Đàm gửi xong tiểu thuyết cho vòng thi này, Hứa Thiên Tình gửi một tin nhắn đến:
- [ Tuần này là sinh nhật tôi, Xuyên Hạ đại đại có muốn tham dự không? ]
Diệp Đàm suy nghĩ và trả lời rằng cô sẽ đến đúng giờ.
Ngay sau đó, cô mang tin tức này nói cho Hà Lan Phong Xa, Hà Lan Phong Xa dường như đang bận, vài phút sau mới trả lời, nhưng một tin nhắn này lại có thêm đến sáu dấu chấm than màu đỏ to tướng phía sau
- [ Đến bao giờ cô mới hợp tác với vị đại tiểu thư kia!!!!!! ]
Hà Lan Phong Xa giống như bị bánh đập vào, cả người đều choáng váng.
Đó chính là Hứa Thiên Tình! Đại tiểu thư của truyền thông Thiền Ý! Hòn ngọc quý trong tay Hứa chủ tịch!
Diệp Đàm: " Chẳng lẽ cô ấy có thể làm tôi trực tiếp đạt được giải quán quân trong cuộc thi lần này? Hay cô ấy có thể cho tôi một ngàn vạn?"
Hà Lan Phong Xa: "......"
"Vậy thì cậu kích động cái gì?"
Hà Lan Phong Xa nhìn dòng chữ này mà muốn thổ huyết, hắn......!Kích động thôi mà cũng không được sao? Tuy vậy, sau khi bị cô giội cho một gáo nước lạnh, Hà Lan Phong Xa cũng bình tĩnh lại, đúng vậy, thân phận của Hứa Thiên Tình chính là quá cao quý, trước mắt cũng không có tác dụng gì.
Suy cho cùng, cô và Xuyên Hạ cũng chỉ mới gặp mặt một lần.
Nhưng thật sự người kia cũng là nhân vật lớn.
Hà Lan Phong Xa không bình tĩnh thầm nghĩ, làm sao mà cô còn có thể bình tĩnh hơn cả tôi được vậy.
"Tiệc sinh nhật của Hứa tiểu thư chắc sẽ tương đối xa hoa, Cô phải chuẩn bị lễ phục và cả lễ vật."
Diệp Đàm: "Về phần lễ vật, tôi đã chuẩn bị rồi, hiện tại tôi chỉ thiếu một bộ lễ phục thôi" Trước kia cô học ở một trường quý tộc tư nhân, nhưng đối với mọi người trong lớp chỉ duy trì mối quan hệ không xa không gần, vậy nên đối với tiệc tùng không có nhiều khái niệm, về An Tình lại càng không cần phải nói.
Hiện tại cô cần một người cho cô biết một số quy tắc thông thường, Hà Lan Phong Xa này là người duy nhất có tương đối nhiều kinh nghiệm trên phương diện này, trước mắt là sự lựa chọn tốt nhất của cô.
Hà Lan Phong Xa cũng không phụ sự mong chờ của Diệp Đàm, hắn dùng chiếc xe second-hand của mình đưa Diệp Đàm tới một nơi: "Chắc chắn trong yến hội có rất nhiều người nổi tiếng, cô không thể mặc trang phục quá kém, loại trang phục có thể khiến cô không mất mặt ở những nơi như vậy lại quá đắt, có lẽ cũng chỉ mặc đến vài lần, mua thì quá bất hợp lý."
"Nhưng chúng ta có thể thuê."
Nơi Hà Lan Phong Xa đưa cô tới chính là một nơi cho thuê và bán lễ phục và trang sức, còn có một nhà tạo mẫu có thể thiết kế cho cô một phong cách đơn giản.
Nhà tạo mẫu: "Tiểu thư, làn da của cô thật trắng, cơ thể thật thon gầy, tỉ lệ cơ thể cũng thật hoàn hảo, đặc biệt là đường cong eo và mông rất tuyệt, cô có thể xem xét mấy mẫu váy này."
Cô lấy ra một bộ lễ phục màu champagne bình thường nhất: "Bộ này đi." Rồi dưới con mắt tiếc nuối của nhà tạo mẫu đi vào trong phòng thử đồ.
Cô thay váy, từ phòng thử đồ cau mặt đi ra, phần ngực có hơi lỏng, không biết có điều chỉnh được không, lại nghe được một âm thanh ngoài ý muốn, "Tiểu Tình?"
Một người đàn ông rất anh tuấn cầm trong tay một bộ y phục kẻ sọc, kinh ngạc nhìn cô, giống như còn có chút không dám nhận.
