Nhưng anh lại không vứt bỏ Mộc Vân Phong, cho dù là cô đã trúng độc liên tục phát sốt, thậm chí vào lúc sắp chết đó, Phượng Như Ảnh cũng không hề mảy may đến ý nghĩ sẽ vứt bỏ cô, vẫn luôn nghĩ cách cứu lấy cô.
Nhìn người đàn ông đã từng lạnh lùng hà khắc này, cái người chỉ lo chăm sóc cô mà không màng đến bản thân mình, Phượng Như Ảnh râu ria xồm xoàm, Mộc Vân Phong cảm giác sao mà mình quá may mắn, có thể khiến một người đàn ông như vậy không rời bỏ, cẩn thận chăm sóc cho cô.
Trong thời gian mười ngày đó, Phượng Như Ảnh cứ cõng Mộc Vân Phong trên lưng như vậy, từng bước từng bước đi ra khỏi hàng ngàn dặm của khu rừng mưa nhiệt đới, cho đến khi bọn họ đến bìa rừng, do Mộc Vân Phong liên tục yêu cầu, Phượng Như Ảnh mới để cô xuống.
Nghiêm Binh thấy rõ ràng khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộc Vân Phong đã gầy đi, không khỏi đau lòng lập tức bảo hai người lên xe. Sau đó không chần chờ phút giây nào, khởi động xe vội vàng chạy đi.
Đến khách sạn, đã là tám chín giờ tối, hai người rửa mặt một hồi, sau đó đi ăn tối với Nghiêm Binh. Trên bàn ăn, nhìn dáng vẻ động tác gắp thức ăn cho Mộc Vân Phong của Phượng Như Ảnh làm cho Nghiêm Binh rất là vui mừng. Ông cũng gắp một miếng thịt đặt vào trong chén của Mộc Vân Phong nói: “Tiểu Phong, ăn nhiều một chút, nhìn xem con gầy đi rồi.”
“Cám ơn chú Nghiêm, chú cũng ăn đi.” Mộc Vân Phong gắp lại cho Nghiêm Binh sau đó nhìn Phượng Như Ảnh cúi đầu cười rồi bắt đầu ăn cơm.
Đã lâu không được ăn thức ăn nóng hổi thế này rồi, khiến cô rất là thèm. Thật khó khăn lắm Nghiêm Binh mới có thể tìm được một quán ăn Trung Quốc chính gốc, Mộc Vân Phong ăn được rất nhiều.
Ba người ăn xong bữa tối, trở về khách sạn nghỉ ngơi. Nghiêm Binh thừa dịp gọi điện thoại cho Minh Quân, báo tin Mộc Vân Phong đã an toàn ra khỏi khu rừng.
Minh Quân đang định cưỡng chế Nghiêm Binh đi nghỉ ngơi, nghe được chuyện Mộc Vân Phong an toàn ra khỏi khu rừng. Minh Quân rất là vui mừng, ông hận không thể mọc ra đôi cánh bay đến bên cạnh bọn Mộc Vân Phong.
“Đại ca, Tiểu Phong trở ra rồi à?” Bác sĩ Hứa thấy vẻ mặt của Minh Quân kích động thì dò hỏi. Thật ra thì mấy ngày qua bọn họ cũng giống như Nghiêm Binh vậy, ăn không ngon ngủ không yên, một mực lo lắng cho Mộc Vân Phong. Bây giờ nghe con bé ra ngoài an toàn rồi, hôm nay đại ca nhất định có thể ngủ ngon giấc rồi.
Ba người nghỉ ngơi một buổi tối ở khách sạn, ngày hôm sau lập tức bay về thành phố B. Mấy người về đến biệt thự của Minh Quân, Phượng Như Ảnh rất kinh ngạc. Ban đầu lúc Mộc Vân Phong rơi xuống vách đá, anh và thủ hạ đều lục soát qua cả khu vực này, thậm chí còn rà soát vào sâu bên trong khu vực thắng cảnh du lịch.
Nhưng anh nhớ rõ hoàn toàn không có biệt thự này. Nhưng, bây giờ rõ rành rành là bọn họ đang tiến vào biệt thự trong khu vực thắng cảnh du lịch. Đây rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?
Trong đầu Phượng Như Ảnh đầy nghi vấn, nhưng cố gắng nén lại đi theo Mộc Vân Phong vào biệt thự. Mới vừa bước vào thì một bóng dáng liền ập tới, ôm Mộc Vân Phong vào trong lòng.
“Trở về là tốt rồi.” Người kích động này không phải sư phụ Minh Quân của Mộc Vân Phong thì là ai chứ? Nhìn người đang ôm Mộc Vân Phong, sắc mặt của Phượng Như Ảnh rất khó coi, nếu ông ta không phải là sự phụ của Mộc Vân Phong, anh nhất định sẽ tiến lên đánh đối phương một trận. Mộc Vân Phong chính là người phụ nữ của anh, trừ anh ra ai cũng không được phép ôm.
Lần này cứ đứng nhìn bọn họ lo lắng cho Mộc Vân Phong cả buổi, lần sau anh mới mặc kệ đối phương có phải là sư phụ của Mộc Vân Phong không đấy. Tuyệt đối đánh bất kể là ai.
“Đều là do Vân Phong không tốt, khiến sư phụ phải lo lắng.” Mộc Vân Phong tựa vào trong ngực sư phụ, cảm giác này là mùi vị của người cha, hít hít mũi không để cho mình rơi nước mắt.
Khi ở trong rừng mưa nhiệt đới, Mộc Vân Phong đã từng nghĩ rằng mình sẽ không còn được gặp lại mẹ và sư phụ của mình rồi. Bây giờ khi sư phụ ôm cô vào trong lòng, có một cảm giác ấm ấp của bậc cha chú, làm cho Mộc Vân Phong cảm thấy rất là hạnh phúc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...