Thầm nghĩ: sẽ không trùng hợp như vậy chứ, chẳng lẽ anh ta cũng ở trên máy bay này?
Hơi quay đầu nhìn về phía sau, muốn xem người mới vừa nói chuyện có phải là người cô nghĩ hay không, nhưng quay đầu lại cũng không thấy bóng dáng quen thuộc đó.
Mộc Vân Phong lắc đầu một cái, cảm thấy nhất định là mình gặp quỷ, làm sao lại có thể là anh ta chứ.
Mà khiến cho Mộc Vân Phong không nghĩ tới chính là, quả thật là cô đã nghĩ đến người kia, nhưng lúc Mộc Vân Phong quay đầu tìm kiếm anh ta, thì vừa lúc anh ta cúi đầu nhặt đồ rớt ở dưới đất. Vì vậy hai bên bỏ lỡ cơ hội gặp nhau lần thứ hai.
Đến lúc Mộc Vân Phong mở mắt lần nữa, thì máy bay đã dừng ở sân bay thành phố B. Mộc Vân Phong xách theo túi nhỏ, đi từ từ đến cửa cabin, lúc đang muốn xuống máy bay, đột nhiên nghĩ đến giọng nói kia, vì thế lần nữa quay đầu nhìn vào trong cabin.
Trong cabin máy bay trống không, ngoại trừ cô cũng chỉ còn lại nữ tiếp viên hàng không, cô là người khách cuối cùng xuống máy bay.
Mộc Vân Phong vào ở khách sạn mà Mai đã đặt sẵn cho cô, kéo màn cửa sổ ra, nhà triển lãm Hồng Vũ rơi vào trong mắt của cô. Đây chính là cô cố ý dặn Mai, đặt cho cô khách sạn gần nhà triển lãm Hồng Vũ, cũng là căn phòng gần nhà triển lãm nhất.
Mộc Vân Phong nhìn địa hình khách sạn này, càng nhìn cô càng hài lòng. Nhất là căn phòng hiện tại cô đang đứng.
Chỉ thấy phía dưới cửa sổ có một gốc cây cao lớn không biết tên, cành xiên vừa khéo vươn dài đến bên cửa sổ của cô. Cô có thể mượn gốc cây này đáp thẳng xuống đất, tiến về phía nhà triển lãm, mà không cần phải đi qua đại sảnh của khách sạn.
Đây chính là để cho cô dễ dàng làm việc.
Cũng có một người đàn ông ở căn phòng bên cạnh đang quan sát địa hình giống như Mộc Vân Phong. Chỉ thấy anh ta mặc áo đen, hai mắt thỉnh thoảng nhìn về phía cây bên ngoài cửa sổ của Mộc Vân Phong, lông mày hơi nhíu.
Thầm nghĩ: vị trí tốt như vậy lại bị người khác đoạt rồi. Nhưng không biết đối phương có phải cũng giống anh, hướng về phía vật kia không. Nếu nói như vậy, lần này có thể sẽ có chút phiền phức rồi.
Người đàn ông nhìn nhà triển lãm đối diện, với ánh mắt u tối.
Mặc kệ như thế nào, vật kia nhất định anh phải lấy về, đây chính là đồ thuộc về anh.
Anh nhớ lúc anh rời đi, vật kia rõ ràng đã giao cho anh trai mình, nhưng vì sao bây giờ lại ở Hồng bang chứ.
Điểm này làm cho anh cực kỳ khó hiểu. Anh đã từng trở về tìm anh trai, nhưng lại được nói là anh trai anh đã rời đi. Anh hỏi rất nhiều người nhưng đều không biết anh trai rốt cuộc đi đâu, hiện tại đôi ngọc bội này là đầu mối duy nhất, cho nên mặc kệ như thế nào anh cũng phải lấy được nó, sau đó sẽ đi hỏi thăm tin tức anh trai.
Đêm lạnh như nước, bóng đêm u ám.
Ở trong bóng đêm vô biên này, một bóng dáng từ cửa sổ khách sạn trợt xuống, đáp xuống mặt đất, im hơi lặng tiếng.
Sau đó, lại có một bóng người từ cửa sổ nhảy nhẹ lên trên cây, sau đó trượt xuống mặt đất, lặng lẽ đi về phía nhà triển lãm đối diện.
Nhà triển lãm hoàn toàn yên tĩnh, duy chỉ có một chiếc chụp đèn chiếu ra tia sáng bỏng mắt.
Mộc Vân Phong đi tới phía bên ngoài nhà triển lãm, nhẹ nhàng tránh né mà đi vào. Sau mấy lần di chuyển tránh né, cô đã tránh thoát được mấy tia hồng ngoại dò xét, đi tới cửa ngoài sảnh triển lãm.
Đang muốn lấy dụng cụ mở cửa, thì lại đột nhiên phát hiện đã có người tới trước cô. Cẩn thận quan sát một lúc, phát hiện không có gì, vì thế nhẹ nhàng đẩy cửa khép hờ, cuộn người lăn đến giữa sảnh triển lãm.
Nhìn đôi ngọc bội này phát ra tia sáng óng ánh ở dưới ánh đèn, trong lòng có kích động nho nhỏ. Cũng may, chưa có bị người lấy đi. Mới vừa rồi cô còn lo lắng có người nhanh chân đến trước rồi, xem ra đối phương còn chưa kịp ra tay.
Mộc Vân Phong cẩn thận quan sát bốn phía, cả người cảnh giác, cô biết trong sảnh triển lãm này chắc chắn còn có một người.
Đến gần bục triển lãm, từ từ đứng dậy, từ từ đưa tay vói vào bục triển lãm, trong chớp mắt đôi ngọc bội này đã vào trong tay của cô. Trong lòng vui vẻ, vừa muốn xoay người, thì chợt cảm thấy chỗ eo mát lạnh, một cây súng đen nhánh chỉa vào eo của Mộc Vân Phong.
"Đừng nhúc nhích"
Mộc Vân Phong nghe thấy giọng nói thì từ từ quay đầu, nhìn người sau lưng chỉa vào mình, chỉ liếc mắt một cái, liền kêu lớn tiếng: "Tại sao là anh?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...