"Đúng, đúng, dạ, cầu xin đại ca tha cho tôi một mạng, tôi nguyện làm trâu làm ngựa cho ngài." Lâm Phàm vội vàng vừa dập đầu vừa tỏ rõ quyết tâm.
"Ông đã cầu xin tôi, vậy được rồi." Ảnh Vũ vỗ roi da ở trong tay mình hai nhịp, dường như đang suy nghĩ đề nghị của Lâm Phàm.
"Ảnh Vũ" Nghe lời nói của Ảnh Vũ, Ảnh Phong ở một bên không đồng ý nên gọi anh ta một tiếng. Lâm Phàm này vừa nhìn thì biết không phải là đồ tốt rồi, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho hắn ta. Nếu như hôm nay bọn họ thả hắn ta, như vậy nói không chừng hôm khác người này làm chuyện ác độc ở sau lưng bọn họ.
Huống chi, bây giờ lão đại đang ở chỗ này, buông tha mạng nhỏ Lâm Phàm hay không, vẫn phải do lão đại định đoạt.
Đối với Ảnh Phong ngắt lời mình, Ảnh Vũ tuyệt đối không để ý, anh chàng chỉ là nhìn chằm chằm cặp mắt vào Lâm Phàm, anh ta nhìn thứ gọi là hy vọng chớp động ở trong mắt của hắn ta, sau đó nhẹ nhàng phun ra một câu "Vậy bây giờ ông coi như bò của tôi rồi." Cũng không quan tâm Lâm Phàm đang giận gần chết.
Theo tiếng nói vừa dứt của Ảnh Vũ, một roi da nặng nề quất lên trên người của Lâm Phàm. Khoảng cách tập kích gần, khiến y phục Lâm Phàm lộ ra một vết thương dài, trên người tức khắc nổi lên một đường vết máu.
"Anh" Đột nhiên roi da quất lên trên người, khiến cả người Lâm Phàm đau xót, thiếu chút nữa đau chết. Chỉ thấy cặp mắt của hắn ta như sói ác hung tợn nhìn Ảnh Vũ, giống như muốn ăn anh ta, lại giống như đang khiển trách anh ta nói không giữ lời.
"Thế nào? Đối với tiểu gia tôi có ý kiến?" Ảnh Vũ thấy mắt Lâm Phàm giống như ăn thịt người, bộ dáng ra vẻ thấy nhưng không thể trách, vẫn cười nhẹ nhàng mà nhìn hắn ta.
Thứ người như thế, Ảnh Vũ anh thấy cũng nhiều rồi, lúc thất thế có thể đê tiện hơn chó mà cầu xin tha thứ, một khi được thế còn hung ác hơn sói.
Cho nên đối phó với thứ người như thế, thì thời điểm khi hắn thất thế, hung hăng đạp, cho đến khi giết chết đối phương, nếu không, một khi đối phương được thế tốt thì gặp nạn chính là mình.
Lâm Phàm cắn răng nghiến lợi hướng về phía Ảnh Vũ, trợn mắt nhìn, hận không thể ăn anh ta. Lại dám gạt hắn, làm hại hắn thật sự cho rằng đối phương sẽ tha cho mình một lần, lại không nghĩ tới mình bị đối phương chơi.
"Không phải mới vừa rồi ông nói nguyện ý làm trâu làm ngựa sao? Như vậy, roi da trên tay tiểu gia đây không phải là vừa vặn dùng để quất trâu, quất ngựa sao?" Ảnh Vũ khẽ vuốt ve roi da trong tay mình, đem cái roi bẻ rồi lại buông ra, giống như đang kiểm tra độ bền của roi da này.
"Anh..." Lâm Phàm bị lời nói của Ảnh Vũ nghẹn đến nói không ra lời, chỉ có thể dùng mắt tràn đầy hận ý nhìn anh ta.
"Ảnh Vũ, đừng đùa nữa. Vẫn là sớm đưa hắn lên đường đi." Lời nói lạnh lùng của Phượng Như Ảnh truyền đến, khiến Lâm Phàm giật thót mình.
"Dạ" Nghe được lời nói của Phượng Như Ảnh, Ảnh Vũ thu hồi nụ cười trên mặt, trong nháy mắt như gió thu thổi qua, làm cho trên mặt của anh ta ụp xuống một tầng sương lạnh.
Ảnh Vũ không cười, giống như Tu La, bất động lại làm cho người ta sợ. Nhìn Ảnh Vũ biến sắc mặt trong nháy mắt, Lâm Phàm mở to hai mắt, cứ như vậy nhìn anh ta, nhìn roi da trong tay anh ta một roi lại một roi mà quất lên trên người của mình, quên mất động tác, quên mất tránh né.
Nhìn phản ứng của Lâm Phàm, Ảnh Phong hài lòng gật đầu một cái. Đây mới là Vũ của bọn họ, dáng vẻ lạnh như băng này, thì có thể làm cho đối phương sợ.
Phượng Như Ảnh ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn Ảnh Vũ một roi lại một roi mà quất lên trên người của Lâm Phàm, nhìn y phục của hắn ta hóa thành mảnh vụn, bay tán loạn, nhìn từng vết máu trên người hắn ta, im lặng không nói, trong mắt bình tĩnh không gợn sóng. Giống như một màn trước mắt này là chuyện thường ngày.
Trên cây, bọn chị em Hồng nhan nhìn một màn này, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc, im lặng nhìn tất cả trong phòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...