Cô không cho Lục Trì cơ hội phản bác, thô bạo xé quần áo của anh ra, cúc áo văng đầy sàn.
Khi cô hành động, mặt Lục Trì căng cứng, mím chặt môi không phát ra tiếng nào.
Tóc đen rũ trước trán, bởi vì quá dài, che đi tấm vải trắng đang quấn trên mắt, tạo ra một vùng bóng tối, khiến người ta không biết được biểu cảm của anh.
Diệp Thiến không dám nhìn sắc mặt của anh, nhanh chóng lột quần áo bẩn trên người anh ném sang một bên, chỉ để lại một cái quần lót, sau đó nhanh chóng ôm anh lên, nhẹ nhàng đặt anh vào trong bồn tắm.
Một tháng rồi, đây là lần đầu tiên Lục Trì tắm sau khi bại liệt.
Trước khi xảy ra chuyện, không hẳn là có bệnh sạch sẽ, nhưng Lục Trì tuyệt đối coi trọng vệ sinh, sáng tối mỗi ngày đều phải tắm.
Một tháng qua, anh nếm hết nhục nhã và chà đạp, đừng nói tắm cho anh, ngay cả mặt cũng không muốn lau sạch cho anh.
Cơ thể anh mất đi toàn bộ cảm giác, cho nên không cảm nhận được tay của Diệp Thiến đang động trên người anh.
Chỉ biết trên cổ đang choàng khăn lông mềm mại.
Mà anh bây giờ không hề trượt vào đáy bồn, hơn phân nửa cơ thể được Diệp Thiến đỡ lấy.
Diệp Thiến một tay luồn qua nách của Lục Trì, một tay cầm khăn lông nghiêm túc rửa sạch giúp anh.
Mới đầu còn cảm thấy ngại, rửa mãi rửa mãi, nước mắt rơi độp độp xuống nước.
Rốt cuộc những người này ngược đãi anh Lục Trì như thế nào, sao có thể gầy đến mức này?
Lục Trì mặc quần áo đã có thể nhìn ra anh rất gầy, nhưng Diệp Thiến không ngờ sẽ gầy tới mức này, xương trên người lộ ra, giống như bị bỏ đói rất lâu rất lâu vậy.
Cô không biết quả thực Lục Trì đã đói rất lâu, từ khi bị nhốt trong tòa biệt thự này, anh chỉ duy trì mạng sống bằng thuốc dinh dưỡng.
Có lẽ là cơ thể quá đỗi mệt mỏi, Lục Trì nằm trong bồn tắm bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
Diệp Thiến tắm sạch sẽ cho anh, gương mặt xinh đẹp đã đỏ bừng lên, đôi mắt to ướt át chớp chớp.
Cho dù thân hình Lục Trì gầy đét, anh cũng là đàn ông.
Cô thế mà lại tắm cho một người đàn ông, a, tổn thọ.
Tắm sạch sẽ cho anh xong, Diệp Thiến cẩn thận lấy khăn tắm lau sạch cho anh, sau đó mới bọc anh lại ôm về giường.
Thân là tổ sư gia phái huyền môn, Diệp Thiến rất có sức mạnh.
Lục Trì ngủ rất không an ổn, tựa như đang gặp ác mộng gì đó, chân mày nhíu chặt lại.
Diệp Thiến nhìn thấy, đặt tay lên trán anh, bàn tay mềm mại dán lên trên, một luồng sáng hơi yếu chui vào mi tâm anh, mang theo sức mạnh vỗ về.
Chân mày đang nhíu chặt của Lục Trì dần giãn ra.
Diệp Thiến nhìn linh lực yếu ớt chảy ra lòng bàn tay, đến lượt cô nhíu mày.
Chuyện gì vậy? Linh lực của cô trở nên thấp như vậy từ khi nào?
Hơn nữa còn có xu thế dần biến mất.
Trước khi linh lực biến mất, Diệp Thiến lợi dụng linh lực kiểm tra thân thể của Lục Trì, kiểm tra xong, Diệp Thiến ngỡ ngàng trừng to mắt.
Sát khí, sát khí rất mạnh!
Thì ra thân thể của anh Lục Trì căn bản không tàn tật, thứ bị thương thật sự chỉ có đôi mắt.
Đôi mắt của anh đang phong ấn sát khí cực kỳ mãnh liệt, bởi vì mắt bị thương, sát khí xông phá phong ấn, chảy tới tứ chi bách hài, mới khiến từ cổ trở xuống đều không thể động đậy, ngoại trừ bàn tay.
Diệp Thiến nghĩ mãi vẫn không hiểu, trong mắt của anh Lục Trì sao lại phong ấn sát khí lớn mạnh như vậy chứ?
Thế này phải làm sao?
Với linh lực hiện giờ của cô, căn bản không thể lọc sát khí cho anh Lục Trì.
Nghĩ tới những điều này đều là kiếp nạn do Lục Trì nghịch thiên cải mệnh cứu cô mà ra, Diệp Thiến buồn bã không nói nên lời.
Huyền môn coi trọng nhân quả, đây là cô nợ anh, cô phải đền ơn.
May mà Diệp Thiến thuộc phái lạc quan, nản lòng không quá một phút, lập tức nghĩ được cách.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...