Ngũ quan giống nhau, nhưng dường như đã thoáng cái biến thành người khác, cả người lạnh nhạt tựa hồ có thể tùy thời hóa thành lưỡi dao sắc bén đả thương người khác, làm hắn không thể tin được đây chính là cô gái sợ đám đông khi trước.
"Đã lâu không gặp."
Câu trả lời này làm người đàn ông không thể lại tiếp tục lừa mình dối người, người này thật sự là, cô tại sao lại đến chỗ này? Không đúng, cô tại sao lại tự nguyện ra đến đây? Không phải bắt cô ra khỏi cửa cũng giống như giết cô hay sao? Trước kia bất kể hắn nói thế nào, ước chừng mười lần thì chỉ có một lần cô đồng ý ra ngoài, hơn nữa lại không thể là nơi đông người.
Hà Lan Phong Xa tiến đến: "Lễ phục này thoạt nhìn không tồi, các người quen nhau sao?"
Từ Châu nhìn hắn có bộ dạng giống như quen biết Diệp Đàm, dường như hiểu ra cái gì, lại còn có chút không phục: "An Tình, tôi tưởng mắt nhìn người của cô không kém, hóa ra cũng không tốt đến vậy, cô cho rằng hắn sẽ tốt hơn tôi sao?"
Đôi mắt hắn dừng lại trên quần áo của Hà Lan Phong Xa, đáy mắt không khỏi lộ ra chút khinh thường.
Mua ở đâu mà cũng rách nát quá đi, ăn mặc như vậy mà còn dám ra đường?
Hà Lan Phong Xa lập tức nhận ra người trước mặt có hiểu lầm với mình, hỏng chừng không cho rằng hắn là bạn bè, đành mỉm cười nói: "Vị tiên sinh này tại sao lại nói ra những từ ngữ độc ác như thế? Tôi cho rằng chỉ có kẻ thất bại mới có thể không có phong độ như thế."
Từ Châu suýt nữa bị sặc nước miếng, thật là chó không sủa mà cắn.
Hà Lan Phong Xa hơi béo, ngũ quan bình thường, thoạt nhìn không có chút lực công kích nào, chính là hình tượng ngưòi hiền lành từ xưa đến này, không bao giờ nghĩ tới việc hắn mở miệng một lần liền suýt nữa đem hắn sặc chết.
Diệp Đàm nói: "Không cần lãng phí thời gian cùng hắn." Lại nói ra yêu cầu của mình với người phục vụ đang đứng một bên.
Xác định chỉ cần không làm tổn thương nghiêm trọng lễ phục thì đều có thể sửa.
Cô trực tiếp làm lơ Từ Châu, lưu loát đem lễ phục gói lại, nghênh ngang ra ngoài cùng Hà Lan Phong Xa để lại Từ Châu tức đến nghiến răng nghiến lợi, lại còn có chút hụt hẫng.
Vừa nãy Hà Lan Phong Xa đã làm nảy sinh phần lớn thù hận trong hắn ta, làm hắn hiện tại chỉ là nghĩ, vì sao không phải là hắn? Nếu An Tình có thể thay đổi, vì cái gì người kia không phải ta mà lại là hắn, chẳng nhẽ ta lại không bằng một tên mập mạp hay sao?
Trong lòng tràn ngập không phục, không cam lòng.
Hắn đương nhiên có tình cảm với An Tình, nếu không cũng sẽ không ở bên cô lâu đến như vậy.
Vì vậy hắn càng không thể chấp nhận được việc chính hắn lại thua một người không bằng mình.
Hắn điện thoại di động ra, đang muốn gửi một cái tin nhắn cho cô thì bên cạnh có người nhỏ giọng nói: "Tiên sinh, ngài vẫn chưa thử sao? Bên kia cũng còn có một vị tiên sinh muốn thử."
Đúng là câu nhắc nhở này đột nhiên khiến hắn hoàn hồn, đem điện thoại cất trở về.
An Tình là người của quá khứ rồi, hắn còn có nhiều chuyện quan trọng hơn phải làm, cô cũng nên cùng người đàn ông bình thường như vậy lo toan củi gạo mắm muối tương dấm trà cả đời.
Hà Lan Phong Xa nhìn Diệp Đàm, muốn nói lại thôi.
Diệp Đàm nhìn biểu tình là biết hắn muốn nói gì: "Anh ta là bạn trai cũ của tôi."
Quả nhiên cùng là tiểu thuyết thì cùng có những tình tiết máu chó giống nhau.
Hà Lan Phong Xa: "Đó là tổn thất của hắn."
