Thấy Minh Quân vẫn ôm Mộc Vân Phong không buông, mắt Phượng Như Ảnh đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm Minh Quân, nắm tay xiết lại rồi buông ra, buông ra rồi xiết lại.
Đến khi Minh Quân cảm thấy một luồng sát khí sau lưng, lúc này mới buông Mộc Vân Phong ra nói: “Tiểu Phong, sao con không giới thiệu một chút về người bạn này của con.”
“A...” Nghe Minh Quân nói như vậy, Mộc Vân Phong mới nhớ tới Phượng Như Ảnh cũng đi cùng bọn họ. Vì vậy kéo tay của anh đứng đối diện với Minh Quân và bác sĩ Hứa giới thiệu: “Đây là Phượng Như Ảnh, bạn trai con. Lần này ở rừng may mà có anh ấy đi cùng.”
Nghe giọng Mộc Vân Phong giới thiệu là bạn trai, Phượng Như Ảnh ngơ ngác nhìn cô, anh chưa bao giờ nghĩ Mộc Vân Phong có thể giới thiệu về mình như vậy.
Sự vui sướng bắt đầu rục rịch trong lòng Phượng Như Ảnh, càng lúc càng lớn, sau đó thể hiện ra trên khuôn mặt. Bạn trai, nếu anh đoán không sai thì chính là Mộc Vân Phong đã tiếp nhận sự theo đuổi của anh rồi. Nghĩ tới đây Phượng Như Ảnh suýt chút nữa muốn hét to lên, điều này quá bất ngờ, cũng khiến anh quá kinh ngạc. Thậm chí anh còn muốn ôm Mộc Vân Phong xoay vòng vòng.
Nhưng khi đôi mắt kia lưu lại trên người Phượng Như Ảnh, anh cố gắng đè nén sự kích động này lại. Chỉnh trang lại quần áo, hướng về phía Minh Quân chính thức giới thiệu: “Tôi là Phượng Như Ảnh, Môn chủ của Ảnh Môn.”
“Ảnh Môn?” Nghe Phượng Như Ảnh giới thiệu, trong mắt Minh Quân lóe lên một tia ngờ vực. Trong lòng suy tính cái gì đó, ngay sau đó cười nói: “Ta là sư phụ của Tiểu Phong, cũng đã từng là Minh hoàng của Ám Dạ.”
“Không phải ông tính bảo Tiểu Phong đoạt lại Ám Dạ đó chứ.” Vừa nghe Minh Quân giới thiệu, Phượng Như Ảnh lập tức nghĩ đến mấy cái huấn luyện mà bọn họ dành cho Mộc Vân Phong, lập tức biết những thứ này liên quan đến cái gì, thế nên sắc mặt có phần không vui.
Anh không thích Mộc Vân Phong bị bọn họ sử dụng như quân cờ, hơn nữa còn là quân cờ dùng để tranh đoạt quyền thế.
“Quả nhiên cậu rất thông minh. Không sai, chúng ta chính là muốn để cho Tiểu Phong ngồi lên vị trí chi chủ của Ám Dạ. Không biết cậu có nguyện ý giúp con bé hay không?” Bị Phượng Như Ảnh đoán được dụng ý của mình, Minh Quân cũng thoải mái thừa nhận.
Có điều lúc hỏi đến Phượng Như Ảnh có thể trợ giúp cho Mộc Vân Phong không, mang theo một chút mùi vị thỉnh cầu. Ông vẫn biết không thể đoạt lại Ám Dạ một cách dễ dàng như vậy, nhưng bây giờ nếu như có thêm Phượng Như Ảnh vậy sẽ dễ dàng hơn nhiều.
“Tôi không đồng ý chuyện các người để cho Tiểu Phong mạo hiểm như vậy.” Phượng Như Ảnh lập tức phản đối. Trong mắt anh, Mộc Vân Phong là một cô gái cần được che chở. Còn đối phương lại đẩy cô lên địa vị cao hơn, để cho cô lại trải qua cái kiểu ngày ngày đánh đánh giết giết này, anh ngàn vạn lần đều không muốn.
Phượng Như Ảnh đã sớm suy nghĩ xong, chờ sau khi kết thúc huấn luyện trong rừng mưa nhiệt đới lần này, anh sẽ lập tức dẫn Mộc Vân Phong trở về Ảnh Môn, sau đó để cho cô thanh thản ổn định làm người phụ nữ của anh, không cần quan tâm đến chuyện gì hết, cũng không cần làm gì. Dù sao anh cũng biết Hồng nhan các của Mộc Vân Phong đã có người gọi là Hỏa đang trông coi.
Về phần mẹ của Mộc Vân Phong, anh cũng sẽ hiếu thuận với bà, để cho bà an hưởng tuổi già.
“Ảnh.” Mộc Vân Phong đưa tay vỗ vỗ vào bàn tay Phượng Như Ảnh, trấn an tâm tình của anh, cô biết Phượng Như Ảnh là vì muốn tốt cho cô, nhưng cô không phải loại phụ nữ sẽ ở nhà giúp chồng dạy con. Cô muốn có một khoảng trời bao la thuộc về mình, chứ không phải suốt ngày trốn sau lưng chồng mình, chỉ làm con sâu tốn cơm.
Hơn nữa cô đã sớm đáp ứng sư phụ rồi, đoạt lại Ám Dạ, cho nên cô không thể nuốt lời. Huống chi cô cũng đã huấn luyện lâu như vậy, nên đây là lúc chứng tỏ thực lực của mình.
“Tiểu Phong.” Phượng Như Ảnh không tán thành kêu lên, anh thật sự không ngờ Mộc Vân Phong cũng muốn gia nhập sâu vào giới hắc đạo như anh. Bởi vì anh thật sự hiểu rõ đã xâm nhập sâu vào đây rồi, không có mấy người có thể có được cái chết yên lành. Giống như cha của Mộc Vân Phong vậy, một người tốt bụng như vậy cuối cùng cũng bị giết chết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...