Dạo gần đây, Kinh Đô đã xảy ra hai chuyện lớn, một chuyện là một tháng trước, tổng tài tập đoàn Thịnh Lăng, Lục Trì gặp tai nạn giao thông, mù mắt lại bại liệt toàn thân, hoàn toàn trở thành người tàn tật.
Một chuyện khác là cha mẹ nhà họ Diệp trước giờ thương con gái như mạng sống lại gả đứa con gái hơi ngốc nghếch cho người tàn tật này.
Mà nhân vật chính của cuộc thảo luận này, lúc này đang ngồi trên một chiếc Phaeton khiêm tốn, nét mặt đờ đẫn, giống như một con rối gỗ gắn dây không có linh hồn.
Xe dần đi vào vùng ngoại ô vắng người.
Thông tới điểm đích là một khu rừng, có một tòa biệt thự độc lập nằm tọa lạc dưới chân núi.
Sau một tiếng sét lớn vang trời, hai mắt của người phụ nữ vốn đờ đẫn trên xe bỗng sáng lên.
Nhìn môi trường xa lạ xung quanh, ký ức trong đầu Diệp Thiến dần rõ nét, ánh mắt trở nên ngỡ ngàng, cô thức tỉnh rồi?
Tức là ân nhân đang gặp phải kiếp nạn kề cận cái chết sao?
Không kịp nghĩ kỹ, xe đột ngột phanh gấp, Diệp Thiến suýt chút ngã nhào về trước.
Tài xế phía trước hờ hững nói: “Cô chủ, tới rồi.
”
Phía trước truyền tới tiếng huyên náo, Diệp Thiến cảm nhận được một luồng khí tức quen thuộc cực kỳ mãnh liệt, đó là khí tức của ân nhân.
Trước sân biệt thự có một cái hồ trồng hoa, nằm dưới bậc thềm, trong hồ đã khô nước, chỉ còn bùn nhão.
Lúc này, trong hồ, một người đàn ông thân hình thon dài, ngã cả người lẫn xe lăn vào bên trong, trên gương mặt tái nhợt điển trai, mắt được bao bởi băng gạc màu trắng, bùn trong hồ bắn đầy lên mặt anh.
Bởi vì toàn thân không thể cử động, anh chật vật ngã nghiêng trên đất.
Xung quanh là tiếng cười nhạo vô tình của đám người hầu, cánh tay buông thõng trong bùn của người đàn ông bởi vì dùng sức quá độ, trên mu bàn tay nổi gân xanh, nhưng cho dù như vậy, anh vẫn không thể bò dậy được, thậm chí không thể dùng cánh tay chống đỡ nửa thân dưới.
Bởi vì ngoài bàn tay, toàn thân của anh đều không thể động đậy.
“Chậc chậc chậc, đại thiếu gia từng cao cao tại thượng, ngay cả cái hố nhỏ như vậy cũng không trèo lên được, buồn cười chết mất, các người nói xem, có giống đám ăn mày cụt tay cụt chân xin ăn trên phố không?”
Người nói chính là nữ quản gia được cử tới “chăm sóc” Lục Trì.
Bà ta bằng mặt không bằng lòng, ở bên ngoài hồ từ trên cao nhìn xuống Lục Trì: “Đã tàn phế rồi, tôi khuyên đại thiếu gia là thức thời mới là trang tuấn kiệt, lấy đồ nên giao ra ra để khỏi phải chịu khổ nữa.
”
Khi nữ quản gia nhắc tới hai chữ “tàn phế”, bàn tay của Lục Trì không thể dùng lực được nữa, mặt cũng chúi vào trong bùn nhão, bởi vì không ăn uống bình thường trong thời gian dài, thân hình gầy tong.
Nhìn thấy tình trạng thảm hại này của anh, đám người hầu cười như được mùa, tiếng cười đó giống như ma chú, không ngừng vang bên tai, cơ thể Lục Trì run rẩy, răng cắn chặt môi dưới, dùng sức đến mức môi bật máu.
Bàn tay có thể động đậy duy nhất giống như là hi vọng để anh vùng vẫy, ngón tay vì dùng sức quá đà khiến các khớp xương tái đi, nhưng ngón tay co lại vô số lần lại giống như một câu chuyện hài, anh vẫn hãm sâu trong vũng bùn, không thể động đậy một chút nào.
“Các người đang làm gì?”
Một giọng nói lạnh lẽo truyền tới, ngăn tiếng cười của mọi người.
Bên ngoài cổng lớn biệt thự, một người phụ nữ xinh đẹp thân hình thon thả dùng ánh mắt lạnh băng nhìn họ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...