Câu nói mang tính an ủi như vậy chưa đủ.
Hắn thấy Diệp Đàm nhất định phải một bước lên trời, tiền đồ sáng lạn, ngày sau có thể trở thành một tiểu thuyết gia nổi tiếng, dựa vào nhuận bút là có thể sống một cuộc sống thoải mái.
Mà tên đàn ông kia lại cứ thế trào phúng hắn trước mặt mọi người, đến nửa điểm phong độ cũng không có, cùng là nam nhân, hắn tất nhiên biết trong lòng đối phương nghĩ cái gì, và vì thế nên mới càng khinh thường hắn.
Trước kia chắc chắn Xuyên Hạ bị mù mới nhìn trúng hắn, may là đã chia tay rồi.
Hắn đánh giá, chờ đến Diệp Đàm thật sự thành danh, người đàn ông này chắc chắn sẽ tiếc đứt ruột.
Nhưng hắn nghĩ ít nhất cũng phải rất lâu sau chuyện đó mới xảy ra, thật sự không ngờ hai người bọn họ lại có duyên đến vậy, rất nhanh đã gặp mặt nhau rồi.
"Sinh nhật vui vẻ, đây là quà sinh nhật."
Cô đưa một chiếc hộp nhỏ ra, thoạt nhìn có vẻ bình thường không có gì lạ, nhưng Hứa Thiên Tình nhìn một cái đã thấy rất thích, tiếp nhận rồi cười tủm tỉm nói: "Cảm ơn."
Hôm nay cô trang điểm rất xinh đẹp, khoác trên mình một bộ váy sọc hồng nhạt, mái tóc dài được vén gọn, kẹp tóc thủy tinh cũng sáng lấp lánh, thực giống như một nàng công chúa chân chính.
Cô đưa Diệp Đàm đến trước mặt mình "Đây là Xuyên Hạ đại đại, là một tiểu thuyết gia rất lợi hại, tôi rất thích tiểu thuyết của cô ấy."
Những người khác cũng nể tình nói: "Oa, có thể làm cô khen ngợi như vậy chắc hẳn là rất tài giỏi."
"Tác giả lớn sao, hoan nghênh hoan nghênh."
"Xuyên Hạ là bút danh sao? Tôi cần đến đâu để tìm được sách của cô?"
Hứa Thiên Tình đắc ý nói: "Về sau có lẽ sẽ chuyển thể thành phim, mọi người có thể đi xem."
Lời này có rất nhiều hàm ý bên trong, có thể nói bản thân cô cũng thật sự xem trọng, chuẩn bị tự mình đầu tư làm thành phim điện ảnh, chuyện này đối với đại tiểu thư của truyền thông Thiền Ý mà nói cũng không quá khó khăn.
Trong quảng cáo của cuộc thi viết tiểu thuyết, điểm quan trọng nhất chính là ba tác phẩm đứng đầu có cơ hội ký hợp đồng điện ảnh, nếu vậy không thể không làm cho mọi người nghĩ đến nhiều hơn, còn có thể thuận miệng mà mong ước.
Những người khác chỗ hiểu chỗ không, chỉ cười tủm tỉm nói đến thời điểm nhất định sẽ đi xem.
Mà bộ dáng bình tĩnh của Diệp Đàm khiến người khác không nhịn được mà tán dương.
Nếu là những người khác có thể sẽ nghe không hiểu, nhưng là người đã từng lĩnh giáo qua chỉ số thông minh hơn người của cô, Hứa Thiên Tình tin tưởng cô nhất định hiểu được ý tứ tiềm tàng trong đó.
Đã như thế còn có thể vinh nhục không kinh, thật sự là làm cô không thể không tán dương.
Theo hiểu biết của cô, Xuyên Hạ cũng không giàu có, nhuận bút điện ảnh đối với cô mà nói thật sự là một khoản tiền lớn.
Trong lúc bọn họ trò chuyện vui vẻ ở đây, Hứa Thiên tình thỉnh thoảng lại ghé chỗ Diệp Đàm xem một chút, khiến cho tất cả mọi người hiểu rằng cô hết sức coi trọng Xuyên Hạ.
Đứng ở trong một góc, biểu cảm của Từ Châu làm cho người khác không khỏi cảm thấy giữa họ có chút giống như đã từng quen biết.
"An, An Tình?"
Tác giả có lời muốn nói: Ngày mai gặp lại ~
Beta: Vote dùm với các bạn đáng yêu ới!!
- ----------------------------------------Bão 1----------------------------------------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...